[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 28:
Đào Hoa Lộ
18/06/2024
Tô Doanh: Thế ông chỉ biết thổi phồng thôi à.
"Ông ơi, sau này để cháu đi bán nhé?"
Tô Doanh nhìn ông Tô già nua, rãnh nhăn chạy dài xuống tới cổ.
Ông Tô sửng sốt, không ngờ đứa cháu gái mới 7 tuổi đã nói ra những lời như vậy:
"Cháu đi bán?"
Tô Doanh gật đầu:
"Vâng ạ, bà nội con tết nhiều quá mà."
Bà Trương:
"Đó là của bà, bán được tiền cũng là của bà."
Tô Doanh cười với bà:
"Thế để cháu bán hộ bà một hào, bà cho cháu hai phân nhé ạ?"
Cái kiểu buôn bán nhỏ nhặt này, cho ba phân cũng không kiếm được nhiều tiền, cô chỉ muốn người nhà biết cô giúp bán thì có quyền được ăn chia.
Ông Tô già tuy mong có cháu trai nhưng thường ngày cũng đối đãi với đứa cháu gái ngoan ngoãn xinh xắn khá hơn so với đứa con gái út.
Nên nghe Tô Doanh nói chia tiền, ông cũng không quát mắng, chỉ thở dài thườn thượt, trong lòng buồn bã hơn: Giá mà đây là đứa cháu trai thì tốt biết bao.
Tô Hướng Đông thì vô tư, chuyện trong nhà đều do bố và vợ quyết.
Còn Lương Mỹ Anh thì nghĩ rằng nếu bà ta đòi tiền mẹ chồng chắc chắn không được nhưng nếu qua tay con gái thì coi như là của mình nên cũng không nghĩ đến việc con gái mới 7 tuổi có đi buôn bán được không, có bị lạc không, mà chỉ thấy có tiền là phải đưa cho mẹ mình mới phải.
Bà Trương nhìn Tô Doanh:
"Cháu bán được thật à?"
Bà ta thì chân nhỏ, đi lại khó khăn, nếu không bà ta đã tự mang đi bán.
Tô Doanh:
"Cháu học bố Tuyết Mai mấy lần ạ."
Nếu cô khẳng định bán được chắc chắn sẽ không có ai ủng hộ mà còn dễ bị cho là trẻ con đùa dai, còn nếu mượn danh người tài giỏi khác thì nghe có vẻ thuyết phục hơn.
Bà Trương gật đầu: "Một phân."
Tô Doanh: "...... Vâng ạ."
Nhị Man tò mò hỏi: "Tiền gì ạ?"
Lương Mỹ Anh vỗ một cái vào đầu nó:
"Người lớn nói chuyện thì trẻ con ít nói thôi, ăn cơm đi."
Nhị Man sợ hãi cúi đầu xuống ăn.
Ăn xong trời còn chưa tối, Lương Mỹ Anh dọn dẹp bát đũa, giục Tô Doanh đến nhà Tuyết Mai sớm, như vậy còn được ăn cơm tối.
Tô Doanh không vội, cô phải bàn với bà nội Trương về việc sau này làm gì, chỉ tết tóc thì không đủ, không kiếm được ra tiền. Ví dụ như mua ít thuốc nhuộm nâu đỏ, xanh về nhuộm mấy cọng rơm, có thể dùng để tết tóc, đan quạt, hộp đựng đồ bằng rơm.
Dù chỉ là buôn bán nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, hơn nữa cũng có thể khiến bà Trương kêu gọi mấy bà hàng xóm khác cùng đan.
Cô muốn làm một tiểu đốc công, không muốn tự mình làm mấy chuyện máy móc, tẻ nhạt này.
Lần này bà Trương không nói lời gì khó nghe nữa, lấy mấy mâm tóc mình đan ra đưa cho Tô Doanh xem:
"Ông ơi, sau này để cháu đi bán nhé?"
Tô Doanh nhìn ông Tô già nua, rãnh nhăn chạy dài xuống tới cổ.
Ông Tô sửng sốt, không ngờ đứa cháu gái mới 7 tuổi đã nói ra những lời như vậy:
"Cháu đi bán?"
Tô Doanh gật đầu:
"Vâng ạ, bà nội con tết nhiều quá mà."
Bà Trương:
"Đó là của bà, bán được tiền cũng là của bà."
Tô Doanh cười với bà:
"Thế để cháu bán hộ bà một hào, bà cho cháu hai phân nhé ạ?"
Cái kiểu buôn bán nhỏ nhặt này, cho ba phân cũng không kiếm được nhiều tiền, cô chỉ muốn người nhà biết cô giúp bán thì có quyền được ăn chia.
Ông Tô già tuy mong có cháu trai nhưng thường ngày cũng đối đãi với đứa cháu gái ngoan ngoãn xinh xắn khá hơn so với đứa con gái út.
Nên nghe Tô Doanh nói chia tiền, ông cũng không quát mắng, chỉ thở dài thườn thượt, trong lòng buồn bã hơn: Giá mà đây là đứa cháu trai thì tốt biết bao.
Tô Hướng Đông thì vô tư, chuyện trong nhà đều do bố và vợ quyết.
Còn Lương Mỹ Anh thì nghĩ rằng nếu bà ta đòi tiền mẹ chồng chắc chắn không được nhưng nếu qua tay con gái thì coi như là của mình nên cũng không nghĩ đến việc con gái mới 7 tuổi có đi buôn bán được không, có bị lạc không, mà chỉ thấy có tiền là phải đưa cho mẹ mình mới phải.
Bà Trương nhìn Tô Doanh:
"Cháu bán được thật à?"
Bà ta thì chân nhỏ, đi lại khó khăn, nếu không bà ta đã tự mang đi bán.
Tô Doanh:
"Cháu học bố Tuyết Mai mấy lần ạ."
Nếu cô khẳng định bán được chắc chắn sẽ không có ai ủng hộ mà còn dễ bị cho là trẻ con đùa dai, còn nếu mượn danh người tài giỏi khác thì nghe có vẻ thuyết phục hơn.
Bà Trương gật đầu: "Một phân."
Tô Doanh: "...... Vâng ạ."
Nhị Man tò mò hỏi: "Tiền gì ạ?"
Lương Mỹ Anh vỗ một cái vào đầu nó:
"Người lớn nói chuyện thì trẻ con ít nói thôi, ăn cơm đi."
Nhị Man sợ hãi cúi đầu xuống ăn.
Ăn xong trời còn chưa tối, Lương Mỹ Anh dọn dẹp bát đũa, giục Tô Doanh đến nhà Tuyết Mai sớm, như vậy còn được ăn cơm tối.
Tô Doanh không vội, cô phải bàn với bà nội Trương về việc sau này làm gì, chỉ tết tóc thì không đủ, không kiếm được ra tiền. Ví dụ như mua ít thuốc nhuộm nâu đỏ, xanh về nhuộm mấy cọng rơm, có thể dùng để tết tóc, đan quạt, hộp đựng đồ bằng rơm.
Dù chỉ là buôn bán nhỏ nhưng tích tiểu thành đại, hơn nữa cũng có thể khiến bà Trương kêu gọi mấy bà hàng xóm khác cùng đan.
Cô muốn làm một tiểu đốc công, không muốn tự mình làm mấy chuyện máy móc, tẻ nhạt này.
Lần này bà Trương không nói lời gì khó nghe nữa, lấy mấy mâm tóc mình đan ra đưa cho Tô Doanh xem:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.