[80] Nữ Phụ Mang Hệ Thống ‘Hoàn Mỹ Nhân Sinh' Gả Cho Thiếu Tướng Không Quân
Chương 39: A
Án Trạch
09/12/2024
“Nếu em không muốn như vậy, sao còn theo anh đến đây?”
Dư Lộ cảm thấy tủi thân, nhẹ giọng giải thích: “Em sợ anh giận… Hàn Minh, đợi đến khi chúng ta kết hôn rồi hãy như vậy được không? Lần trước em đã quá sợ rồi.”
Hàn Minh nhắm mắt, thở hắt ra một hơi nặng nề:
“Thôi được rồi. Chuyện này cần cả hai tự nguyện, nếu em không muốn thì anh cũng không ép. Anh không phải loại người không tôn trọng ý kiến của người khác.”
Dư Lộ xúc động vô cùng, cô nghĩ rằng Hàn Minh làm vậy là vì tôn trọng mình. Nghĩ đến điều này, cô bẽn lẽn kéo nhẹ tay áo anh, nhón chân đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Khóe miệng Hàn Minh hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt anh lại đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
Những cử chỉ nửa vời thế này chẳng những không khiến anh ta hài lòng mà còn khiến anh ta thêm bực bội.
Nhưng Dư Lộ lại ngỡ rằng nụ cười ấy là dấu hiệu anh hài lòng, cô e thẹn tựa đầu vào vai anh, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng thiết bị bị đẩy mở.
Dư Lộ giật mình, lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Trần An Nhiễm rụt rè ló đầu vào, nhỏ giọng:
“Xin lỗi, đã làm phiền hai người.”
Nhìn thấy Trần An Nhiễm, sắc mặt Dư Lộ lập tức sa sầm:
“Cô đến đây làm gì?”
“Tôi… tôi…” Trần An Nhiễm trông vô cùng đáng thương, cuối cùng cắn môi khẽ nói:
“Là Cảnh Chu bảo tôi đến tìm anh Hàn. Lộ Lộ, chuyện này thực sự chỉ là hiểu lầm thôi… Tôi biết cô không muốn nghe lời giải thích của tôi nhưng đây là chuyện liên quan đến mạng người, cô có thể để tôi truyền lời của Cảnh Chu đến anh Hàn được không?”
Hàn Minh nhíu mày: “Cảnh Chu muốn nói gì?”
Nghe vậy, Trần An Nhiễm rụt rè bước vào phòng thiết bị: “Lộ Lộ… cô có thể ra ngoài trước không? Cảnh Chu không muốn người khác biết chuyện này.”
Dư Lộ ngẩng cao cằm đầy bất mãn: “Tôi đâu phải người ngoài, có gì mà tôi không thể nghe?”
Trần An Nhiễm không đáp, chỉ liếc nhìn Hàn Minh một cách e dè.
Hàn Minh như hiểu ý, nhẹ nhàng đẩy Dư Lộ: “Em về trước đi. Lần sau anh sẽ qua thăm em.”
“Hàn Minh!” Dư Lộ phụng phịu, lắc tay anh nũng nịu.
“Nghe lời anh. Chắc chắn là chuyện quan trọng lắm.” Hàn Minh kiên nhẫn dỗ dành.
“Được rồi…” Dư Lộ luyến tiếc rời khỏi phòng, khi đi ngang qua Trần An Nhiễm còn không quên trừng mắt lườm cô ta một cái.
Trần An Nhiễm cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo, trông đầy vẻ tội nghiệp. Nhưng thực ra, cô ta đã khéo léo cởi hai nút trên chiếc áo sơ mi trắng, để lộ chiếc cổ trắng ngần trước mặt Hàn Minh.
Cánh cửa vừa đóng lại, Trần An Nhiễm liền quỳ xuống bên chân Hàn Minh, nước mắt lưng tròng.
Thực tế, cô ta chưa bao giờ coi Cố Cảnh Chu là mục tiêu của mình, vì tương lai của anh ta chẳng có gì nổi bật. So với người anh họ như Hàn Minh, Cảnh Chu chẳng khác nào đất với trời.
Ban đầu cô ta không định tiếp cận Hàn Minh nhanh như vậy. Chuyện tình cảm cần phải từ từ vun đắp, vội vàng chỉ khiến bản thân rơi vào thế bất lợi.
Nhưng bây giờ, cô ta không còn cách nào khác. Vừa muốn thoát tội, vừa muốn chinh phục Hàn Minh, cô ta không thể không trả giá chút ít…
Vừa khẩn cầu, Trần An Nhiễm vừa đặt tay lên đầu gối Hàn Minh, truyền đạt lại lời của Cố Cảnh Chu.
Hàn Minh nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh lùng: “Dáng vẻ này của cô, là muốn dùng quan hệ của Cảnh Chu để trao đổi, hay dùng chính bản thân cô để trao đổi?”
Trần An Nhiễm ngoan ngoãn dụi nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Xin anh Hàn giúp em… Anh muốn em đổi bằng gì cũng được.”
“Cô biết tôi muốn gì mà… Cô chắc chắn muốn làm như vậy? Không sợ Cảnh Chu biết sao?”
Hàn Minh vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô ta, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.
Dư Lộ cảm thấy tủi thân, nhẹ giọng giải thích: “Em sợ anh giận… Hàn Minh, đợi đến khi chúng ta kết hôn rồi hãy như vậy được không? Lần trước em đã quá sợ rồi.”
Hàn Minh nhắm mắt, thở hắt ra một hơi nặng nề:
“Thôi được rồi. Chuyện này cần cả hai tự nguyện, nếu em không muốn thì anh cũng không ép. Anh không phải loại người không tôn trọng ý kiến của người khác.”
Dư Lộ xúc động vô cùng, cô nghĩ rằng Hàn Minh làm vậy là vì tôn trọng mình. Nghĩ đến điều này, cô bẽn lẽn kéo nhẹ tay áo anh, nhón chân đặt lên má anh một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Khóe miệng Hàn Minh hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt anh lại đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
Những cử chỉ nửa vời thế này chẳng những không khiến anh ta hài lòng mà còn khiến anh ta thêm bực bội.
Nhưng Dư Lộ lại ngỡ rằng nụ cười ấy là dấu hiệu anh hài lòng, cô e thẹn tựa đầu vào vai anh, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng thiết bị bị đẩy mở.
Dư Lộ giật mình, lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Trần An Nhiễm rụt rè ló đầu vào, nhỏ giọng:
“Xin lỗi, đã làm phiền hai người.”
Nhìn thấy Trần An Nhiễm, sắc mặt Dư Lộ lập tức sa sầm:
“Cô đến đây làm gì?”
“Tôi… tôi…” Trần An Nhiễm trông vô cùng đáng thương, cuối cùng cắn môi khẽ nói:
“Là Cảnh Chu bảo tôi đến tìm anh Hàn. Lộ Lộ, chuyện này thực sự chỉ là hiểu lầm thôi… Tôi biết cô không muốn nghe lời giải thích của tôi nhưng đây là chuyện liên quan đến mạng người, cô có thể để tôi truyền lời của Cảnh Chu đến anh Hàn được không?”
Hàn Minh nhíu mày: “Cảnh Chu muốn nói gì?”
Nghe vậy, Trần An Nhiễm rụt rè bước vào phòng thiết bị: “Lộ Lộ… cô có thể ra ngoài trước không? Cảnh Chu không muốn người khác biết chuyện này.”
Dư Lộ ngẩng cao cằm đầy bất mãn: “Tôi đâu phải người ngoài, có gì mà tôi không thể nghe?”
Trần An Nhiễm không đáp, chỉ liếc nhìn Hàn Minh một cách e dè.
Hàn Minh như hiểu ý, nhẹ nhàng đẩy Dư Lộ: “Em về trước đi. Lần sau anh sẽ qua thăm em.”
“Hàn Minh!” Dư Lộ phụng phịu, lắc tay anh nũng nịu.
“Nghe lời anh. Chắc chắn là chuyện quan trọng lắm.” Hàn Minh kiên nhẫn dỗ dành.
“Được rồi…” Dư Lộ luyến tiếc rời khỏi phòng, khi đi ngang qua Trần An Nhiễm còn không quên trừng mắt lườm cô ta một cái.
Trần An Nhiễm cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo, trông đầy vẻ tội nghiệp. Nhưng thực ra, cô ta đã khéo léo cởi hai nút trên chiếc áo sơ mi trắng, để lộ chiếc cổ trắng ngần trước mặt Hàn Minh.
Cánh cửa vừa đóng lại, Trần An Nhiễm liền quỳ xuống bên chân Hàn Minh, nước mắt lưng tròng.
Thực tế, cô ta chưa bao giờ coi Cố Cảnh Chu là mục tiêu của mình, vì tương lai của anh ta chẳng có gì nổi bật. So với người anh họ như Hàn Minh, Cảnh Chu chẳng khác nào đất với trời.
Ban đầu cô ta không định tiếp cận Hàn Minh nhanh như vậy. Chuyện tình cảm cần phải từ từ vun đắp, vội vàng chỉ khiến bản thân rơi vào thế bất lợi.
Nhưng bây giờ, cô ta không còn cách nào khác. Vừa muốn thoát tội, vừa muốn chinh phục Hàn Minh, cô ta không thể không trả giá chút ít…
Vừa khẩn cầu, Trần An Nhiễm vừa đặt tay lên đầu gối Hàn Minh, truyền đạt lại lời của Cố Cảnh Chu.
Hàn Minh nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh lùng: “Dáng vẻ này của cô, là muốn dùng quan hệ của Cảnh Chu để trao đổi, hay dùng chính bản thân cô để trao đổi?”
Trần An Nhiễm ngoan ngoãn dụi nhẹ vào lòng bàn tay anh: “Xin anh Hàn giúp em… Anh muốn em đổi bằng gì cũng được.”
“Cô biết tôi muốn gì mà… Cô chắc chắn muốn làm như vậy? Không sợ Cảnh Chu biết sao?”
Hàn Minh vuốt nhẹ gương mặt xinh đẹp của cô ta, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.