[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
Chương 47: A
Thất Dạ Thiếu Gia
11/08/2024
Tiếng gào này khiến cả nhà họ Tô đều chạy ra, bà Tô dẫn đầu xông ra, sắc mặt hung dữ: "Tốt lắm, lũ nhóc thỏ đế kia còn dám chạy đến đây, xem tôi có đánh gãy chân chúng không!”
Còn chưa dứt lời, Đại Quân đã một chân đá văng cửa viện, hùng hổ xông vào: "Em gái tôi đâu? Mau giao em gái tôi ra đây!”
Bà Tô chống nạnh mắng: "Tao là bà nội mày đấy, mày dám nói chuyện với tao như thế…”
Chưa để bà Tô mắng xong, Tô Đại Quân đang nóng như lửa đốt liền đẩy bà ta ra, cầm gậy đánh vào người bác cả Tô, vừa đánh vừa hỏi: "Các người giấu em gái tôi ở đâu? Nói mau, không nói tôi đánh chết các người!”
Bác cả Tô không kịp né tránh, bị đánh cho kêu la thảm thiết, chạy trốn khắp nơi: "Á… đừng đánh nữa… đừng đánh nữa… người không ở đây… thật sự không ở đây! Lão nhị… lão nhị… mau đến cứu tôi!”
Bác hai Tô thuận tay cầm lấy cái xẻng định chạy đến giúp đỡ: "Này, thằng súc sinh vô ơn bạc nghĩa kia, đến cả bác cả mày mà mày cũng dám đánh?”
Vừa mắng vừa chạy đến định đánh lén Tô Đại Quân từ phía sau, ai ngờ còn chưa kịp lại gần đã bị người ta đánh ngất xỉu tại chỗ, tiếp theo đó là một trận mưa đòn như vũ bão, đánh cho bác hai Tô kêu gào thảm thiết, lăn lộn trên đất, nhìn khắp người chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Bà Tô đau lòng hai đứa con trai, xông lên giằng co mấy lần đều bị Đại Quân đẩy ra, tiện tay còn đánh bà ta mấy gậy. Bà Tô bị đánh cho toàn thân đau đớn, xương cốt già nua như muốn vỡ vụn, vừa đau vừa tức, toàn thân run rẩy: "Loạn rồi… loạn rồi… chúng mày dám đánh cả trưởng bối, lũ súc sinh không được dạy dỗ! Quả nhiên là giống nòi của Tô Vệ Quốc, đều là lũ sói mắt trắng nuôi không quen!”
Lại nhìn sang vợ thằng cả và vợ thằng hai, thấy họ không những không đến giúp đỡ mà còn đứng từ xa xem náo nhiệt, bà Tô nhất thời càng tức giận hơn, suýt chút nữa thì tức đến hộc máu tại chỗ.
“Vợ thằng cả, vợ thằng hai, các người đều chết hết rồi à! Cứ trơ mắt nhìn chồng mình bị đánh sao? Còn không mau tới giúp!”
Họ cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng họ cũng sợ bị đánh!
Bác gái cả Tô và bác gái hai Tô thấy anh em nhà Tô Đại Quân liều mạng như vậy, sợ đến mức hồn vía lên mây, vốn định chạy tới giúp, giờ cũng không dám động đậy, vội vàng rụt về sau, nấp ở chỗ an toàn rồi gào lên: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, con bé Tô Vãn Vãn thật sự không có ở nhà chúng tôi, nó, nó đã bị Lỗ Đại Pháo đưa đi rồi!”
“Cái gì? Lũ chó má các người dám đem em gái tôi cho Lỗ Đại Pháo!”
“Các người cứ đợi đấy, đợi chúng tôi xử lý Lỗ Đại Pháo xong sẽ quay lại tính sổ với các người!”
Anh em Tô Đại Quân cuối cùng hung hăng đạp bác cả và bác hai Tô một cái rồi xoay người chạy thẳng đến nhà họ Lỗ cứu em gái.
Đúng lúc này, Tô Vãn Vãn cuối cùng cũng chui ra từ gầm giường, vui vẻ chạy ra gọi bọn họ: “Anh cả, anh hai, anh ba, em ở đây!”
Tô Vãn Vãn vừa xuất hiện, cả nhà họ Tô đều ngây người.
Chuyện gì thế này? Không phải con nhỏ chết tiệt này đã bị Lỗ Đại Pháo đưa đi rồi sao? Sao nó vẫn còn ở đây?
Bác gái cả chợt nhớ tới Tô Tú Nhi từ nãy đến giờ vẫn biệt tăm, trong lòng chùng xuống, một dự cảm chẳng lành hiện lên.
Ba anh em Tô Đại Quân mừng rỡ, lập tức quay đầu lại, vây quanh Tô Vãn Vãn, nhìn từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa dứt lời, Đại Quân đã một chân đá văng cửa viện, hùng hổ xông vào: "Em gái tôi đâu? Mau giao em gái tôi ra đây!”
Bà Tô chống nạnh mắng: "Tao là bà nội mày đấy, mày dám nói chuyện với tao như thế…”
Chưa để bà Tô mắng xong, Tô Đại Quân đang nóng như lửa đốt liền đẩy bà ta ra, cầm gậy đánh vào người bác cả Tô, vừa đánh vừa hỏi: "Các người giấu em gái tôi ở đâu? Nói mau, không nói tôi đánh chết các người!”
Bác cả Tô không kịp né tránh, bị đánh cho kêu la thảm thiết, chạy trốn khắp nơi: "Á… đừng đánh nữa… đừng đánh nữa… người không ở đây… thật sự không ở đây! Lão nhị… lão nhị… mau đến cứu tôi!”
Bác hai Tô thuận tay cầm lấy cái xẻng định chạy đến giúp đỡ: "Này, thằng súc sinh vô ơn bạc nghĩa kia, đến cả bác cả mày mà mày cũng dám đánh?”
Vừa mắng vừa chạy đến định đánh lén Tô Đại Quân từ phía sau, ai ngờ còn chưa kịp lại gần đã bị người ta đánh ngất xỉu tại chỗ, tiếp theo đó là một trận mưa đòn như vũ bão, đánh cho bác hai Tô kêu gào thảm thiết, lăn lộn trên đất, nhìn khắp người chẳng còn chỗ nào lành lặn.
Bà Tô đau lòng hai đứa con trai, xông lên giằng co mấy lần đều bị Đại Quân đẩy ra, tiện tay còn đánh bà ta mấy gậy. Bà Tô bị đánh cho toàn thân đau đớn, xương cốt già nua như muốn vỡ vụn, vừa đau vừa tức, toàn thân run rẩy: "Loạn rồi… loạn rồi… chúng mày dám đánh cả trưởng bối, lũ súc sinh không được dạy dỗ! Quả nhiên là giống nòi của Tô Vệ Quốc, đều là lũ sói mắt trắng nuôi không quen!”
Lại nhìn sang vợ thằng cả và vợ thằng hai, thấy họ không những không đến giúp đỡ mà còn đứng từ xa xem náo nhiệt, bà Tô nhất thời càng tức giận hơn, suýt chút nữa thì tức đến hộc máu tại chỗ.
“Vợ thằng cả, vợ thằng hai, các người đều chết hết rồi à! Cứ trơ mắt nhìn chồng mình bị đánh sao? Còn không mau tới giúp!”
Họ cũng muốn giúp lắm chứ, nhưng họ cũng sợ bị đánh!
Bác gái cả Tô và bác gái hai Tô thấy anh em nhà Tô Đại Quân liều mạng như vậy, sợ đến mức hồn vía lên mây, vốn định chạy tới giúp, giờ cũng không dám động đậy, vội vàng rụt về sau, nấp ở chỗ an toàn rồi gào lên: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa, con bé Tô Vãn Vãn thật sự không có ở nhà chúng tôi, nó, nó đã bị Lỗ Đại Pháo đưa đi rồi!”
“Cái gì? Lũ chó má các người dám đem em gái tôi cho Lỗ Đại Pháo!”
“Các người cứ đợi đấy, đợi chúng tôi xử lý Lỗ Đại Pháo xong sẽ quay lại tính sổ với các người!”
Anh em Tô Đại Quân cuối cùng hung hăng đạp bác cả và bác hai Tô một cái rồi xoay người chạy thẳng đến nhà họ Lỗ cứu em gái.
Đúng lúc này, Tô Vãn Vãn cuối cùng cũng chui ra từ gầm giường, vui vẻ chạy ra gọi bọn họ: “Anh cả, anh hai, anh ba, em ở đây!”
Tô Vãn Vãn vừa xuất hiện, cả nhà họ Tô đều ngây người.
Chuyện gì thế này? Không phải con nhỏ chết tiệt này đã bị Lỗ Đại Pháo đưa đi rồi sao? Sao nó vẫn còn ở đây?
Bác gái cả chợt nhớ tới Tô Tú Nhi từ nãy đến giờ vẫn biệt tăm, trong lòng chùng xuống, một dự cảm chẳng lành hiện lên.
Ba anh em Tô Đại Quân mừng rỡ, lập tức quay đầu lại, vây quanh Tô Vãn Vãn, nhìn từ trên xuống dưới, xác định cô không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.