77 Ngày Giao Dịch: Hàng Đêm Triền Miên
Chương 31: Mạnh Mẽ Hôn Môi Cô 1
Phi Tử Nhất Tiếu
04/05/2021
Cô thử giãy dụa mấy lần, nhưng chỉ đổi lấy sự áp chế càng thêm hung dữ của người đàn ông kia.
Trần Chi vô cùng tức giận, không ngừng giãy dụa, trong lúc hỗn loạn, xuyên qua cửa kính chắn gió mới nhìn thấy An Dĩ Thần từ trong khách sạn đi ra.
Anh ta giống như đang tìm kiếm gì đó, lúc nhìn thấy xe của bọn họ, anh ta hơi do dự một lát, sau cùng vẫn đi về phía bọn họ.
An Dĩ Thần đến đây, cô không thể để cho anh ta nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình và Tư Dạ.
Trần Chi bối rối tay đấm chân đá với Tư Dạ, muốn cho anh nhanh chóng rời đi, người đàn ông đâu biết tâm tư của cô, chỉ cho rằng cô đang phản kháng.
Trong lòng dấy lên ngọn lửa giận, nắm lấy tay cô, cố định ở hai bên, tiếp tục vùi đầu trước ngực cô, ngang ngược cắn xé.
Một bên dây lưng của lễ phục dạ hội từ trên vai trượt xuống, lộ ra hơn nửa phần bầu ngực của cô, cảnh xuân hấp dẫn.
Nếu An Dĩ Thần nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không biết sẽ có phản ứng gì.
“Đừng mà…” Mắt thấy người đàn ông kia càng lúc càng đến gần, Trần Chi nhắm chặt hai mắt, phát ra giọng nói tuyệt vọng.
Lúc này cô hy vọng biết bao trời tối cái gì cũng không nhìn thấy, hoặc là An Dĩ Thần không nhận ra cô.
Dù là trời sập xuống cũng được, chỉ cần không để anh ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của cô.
Cả người Trần Chi căng cứng, nín thở cầu nguyện, đáng tiếc ông trời không làm theo ý nguyện của cô.
“Tiểu Chi!” Cô nghe thấy được An Dĩ Thần phát ra một tiếng gọi đau lòng, sau đó trên người đầy ánh sáng, cô có thể cảm giác được Tư Dạ bị An Dĩ Thần túm ra ngoài xe.
“Khốn kiếp, anh làm gì với cô ấy thế?” An Dĩ Thần tức giận vung một quyền về phía Tư Dạ.
Tư Dạ vươn tay, dễ dàng nắm chặt quả đấm của anh ta, một quyền mạnh mẽ đánh vào trên bụng An Dĩ Thần, nhưng An Dĩ Thần cũng không lùi bước, anh ta đi lên nắm chặt cổ áo của Tư Dạ, lại đánh ra một quyền.
Tuy thân thể của anh rắn chắc, biết chút công phu quyền cước, nhưng thân thủ của anh ta còn kém xa Tư Dạ.
Người đàn ông kia tránh đi công kích của anh ta, lại một quyền đánh vào bụng anh ta, An Dĩ Thần đau đến mức sắc mặt trắng bệch, ôm bụng hơi khom người.
Trần Chi sợ đến mức mở to mắt, sắc mặt cô tái nhợt, vội vàng chỉnh lại quần áo đi ra, chắn trước mặt An Dĩ Thần.
“Đừng đánh nữa!”
“Tránh ra!” Ánh mắt Tư Dạ sắc bén, áo sơ mi hơi xộc xệch càng khiến anh có vẻ cuồng dã, không bị trói buộc.
Trần Chi kiên định lắc đầu.
“Không được, tôi không cho phép anh đánh.”
“Ồ, cô thật đúng là hết lòng bảo vệ cho anh ta đấy.”
Người đàn ông nở nụ cười trào phúng.
An Dĩ Thần gắng gượng đứng dậy, kéo Trần Chi đến phía sau mình.
“Tiểu Chi, em tránh ra, đây là chuyện giữa anh và anh ta.”
Trần Chi vô cùng tức giận, không ngừng giãy dụa, trong lúc hỗn loạn, xuyên qua cửa kính chắn gió mới nhìn thấy An Dĩ Thần từ trong khách sạn đi ra.
Anh ta giống như đang tìm kiếm gì đó, lúc nhìn thấy xe của bọn họ, anh ta hơi do dự một lát, sau cùng vẫn đi về phía bọn họ.
An Dĩ Thần đến đây, cô không thể để cho anh ta nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình và Tư Dạ.
Trần Chi bối rối tay đấm chân đá với Tư Dạ, muốn cho anh nhanh chóng rời đi, người đàn ông đâu biết tâm tư của cô, chỉ cho rằng cô đang phản kháng.
Trong lòng dấy lên ngọn lửa giận, nắm lấy tay cô, cố định ở hai bên, tiếp tục vùi đầu trước ngực cô, ngang ngược cắn xé.
Một bên dây lưng của lễ phục dạ hội từ trên vai trượt xuống, lộ ra hơn nửa phần bầu ngực của cô, cảnh xuân hấp dẫn.
Nếu An Dĩ Thần nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không biết sẽ có phản ứng gì.
“Đừng mà…” Mắt thấy người đàn ông kia càng lúc càng đến gần, Trần Chi nhắm chặt hai mắt, phát ra giọng nói tuyệt vọng.
Lúc này cô hy vọng biết bao trời tối cái gì cũng không nhìn thấy, hoặc là An Dĩ Thần không nhận ra cô.
Dù là trời sập xuống cũng được, chỉ cần không để anh ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của cô.
Cả người Trần Chi căng cứng, nín thở cầu nguyện, đáng tiếc ông trời không làm theo ý nguyện của cô.
“Tiểu Chi!” Cô nghe thấy được An Dĩ Thần phát ra một tiếng gọi đau lòng, sau đó trên người đầy ánh sáng, cô có thể cảm giác được Tư Dạ bị An Dĩ Thần túm ra ngoài xe.
“Khốn kiếp, anh làm gì với cô ấy thế?” An Dĩ Thần tức giận vung một quyền về phía Tư Dạ.
Tư Dạ vươn tay, dễ dàng nắm chặt quả đấm của anh ta, một quyền mạnh mẽ đánh vào trên bụng An Dĩ Thần, nhưng An Dĩ Thần cũng không lùi bước, anh ta đi lên nắm chặt cổ áo của Tư Dạ, lại đánh ra một quyền.
Tuy thân thể của anh rắn chắc, biết chút công phu quyền cước, nhưng thân thủ của anh ta còn kém xa Tư Dạ.
Người đàn ông kia tránh đi công kích của anh ta, lại một quyền đánh vào bụng anh ta, An Dĩ Thần đau đến mức sắc mặt trắng bệch, ôm bụng hơi khom người.
Trần Chi sợ đến mức mở to mắt, sắc mặt cô tái nhợt, vội vàng chỉnh lại quần áo đi ra, chắn trước mặt An Dĩ Thần.
“Đừng đánh nữa!”
“Tránh ra!” Ánh mắt Tư Dạ sắc bén, áo sơ mi hơi xộc xệch càng khiến anh có vẻ cuồng dã, không bị trói buộc.
Trần Chi kiên định lắc đầu.
“Không được, tôi không cho phép anh đánh.”
“Ồ, cô thật đúng là hết lòng bảo vệ cho anh ta đấy.”
Người đàn ông nở nụ cười trào phúng.
An Dĩ Thần gắng gượng đứng dậy, kéo Trần Chi đến phía sau mình.
“Tiểu Chi, em tránh ra, đây là chuyện giữa anh và anh ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.