Chương 16
T/H12
14/08/2024
Nghe mấy câu nói của con gái,
Thiếu Thời tự nhiên sợ vợ con bỏ rơi ngang xương, anh quyết định vào bếp làm bữa sáng đầy đủ hương vị lấy lòng vợ yêu và con gái rượu.
"Mời em và con!" Anh chỉ tay vào hai chiếc ghế đã kéo sẵn. Rồi mở lồng bàn bê bát súp nóng hổi và ly sữa ấm để trước mặt vợ. Sau đó bê cho con gái. Cuối cùng mới tới bản thân.
"Wao! Súp gà, món bố thích nè! Còn có cả nụ hồng đỏ bằng cà chua nữa!" Thảo My cười toe toét nhìn bố: "Nhất bố rồi nhé! Nhớ yêu vợ bố nhiều vào nghe hông?"
"Ừ! Con gái ăn nhanh rồi đi học nha!" Thục Uyển cảm động đỏ cả hai mắt. Cô nhìn bữa sáng đầu tiên chồng làm thật không nỡ ăn.
Cô gái ở phía đối diện: "Em cũng mau ăn đi kẻo nguội mất ngon. Nếu thích, từ nay anh sẽ nấu mỗi ngày!"
Người đàn ông càng xúc động: "Cảm ơn chồng! Em thích lắm! Nụ hồng anh tỉa rất đẹp!"
Thảo My đang ăn liền dừng lại. Nó đảo mắt nhìn bố mẹ: Hình như có gì đó sai sai thì phải?
Nhưng thời gian không cho phép nó tò mò vì đã sắp muộn giờ vào lớp. Hơn nữa, đây là bữa ăn đầu tiên có đủ bố mẹ, con bé vui lắm nên không rảnh hoạnh họe. Nó sung sướng trong lòng ngồi cười tủm tỉm.
Con bé có nụ cười giống bố rất dễ thương. Vậy mà, hai ông bà già đều bơ đẹp. Mẹ chỉ chăm chăm vào mặt bố. Còn bố dù vẫn đóng bản mặt lì lì thường ngày nhưng thỉnh thoảng có liếc mắt đưa tình với mẹ.
Thảo My thấy vui cực kỳ. Vui nhất là, hôm nay nó được ông bố mặt sắt đích thân lái ô tô đưa hai mẹ đến trường.
"Tạm biệt bố!" Con bé xuống xe hớn hở vẫy vẫy bàn tay nhỏ, cười rất tươi với bố.
"Tạm biệt con gái, học ngoan nha!" Thục Uyển ở ghế lái ló đầu ra cửa.
Thiếu Thời đưa con vào lớp.
"Bye mẹ!" Thảo My ôm hôn mẹ cái.
"Bye con! Học vui chiều mẹ đón!"
Trên xe, giờ chỉ còn lại hai vợ chồng son. Trên đường đưa anh tới công ty Dược, Thục Uyển nói sơ qua công việc của mình cho chồng nắm. Còn Thiếu Thời cũng bày vẽ cho vợ một vài mánh khóe trong công tác chỉ đạo anh em làm xét nghiệm và làm báo cáo.
"Nếu không có lệnh gọi của lực lượng chức năng, em xem hình ảnh các vụ án để tích lũy kinh nghiệm. Trong tủ hồ sơ phía tay phải, anh có lưu trữ cả mớ."
Tuy hơi rợn và sởn cả gai ốc nhưng biết làm sao bây giờ? Phải cố gắng tập thích nghi thôi!
Cô cũng tranh thủ dặn chồng: "Anh nhớ nha, công việc trợ lý Công ty Dược là tâm huyết cả đời của em. Anh phải cố gắng làm thật tốt, đừng để bất đồng hay gì gì đấy mà hủy hoại ước mơ của em, nhớ chưa?"
"Bà xã à, thính anh rất tốt. Em dặn lần này là hai mươi lần rồi đấy!"
Người đàn ông bĩu môi, nói thêm: "Còn nữa nhớ tránh xa con bạn Cẩm Tú em ra! Thường ngày nó gặp em là ôm hôn đủ kiểu á!"
Bạn gì biến thái dữ trời! Thiếu Thời cảm thấy lo lo. Vì hồi nào tới giờ anh là người sạch sẽ không thích gái ôm bậy bạ.
Lời dặn vừa dứt. Xe cũng hay vừa tới cổng Công ty.
Thiếu Thời mở cửa, dặn dò vợ thêm: "Có việc gì thì sai Minh Nguyệt làm. Nếu khó quá thì gọi anh! Anh..."
Gã đàn ông cao to mới nghe hai tiếng Minh Nguyệt thân thiết từ mỏ chồng, gã đạp chân ga phóng luôn không thèm bái bai tạm biệt.
Thiếu Thời nhìn theo đuôi xe: "???" Đầu mang ba dấu móc câu chẳng hiểu vì sao vợ tự nhiên lại nổi giận. Anh còn ngơ ngác thì một người nhảy bổ ra ôm chầm lấy vai anh: "Thục Uyển, sao hôm qua cậu không đi làm? Có phải lão chồng già hú hí với bồ nhí cả đêm bỏ cậu nằm chèo veo nên cậu mất ngủ không?"
Thiếu Thời nhón tay gỡ hai tay bà thím ra khỏi vai, anh lườm, hỏi cục súc: "Cô nói ai già? Ai hú hí bồ nhí?"
Cẩm Tú cười hì hì, đấm cái bốp vào lưng bạn: "Lão chồng cậu chứ ai?" Cẩm Tú bất bình tuôn luôn một tràng dài: "Lão ba mươi ba rồi lại có con riêng. Vậy mà không biết quý trọng cô vợ trẻ đẹp như cậu gì cả. Thích ôm gái già, gái ế cơ quan!
Thục Uyển à, hôm qua tớ có gửi lão một bức ảnh để đáp trả việc lão cố tình gửi ảnh hạnh phúc của lão cho cậu xem. Nếu lão vịn cớ ghen tuông thì cậu đá đuýt lão đi!"
Trời!
Thiếu Thời không biết đây là loại bạn gì?
Quá nguy hiểm!
Anh bỏ đi luôn một lèo.
"Nè, Thục Uyển tớ nói chưa xong mà!" Cẩm Tú dậm chân bịch bịch: "Lời tốt thì không chịu nghe. Để tớ coi cậu giỏi chịu đựng thêm được bao lâu? Mà tớ nhắc nè: Thanh xuân người con gái có giới hạn đấy!"
Thiếu Thời cảm thấy hên vì hiện tại mình là vợ. Nếu đổi lại là Thục Uyển, nghe những lời khiếm nhã trên chắc cô buồn lắm!
Buồn vì có người chồng vừa già vừa vô tâm là anh. Đã vậy còn đèo bồng thêm đứa con riêng và ở cơ quan còn nhiều hơn ở nhà.
Nhức nhối nhất là câu: Thanh xuân người con gái có giới hạn!
Thục Uyển à, anh thật có lỗi với em!
Mà khoan!
Cô ta nói anh gửi bức ảnh hạnh phúc gì ý nhỉ?
"Mời em và con!" Anh chỉ tay vào hai chiếc ghế đã kéo sẵn. Rồi mở lồng bàn bê bát súp nóng hổi và ly sữa ấm để trước mặt vợ. Sau đó bê cho con gái. Cuối cùng mới tới bản thân.
"Wao! Súp gà, món bố thích nè! Còn có cả nụ hồng đỏ bằng cà chua nữa!" Thảo My cười toe toét nhìn bố: "Nhất bố rồi nhé! Nhớ yêu vợ bố nhiều vào nghe hông?"
"Ừ! Con gái ăn nhanh rồi đi học nha!" Thục Uyển cảm động đỏ cả hai mắt. Cô nhìn bữa sáng đầu tiên chồng làm thật không nỡ ăn.
Cô gái ở phía đối diện: "Em cũng mau ăn đi kẻo nguội mất ngon. Nếu thích, từ nay anh sẽ nấu mỗi ngày!"
Người đàn ông càng xúc động: "Cảm ơn chồng! Em thích lắm! Nụ hồng anh tỉa rất đẹp!"
Thảo My đang ăn liền dừng lại. Nó đảo mắt nhìn bố mẹ: Hình như có gì đó sai sai thì phải?
Nhưng thời gian không cho phép nó tò mò vì đã sắp muộn giờ vào lớp. Hơn nữa, đây là bữa ăn đầu tiên có đủ bố mẹ, con bé vui lắm nên không rảnh hoạnh họe. Nó sung sướng trong lòng ngồi cười tủm tỉm.
Con bé có nụ cười giống bố rất dễ thương. Vậy mà, hai ông bà già đều bơ đẹp. Mẹ chỉ chăm chăm vào mặt bố. Còn bố dù vẫn đóng bản mặt lì lì thường ngày nhưng thỉnh thoảng có liếc mắt đưa tình với mẹ.
Thảo My thấy vui cực kỳ. Vui nhất là, hôm nay nó được ông bố mặt sắt đích thân lái ô tô đưa hai mẹ đến trường.
"Tạm biệt bố!" Con bé xuống xe hớn hở vẫy vẫy bàn tay nhỏ, cười rất tươi với bố.
"Tạm biệt con gái, học ngoan nha!" Thục Uyển ở ghế lái ló đầu ra cửa.
Thiếu Thời đưa con vào lớp.
"Bye mẹ!" Thảo My ôm hôn mẹ cái.
"Bye con! Học vui chiều mẹ đón!"
Trên xe, giờ chỉ còn lại hai vợ chồng son. Trên đường đưa anh tới công ty Dược, Thục Uyển nói sơ qua công việc của mình cho chồng nắm. Còn Thiếu Thời cũng bày vẽ cho vợ một vài mánh khóe trong công tác chỉ đạo anh em làm xét nghiệm và làm báo cáo.
"Nếu không có lệnh gọi của lực lượng chức năng, em xem hình ảnh các vụ án để tích lũy kinh nghiệm. Trong tủ hồ sơ phía tay phải, anh có lưu trữ cả mớ."
Tuy hơi rợn và sởn cả gai ốc nhưng biết làm sao bây giờ? Phải cố gắng tập thích nghi thôi!
Cô cũng tranh thủ dặn chồng: "Anh nhớ nha, công việc trợ lý Công ty Dược là tâm huyết cả đời của em. Anh phải cố gắng làm thật tốt, đừng để bất đồng hay gì gì đấy mà hủy hoại ước mơ của em, nhớ chưa?"
"Bà xã à, thính anh rất tốt. Em dặn lần này là hai mươi lần rồi đấy!"
Người đàn ông bĩu môi, nói thêm: "Còn nữa nhớ tránh xa con bạn Cẩm Tú em ra! Thường ngày nó gặp em là ôm hôn đủ kiểu á!"
Bạn gì biến thái dữ trời! Thiếu Thời cảm thấy lo lo. Vì hồi nào tới giờ anh là người sạch sẽ không thích gái ôm bậy bạ.
Lời dặn vừa dứt. Xe cũng hay vừa tới cổng Công ty.
Thiếu Thời mở cửa, dặn dò vợ thêm: "Có việc gì thì sai Minh Nguyệt làm. Nếu khó quá thì gọi anh! Anh..."
Gã đàn ông cao to mới nghe hai tiếng Minh Nguyệt thân thiết từ mỏ chồng, gã đạp chân ga phóng luôn không thèm bái bai tạm biệt.
Thiếu Thời nhìn theo đuôi xe: "???" Đầu mang ba dấu móc câu chẳng hiểu vì sao vợ tự nhiên lại nổi giận. Anh còn ngơ ngác thì một người nhảy bổ ra ôm chầm lấy vai anh: "Thục Uyển, sao hôm qua cậu không đi làm? Có phải lão chồng già hú hí với bồ nhí cả đêm bỏ cậu nằm chèo veo nên cậu mất ngủ không?"
Thiếu Thời nhón tay gỡ hai tay bà thím ra khỏi vai, anh lườm, hỏi cục súc: "Cô nói ai già? Ai hú hí bồ nhí?"
Cẩm Tú cười hì hì, đấm cái bốp vào lưng bạn: "Lão chồng cậu chứ ai?" Cẩm Tú bất bình tuôn luôn một tràng dài: "Lão ba mươi ba rồi lại có con riêng. Vậy mà không biết quý trọng cô vợ trẻ đẹp như cậu gì cả. Thích ôm gái già, gái ế cơ quan!
Thục Uyển à, hôm qua tớ có gửi lão một bức ảnh để đáp trả việc lão cố tình gửi ảnh hạnh phúc của lão cho cậu xem. Nếu lão vịn cớ ghen tuông thì cậu đá đuýt lão đi!"
Trời!
Thiếu Thời không biết đây là loại bạn gì?
Quá nguy hiểm!
Anh bỏ đi luôn một lèo.
"Nè, Thục Uyển tớ nói chưa xong mà!" Cẩm Tú dậm chân bịch bịch: "Lời tốt thì không chịu nghe. Để tớ coi cậu giỏi chịu đựng thêm được bao lâu? Mà tớ nhắc nè: Thanh xuân người con gái có giới hạn đấy!"
Thiếu Thời cảm thấy hên vì hiện tại mình là vợ. Nếu đổi lại là Thục Uyển, nghe những lời khiếm nhã trên chắc cô buồn lắm!
Buồn vì có người chồng vừa già vừa vô tâm là anh. Đã vậy còn đèo bồng thêm đứa con riêng và ở cơ quan còn nhiều hơn ở nhà.
Nhức nhối nhất là câu: Thanh xuân người con gái có giới hạn!
Thục Uyển à, anh thật có lỗi với em!
Mà khoan!
Cô ta nói anh gửi bức ảnh hạnh phúc gì ý nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.