70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 18:
Thu Thủy Doanh Doanh
05/11/2024
“Đại Bảo, Nhị Bảo, mẹ đun nước tắm cho hai đứa được không?”
Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức gật đầu, mẹ muốn tắm cho chúng, chúng rất vui.
Tống Sơ Noãn đổ nước vào nồi lớn, Đại Bảo chủ động ngồi trước bếp lò nhóm lửa, Nhị Bảo ôm củi cho anh, ba mẹ con phối hợp rất ăn ý.
Tống Sơ Noãn múc nước đã đun sôi vào một cái thùng gỗ lớn sau đó đổ thêm ít nước lạnh, thử nhiệt độ xong mới cho bọn nhỏ cởi quần áo nhảy vào trong.
Cô lấy xà phòng và bột gội đầu mà nguyên chủ dùng cho bọn nhỏ, hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi thơm càng thêm phấn khích.
Nhị Bảo nói: “Chúng ta dùng mấy thứ này sẽ thơm như mẹ. Ôi, con không muốn làm đứa bé hôi nữa, con muốn làm đứa bé thơm.”
Đại Bảo ra sức ngửi mùi thơm trên cánh tay hỏi Tống Sơ Noãn: “Mẹ ơi, sau này chúng con vẫn có thể dùng mấy thứ thơm thơm này để tắm sao? Thơm quá!”
“Tất nhiên là được, chỉ cần nhà mình có mẹ sẽ cho hai đứa dùng.”
“Cảm ơn mẹ.”
Đại Bảo vui quá, đứng dậy hôn lên má Tống Sơ Noãn một cái.
Nhị Bảo cũng đứng dậy, hôn lên má bên kia của Tống Sơ Noãn.
Tống Sơ Noãn tắm xong cho bọn nhỏ mới phát hiện lũ trẻ không có quần áo để thay.
May mà trên dây phơi trong sân có hai bộ quần áo nhỏ vá víu, cô lấy cho chúng, đợi người khô ráo là có thể mặc.
Quần áo bẩn của lũ trẻ được bỏ vào một cái chậu khác, chuẩn bị đem đi giặt.
Người hai đứa nhỏ rất nhanh đã khô ráo, mặc quần áo sạch sẽ vào.
Phải nói l hai đứa nhỏ sau khi tắm rửa sạch sẽ giống như lột đi một lớp da vậy, trắng lên không ít, cộng thêm bản thân chúng vốn đã có nhan sắc hơn người, như vậy càng thêm tuấn mỹ đáng yêu.
Đại Bảo và Nhị Bảo tuy là anh em sinh đôi nhưng Đại Bảo giống Phong Bắc Nghiên còn Nhị Bảo giống Tống Sơ Noãn nên rất dễ phân biệt.
…
Lúc Tống Phấn Phấn về đến nhà, vết nước trên quần áo cũng gần khô nhưng tóc tai rối bù, trông rất là chật vật.
Tống Cẩm Nguyệt đang ở nhà kể lại cho bà nội Tống chuyện xảy ra ngoài đồng hôm nay.
“Bà ơi, Tống Sơ Noãn không những không chết mà trước đó còn làm ầm ĩ lên đòi ly hôn với Bắc Nghiên sao tự nhiên lại tốt với Bắc Nghiên như vậy? Giống như biến thành người khác vậy, kỳ lạ quá.”
Bà nội Tống nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tính tình một người không thể nào thay đổi chóng mặt như vậy được, con bé đó vốn ích kỷ lại còn giỏi bày trò. Theo bà thấy nhất định nó đang ủ mưu gì đó, có khi là muốn lừa thêm ít tiền từ chỗ Phong Bắc Nghiên để chu cấp cho tên thanh niên tri thức Cố kia. Hừ, muốn à, không ngờ nó cũng khôn đấy chứ.”
Nghe bà ta phân tích, Tống Cẩm Nguyệt cũng thấy rất đúng.
“Bà ơi, đó là tiền của Bắc Nghiên, nhất định không thể để ả tiện nhân Tống Sơ Noãn lấy đi được.”
Tiền của Phong Bắc Nghiên sau này là tiền của cô ta, Tống Sơ Noãn lấy tiền của Phong Bắc Nghiên chẳng khác nào lấy tiền của cô ta sao?
Đại Bảo và Nhị Bảo lập tức gật đầu, mẹ muốn tắm cho chúng, chúng rất vui.
Tống Sơ Noãn đổ nước vào nồi lớn, Đại Bảo chủ động ngồi trước bếp lò nhóm lửa, Nhị Bảo ôm củi cho anh, ba mẹ con phối hợp rất ăn ý.
Tống Sơ Noãn múc nước đã đun sôi vào một cái thùng gỗ lớn sau đó đổ thêm ít nước lạnh, thử nhiệt độ xong mới cho bọn nhỏ cởi quần áo nhảy vào trong.
Cô lấy xà phòng và bột gội đầu mà nguyên chủ dùng cho bọn nhỏ, hai đứa nhỏ ngửi thấy mùi thơm càng thêm phấn khích.
Nhị Bảo nói: “Chúng ta dùng mấy thứ này sẽ thơm như mẹ. Ôi, con không muốn làm đứa bé hôi nữa, con muốn làm đứa bé thơm.”
Đại Bảo ra sức ngửi mùi thơm trên cánh tay hỏi Tống Sơ Noãn: “Mẹ ơi, sau này chúng con vẫn có thể dùng mấy thứ thơm thơm này để tắm sao? Thơm quá!”
“Tất nhiên là được, chỉ cần nhà mình có mẹ sẽ cho hai đứa dùng.”
“Cảm ơn mẹ.”
Đại Bảo vui quá, đứng dậy hôn lên má Tống Sơ Noãn một cái.
Nhị Bảo cũng đứng dậy, hôn lên má bên kia của Tống Sơ Noãn.
Tống Sơ Noãn tắm xong cho bọn nhỏ mới phát hiện lũ trẻ không có quần áo để thay.
May mà trên dây phơi trong sân có hai bộ quần áo nhỏ vá víu, cô lấy cho chúng, đợi người khô ráo là có thể mặc.
Quần áo bẩn của lũ trẻ được bỏ vào một cái chậu khác, chuẩn bị đem đi giặt.
Người hai đứa nhỏ rất nhanh đã khô ráo, mặc quần áo sạch sẽ vào.
Phải nói l hai đứa nhỏ sau khi tắm rửa sạch sẽ giống như lột đi một lớp da vậy, trắng lên không ít, cộng thêm bản thân chúng vốn đã có nhan sắc hơn người, như vậy càng thêm tuấn mỹ đáng yêu.
Đại Bảo và Nhị Bảo tuy là anh em sinh đôi nhưng Đại Bảo giống Phong Bắc Nghiên còn Nhị Bảo giống Tống Sơ Noãn nên rất dễ phân biệt.
…
Lúc Tống Phấn Phấn về đến nhà, vết nước trên quần áo cũng gần khô nhưng tóc tai rối bù, trông rất là chật vật.
Tống Cẩm Nguyệt đang ở nhà kể lại cho bà nội Tống chuyện xảy ra ngoài đồng hôm nay.
“Bà ơi, Tống Sơ Noãn không những không chết mà trước đó còn làm ầm ĩ lên đòi ly hôn với Bắc Nghiên sao tự nhiên lại tốt với Bắc Nghiên như vậy? Giống như biến thành người khác vậy, kỳ lạ quá.”
Bà nội Tống nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tính tình một người không thể nào thay đổi chóng mặt như vậy được, con bé đó vốn ích kỷ lại còn giỏi bày trò. Theo bà thấy nhất định nó đang ủ mưu gì đó, có khi là muốn lừa thêm ít tiền từ chỗ Phong Bắc Nghiên để chu cấp cho tên thanh niên tri thức Cố kia. Hừ, muốn à, không ngờ nó cũng khôn đấy chứ.”
Nghe bà ta phân tích, Tống Cẩm Nguyệt cũng thấy rất đúng.
“Bà ơi, đó là tiền của Bắc Nghiên, nhất định không thể để ả tiện nhân Tống Sơ Noãn lấy đi được.”
Tiền của Phong Bắc Nghiên sau này là tiền của cô ta, Tống Sơ Noãn lấy tiền của Phong Bắc Nghiên chẳng khác nào lấy tiền của cô ta sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.