70 Dưỡng Nhãi Con, Được Chồng Quân Nhân Sủng Tận Trời
Chương 21:
Thu Thủy Doanh Doanh
05/11/2024
Tống Sơ Noãn lập tức tưởng tượng ra cảnh mười mấy người lớn bé vây quanh bàn ăn.
Nhất là nghĩ đến Lưu Mẫn Lệ, cô lắc đầu: "Em không có giúp nhà mình làm việc, không dám ăn cơm của nhà mình. Hay là em tự mình nấu ăn vậy."
Cả nhà ăn chung chắc chắn sẽ không thoải mái bằng tự mình nấu nướng đâu.
"À, Đại Bảo với Nhị Bảo cũng ăn chung với em, chị đừng nấu cơm cho hai đứa nó nữa."
Còn Phong Bắc Nghiên, dù sao cũng đã giúp nhà chính làm việc, muốn ăn ở đâu mà chẳng được.
"Vậy được rồi, chị đi nấu cơm đây." Thường Ngọc Như lên tiếng, cô biết Cố Sơ Noãn không thích cơm canh đạm bạc nhà mình.
Tống Sơ Noãn vừa đi vào nhà, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tiếp theo đó là tiếng chửi bới om sòm.
Là bà nội Tống và người khác tới.
Tống Phấn Phấn được bà nội và trưởng thôn chống lưng ưỡn ngực đi trước, là người đầu tiên bước vào nhà họ Phong. Vừa vào cửa, cô ta đã hướng về phía phòng Tống Sơ Noãn mà hét lớn: Tống Sơ Noãn, cô ra đây cho tôi! Cô đá tôi xuống sông hại tôi suýt chút nữa chết đuối. Tôi đã gọi trưởng thôn đến đây để đòi lại công bằng. Hôm nay cô phải nói rõ cho tôi!"
Nghe tiếng nói quen thuộc, Tống Sơ Noãn ngỡ ngàng, người này vẫn chưa chết sao?
Tống Phấn Phấn dẫn đầu đám người xông vào nhà, vênh mặt hất hàm với Tống Sơ Noãn: Tống Sơ Noãn, sao cô ác độc thế? Tôi đang giặt đồ bên sông có động chạm gì đến cô đâu, vậy mà cô thừa lúc tôi không để ý đạp tôi xuống sông. Hừ, dù sao chúng ta cũng là chị em họ, không biết tim cô làm bằng gì mà nỡ ra tay với tôi như vậy.”
Thấy mọi người hùng hổ dồn ép mẹ mình, Đại Bảo và Nhị Bảo đồng loạt đứng chặn trước mặt Tống Sơ Noãn.
Đại Bảo ưỡn ngực nhỏ hướng về phía đám đông: “Mấy người là người xấu, không được lớn tiếng với mẹ tôi, mau ra ngoài cho tôi.”
Mọi người đều tỏ vẻ khinh miệt với Đại Bảo, chẳng ai thèm để ý.
Trẻ con thì biết cái gì?
Nhị Bảo từ lôi từ trong góc nhà ra một cây gậy, giơ lên dọa nạt: “Không ai được phép bắt nạt mẹ tôi, các người không đi thì tôi đánh đấy.”
Tống Sơ Noãn thấy cả đại đội trưởng cũng ở đây liền xoa đầu Nhị Bảo, rút cây gậy trong tay con: “Bảo bối ngoan, chúng ta chỉ nói chuyện thôi, không đánh nhau. Con bỏ gậy xuống đã nhé.”
Nhị Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ rồi ngoan ngoãn bỏ gậy xuống.
Bà nội Tống lên tiếng: “Tống Sơ Noãn, cô đá Phấn Phấn xuống sông, may mà con bé mạng lớn nếu không đã chết đuối từ lâu rồi. Chuyện này không thể xem nhẹ, hôm nay có cả đại đội trưởng ở đây, cô phải cho Phấn Phấn một lời giải thích thỏa đáng. Theo tôi thì cô phải bồi thường cho Phấn Phấn năm mươi đồng, thêm năm mươi quả trứng gà nữa. Dù sao cũng là một mạng người, nể tình chúng ta là người một nhà chỉ cần như vậy là được rồi.”
Tống Sơ Noãn nhìn bà nội Tống, từ nhỏ bà ta đã không ưa nguyên chủ và chị gái Tống Sơ Nhan, ngược lại rất cưng chiều Tống Cẩm Nguyệt.
Nhất là nghĩ đến Lưu Mẫn Lệ, cô lắc đầu: "Em không có giúp nhà mình làm việc, không dám ăn cơm của nhà mình. Hay là em tự mình nấu ăn vậy."
Cả nhà ăn chung chắc chắn sẽ không thoải mái bằng tự mình nấu nướng đâu.
"À, Đại Bảo với Nhị Bảo cũng ăn chung với em, chị đừng nấu cơm cho hai đứa nó nữa."
Còn Phong Bắc Nghiên, dù sao cũng đã giúp nhà chính làm việc, muốn ăn ở đâu mà chẳng được.
"Vậy được rồi, chị đi nấu cơm đây." Thường Ngọc Như lên tiếng, cô biết Cố Sơ Noãn không thích cơm canh đạm bạc nhà mình.
Tống Sơ Noãn vừa đi vào nhà, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân lộn xộn, tiếp theo đó là tiếng chửi bới om sòm.
Là bà nội Tống và người khác tới.
Tống Phấn Phấn được bà nội và trưởng thôn chống lưng ưỡn ngực đi trước, là người đầu tiên bước vào nhà họ Phong. Vừa vào cửa, cô ta đã hướng về phía phòng Tống Sơ Noãn mà hét lớn: Tống Sơ Noãn, cô ra đây cho tôi! Cô đá tôi xuống sông hại tôi suýt chút nữa chết đuối. Tôi đã gọi trưởng thôn đến đây để đòi lại công bằng. Hôm nay cô phải nói rõ cho tôi!"
Nghe tiếng nói quen thuộc, Tống Sơ Noãn ngỡ ngàng, người này vẫn chưa chết sao?
Tống Phấn Phấn dẫn đầu đám người xông vào nhà, vênh mặt hất hàm với Tống Sơ Noãn: Tống Sơ Noãn, sao cô ác độc thế? Tôi đang giặt đồ bên sông có động chạm gì đến cô đâu, vậy mà cô thừa lúc tôi không để ý đạp tôi xuống sông. Hừ, dù sao chúng ta cũng là chị em họ, không biết tim cô làm bằng gì mà nỡ ra tay với tôi như vậy.”
Thấy mọi người hùng hổ dồn ép mẹ mình, Đại Bảo và Nhị Bảo đồng loạt đứng chặn trước mặt Tống Sơ Noãn.
Đại Bảo ưỡn ngực nhỏ hướng về phía đám đông: “Mấy người là người xấu, không được lớn tiếng với mẹ tôi, mau ra ngoài cho tôi.”
Mọi người đều tỏ vẻ khinh miệt với Đại Bảo, chẳng ai thèm để ý.
Trẻ con thì biết cái gì?
Nhị Bảo từ lôi từ trong góc nhà ra một cây gậy, giơ lên dọa nạt: “Không ai được phép bắt nạt mẹ tôi, các người không đi thì tôi đánh đấy.”
Tống Sơ Noãn thấy cả đại đội trưởng cũng ở đây liền xoa đầu Nhị Bảo, rút cây gậy trong tay con: “Bảo bối ngoan, chúng ta chỉ nói chuyện thôi, không đánh nhau. Con bỏ gậy xuống đã nhé.”
Nhị Bảo ngẩng đầu nhìn mẹ rồi ngoan ngoãn bỏ gậy xuống.
Bà nội Tống lên tiếng: “Tống Sơ Noãn, cô đá Phấn Phấn xuống sông, may mà con bé mạng lớn nếu không đã chết đuối từ lâu rồi. Chuyện này không thể xem nhẹ, hôm nay có cả đại đội trưởng ở đây, cô phải cho Phấn Phấn một lời giải thích thỏa đáng. Theo tôi thì cô phải bồi thường cho Phấn Phấn năm mươi đồng, thêm năm mươi quả trứng gà nữa. Dù sao cũng là một mạng người, nể tình chúng ta là người một nhà chỉ cần như vậy là được rồi.”
Tống Sơ Noãn nhìn bà nội Tống, từ nhỏ bà ta đã không ưa nguyên chủ và chị gái Tống Sơ Nhan, ngược lại rất cưng chiều Tống Cẩm Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.