7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 5: Sự mất tích kỳ bí của nghệ sỹ vỹ cầm
Ân Tầm
27/05/2015
Cố Tư ngồi bất động, hai ngón tay đan vào nhau nắm thật chặt, đôi môi mím chặt. Phía trên cô diện một chiếc áo bó sát màu đen, phối với chiếc váy lụa dài màu hồng cánh sen, mái tóc được buộc lên tùy ý, trông cô vừa có nét trẻ trung vừa có chút hiện đại. Chỉ khác, lúc này sắc mặt cô trắng bệch như được phết một lớp sơn mỏng.
Khi nhìn thấy Cố Sơ chạy tới, những sợi dây thần kinh căng như dây đàn bị chặt đứt, rồi bật như lò xo xông thẳng về phía trước ôm lấy Cố Sơ òa khóc. Vừa nhận được điện thoại, trên đường đến đây đã khiến Cố Sơ đứng ngồi không yên, bây giờ chứng kiến cảnh này lòng cô lại như lửa đốt. Cố Sơ ôm Cố Tư trong lòng, phát hiện bờ vai cô em gái nhỏ đang run rẩy, ôm chặt cánh tay cô, dù cách một lớp vải cô cũng cảm thấy toàn thân nó lạnh toát.
Lồng ngực Cố Sơ nhói đau, ngay lập tức lại cảm thấy phẫn nộ, vừa trấn an Tư Tư, cô vừa ngẩng đầu nhìn nhân viên cảnh sát đứng cách đó không xa. Chức vụ ông ta là gì cô không nghe rõ, nhưng cô được biết Cố Tư được mời về đồn cảnh sát hỏi chuyện, đầu óc cô lúc ấy chỉ vang lên những tiếng ong ong.
Cùng lúc đó, đối phương cũng đang quan sát Cố Sơ, nhìn gương mặt cô tràn đầy cảnh giác khiến anh có chút buồn cười. Theo điều tra, ba mẹ Cố Tư đều đã qua đời, cùng chị gái dựa dẫm nhau sống qua ngày. Chị gái, Cố Sơ, 25 tuổi, làm dược sĩ tại bệnh viện Từ Tế, Quỳnh Châu. Em gái, Cố Tư, 20 tuổi, đang theo học tại trường Đại học nghệ thuật Quỳnh Châu. Theo anh quan sát được, cô em thì có cá tính, hoạt bát, trong khi đó cô chị thì … khá độc lập và điềm đạm.
Cấp dưới cho biết, sau khi Cố Tư bị triệu tập đến đồn cảnh sát, Cố Sơ không giống như những người khác náo loạn nơi này, cô kiềm chế, cố gắng đè nén tâm trạng khẩn trương và lo lắng của mình. Nhưng lúc này đây, cô đang thật sự tức giận bởi trông thấy em gái cô đang hoảng loạn. Cô gái này trước mặt em mình thì ôn nhu nhẹ nhàng, vừa đảo mắt sang anh, thì đôi mắt to xinh đẹp giờ đây lại như một mũi tên, đầy nguy hiểm nhưng lại mê hoặc lòng người.
Đây là một cô gái có vẻ đẹp khiến người nhìn khó quên nhưng đồng thời nhất định cũng là một cô gái thông minh.
“Vụ án Tiêu Tuyết đang trong phạm vi điều tra, do đó, chúng tôi mong hai vị hãy cố gắng giữ bí mật. Bởi vì em gái cô đã từng có tranh chấp với nạn nhân nên chúng tôi buộc phải tiến hành điều tra theo quy tắc.”
Tiêu Tuyết là một nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng toàn quốc, cũng là người có tài năng thiên phú trong lãnh vực này. Chỉ riêng trong năm nay cô đã có hơn 8 buổi biểu diễn gây xôn xao trên khắp cả nước, Quỳnh Châu là điểm đến cuối cùng trong chuyến lưu diễn lần này khiến cho mọi người đặc biệt quan tâm, giá vé chợ đen đã hét giá gấp 10 lần giá gốc nhưng vẫn bán sạch sành sanh. Một tháng trước, khi buổi biểu diễn của cô chính thức được bắt đầu, hôm đó Tiêu Tuyết không thấy xuất hiện.
Vụ mất tích ly kỳ của Tiêu Tuyết gây náo động khắp cả nước, thành phố biển Quỳnh Châu trước nay vốn là một nơi yên tĩnh, nay bỗng chốc trở thành tiêu đề trên trang nhất của mấy tờ báo lớn trong nước và trên các trang mạng xã hội.
Gia thế nhà Tiêu Tuyết cũng không phải thuộc hàng tầm thường, lại là cô con gái độc nhất, do đó ba mẹ Tiêu Tuyết ngoài báo cảnh sát còn treo một giải thưởng lớn cho ai không cần biết dùng cách thức hay biện pháp nào có thể tìm ra được cô con gái yêu quý của họ. Sở Công An thành phố Quỳnh Châu nhanh chóng thành lập tổ chuyên án tiến hành điều tra, nhưng một tháng trôi qua, Tiêu Tuyết vẫn bặt vô âm tín, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Dân chúng luôn tìm đọc những tin tức mới, bàn luận sôi nổi về vụ án mất tích này.
Cố Sơ biết chuyện Tiêu Tuyết mất tích, cô cố đè nén tâm trạng bực dọc, cầm túi xách của Tư Tư lên, cất giọng nhàn nhạt: “Xin đừng quấy rầy em gái tôi, tính nó nhút nhát, không chịu nổi sự hăm dọa đâu”. Vừa dứt lời, cô kéo tay Cố Tư ý muốn rời khỏi.
“Cố tiểu thư!”
Cố Sơ quay đầu.
“Cô biết Tiêu Tuyết rất rõ đúng không?” Một câu hỏi, nhưng cũng có hàm ý khẳng định.
Bả vai Cố Tư run nhẹ, giương mắt nhìn Cố Sơ. Gương mặt Cố Sơ không đổi, ánh mắt vẫn thản nhiên: đáp: “Tôi biết cô ta, vì vậy tôi có thể đóng vai một công dân tốt phối hợp với cảnh sát tiến hành điều tra. Em gái tôi chỉ là học sinh, chẳng qua cũng là một đứa trẻ, tôi nghĩ chứng cứ nó cung cấp cho anh cũng không có chút giá trị."
Đối phương hơi sửng sốt khi nghe những lời cô vừa nói.
Ngoài cửa vang lên một tiếng trầm thấp lạnh lùng: “20 tuổi là một người trưởng thành, đã hoàn toàn có đủ năng lực và hành vi dân sự. Một người có đủ hành vi năng lực, cũng là người đã có thể chịu mọi trách nhiệm hình sự. Bổ sung thêm, trẻ nhỏ cũng sẽ phạm lỗi.”
Cố Sơ bất thình lình bị thanh âm phát ra làm cho hoảng sợ, quay đầu về phía cửa, bất giác ngẩn người.
Khi nhìn thấy Cố Sơ chạy tới, những sợi dây thần kinh căng như dây đàn bị chặt đứt, rồi bật như lò xo xông thẳng về phía trước ôm lấy Cố Sơ òa khóc. Vừa nhận được điện thoại, trên đường đến đây đã khiến Cố Sơ đứng ngồi không yên, bây giờ chứng kiến cảnh này lòng cô lại như lửa đốt. Cố Sơ ôm Cố Tư trong lòng, phát hiện bờ vai cô em gái nhỏ đang run rẩy, ôm chặt cánh tay cô, dù cách một lớp vải cô cũng cảm thấy toàn thân nó lạnh toát.
Lồng ngực Cố Sơ nhói đau, ngay lập tức lại cảm thấy phẫn nộ, vừa trấn an Tư Tư, cô vừa ngẩng đầu nhìn nhân viên cảnh sát đứng cách đó không xa. Chức vụ ông ta là gì cô không nghe rõ, nhưng cô được biết Cố Tư được mời về đồn cảnh sát hỏi chuyện, đầu óc cô lúc ấy chỉ vang lên những tiếng ong ong.
Cùng lúc đó, đối phương cũng đang quan sát Cố Sơ, nhìn gương mặt cô tràn đầy cảnh giác khiến anh có chút buồn cười. Theo điều tra, ba mẹ Cố Tư đều đã qua đời, cùng chị gái dựa dẫm nhau sống qua ngày. Chị gái, Cố Sơ, 25 tuổi, làm dược sĩ tại bệnh viện Từ Tế, Quỳnh Châu. Em gái, Cố Tư, 20 tuổi, đang theo học tại trường Đại học nghệ thuật Quỳnh Châu. Theo anh quan sát được, cô em thì có cá tính, hoạt bát, trong khi đó cô chị thì … khá độc lập và điềm đạm.
Cấp dưới cho biết, sau khi Cố Tư bị triệu tập đến đồn cảnh sát, Cố Sơ không giống như những người khác náo loạn nơi này, cô kiềm chế, cố gắng đè nén tâm trạng khẩn trương và lo lắng của mình. Nhưng lúc này đây, cô đang thật sự tức giận bởi trông thấy em gái cô đang hoảng loạn. Cô gái này trước mặt em mình thì ôn nhu nhẹ nhàng, vừa đảo mắt sang anh, thì đôi mắt to xinh đẹp giờ đây lại như một mũi tên, đầy nguy hiểm nhưng lại mê hoặc lòng người.
Đây là một cô gái có vẻ đẹp khiến người nhìn khó quên nhưng đồng thời nhất định cũng là một cô gái thông minh.
“Vụ án Tiêu Tuyết đang trong phạm vi điều tra, do đó, chúng tôi mong hai vị hãy cố gắng giữ bí mật. Bởi vì em gái cô đã từng có tranh chấp với nạn nhân nên chúng tôi buộc phải tiến hành điều tra theo quy tắc.”
Tiêu Tuyết là một nghệ sỹ dương cầm nổi tiếng toàn quốc, cũng là người có tài năng thiên phú trong lãnh vực này. Chỉ riêng trong năm nay cô đã có hơn 8 buổi biểu diễn gây xôn xao trên khắp cả nước, Quỳnh Châu là điểm đến cuối cùng trong chuyến lưu diễn lần này khiến cho mọi người đặc biệt quan tâm, giá vé chợ đen đã hét giá gấp 10 lần giá gốc nhưng vẫn bán sạch sành sanh. Một tháng trước, khi buổi biểu diễn của cô chính thức được bắt đầu, hôm đó Tiêu Tuyết không thấy xuất hiện.
Vụ mất tích ly kỳ của Tiêu Tuyết gây náo động khắp cả nước, thành phố biển Quỳnh Châu trước nay vốn là một nơi yên tĩnh, nay bỗng chốc trở thành tiêu đề trên trang nhất của mấy tờ báo lớn trong nước và trên các trang mạng xã hội.
Gia thế nhà Tiêu Tuyết cũng không phải thuộc hàng tầm thường, lại là cô con gái độc nhất, do đó ba mẹ Tiêu Tuyết ngoài báo cảnh sát còn treo một giải thưởng lớn cho ai không cần biết dùng cách thức hay biện pháp nào có thể tìm ra được cô con gái yêu quý của họ. Sở Công An thành phố Quỳnh Châu nhanh chóng thành lập tổ chuyên án tiến hành điều tra, nhưng một tháng trôi qua, Tiêu Tuyết vẫn bặt vô âm tín, giống như đã bốc hơi khỏi thế gian.
Dân chúng luôn tìm đọc những tin tức mới, bàn luận sôi nổi về vụ án mất tích này.
Cố Sơ biết chuyện Tiêu Tuyết mất tích, cô cố đè nén tâm trạng bực dọc, cầm túi xách của Tư Tư lên, cất giọng nhàn nhạt: “Xin đừng quấy rầy em gái tôi, tính nó nhút nhát, không chịu nổi sự hăm dọa đâu”. Vừa dứt lời, cô kéo tay Cố Tư ý muốn rời khỏi.
“Cố tiểu thư!”
Cố Sơ quay đầu.
“Cô biết Tiêu Tuyết rất rõ đúng không?” Một câu hỏi, nhưng cũng có hàm ý khẳng định.
Bả vai Cố Tư run nhẹ, giương mắt nhìn Cố Sơ. Gương mặt Cố Sơ không đổi, ánh mắt vẫn thản nhiên: đáp: “Tôi biết cô ta, vì vậy tôi có thể đóng vai một công dân tốt phối hợp với cảnh sát tiến hành điều tra. Em gái tôi chỉ là học sinh, chẳng qua cũng là một đứa trẻ, tôi nghĩ chứng cứ nó cung cấp cho anh cũng không có chút giá trị."
Đối phương hơi sửng sốt khi nghe những lời cô vừa nói.
Ngoài cửa vang lên một tiếng trầm thấp lạnh lùng: “20 tuổi là một người trưởng thành, đã hoàn toàn có đủ năng lực và hành vi dân sự. Một người có đủ hành vi năng lực, cũng là người đã có thể chịu mọi trách nhiệm hình sự. Bổ sung thêm, trẻ nhỏ cũng sẽ phạm lỗi.”
Cố Sơ bất thình lình bị thanh âm phát ra làm cho hoảng sợ, quay đầu về phía cửa, bất giác ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.