7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 4: Tình yêu lưu đày thuở thanh xuân
Ân Tầm
27/05/2015
Anh đã trở về.
Tiểu Tiếu Tiếu không hề đề cập đến “anh ấy” là ai, nhưng, Cố Sơ biết trong lời nói của cô “Anh ấy” ám chỉ người nào.
Bây giờ không thể nhớ nổi mấy câu sau đó Tiểu Tiếu Tiếu nói đến chuyện gì, trong tai Cố Sơ chỉ còn lại tiếng ong ong như âm thanh của mấy chú ong mật đánh nhau, có chút đau nơi màng nhĩ, cơn đau này thuận thế theo hướng trái tim đi xuống, làm nó có chút đau đớn.
Ký ức như những tấm ảnh chụp gợi lại trong cô từng chút từng chút một. Sau đó, Cố Sơ dường như nhìn thấy được đoạn tuổi xuân năm đó.
“Anh có cảm thấy chúng ta sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp không?”
“Bạn Cố Sơ à, vấn đề của bạn nêu ra mang tính vượt thời gian quá lớn.”
“Rất khó có câu trả lời sao?”
“Hiện tại không thể trả lời được.”
“Vậy đến khi nào mới có câu trả lời?”
“Đợi đến khi hai ta 70, 80 tuổi, hai đứa mình lại thảo luận lại vấn đề này.”
“Lừa người ta à? 70-80 tuổi lâu như thế, nửa đường anh thay lòng đổi dạ, vậy ai sẽ cho em đáp án đây?”
“Thế nên, em sau này có thể chọn khoa ngoại tim mạch.”
“Đáng ghét!”
“Em đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn bên cạnh anh là được.”
Là ai nói, tình yêu là một chuyện đơn giản, khiến cô lập tức tin như thật. Để rồi sau đó, cô thật sự đau khổ, đợi đến khi hai người chia hai hướng cô mới hiểu được, kỳ thực lúc đó bọn họ quá đơn thuần, không ai có thể bảo vệ được một tình yêu đã mất.
Tình yêu bị tuổi thanh xuân giết chết. Thanh xuân lại khiến tình yêu bị lưu đày.
Nhiều năm qua, cô đã cố gắng hết sức thích ứng với cuộc sống không có anh, cố gắng thích ứng với những ngày tháng chưa đánh mất mình. Rốt cuộc, cô thực sự cho rằng mình đã học được cách lãng quên.
Một cơn gió nhẹ thổi đến, Cố Sơ cảm thấy khóe mắt có chút lành lạnh, khẽ chạm mới phát hiện, hàng mi có chút ẩm ướt. Chẳng lẽ nửa đêm xuân, gió hiu hiu thổi nên đã kích thích tuyến lệ của cô?
Cách đó không xa, chiếc xe cứu thương đã nằm yên lặng tại vị trí, giống như một ông già cô độc nhìn về phía cửa phòng cấp cứu quan sát khiếp luân hồi của số mệnh. Thật ra, Cố Sơ không thích chỗ này, dãy hành lang dài sâu hun hút đằng kia, tiếng bánh xe ken két gấp gáp vang lên từng chặp, những chiếc áo blouse trắng, những dãy đèn mổ sáng chói mắt, lạnh tanh. Nơi này lúc nào cũng có máu đỏ tươi nhuộm một vùng, là nơi khiến người ta ngập tràn hi vọng, cũng là nơi khiến nỗi tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm.
Cúi đầu xem lại mấy cuộc gọi nhỡ, quả thật đều là của Tiểu Tiếu Tiếu, cuộc gọi liên hoàn của cô làm cho người khác theo cũng không kịp. Cố Sơ bất giác thở dài, kiểm tra đến cuộc gọi cuối cùng, ngón tay cô đột nhiên chựng lại. Số này không phải của Tiểu Tiếu Tiếu. Một dãy số xa lạ nằm trong đống danh bạ của cô, ẩn mình như một con thú nhỏ. Không hiểu sao, mí mắt phải cô giựt mạnh một cái, phản ứng sinh lý này khiến cô có chút lo lắng.
Mắt trái nháy là điềm lành, mắt phải nháy là tai họa.
Ngón tay Cố Sơ vô thức đặt trên dãy số lạ, một chút run rẩy, làm cho cô có chút dự cảm nhưng không thể nói rõ là điềm báo về điều gì. Cảm giác giống như, một khi số điện thoại này được kết nối, có lẽ đợi cô ở phía trước chính là cái chết. Hít sâu một hơi, cô bấm số này gọi lại, qua nhiều lần xác nhận, đầu kia điện thoại vang lên một tiếng nói nghiêm túc:
“Có phải là Cố Sơ không? Đây là Cục Công an thành phố.”
Tiểu Tiếu Tiếu không hề đề cập đến “anh ấy” là ai, nhưng, Cố Sơ biết trong lời nói của cô “Anh ấy” ám chỉ người nào.
Bây giờ không thể nhớ nổi mấy câu sau đó Tiểu Tiếu Tiếu nói đến chuyện gì, trong tai Cố Sơ chỉ còn lại tiếng ong ong như âm thanh của mấy chú ong mật đánh nhau, có chút đau nơi màng nhĩ, cơn đau này thuận thế theo hướng trái tim đi xuống, làm nó có chút đau đớn.
Ký ức như những tấm ảnh chụp gợi lại trong cô từng chút từng chút một. Sau đó, Cố Sơ dường như nhìn thấy được đoạn tuổi xuân năm đó.
“Anh có cảm thấy chúng ta sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp không?”
“Bạn Cố Sơ à, vấn đề của bạn nêu ra mang tính vượt thời gian quá lớn.”
“Rất khó có câu trả lời sao?”
“Hiện tại không thể trả lời được.”
“Vậy đến khi nào mới có câu trả lời?”
“Đợi đến khi hai ta 70, 80 tuổi, hai đứa mình lại thảo luận lại vấn đề này.”
“Lừa người ta à? 70-80 tuổi lâu như thế, nửa đường anh thay lòng đổi dạ, vậy ai sẽ cho em đáp án đây?”
“Thế nên, em sau này có thể chọn khoa ngoại tim mạch.”
“Đáng ghét!”
“Em đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn bên cạnh anh là được.”
Là ai nói, tình yêu là một chuyện đơn giản, khiến cô lập tức tin như thật. Để rồi sau đó, cô thật sự đau khổ, đợi đến khi hai người chia hai hướng cô mới hiểu được, kỳ thực lúc đó bọn họ quá đơn thuần, không ai có thể bảo vệ được một tình yêu đã mất.
Tình yêu bị tuổi thanh xuân giết chết. Thanh xuân lại khiến tình yêu bị lưu đày.
Nhiều năm qua, cô đã cố gắng hết sức thích ứng với cuộc sống không có anh, cố gắng thích ứng với những ngày tháng chưa đánh mất mình. Rốt cuộc, cô thực sự cho rằng mình đã học được cách lãng quên.
Một cơn gió nhẹ thổi đến, Cố Sơ cảm thấy khóe mắt có chút lành lạnh, khẽ chạm mới phát hiện, hàng mi có chút ẩm ướt. Chẳng lẽ nửa đêm xuân, gió hiu hiu thổi nên đã kích thích tuyến lệ của cô?
Cách đó không xa, chiếc xe cứu thương đã nằm yên lặng tại vị trí, giống như một ông già cô độc nhìn về phía cửa phòng cấp cứu quan sát khiếp luân hồi của số mệnh. Thật ra, Cố Sơ không thích chỗ này, dãy hành lang dài sâu hun hút đằng kia, tiếng bánh xe ken két gấp gáp vang lên từng chặp, những chiếc áo blouse trắng, những dãy đèn mổ sáng chói mắt, lạnh tanh. Nơi này lúc nào cũng có máu đỏ tươi nhuộm một vùng, là nơi khiến người ta ngập tràn hi vọng, cũng là nơi khiến nỗi tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm.
Cúi đầu xem lại mấy cuộc gọi nhỡ, quả thật đều là của Tiểu Tiếu Tiếu, cuộc gọi liên hoàn của cô làm cho người khác theo cũng không kịp. Cố Sơ bất giác thở dài, kiểm tra đến cuộc gọi cuối cùng, ngón tay cô đột nhiên chựng lại. Số này không phải của Tiểu Tiếu Tiếu. Một dãy số xa lạ nằm trong đống danh bạ của cô, ẩn mình như một con thú nhỏ. Không hiểu sao, mí mắt phải cô giựt mạnh một cái, phản ứng sinh lý này khiến cô có chút lo lắng.
Mắt trái nháy là điềm lành, mắt phải nháy là tai họa.
Ngón tay Cố Sơ vô thức đặt trên dãy số lạ, một chút run rẩy, làm cho cô có chút dự cảm nhưng không thể nói rõ là điềm báo về điều gì. Cảm giác giống như, một khi số điện thoại này được kết nối, có lẽ đợi cô ở phía trước chính là cái chết. Hít sâu một hơi, cô bấm số này gọi lại, qua nhiều lần xác nhận, đầu kia điện thoại vang lên một tiếng nói nghiêm túc:
“Có phải là Cố Sơ không? Đây là Cục Công an thành phố.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.