[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 38: A
Án Trạch
09/12/2024
Khi đường dây được kết nối, Trần An Nhiễm chưa nói gì nước mắt đã trào ra, tiếng nức nở khe khẽ nhanh chóng khơi dậy bản năng bảo vệ của Cố Cảnh Chu:
"An Nhiễm, em làm sao vậy?"
Trần An Nhiễm lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
"Em… em không sao cả…"
"Không thể nào! Nếu không có chuyện gì, sao em lại khóc? Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó! Nói với anh đi, đừng sợ, anh sẽ giúp em."
"Không… Cảnh Chu, lần này anh không giúp được em đâu… Em sắp bị bắt đi ngồi tù rồi. Gọi cuộc điện thoại này là để nói lời tạm biệt… Hu hu hu…”
Nghe vậy, giọng Cố Cảnh Chu lập tức trở nên gấp gáp:
"Sao lại như thế? Tại sao em lại bị bắt? Đừng khóc nữa, nói anh nghe mọi chuyện đi. Nếu em còn có thể gọi cho anh, chứng tỏ tình hình chưa đến mức quá nghiêm trọng, chắc chắn vẫn còn cơ hội xoay chuyển!"
Trần An Nhiễm đau khổ nức nở:
"Cảnh Chu, em không muốn làm phiền anh nữa. Anh đã phải chịu kỷ luật rồi, đừng vì em mà rước thêm phiền phức."
Nghe vậy, Cố Cảnh Chu lại càng xúc động trước sự quan tâm của cô ta, giọng anh ta dịu dàng hơn hẳn:
"Ngốc à, nếu anh không lo cho em thì ai lo? Ngoan, kể anh nghe xem có chuyện gì."
Trần An Nhiễm vừa khóc vừa kể câu chuyện, cắt bớt những chi tiết không có lợi, đặc biệt nhấn mạnh vào việc bị Giang Mạn gài bẫy một cách không dấu vết:
"Em thật sự không biết cô ta làm thế nào để giấu chiếc đồng hồ lên người em… Em không cảm nhận được gì cả. Cô ta quá đáng sợ…”
"Cái loại đàn bà đê tiện!" Cố Cảnh Chu giận dữ: "Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, đúng là muốn lấy mạng em mà!"
Trần An Nhiễm nức nở:
"Chuyện là như thế, Cảnh Chu… Em xong rồi. Anh… anh hãy sống tốt, tìm một cô gái tốt hơn em…”
Tim Cố Cảnh Chu đau như cắt:
"An Nhiễm, trên đời này không có cô gái nào tốt hơn em cả. Yên tâm đi, anh sẽ tìm cách cứu em… À đúng rồi, anh họ anh Hàn Minh, chẳng phải cũng đang ở chỗ các em sao? Anh ấy không giúp được em sao?"
"Anh ấy có giúp, nhưng đoàn trưởng Chu không nghe, cứ khăng khăng muốn báo cáo lên cấp trên để điều tra."
"Không thể nào…" Giọng Cố Cảnh Chu ở đầu dây bên kia trở nên nghi hoặc: "Anh ấy đã hứa với anh sẽ chăm sóc em một chút. Xảy ra chuyện như thế này, anh ấy không thể chỉ giúp qua loa như vậy được."
Ánh mắt Trần An Nhiễm thoáng dao động, cô ấm ức nói vào điện thoại:
"Có lẽ anh họ của anh khinh thường em chăng…"
"Người này đúng là chẳng coi lời anh ra gì! Thế này nhé, em đi tìm anh ấy nói anh muốn nói chuyện với anh ấy, bảo anh ấy gọi lại cho anh!" Cố Cảnh Chu tức giận.
"Nhưng anh ấy đã ra ngoài rồi, em không biết anh ấy đi đâu."
Cố Cảnh Chu im lặng một lúc, rồi hỏi:
"Dư Lộ có đi cùng anh ấy không?"
Trần An Nhiễm trầm ngâm:
"Đi theo rồi, nhưng không biết có đi cùng hay không…”
"Đi theo là được. Em đến phòng dụng cụ tập luyện mà tìm họ." Cố Cảnh Chu khẳng định chắc nịch.
Trần An Nhiễm thắc mắc:
"Sao anh lại nghĩ họ ở đó?"
Cố Cảnh Chu cười nhạt:
"Anh ấy nhịn mấy tháng rồi, làm sao mà không làm gì trước khi đi?"
Trái tim Trần An Nhiễm bất giác đập mạnh. Giọng điệu của Cố Cảnh Chu khiến cô ta nghĩ rằng đây không phải lần đầu hai người kia có chuyện.
"Em đến đó liệu có làm phiền họ không?" Cô ta ngại ngùng hỏi.
"Không sao, em cứ nói là anh bảo em đến, bảo anh ấy gọi điện lại cho anh ngay!"
"Được."
Trần An Nhiễm khẽ cắn môi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác lạ…
Trong căn phòng thiết bị của tòa nhà đỏ.
Dư Lộ đang cố gắng đẩy Hàn Minh ra, môi cô mím chặt không chịu nhượng bộ.
Hàn Minh thử vài lần nhưng không thành công, cuối cùng buông cô ra với vẻ bực bội:
"An Nhiễm, em làm sao vậy?"
Trần An Nhiễm lắc đầu, giọng nghẹn ngào:
"Em… em không sao cả…"
"Không thể nào! Nếu không có chuyện gì, sao em lại khóc? Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó! Nói với anh đi, đừng sợ, anh sẽ giúp em."
"Không… Cảnh Chu, lần này anh không giúp được em đâu… Em sắp bị bắt đi ngồi tù rồi. Gọi cuộc điện thoại này là để nói lời tạm biệt… Hu hu hu…”
Nghe vậy, giọng Cố Cảnh Chu lập tức trở nên gấp gáp:
"Sao lại như thế? Tại sao em lại bị bắt? Đừng khóc nữa, nói anh nghe mọi chuyện đi. Nếu em còn có thể gọi cho anh, chứng tỏ tình hình chưa đến mức quá nghiêm trọng, chắc chắn vẫn còn cơ hội xoay chuyển!"
Trần An Nhiễm đau khổ nức nở:
"Cảnh Chu, em không muốn làm phiền anh nữa. Anh đã phải chịu kỷ luật rồi, đừng vì em mà rước thêm phiền phức."
Nghe vậy, Cố Cảnh Chu lại càng xúc động trước sự quan tâm của cô ta, giọng anh ta dịu dàng hơn hẳn:
"Ngốc à, nếu anh không lo cho em thì ai lo? Ngoan, kể anh nghe xem có chuyện gì."
Trần An Nhiễm vừa khóc vừa kể câu chuyện, cắt bớt những chi tiết không có lợi, đặc biệt nhấn mạnh vào việc bị Giang Mạn gài bẫy một cách không dấu vết:
"Em thật sự không biết cô ta làm thế nào để giấu chiếc đồng hồ lên người em… Em không cảm nhận được gì cả. Cô ta quá đáng sợ…”
"Cái loại đàn bà đê tiện!" Cố Cảnh Chu giận dữ: "Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, đúng là muốn lấy mạng em mà!"
Trần An Nhiễm nức nở:
"Chuyện là như thế, Cảnh Chu… Em xong rồi. Anh… anh hãy sống tốt, tìm một cô gái tốt hơn em…”
Tim Cố Cảnh Chu đau như cắt:
"An Nhiễm, trên đời này không có cô gái nào tốt hơn em cả. Yên tâm đi, anh sẽ tìm cách cứu em… À đúng rồi, anh họ anh Hàn Minh, chẳng phải cũng đang ở chỗ các em sao? Anh ấy không giúp được em sao?"
"Anh ấy có giúp, nhưng đoàn trưởng Chu không nghe, cứ khăng khăng muốn báo cáo lên cấp trên để điều tra."
"Không thể nào…" Giọng Cố Cảnh Chu ở đầu dây bên kia trở nên nghi hoặc: "Anh ấy đã hứa với anh sẽ chăm sóc em một chút. Xảy ra chuyện như thế này, anh ấy không thể chỉ giúp qua loa như vậy được."
Ánh mắt Trần An Nhiễm thoáng dao động, cô ấm ức nói vào điện thoại:
"Có lẽ anh họ của anh khinh thường em chăng…"
"Người này đúng là chẳng coi lời anh ra gì! Thế này nhé, em đi tìm anh ấy nói anh muốn nói chuyện với anh ấy, bảo anh ấy gọi lại cho anh!" Cố Cảnh Chu tức giận.
"Nhưng anh ấy đã ra ngoài rồi, em không biết anh ấy đi đâu."
Cố Cảnh Chu im lặng một lúc, rồi hỏi:
"Dư Lộ có đi cùng anh ấy không?"
Trần An Nhiễm trầm ngâm:
"Đi theo rồi, nhưng không biết có đi cùng hay không…”
"Đi theo là được. Em đến phòng dụng cụ tập luyện mà tìm họ." Cố Cảnh Chu khẳng định chắc nịch.
Trần An Nhiễm thắc mắc:
"Sao anh lại nghĩ họ ở đó?"
Cố Cảnh Chu cười nhạt:
"Anh ấy nhịn mấy tháng rồi, làm sao mà không làm gì trước khi đi?"
Trái tim Trần An Nhiễm bất giác đập mạnh. Giọng điệu của Cố Cảnh Chu khiến cô ta nghĩ rằng đây không phải lần đầu hai người kia có chuyện.
"Em đến đó liệu có làm phiền họ không?" Cô ta ngại ngùng hỏi.
"Không sao, em cứ nói là anh bảo em đến, bảo anh ấy gọi điện lại cho anh ngay!"
"Được."
Trần An Nhiễm khẽ cắn môi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác lạ…
Trong căn phòng thiết bị của tòa nhà đỏ.
Dư Lộ đang cố gắng đẩy Hàn Minh ra, môi cô mím chặt không chịu nhượng bộ.
Hàn Minh thử vài lần nhưng không thành công, cuối cùng buông cô ra với vẻ bực bội:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.