70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 19:
Thu Thủy Doanh Doanh
05/11/2024
Tuyệt đối không thể được.
“Bà, với tình hình hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Bà ta cụ suy nghĩ một lúc: “Bây giờ cháu với Bắc Nghiên chưa có danh phận gì chính thức nên không thể nhúng tay vào chuyện của bọn họ quá nhiều được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cháu, nhà họ Phong cũng sẽ không vừa lòng đâu. Cháu để bà nghĩ cách khác.”
Tống Cẩm Nguyệt sốt ruột chỉ hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Phong Bắc Nghiên vạch trần bộ mặt thật của Tống Sơ Noãn.
Lúc này, Tống Phấn Phấn loạng choạng đi vào, vừa nhìn thấy bà nội Tống và Tống Cẩm Nguyệt liền khóc lóc thảm thiết.
“Bà ơi, chị ơi, hai người phải làm chủ cho cháu, cháu bị con tiện nhân Tống Sơ Noãn hại chết mất.”
Bà nội Tống và Tống Cẩm Nguyệt đều giật mình trước dáng vẻ nhếch nhác của Tống Phấn Phấn.
Bà ta lạnh lùng quát: “Con bé chết tiệt này, bảo mày đi giặt quần áo thôi mà sao lại ra nông nỗi này?”
Tống Phấn Phấn vừa lau nước mắt vừa nức nở ấm ức nói: “Bà ơi, chị ơi, lúc cháu đang giặt quần áo bên sông thì con tiện nhân Tống Sơ Noãn nhân lúc cháu không để ý đã đá con xuống sông. Cô ta quá đê tiện, hai người nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu.”
“Vừa ngu vừa ngốc.” Bà ta trừng mắt, mắng không chút nể nang nào.
“Là Tống Sơ Noãn quá gian xảo, cháu không đề phòng.” Tống Phấn Phấn cúi đầu, nhỏ giọng cãi lại.
Cô ta là con gái của em gái dì cả Tống, khi còn nhỏ cha mẹ chết vì bệnh đậu mùa, cô ta may mắn thoát chết, sau đó được gửi nuôi ở nhà họ Tống.
Ở nhà họ Tống, cô ta giống như một con ở, làm những việc nặng nhọc nhất, ăn đồ ăn tệ nhất, còn phải hầu hạ Tống Cẩm Nguyệt như tiểu thư.
Tuy trong lòng có oán trách nhưng có những ấm ức phải tự mình nuốt vào.
Ban đầu bà nội Tống vốn không muốn quản chuyện của đứa cháu gái này nhưng vừa nghĩ đến việc Tống Sơ Noãn là người đá Tống Phấn Phấn xuống sông thì trong lòng bà ta liền nảy ra ý định.
Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt dịu dàng an ủi Tống Phấn Phấn: “Phấn Phấn, cháu đừng khóc nữa, cháu đã đến nhà họ Tống rồi thì chính là người nhà họ Tống, lát nữa bà sẽ cùng chúa đến nhà họ Phong đòi lại công bằng. Cẩm Nguyệt, cháu đi gọi đội trưởng đến đây, lần này nhất định phải bắt nhà họ Phong bồi thường cho Phấn Phấn nhà chúng ta.”
Mạng người là chuyện lớn, làm như vậy bà có thể nhân cơ hội đòi nhà họ Phong mấy chục đồng cộng thêm mấy chục quả trứng, những ngày tới sẽ có cuộc sống sung túc hơn.
Đương nhiên, tiền và trứng đòi được, đứa cháu gái này của bà đừng hòng lấy được một đồng nào.
Đây là lần đầu tiên Tống Phấn Phấn được bà ta an ủi như vậy nên vô cùng cảm động, suýt nữa thì rơi nước mắt.
“Bà ơi, bà là bà nội tốt nhất của cháu, bà đối xử với cháu tốt như vậy, sau này cháu nhất định sẽ hiếu thuận với bà.”
Bà nội Tống gật đầu: “Phấn Phấn, cháu cũng là cháu gái của bà, bà sẽ đối xử tốt với cháu.”
“Bà, với tình hình hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Bà ta cụ suy nghĩ một lúc: “Bây giờ cháu với Bắc Nghiên chưa có danh phận gì chính thức nên không thể nhúng tay vào chuyện của bọn họ quá nhiều được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cháu, nhà họ Phong cũng sẽ không vừa lòng đâu. Cháu để bà nghĩ cách khác.”
Tống Cẩm Nguyệt sốt ruột chỉ hận không thể lập tức chạy đến trước mặt Phong Bắc Nghiên vạch trần bộ mặt thật của Tống Sơ Noãn.
Lúc này, Tống Phấn Phấn loạng choạng đi vào, vừa nhìn thấy bà nội Tống và Tống Cẩm Nguyệt liền khóc lóc thảm thiết.
“Bà ơi, chị ơi, hai người phải làm chủ cho cháu, cháu bị con tiện nhân Tống Sơ Noãn hại chết mất.”
Bà nội Tống và Tống Cẩm Nguyệt đều giật mình trước dáng vẻ nhếch nhác của Tống Phấn Phấn.
Bà ta lạnh lùng quát: “Con bé chết tiệt này, bảo mày đi giặt quần áo thôi mà sao lại ra nông nỗi này?”
Tống Phấn Phấn vừa lau nước mắt vừa nức nở ấm ức nói: “Bà ơi, chị ơi, lúc cháu đang giặt quần áo bên sông thì con tiện nhân Tống Sơ Noãn nhân lúc cháu không để ý đã đá con xuống sông. Cô ta quá đê tiện, hai người nhất định phải đòi lại công bằng cho cháu.”
“Vừa ngu vừa ngốc.” Bà ta trừng mắt, mắng không chút nể nang nào.
“Là Tống Sơ Noãn quá gian xảo, cháu không đề phòng.” Tống Phấn Phấn cúi đầu, nhỏ giọng cãi lại.
Cô ta là con gái của em gái dì cả Tống, khi còn nhỏ cha mẹ chết vì bệnh đậu mùa, cô ta may mắn thoát chết, sau đó được gửi nuôi ở nhà họ Tống.
Ở nhà họ Tống, cô ta giống như một con ở, làm những việc nặng nhọc nhất, ăn đồ ăn tệ nhất, còn phải hầu hạ Tống Cẩm Nguyệt như tiểu thư.
Tuy trong lòng có oán trách nhưng có những ấm ức phải tự mình nuốt vào.
Ban đầu bà nội Tống vốn không muốn quản chuyện của đứa cháu gái này nhưng vừa nghĩ đến việc Tống Sơ Noãn là người đá Tống Phấn Phấn xuống sông thì trong lòng bà ta liền nảy ra ý định.
Bà ta lập tức thay đổi sắc mặt dịu dàng an ủi Tống Phấn Phấn: “Phấn Phấn, cháu đừng khóc nữa, cháu đã đến nhà họ Tống rồi thì chính là người nhà họ Tống, lát nữa bà sẽ cùng chúa đến nhà họ Phong đòi lại công bằng. Cẩm Nguyệt, cháu đi gọi đội trưởng đến đây, lần này nhất định phải bắt nhà họ Phong bồi thường cho Phấn Phấn nhà chúng ta.”
Mạng người là chuyện lớn, làm như vậy bà có thể nhân cơ hội đòi nhà họ Phong mấy chục đồng cộng thêm mấy chục quả trứng, những ngày tới sẽ có cuộc sống sung túc hơn.
Đương nhiên, tiền và trứng đòi được, đứa cháu gái này của bà đừng hòng lấy được một đồng nào.
Đây là lần đầu tiên Tống Phấn Phấn được bà ta an ủi như vậy nên vô cùng cảm động, suýt nữa thì rơi nước mắt.
“Bà ơi, bà là bà nội tốt nhất của cháu, bà đối xử với cháu tốt như vậy, sau này cháu nhất định sẽ hiếu thuận với bà.”
Bà nội Tống gật đầu: “Phấn Phấn, cháu cũng là cháu gái của bà, bà sẽ đối xử tốt với cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.