[70] Quân Tẩu Một Ngày Kiếm Trăm Triệu, Quan Quân Bá Đạo Cưng Sủng
Chương 48: A
Thất Dạ Thiếu Gia
11/08/2024
“Em gái, em làm bọn anh sợ chết khiếp, bọn anh còn tưởng em bị nhà họ Lỗ bắt đi rồi…”
“Đã bảo em đừng ra ngoài một mình, đợi bọn anh đưa em về, em không nghe, bây giờ thì thiệt thòi rồi nhé! Xem sau này em còn dám tự ý chạy lung tung nữa không!”
Tô Đại Quân vừa mừng vừa sợ, sau khi hoàn hồn lại thì không nhịn được mà bắt đầu giáo huấn Tô Vãn Vãn, lập tức khiến hai đứa em trai bất mãn.
“Anh cả, em gái vừa mới thoát chết, còn đang sợ hãi, anh không an ủi lại còn dọa em ấy, có anh trai nào như anh không vậy?”
“Đúng đó, anh hung dữ quá, dịu dàng chút đi, cẩn thận dọa sợ Vãn Vãn nhà chúng ta.”
“Nhưng mà em gái à, lần này đúng là em bất cẩn quá đấy. Ngoài kia nhiều kẻ xấu như vậy, nhỡ đâu gặp phải kẻ còn độc ác hơn cả ông bà nội, trực tiếp bắt cóc em bán lên núi sâu núi thẳm, bọn anh có muốn tìm cũng không tìm được em! Sau này em không được chạy lung tung nữa, muốn đi đâu thì phải có bọn anh đi cùng, biết chưa?”
Tô Vãn Vãn cũng thấy sợ hãi với chuyện vừa rồi, đúng là quá đáng sợ, nếu không phải Tô Tú Nhi ngu ngốc tự mình dâng đến tận cửa thì suýt chút nữa cô đã bị trói đến nhà họ Lỗ gả cho tên cặn bã kia rồi!
Nghe vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu, quyết định sau này dù thế nào đi nữa, ra ngoài nhất định phải mang theo một người anh, để bên cạnh làm vệ sĩ cũng tốt.
Trong lúc mấy anh em đang vui vẻ nói chuyện, bác gái cả càng nghĩ càng sợ, nhịn không được chất vấn Tô Vãn Vãn: “Con nhỏ chết tiệt, mau nói cho tao biết, Tú Nhi nhà tao đâu rồi?”
Tô Vãn Vãn quay đầu lại cười với bà ta: “Bác nói xem?”
Cô gái mười tám tuổi xinh đẹp có hai chiếc răng khểnh, cười lên trông vô cùng đáng yêu, nhưng trong mắt bác gái cả, cô chẳng khác nào ác quỷ đang vươn nanh vuốt, khiến bà ta run rẩy đến tận tâm can.
Từ sau khi Tô Tú Nhi vào thay quần áo cho Tô Vãn Vãn, cô ta liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tô Vãn Vãn đã ở đây rồi, vậy người bị Lỗ Đại Pháo đưa đi còn có thể là ai, chắc chắn là Tú Nhi của bà ta rồi!
Nghĩ đến đây, máu trong người bác gái cả như dồn hết lên não, hét lên một tiếng, lao thẳng về phía Tô Vãn Vãn, muốn cào nát mặt cô: “Con khốn kiếp nhà mày dám hãm hại Tú Nhi của tao!”
Tô Đại Quân chắn trước mặt, giơ chân đạp bác gái cả bay ra ngoài, không cho bà ta tới gần.
Nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ, lại liên tưởng đến việc bác cả và bác hai trước đó đồng thanh nói Tô Vãn Vãn bị Lỗ Đại Pháo đưa đi, Tô Đại Quân còn gì mà không hiểu nữa.
Nhất định là Tô Tú Nhi muốn hãm hại Vãn Vãn nhà bọn họ, kết quả tự làm tự chịu, âm kém dương sai bị Lỗ Đại Pháo coi là cô dâu mà bắt đi rồi.
Tô Đại Quân cười khoái trá, trên mặt không hề che giấu sự hả hê: “Đáng đời, ai bảo mấy người dám hãm hại em gái tôi, đây chính là báo ứng đấy.”
Bác gái cả tức giận đến phát điên, lao về phía Tô Vãn Vãn như muốn xé xác cô.
Núp sau lưng các anh trai, Tô Vãn Vãn thản nhiên nhắc nhở: “Bác gái cả còn tâm trí mà ở đây làm loạn nữa sao?”
“Bác mà không mau chóng đến nhà họ Lỗ thì chị họ sẽ động phòng với Lỗ Đại Pháo mất. Vài tháng nữa, con cái ra đời, sẽ gọi bác là bà ngoại đấy.”
Bác gái cả không nhịn được mà liên tưởng đến cảnh tượng ấy theo lời Tô Vãn Vãn, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
“Mày, con nhỏ đê tiện này, đó là chị họ mày đấy, là chị em ruột thịt, mày lại dám hãm hại nó như vậy!”
“Đã bảo em đừng ra ngoài một mình, đợi bọn anh đưa em về, em không nghe, bây giờ thì thiệt thòi rồi nhé! Xem sau này em còn dám tự ý chạy lung tung nữa không!”
Tô Đại Quân vừa mừng vừa sợ, sau khi hoàn hồn lại thì không nhịn được mà bắt đầu giáo huấn Tô Vãn Vãn, lập tức khiến hai đứa em trai bất mãn.
“Anh cả, em gái vừa mới thoát chết, còn đang sợ hãi, anh không an ủi lại còn dọa em ấy, có anh trai nào như anh không vậy?”
“Đúng đó, anh hung dữ quá, dịu dàng chút đi, cẩn thận dọa sợ Vãn Vãn nhà chúng ta.”
“Nhưng mà em gái à, lần này đúng là em bất cẩn quá đấy. Ngoài kia nhiều kẻ xấu như vậy, nhỡ đâu gặp phải kẻ còn độc ác hơn cả ông bà nội, trực tiếp bắt cóc em bán lên núi sâu núi thẳm, bọn anh có muốn tìm cũng không tìm được em! Sau này em không được chạy lung tung nữa, muốn đi đâu thì phải có bọn anh đi cùng, biết chưa?”
Tô Vãn Vãn cũng thấy sợ hãi với chuyện vừa rồi, đúng là quá đáng sợ, nếu không phải Tô Tú Nhi ngu ngốc tự mình dâng đến tận cửa thì suýt chút nữa cô đã bị trói đến nhà họ Lỗ gả cho tên cặn bã kia rồi!
Nghe vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu, quyết định sau này dù thế nào đi nữa, ra ngoài nhất định phải mang theo một người anh, để bên cạnh làm vệ sĩ cũng tốt.
Trong lúc mấy anh em đang vui vẻ nói chuyện, bác gái cả càng nghĩ càng sợ, nhịn không được chất vấn Tô Vãn Vãn: “Con nhỏ chết tiệt, mau nói cho tao biết, Tú Nhi nhà tao đâu rồi?”
Tô Vãn Vãn quay đầu lại cười với bà ta: “Bác nói xem?”
Cô gái mười tám tuổi xinh đẹp có hai chiếc răng khểnh, cười lên trông vô cùng đáng yêu, nhưng trong mắt bác gái cả, cô chẳng khác nào ác quỷ đang vươn nanh vuốt, khiến bà ta run rẩy đến tận tâm can.
Từ sau khi Tô Tú Nhi vào thay quần áo cho Tô Vãn Vãn, cô ta liền không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tô Vãn Vãn đã ở đây rồi, vậy người bị Lỗ Đại Pháo đưa đi còn có thể là ai, chắc chắn là Tú Nhi của bà ta rồi!
Nghĩ đến đây, máu trong người bác gái cả như dồn hết lên não, hét lên một tiếng, lao thẳng về phía Tô Vãn Vãn, muốn cào nát mặt cô: “Con khốn kiếp nhà mày dám hãm hại Tú Nhi của tao!”
Tô Đại Quân chắn trước mặt, giơ chân đạp bác gái cả bay ra ngoài, không cho bà ta tới gần.
Nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ, lại liên tưởng đến việc bác cả và bác hai trước đó đồng thanh nói Tô Vãn Vãn bị Lỗ Đại Pháo đưa đi, Tô Đại Quân còn gì mà không hiểu nữa.
Nhất định là Tô Tú Nhi muốn hãm hại Vãn Vãn nhà bọn họ, kết quả tự làm tự chịu, âm kém dương sai bị Lỗ Đại Pháo coi là cô dâu mà bắt đi rồi.
Tô Đại Quân cười khoái trá, trên mặt không hề che giấu sự hả hê: “Đáng đời, ai bảo mấy người dám hãm hại em gái tôi, đây chính là báo ứng đấy.”
Bác gái cả tức giận đến phát điên, lao về phía Tô Vãn Vãn như muốn xé xác cô.
Núp sau lưng các anh trai, Tô Vãn Vãn thản nhiên nhắc nhở: “Bác gái cả còn tâm trí mà ở đây làm loạn nữa sao?”
“Bác mà không mau chóng đến nhà họ Lỗ thì chị họ sẽ động phòng với Lỗ Đại Pháo mất. Vài tháng nữa, con cái ra đời, sẽ gọi bác là bà ngoại đấy.”
Bác gái cả không nhịn được mà liên tưởng đến cảnh tượng ấy theo lời Tô Vãn Vãn, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
“Mày, con nhỏ đê tiện này, đó là chị họ mày đấy, là chị em ruột thịt, mày lại dám hãm hại nó như vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.