[80] Mỹ Nhân Đáng Thương Xuyên Thành Nữ Phụ Nông Gia Độc Ác
Chương 30:
Đào Hoa Lộ
18/06/2024
Để tránh những lời tra tấn của Lương Mỹ Anh, cô ngoan ngoãn gật đầu, qua loa vài câu để cô ta đi.
Lương Mỹ Anh thấy việc giáo dục có hiệu quả liền bảo cô đến nhà Tuyết Mai:
"Bố con đã đến đó rồi, con cũng đến luôn đi."
Tô Doanh:... Quả nhiên là một ngày không đi ăn ké là không được sao.
Cô đến nhà Tuyết Mai thì thấy mẹ Tuyết Mai đang loay hoay ngoài sân, Tuyết Mai và Tráng Tráng cũng đang chơi ném bóng trong sân.
Trong cả xóm, chỉ có Tráng Tráng có quả bóng này.
Thấy cô đến, mẹ Tuyết Mai giấu đi vẻ mỉa mai trên mặt, nhiệt tình chào đón cô.
Tuyết Mai và Tráng Tráng cũng chạy lại, một đứa bên trái một đứa bên phải, giành nhau nắm tay cô:
"Mạn mạn, chơi ném bóng với chúng ta nào."
Tô Doanh chào hỏi mẹ Tuyết Mai trước, lễ phép đáp lời, xong cùng hai chị em ném bóng mấy lần, sau đó nói vào nhà xem.
Cô cứ nghĩ mọi người đã ăn xong, Tô Hướng Đông không thể ăn chực nữa, ai ngờ cô vào nhà thấy mâm cơm vẫn còn trên giường, Tô Hướng Đông và Phó Dân Hữu đang cùng nhau uống rượu.
Tô Hướng Đông:
"Dân Hữu, tôi thật bái phục anh, cả làng chúng ta... À, không đúng, cả xã chúng ta, tìm không ra người nào có năng lực như anh. Tôi phục anh nhất!"
Phó Dân Hữu uống đến mức mặt đỏ bừng:
"Nói gì thế, tôi chỉ là kẻ làm ăn nhỏ, chẳng có gì đáng khen."
"Dân Hữu, anh kể cho tôi nghe mấy chuyện thú vị về việc đi làm ăn của anh đi, lần trước anh kể có thằng nhãi không phục, ganh tị với sạp của anh, anh giải quyết thằng nhãi đó thế nào?"
Phó Dân Hữu lập tức hứng trí, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Anh ta học hết cấp 2, có học thức, khẩu tài tốt, kể chuyện rất hấp dẫn, như kể chuyện cổ tích vậy.
Cô thật phục Tô Hướng Đông, sự thông minh của ông ta đều dùng vào chuyện đi ăn chực, ở nhà còn khoe khoang mình làm ăn kinh doanh chắc chắn giỏi hơn Phó Dân Hữu, giờ thì lại chỉ phục có anh ta.
Nói đến mánh khóe ăn chực của Tô Hướng Đông thì Tô Doanh cũng biết hết rồi, cứ vào cửa là cười nói:
"Đang ăn cơm hả?"
Bố Tuyết Mai cười nói: "Ồ, Anh tiện đường đến đây rồi không vào ăn uống chút gì đi."
"Không ăn không ăn, tôi ăn rồi mới đến, nhà tôi ăn sớm."
Bố Tuyết Mai:
"Ăn rồi thì cũng ngồi xuống đây, cùng uống mấy hớp rượu."
Tô Hướng Đông thấy có rượu, liền cười hì hì, xuôi nước đẩy thuyền: "Vậy uống vài hớp vậy."
Phó Dân Hữu liền bảo Tuyết Mai lấy cốc rượu, rót một chén, bắt đầu nghi thức ăn chực và khoe khoang thường nhật.
Ngày nào cũng diễn trò này một lần, đó là tiết mục cố định, cả chủ nhà lẫn kẻ ăn chực đều vui vẻ, cũng coi như đôi bên cùng vừa lòng.
Hai người ngồi trong nhà nói cười rất to, Tô Doanh nghe thấy rất ngượng, hơn nữa sắc mặt mẹ Tuyết Mai cũng không được đẹp lắm, cô không nhịn được liền nói với Tô Hướng Đông là Lương Mỹ Anh đang tìm ông ấy, bảo ông ấy về nhà.
Lương Mỹ Anh thấy việc giáo dục có hiệu quả liền bảo cô đến nhà Tuyết Mai:
"Bố con đã đến đó rồi, con cũng đến luôn đi."
Tô Doanh:... Quả nhiên là một ngày không đi ăn ké là không được sao.
Cô đến nhà Tuyết Mai thì thấy mẹ Tuyết Mai đang loay hoay ngoài sân, Tuyết Mai và Tráng Tráng cũng đang chơi ném bóng trong sân.
Trong cả xóm, chỉ có Tráng Tráng có quả bóng này.
Thấy cô đến, mẹ Tuyết Mai giấu đi vẻ mỉa mai trên mặt, nhiệt tình chào đón cô.
Tuyết Mai và Tráng Tráng cũng chạy lại, một đứa bên trái một đứa bên phải, giành nhau nắm tay cô:
"Mạn mạn, chơi ném bóng với chúng ta nào."
Tô Doanh chào hỏi mẹ Tuyết Mai trước, lễ phép đáp lời, xong cùng hai chị em ném bóng mấy lần, sau đó nói vào nhà xem.
Cô cứ nghĩ mọi người đã ăn xong, Tô Hướng Đông không thể ăn chực nữa, ai ngờ cô vào nhà thấy mâm cơm vẫn còn trên giường, Tô Hướng Đông và Phó Dân Hữu đang cùng nhau uống rượu.
Tô Hướng Đông:
"Dân Hữu, tôi thật bái phục anh, cả làng chúng ta... À, không đúng, cả xã chúng ta, tìm không ra người nào có năng lực như anh. Tôi phục anh nhất!"
Phó Dân Hữu uống đến mức mặt đỏ bừng:
"Nói gì thế, tôi chỉ là kẻ làm ăn nhỏ, chẳng có gì đáng khen."
"Dân Hữu, anh kể cho tôi nghe mấy chuyện thú vị về việc đi làm ăn của anh đi, lần trước anh kể có thằng nhãi không phục, ganh tị với sạp của anh, anh giải quyết thằng nhãi đó thế nào?"
Phó Dân Hữu lập tức hứng trí, bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Anh ta học hết cấp 2, có học thức, khẩu tài tốt, kể chuyện rất hấp dẫn, như kể chuyện cổ tích vậy.
Cô thật phục Tô Hướng Đông, sự thông minh của ông ta đều dùng vào chuyện đi ăn chực, ở nhà còn khoe khoang mình làm ăn kinh doanh chắc chắn giỏi hơn Phó Dân Hữu, giờ thì lại chỉ phục có anh ta.
Nói đến mánh khóe ăn chực của Tô Hướng Đông thì Tô Doanh cũng biết hết rồi, cứ vào cửa là cười nói:
"Đang ăn cơm hả?"
Bố Tuyết Mai cười nói: "Ồ, Anh tiện đường đến đây rồi không vào ăn uống chút gì đi."
"Không ăn không ăn, tôi ăn rồi mới đến, nhà tôi ăn sớm."
Bố Tuyết Mai:
"Ăn rồi thì cũng ngồi xuống đây, cùng uống mấy hớp rượu."
Tô Hướng Đông thấy có rượu, liền cười hì hì, xuôi nước đẩy thuyền: "Vậy uống vài hớp vậy."
Phó Dân Hữu liền bảo Tuyết Mai lấy cốc rượu, rót một chén, bắt đầu nghi thức ăn chực và khoe khoang thường nhật.
Ngày nào cũng diễn trò này một lần, đó là tiết mục cố định, cả chủ nhà lẫn kẻ ăn chực đều vui vẻ, cũng coi như đôi bên cùng vừa lòng.
Hai người ngồi trong nhà nói cười rất to, Tô Doanh nghe thấy rất ngượng, hơn nữa sắc mặt mẹ Tuyết Mai cũng không được đẹp lắm, cô không nhịn được liền nói với Tô Hướng Đông là Lương Mỹ Anh đang tìm ông ấy, bảo ông ấy về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.