Chương 17
T/H12
14/08/2024
Thiếu Thời đi ngược lại.
"Cô gì ơi! Mà không, Cẩm Tú ơi, cậu nói bức ảnh hạnh phúc gì ý nhỉ?"
Cẩm Tú nhìn đứa bạn một lúc rồi xỉa ngón trỏ vào giữa trán Thục Uyển: "Nói cậu não heo cũng đúng mà! Bức ảnh hôm qua lão Thời dẫn con gái và bé ba đi ăn nhà hàng đấy!"
Chớt chửa?
Sao anh không hay biết gì vậy cà?
"Đâu?" Anh muốn xem mặt mũi cái gọi là hạnh phúc trông nó như thế nào?
"Zalo cậu đấy!"
Thiếu Thời theo thói quen thò tay túi quần. Lại mò trúng làn váy trống không. Anh khựng lại giây lát rồi mở túi xách.
"Zalo trống trơn có gì đâu?"
"Sao có thể?" Cẩm Tú không tin, giật luôn điện thoại trong tay anh tự kiểm tra rồi cốc anh một cái: "Cậu cầm nhầm máy lão Thời rồi! Lão ấy ranh ma xóa hết lịch sử trò chuyện!"
Thiếu Thời thật muốn đấm bà thím giỏi dựng chuyện kia cái. Bởi, anh không có thói quen nhắn tin chát chít zalo.
"Nhưng hình sếp Minh và cậu thì còn nè! Ảnh này tớ ghép, cậu thấy đẹp không? Lão chồng cậu còn lưu lại. Có khi nào lão dùng làm bằng chứng để ly hôn với cậu không ta?"
Thiếu Thời: "..." Giật lại điện thoại trong tay Cẩm Tú. Chỉ chỉ vào cô bạn thân tốt quá mức của vợ, nghẹn cả lời.
Hóa ra có người chơi xỏ anh! Mém chút nữa anh đã sập bẫy người ngoài đào, phá tan mái ấm của chính mình. Trong hôn nhân, thiếu đi sự tin tưởng dành cho bạn đời thật là đáng sợ.
Có phải anh đã hiểu lầm vợ quá mức rồi không?
Mang mớ thắc mắc, Thiếu Thời rót cho sếp ly cà phê đầy ắp chào buổi sáng.
"Em tính cho anh say cà à?" Gã sếp của vợ nhìn ly cà phê đen thui cả mặt, ngã lưng ra thành ghế, nhìn anh cười.
Thiếu Thời thật muốn đấm sưng húp bản mặt đẹp trai không thua kém gì anh của thằng bạn thân cho bõ ghét. Nhưng vì hình tượng của vợ nên anh kiềm.
"Có uống say là ngon rồi, bên cơ quan chồng em, ly cà phê chia năm sẻ bảy!" Anh em hớp người ngụm để tỉnh táo làm xuyên đêm.
Thiếu Thời nguýt gã sếp cái rồi quay lưng đi một lèo.
"Thế nhà nước không hỗ trợ à?"
"Có nhưng không đáng kể. Nghề giải mã xác chớt nghèo lắm! Có xác ngâm nước cống trên bảy ngày sình thúi ình đen thui như màu cà phê vậy mà cũng có mấy ngàn!"
Phụt!!!
Ọe...
Đáng đời tội thả dê vợ bạn! Từ giờ dám gọi riêng làm phiền là cho ói lòi mật!
"Về bảo chồng em chuyển sang...bên nạo vét thông cống i! Lương cao hơn nhiều!"
Được lắm Phúc Minh! Rồi có ngày tôi cho cậu chuyển qua đó!
Thiếu Thời về chỗ làm. Tuy nhiên, ngồi chưa ấm mông, gã sếp lại gọi tiếp: "Thục Uyển, em vào phòng anh chút!"
Đang làm báo cáo tổng kết tháng, giọng mời gọi trợ lý dịu dàng còn hơn chồng gọi vợ!
Thiếu Thời lập tức đen mặt. Anh đứng bật lên khỏi ghế định vào vả mỏ thằng bạn chó chớt dám sau lưng khoét tường nhà bạn.
Nhưng nhớ lời vợ dặn. Anh lại kiềm lòng.
"Dạ, anh gọi em!"
Phúc Minh ngẩng mặt khỏi đống giấy tờ, cười thật tươi: "Em qua đây!"
Gì? Có chuyện gọi trợ lý qua đứng sát cạnh giám đốc nữa hả? Anh cũng làm giám đốc Trung tâm pháp y, cũng có trợ lý riêng...Nhưng chưa bao giờ trong phòng làm việc gọi trợ lý lại gần như thằng bạn biến thái này nha!
Vì vợ...anh cố nhịn!
Anh vòng qua bên bàn, lại gần vị trí gã sếp chỉ định: "Có chuyện gì gọi em đến gần vậy ạ?"
Phúc Minh không nhìn anh, chỉ tay vào màn hình: "Em xem gã này với anh ai phong độ hơn?"
"..." Trong một giây, đập vào đầu Thiếu Thời: mình trả lương cao cho thằng bạn này thật là phí! Và anh muốn lập tức hạ lệnh: Sa thải!
Nhưng chỉ giây sau anh đã thay đổi thái độ. Cảm động đến mức muốn ôm hôn ban thưởng.
Số là...
Thấy bức ảnh người đàn ông soái ngầu trên màn hình máy tính, Thiếu Thời không khỏi kinh ngạc, buộc miệng hỏi câu: "Mắc mớ gì cậu lôi tôi vào?"
Phúc Minh: "..."
"Ý nhầm...anh lôi chồng em vào làm gì?"
Lần này tới phiên thằng bạn anh kinh ngạc: "Chồng?" Như lần đầu mới biết, cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt mũi vợ anh rồi hỏi anh câu chưng hửng: "Lão Thời...là chồng em à?"
"Sếp không đọc lí lịch nhân viên á?"
"Có đọc nhưng trên đó em chỉ ghi tên con gái và tình trạng hôn nhân đã có chồng. Còn tên chồng em có ghi đâu?"
"Vì sao?" Thiếu Thời không hiểu?
"Em hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Nhưng mà...nếu lão Thời là chồng em...Thì lão ấy đang gặp nguy.."
"Hả?"
"Em xem này!" Phúc Minh mở lại bản tin vừa cập nhật.
Tiếng người đưa tin to rõ ràng nhưng Thiếu Thời không còn tâm trí để nghe. Anh chỉ tập trung xem địa điểm đám đông đang bu kín ba chiếc áo blouse trắng rồi lập tức quay người bỏ chạy.
Trước mắt anh, hình ảnh người đàn ông cao lớn bị xô đẩy ngã chỏng vó ba bốn lần trước sân bệnh viện thành phố làm anh đau lòng không thôi.
Thục Uyển à, đã xảy ra chuyện gì thế? Sao em không gọi anh hả?
Thiếu Thời lòng nóng như lửa đốt chạy ra garage mới sực nhớ mình không có ô tô.
"Phúc Minh cậu mang chìa khóa xuống đây!"
Trên hành lang, Phúc Minh co cẳng chạy theo sau đưa xa điện thoại ra khỏi tai chút tránh tiếng quát quá lớn của cô trợ lý.
"Cô gì ơi! Mà không, Cẩm Tú ơi, cậu nói bức ảnh hạnh phúc gì ý nhỉ?"
Cẩm Tú nhìn đứa bạn một lúc rồi xỉa ngón trỏ vào giữa trán Thục Uyển: "Nói cậu não heo cũng đúng mà! Bức ảnh hôm qua lão Thời dẫn con gái và bé ba đi ăn nhà hàng đấy!"
Chớt chửa?
Sao anh không hay biết gì vậy cà?
"Đâu?" Anh muốn xem mặt mũi cái gọi là hạnh phúc trông nó như thế nào?
"Zalo cậu đấy!"
Thiếu Thời theo thói quen thò tay túi quần. Lại mò trúng làn váy trống không. Anh khựng lại giây lát rồi mở túi xách.
"Zalo trống trơn có gì đâu?"
"Sao có thể?" Cẩm Tú không tin, giật luôn điện thoại trong tay anh tự kiểm tra rồi cốc anh một cái: "Cậu cầm nhầm máy lão Thời rồi! Lão ấy ranh ma xóa hết lịch sử trò chuyện!"
Thiếu Thời thật muốn đấm bà thím giỏi dựng chuyện kia cái. Bởi, anh không có thói quen nhắn tin chát chít zalo.
"Nhưng hình sếp Minh và cậu thì còn nè! Ảnh này tớ ghép, cậu thấy đẹp không? Lão chồng cậu còn lưu lại. Có khi nào lão dùng làm bằng chứng để ly hôn với cậu không ta?"
Thiếu Thời: "..." Giật lại điện thoại trong tay Cẩm Tú. Chỉ chỉ vào cô bạn thân tốt quá mức của vợ, nghẹn cả lời.
Hóa ra có người chơi xỏ anh! Mém chút nữa anh đã sập bẫy người ngoài đào, phá tan mái ấm của chính mình. Trong hôn nhân, thiếu đi sự tin tưởng dành cho bạn đời thật là đáng sợ.
Có phải anh đã hiểu lầm vợ quá mức rồi không?
Mang mớ thắc mắc, Thiếu Thời rót cho sếp ly cà phê đầy ắp chào buổi sáng.
"Em tính cho anh say cà à?" Gã sếp của vợ nhìn ly cà phê đen thui cả mặt, ngã lưng ra thành ghế, nhìn anh cười.
Thiếu Thời thật muốn đấm sưng húp bản mặt đẹp trai không thua kém gì anh của thằng bạn thân cho bõ ghét. Nhưng vì hình tượng của vợ nên anh kiềm.
"Có uống say là ngon rồi, bên cơ quan chồng em, ly cà phê chia năm sẻ bảy!" Anh em hớp người ngụm để tỉnh táo làm xuyên đêm.
Thiếu Thời nguýt gã sếp cái rồi quay lưng đi một lèo.
"Thế nhà nước không hỗ trợ à?"
"Có nhưng không đáng kể. Nghề giải mã xác chớt nghèo lắm! Có xác ngâm nước cống trên bảy ngày sình thúi ình đen thui như màu cà phê vậy mà cũng có mấy ngàn!"
Phụt!!!
Ọe...
Đáng đời tội thả dê vợ bạn! Từ giờ dám gọi riêng làm phiền là cho ói lòi mật!
"Về bảo chồng em chuyển sang...bên nạo vét thông cống i! Lương cao hơn nhiều!"
Được lắm Phúc Minh! Rồi có ngày tôi cho cậu chuyển qua đó!
Thiếu Thời về chỗ làm. Tuy nhiên, ngồi chưa ấm mông, gã sếp lại gọi tiếp: "Thục Uyển, em vào phòng anh chút!"
Đang làm báo cáo tổng kết tháng, giọng mời gọi trợ lý dịu dàng còn hơn chồng gọi vợ!
Thiếu Thời lập tức đen mặt. Anh đứng bật lên khỏi ghế định vào vả mỏ thằng bạn chó chớt dám sau lưng khoét tường nhà bạn.
Nhưng nhớ lời vợ dặn. Anh lại kiềm lòng.
"Dạ, anh gọi em!"
Phúc Minh ngẩng mặt khỏi đống giấy tờ, cười thật tươi: "Em qua đây!"
Gì? Có chuyện gọi trợ lý qua đứng sát cạnh giám đốc nữa hả? Anh cũng làm giám đốc Trung tâm pháp y, cũng có trợ lý riêng...Nhưng chưa bao giờ trong phòng làm việc gọi trợ lý lại gần như thằng bạn biến thái này nha!
Vì vợ...anh cố nhịn!
Anh vòng qua bên bàn, lại gần vị trí gã sếp chỉ định: "Có chuyện gì gọi em đến gần vậy ạ?"
Phúc Minh không nhìn anh, chỉ tay vào màn hình: "Em xem gã này với anh ai phong độ hơn?"
"..." Trong một giây, đập vào đầu Thiếu Thời: mình trả lương cao cho thằng bạn này thật là phí! Và anh muốn lập tức hạ lệnh: Sa thải!
Nhưng chỉ giây sau anh đã thay đổi thái độ. Cảm động đến mức muốn ôm hôn ban thưởng.
Số là...
Thấy bức ảnh người đàn ông soái ngầu trên màn hình máy tính, Thiếu Thời không khỏi kinh ngạc, buộc miệng hỏi câu: "Mắc mớ gì cậu lôi tôi vào?"
Phúc Minh: "..."
"Ý nhầm...anh lôi chồng em vào làm gì?"
Lần này tới phiên thằng bạn anh kinh ngạc: "Chồng?" Như lần đầu mới biết, cậu ta nhìn chằm chằm vào mặt mũi vợ anh rồi hỏi anh câu chưng hửng: "Lão Thời...là chồng em à?"
"Sếp không đọc lí lịch nhân viên á?"
"Có đọc nhưng trên đó em chỉ ghi tên con gái và tình trạng hôn nhân đã có chồng. Còn tên chồng em có ghi đâu?"
"Vì sao?" Thiếu Thời không hiểu?
"Em hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Nhưng mà...nếu lão Thời là chồng em...Thì lão ấy đang gặp nguy.."
"Hả?"
"Em xem này!" Phúc Minh mở lại bản tin vừa cập nhật.
Tiếng người đưa tin to rõ ràng nhưng Thiếu Thời không còn tâm trí để nghe. Anh chỉ tập trung xem địa điểm đám đông đang bu kín ba chiếc áo blouse trắng rồi lập tức quay người bỏ chạy.
Trước mắt anh, hình ảnh người đàn ông cao lớn bị xô đẩy ngã chỏng vó ba bốn lần trước sân bệnh viện thành phố làm anh đau lòng không thôi.
Thục Uyển à, đã xảy ra chuyện gì thế? Sao em không gọi anh hả?
Thiếu Thời lòng nóng như lửa đốt chạy ra garage mới sực nhớ mình không có ô tô.
"Phúc Minh cậu mang chìa khóa xuống đây!"
Trên hành lang, Phúc Minh co cẳng chạy theo sau đưa xa điện thoại ra khỏi tai chút tránh tiếng quát quá lớn của cô trợ lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.