7 Năm Quay Đầu Vẫn Hướng Về Em
Chương 21: Trừ khi anh chính là Lục Bắc Thâm
Ân Tầm
27/05/2015
Lục Bắc Thần ra khỏi phòng tập. Ngoài trời mưa cũng ngừng rơi, mây đen vẫn còn vần vũ giống như những linh hồn đơn côi đứng đó chờ thế sự xoay vần. Cố Sơ liếc nhanh thấy hình bóng của anh, liền vội vàng chạy đến.
Lục Bắc Thần vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ướt, những giọt nước men theo những cọng tóc chảy xuống xương quai xanh, phản chiếu nước da sáng bóng. Chiếc áo thun anh mới thay cũng bị dính chút nước, làm lộ ra một thân hình cường tráng. Lúc Cố Sơ tiến đến, anh đang dùng khăn vừa đi vừa lau tóc, thấy vậy, cũng dừng bước.
Cố Sơ vẫn mặc bộ quần áo của mình, đã hơi khô, nhưng đôi môi cô vẫn tái nhợt. Lục Bắc Thần không ngờ cô chưa chịu thay quần áo, đáy mắt có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh lùng mở miệng: “Cố tiểu thư cũng kén chọn quá nhỉ? Bộ quần áo này không hợp với cô sao?”
Cố Sơ biết anh đang châm biếm mình, cắn răng nói: “Không phải, cám ơn anh. Tôi chỉ sợ lúc sau khi thay xong quần áo, lại không tìm thấy anh.”
Như có một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim Lục Bắc Thần, chỉ hơi đau nhưng lại khiến máu chảy thành sông. Đôi đồng tử đen láy của anh hơi co lại, nhìn chằm chằm vào Cố Sơ: “Xem ra có việc cầu xin người khác, chuyện gì cô cũng có thể hy sinh.”
Cố Sơ nắm chắt chiếc túi, góc cạnh sắc nhọn cứa nhẹ vào lòng bàn tay, hơi đau.
“Tôi đã nói, tôi không thể giúp gì được cho cô”. Nói xong câu này, Lục Bắc Thần liền rời đi.
Lồng ngực phập phồng, Cố Sơ bất ngờ xoay người, đuổi theo Lục Bắc Thần, giơ tay cản bước anh. Lục Bắc Thần nhường mày, lách sang bên cạnh bước tiếp. Cố Sơ lại đuổi theo hướng của anh, một lần nữa lấy tay chặn anh lại: “Tôi đã làm chuyện gì khiến Giáo sư Lục phiền lòng sao?”. Cô ngước cằm, ánh mắt kiên quyết.
“Thật xin lỗi, nếu là chuyện liên quan đến em gái cô, tôi có thể trả lời đầy trách nhiệm rằng, tôi không rảnh rỗi đến mức lấy chuyên môn công việc của mình đi trả đũa kẻ khác”. Lục Bắc Thần đẩy tay cô ra rồi đi tiếp.
“Trừ khi anh chính là Lục Bắc Thâm!”. Lần này Cố Sơ không đuổi theo anh, mà chỉ ở phía sau đột ngột lên tiếng.
Lúc đó, Lục Bắc Thần đã đến trước cửa thang máy đang chuẩn bị nhấn nút, cánh tay anh bỗng chốc cứng đờ, sống lưng thẳng tắp. Trong chốc lát, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm làm cho người khác sợ hãi. Cố Sơ hít sâu một hơi, bước mấy bước đến trước mặt anh: “Em không biết vì sao anh không thừa nhận tên của mình, nhưng em biết anh chính là Lục Bắc Thâm. Chính vì lẽ đó nên khi nhìn thấy em anh mới buông lời khiêu khích, chính vì lẽ đó nên anh biết rõ Cố Tư vô tội nhưng anh vẫn ký tên. Tất cả những chuyện anh làm chỉ muốn nhìn thấy em đau khổ thôi, đúng không? Nếu anh đã có ý muốn cười nhạo em, vậy tại sao anh không thừa nhận mình là Bắc Thâm đến trước mặt nói thẳng cho em biết, anh muốn trả thù, muốn nhìn thấy em khóc, nhìn thấy em suy sụp anh mới cam lòng.”
Lưng Cố Sơ dựa vào cánh cửa thang máy, nhìn thân hình nhỏ nhắn lúc này lại ánh lên những cái nhìn kiên quyết. Những tia sáng nhàn nhạt len qua tầng mây, xuyên qua ô cửa kính, chiếu vào gương mặt cô, khiến anh có thể nhìn thấy đủ loại tâm tình dâng lên trong đáy mắt cô.
Cửa thang máy mở ra, Lục Bắc Thần thuận thế đẩy cô vào phía trong.
Cố Sơ giật mình, đứng không vững, toàn bộ cơ thể dựa vào vách kính thang máy phía sau. Chưa kịp phản ứng, anh giơ tay sượt qua má cô, chống lên tay lên thành vách. Cô sửng sốt, giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Cửa thang máy chậm rãi đóng. Cô nhìn thấy sự hoảng sợ của mình trong đôi đồng tử của anh.
“Nếu tôi thật sự là Bắc Thâm, vậy tại sao tôi lại muốn trả thù cô…” Lục Bắc Thần hơi cúi xuống, hơi thở có chút thanh mát quét qua vầng trán cô “…. hả?”
Môi Cố Sơ run rẩy, câu hỏi của anh rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng sao lại khiến cô không thể trả lời. Lục Bắc Thần nhìn mắt cô, rồi từ từ quét xuống đôi môi, ánh mắt có chút u ám. Lại hướng mắt nhìn vào mắt cô, nhếch môi cười, hừ nhẹ: “Cố tiểu thư quá tự tin, cô tự cho rằng mình đáng để người đàn ông trả đũa sao?”
Một câu Cố Sơ cũng không nói lại, thái dương co giựt. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, sắc mặt như đang nhạo báng cô, đả kích cô không ít. Mở to mắt, tim đập liên hồi khi thấy anh từ từ áp sát bên má cô, môi kề sát tai hạ giọng: “Chắc em chưa từng nghĩ đến một ngày phải cầu xin người khác?”
Bờ vai cô khẽ run.
Ngoài cửa thang máy có ai đó đứng đợi. Lục Bắc Thần không động đậy, chỉ là hơi nghiêng đầu, nhìn cô. Mắt anh gần trong gang tấc, cất giọng lạnh lùng: “Đây không phải là điều cô thích nhất sao? Cho người khác một chút hi vọng, sau đó lại không chút nể tình lấy đi mất. Cố tiểu thư, loại hành vi lừa thần gạt quỷ này của cô chỉ có hơn chứ không hề kém.”
Dứt lời, anh đứng thẳng người, khóe môi vẫn giữ nụ cười mờ ám khó đoán.
Trái tim Cố Sơ nhảy lên đau đớn, đẩy mạnh anh, rồi vụt chạy khỏi thang máy. Khách đứng phía ngoài nhìn Lục Bắc Thần có chút nghi ngờ. Lục Bắc Thần nhặt chiếc túi quần áo rơi trên đất, xoay người rời đi, ánh mắt lạnh như băng.
Lục Bắc Thần vừa tắm xong, mái tóc còn hơi ướt, những giọt nước men theo những cọng tóc chảy xuống xương quai xanh, phản chiếu nước da sáng bóng. Chiếc áo thun anh mới thay cũng bị dính chút nước, làm lộ ra một thân hình cường tráng. Lúc Cố Sơ tiến đến, anh đang dùng khăn vừa đi vừa lau tóc, thấy vậy, cũng dừng bước.
Cố Sơ vẫn mặc bộ quần áo của mình, đã hơi khô, nhưng đôi môi cô vẫn tái nhợt. Lục Bắc Thần không ngờ cô chưa chịu thay quần áo, đáy mắt có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh lùng mở miệng: “Cố tiểu thư cũng kén chọn quá nhỉ? Bộ quần áo này không hợp với cô sao?”
Cố Sơ biết anh đang châm biếm mình, cắn răng nói: “Không phải, cám ơn anh. Tôi chỉ sợ lúc sau khi thay xong quần áo, lại không tìm thấy anh.”
Như có một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim Lục Bắc Thần, chỉ hơi đau nhưng lại khiến máu chảy thành sông. Đôi đồng tử đen láy của anh hơi co lại, nhìn chằm chằm vào Cố Sơ: “Xem ra có việc cầu xin người khác, chuyện gì cô cũng có thể hy sinh.”
Cố Sơ nắm chắt chiếc túi, góc cạnh sắc nhọn cứa nhẹ vào lòng bàn tay, hơi đau.
“Tôi đã nói, tôi không thể giúp gì được cho cô”. Nói xong câu này, Lục Bắc Thần liền rời đi.
Lồng ngực phập phồng, Cố Sơ bất ngờ xoay người, đuổi theo Lục Bắc Thần, giơ tay cản bước anh. Lục Bắc Thần nhường mày, lách sang bên cạnh bước tiếp. Cố Sơ lại đuổi theo hướng của anh, một lần nữa lấy tay chặn anh lại: “Tôi đã làm chuyện gì khiến Giáo sư Lục phiền lòng sao?”. Cô ngước cằm, ánh mắt kiên quyết.
“Thật xin lỗi, nếu là chuyện liên quan đến em gái cô, tôi có thể trả lời đầy trách nhiệm rằng, tôi không rảnh rỗi đến mức lấy chuyên môn công việc của mình đi trả đũa kẻ khác”. Lục Bắc Thần đẩy tay cô ra rồi đi tiếp.
“Trừ khi anh chính là Lục Bắc Thâm!”. Lần này Cố Sơ không đuổi theo anh, mà chỉ ở phía sau đột ngột lên tiếng.
Lúc đó, Lục Bắc Thần đã đến trước cửa thang máy đang chuẩn bị nhấn nút, cánh tay anh bỗng chốc cứng đờ, sống lưng thẳng tắp. Trong chốc lát, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm làm cho người khác sợ hãi. Cố Sơ hít sâu một hơi, bước mấy bước đến trước mặt anh: “Em không biết vì sao anh không thừa nhận tên của mình, nhưng em biết anh chính là Lục Bắc Thâm. Chính vì lẽ đó nên khi nhìn thấy em anh mới buông lời khiêu khích, chính vì lẽ đó nên anh biết rõ Cố Tư vô tội nhưng anh vẫn ký tên. Tất cả những chuyện anh làm chỉ muốn nhìn thấy em đau khổ thôi, đúng không? Nếu anh đã có ý muốn cười nhạo em, vậy tại sao anh không thừa nhận mình là Bắc Thâm đến trước mặt nói thẳng cho em biết, anh muốn trả thù, muốn nhìn thấy em khóc, nhìn thấy em suy sụp anh mới cam lòng.”
Lưng Cố Sơ dựa vào cánh cửa thang máy, nhìn thân hình nhỏ nhắn lúc này lại ánh lên những cái nhìn kiên quyết. Những tia sáng nhàn nhạt len qua tầng mây, xuyên qua ô cửa kính, chiếu vào gương mặt cô, khiến anh có thể nhìn thấy đủ loại tâm tình dâng lên trong đáy mắt cô.
Cửa thang máy mở ra, Lục Bắc Thần thuận thế đẩy cô vào phía trong.
Cố Sơ giật mình, đứng không vững, toàn bộ cơ thể dựa vào vách kính thang máy phía sau. Chưa kịp phản ứng, anh giơ tay sượt qua má cô, chống lên tay lên thành vách. Cô sửng sốt, giương mắt nhìn thẳng vào mắt anh. Cửa thang máy chậm rãi đóng. Cô nhìn thấy sự hoảng sợ của mình trong đôi đồng tử của anh.
“Nếu tôi thật sự là Bắc Thâm, vậy tại sao tôi lại muốn trả thù cô…” Lục Bắc Thần hơi cúi xuống, hơi thở có chút thanh mát quét qua vầng trán cô “…. hả?”
Môi Cố Sơ run rẩy, câu hỏi của anh rõ ràng rất nhẹ nhàng, nhưng sao lại khiến cô không thể trả lời. Lục Bắc Thần nhìn mắt cô, rồi từ từ quét xuống đôi môi, ánh mắt có chút u ám. Lại hướng mắt nhìn vào mắt cô, nhếch môi cười, hừ nhẹ: “Cố tiểu thư quá tự tin, cô tự cho rằng mình đáng để người đàn ông trả đũa sao?”
Một câu Cố Sơ cũng không nói lại, thái dương co giựt. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, sắc mặt như đang nhạo báng cô, đả kích cô không ít. Mở to mắt, tim đập liên hồi khi thấy anh từ từ áp sát bên má cô, môi kề sát tai hạ giọng: “Chắc em chưa từng nghĩ đến một ngày phải cầu xin người khác?”
Bờ vai cô khẽ run.
Ngoài cửa thang máy có ai đó đứng đợi. Lục Bắc Thần không động đậy, chỉ là hơi nghiêng đầu, nhìn cô. Mắt anh gần trong gang tấc, cất giọng lạnh lùng: “Đây không phải là điều cô thích nhất sao? Cho người khác một chút hi vọng, sau đó lại không chút nể tình lấy đi mất. Cố tiểu thư, loại hành vi lừa thần gạt quỷ này của cô chỉ có hơn chứ không hề kém.”
Dứt lời, anh đứng thẳng người, khóe môi vẫn giữ nụ cười mờ ám khó đoán.
Trái tim Cố Sơ nhảy lên đau đớn, đẩy mạnh anh, rồi vụt chạy khỏi thang máy. Khách đứng phía ngoài nhìn Lục Bắc Thần có chút nghi ngờ. Lục Bắc Thần nhặt chiếc túi quần áo rơi trên đất, xoay người rời đi, ánh mắt lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.