[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 29:
Đào Hoa Lộ
18/06/2024
"Cháu bán được thật à?"
Tô Doanh cười nói:
"Bố Tuyết Mai bán giỏi thế mà, cháu học hỏi tí chắc cũng được? Ngày mai theo chú ấy đi chợ, bán được thì có tiền rồi."
Bà Trương nhìn cô: "Con nhóc con, tham tiền thế."
Tô Doanh: "Bà không muốn tiền ạ?"
Bà Trương: "Tất nhiên là muốn chứ!"
Thế là xong.
Cô và bà Trương bàn nhau tết mũ rơm, hộp đựng đồ bằng rơm nhưng giờ bà Trương chưa biết làm, cũng không mấy hi vọng vào việc này nên chẳng mấy nhiệt tình, chỉ nói đến chuyện tết tóc, nhiều nhất cũng chỉ đồng ý mua thuốc nhuộm màu nâu đỏ, xanh về nhuộm rơm rồi tết tóc màu.
Tô Doanh cũng không vội, chuyện gì cũng chẳng thể dễ thuyết phục như vậy được, phải thử nhiều lần.
Chờ đến khi cô thực sự bán hết tóc, chứng minh được năng lực của mình, bà nội Trương se thấy được giá trị của cô, tự khắc sẽ nghĩ đến việc hợp tác lâu dài hơn.
Lúc này trời đã tối, Lương Mỹ Anh đang đứng ngoài cửa ngóng cô về.
Lương Mỹ Anh muốn dặn dò con gái mấy câu, đến nhà Tuyết Mai nói những gì, phải chú ý những gì, còn có chuyện buôn bán phải nói ra sao.
Tô Doanh biết mục đích bà ta rất đơn giản, chính là muốn chiếm tiện nghi.
Lương Mỹ Anh tưởng con gái muốn nhờ Phó Dân Hữu giúp bán bím tóc nhưng cô không muốn Phó Dân Hữu lấy phần trăm, lại còn muốn xin bà nội thêm chút tiền. Ngoài ra, bà ta muốn dạy con gái đến nhà Tuyết Mai học cách chiếm tiện nghi, đừng kể chuyện nhà ra ngoài, phải hỏi thăm chuyện nhà người khác rồi đem về kể lại...
Lương Mỹ Anh lải nhải, Tô Doanh cứ nghe vào tai này, ra tai kia, để tránh bị véo, cô cũng cho qua loa vài câu.
Cuối cùng, Lương Mỹ Anh nói:
"Con xem Tuyết Mai có em trai, nhà nó khá lắm, bố nó có thể làm ăn nhỏ để kiếm tiền."
Tô Doanh: Bà đúng là cho rằng mọi người đều là ngốc hả, tại sao cứ nghĩ rằng con gái mình nhỏ thì dễ lừa, bất cứ chuyện gì tốt cũng là nhờ có em trai ư? Bố Tuyết Mai làm ăn kiếm tiền là do ông ấy chăm chỉ và tháo vát thì có liên quan gì đến việc có em trai hay không chứ?
Cô nói:
"Không có em trai chúng ta vẫn sống tốt được, sau này con cũng muốn kiếm tiền, có thể kiếm được nhiều hơn con trai chứ."
"Con có giỏi đến thế nào thì cũng không phải con trai!"
Giọng Lương Mỹ Anh đột nhiên gay gắt, ngay sau đó lại nhỏ giọng, dịu dàng nói:
"Con bé này, không phải là mẹ nhất quyết muốn có con trai, mà mẹ là vì con đấy. Con biết không, nếu không có con trai thì cả đời này con sẽ không ngóc đầu lên được, sẽ bị mọi người bắt nạt."
Tô Doanh: Được rồi, dù sao con gái bà còn nhỏ, bà nói gì cũng được.
Cô không cãi lại, vì cãi lại một người cố tình không biết điều thì chỉ có thiệt.
Tô Doanh cười nói:
"Bố Tuyết Mai bán giỏi thế mà, cháu học hỏi tí chắc cũng được? Ngày mai theo chú ấy đi chợ, bán được thì có tiền rồi."
Bà Trương nhìn cô: "Con nhóc con, tham tiền thế."
Tô Doanh: "Bà không muốn tiền ạ?"
Bà Trương: "Tất nhiên là muốn chứ!"
Thế là xong.
Cô và bà Trương bàn nhau tết mũ rơm, hộp đựng đồ bằng rơm nhưng giờ bà Trương chưa biết làm, cũng không mấy hi vọng vào việc này nên chẳng mấy nhiệt tình, chỉ nói đến chuyện tết tóc, nhiều nhất cũng chỉ đồng ý mua thuốc nhuộm màu nâu đỏ, xanh về nhuộm rơm rồi tết tóc màu.
Tô Doanh cũng không vội, chuyện gì cũng chẳng thể dễ thuyết phục như vậy được, phải thử nhiều lần.
Chờ đến khi cô thực sự bán hết tóc, chứng minh được năng lực của mình, bà nội Trương se thấy được giá trị của cô, tự khắc sẽ nghĩ đến việc hợp tác lâu dài hơn.
Lúc này trời đã tối, Lương Mỹ Anh đang đứng ngoài cửa ngóng cô về.
Lương Mỹ Anh muốn dặn dò con gái mấy câu, đến nhà Tuyết Mai nói những gì, phải chú ý những gì, còn có chuyện buôn bán phải nói ra sao.
Tô Doanh biết mục đích bà ta rất đơn giản, chính là muốn chiếm tiện nghi.
Lương Mỹ Anh tưởng con gái muốn nhờ Phó Dân Hữu giúp bán bím tóc nhưng cô không muốn Phó Dân Hữu lấy phần trăm, lại còn muốn xin bà nội thêm chút tiền. Ngoài ra, bà ta muốn dạy con gái đến nhà Tuyết Mai học cách chiếm tiện nghi, đừng kể chuyện nhà ra ngoài, phải hỏi thăm chuyện nhà người khác rồi đem về kể lại...
Lương Mỹ Anh lải nhải, Tô Doanh cứ nghe vào tai này, ra tai kia, để tránh bị véo, cô cũng cho qua loa vài câu.
Cuối cùng, Lương Mỹ Anh nói:
"Con xem Tuyết Mai có em trai, nhà nó khá lắm, bố nó có thể làm ăn nhỏ để kiếm tiền."
Tô Doanh: Bà đúng là cho rằng mọi người đều là ngốc hả, tại sao cứ nghĩ rằng con gái mình nhỏ thì dễ lừa, bất cứ chuyện gì tốt cũng là nhờ có em trai ư? Bố Tuyết Mai làm ăn kiếm tiền là do ông ấy chăm chỉ và tháo vát thì có liên quan gì đến việc có em trai hay không chứ?
Cô nói:
"Không có em trai chúng ta vẫn sống tốt được, sau này con cũng muốn kiếm tiền, có thể kiếm được nhiều hơn con trai chứ."
"Con có giỏi đến thế nào thì cũng không phải con trai!"
Giọng Lương Mỹ Anh đột nhiên gay gắt, ngay sau đó lại nhỏ giọng, dịu dàng nói:
"Con bé này, không phải là mẹ nhất quyết muốn có con trai, mà mẹ là vì con đấy. Con biết không, nếu không có con trai thì cả đời này con sẽ không ngóc đầu lên được, sẽ bị mọi người bắt nạt."
Tô Doanh: Được rồi, dù sao con gái bà còn nhỏ, bà nói gì cũng được.
Cô không cãi lại, vì cãi lại một người cố tình không biết điều thì chỉ có thiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.