[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 11:
Bút Hạ Cầu Sinh
26/08/2024
Những quầy hàng tràn ngập khắp phố khiến Trần Trà quên cả mệt, hào hứng bước lên phía trước, nhìn trái ngó phải hỏi han.
“Bác ơi, thịt này bao nhiêu tiền một cân vậy?”
Ông chủ cười hì hì đáp: “Hai đồng hai.”
Trần Trà lè lưỡi, quay đầu lại khẽ giọng than phiền với Trình Đường: “Đắt quá!”
Phàn nàn xong lập tức bước tới sạp hàng kế bên, lại nhìn thấy mấy bông cài tóc.
“Chị ơi, bông cài này bán thế nào?”
“Năm hào một cái, một đồng ba cái.”
Trần Trà lại nhỏ giọng kêu với Trình Đường: “Đắt quá.”
Đoạn hội thoại như thế lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Trình Đường cũng lên tiếng: “Sao trong mắt cô cái gì ở đây cũng đắt vậy? Đắt như thế tiền sính lễ cưới cô cũng không mất đến năm nghìn đồng đâu.”
Thôn Tiền Du là một thôn nghèo, cưới vợ cùng lắm chỉ cần “ba chuyển một vang” (xe đạp, đồng hồ, máy khâu và radio) cộng thêm chút tiền sính lễ tượng trưng.
Mười phần thì đến tám, chín phần không có “một vang”, ba chuyển cũng không nhất định có.
Nhà bình thường cưới vợ một nghìn đồng đã đủ.
Mười dặm tám thôn cũng chưa nghe nói đến chuyện bỏ năm nghìn đồng để cưới vợ.
Trần Trà tự cười chế giễu mình, ánh mắt tối lại, nhìn về phía đám đông trước mặt, nói khẽ: “Chính vì thôn chúng tôi nghèo, nên ba mẹ vui vì bán được tôi với giá cao.”
Trình Đường nhất thời không biết nói gì.
Giá cả khắp nước không đồng nhất, tiền sính lễ cũng vậy.
Một nơi còn nghèo hơn thôn Tiền Du, tiền sính lễ năm nghìn đồng quả thực là một cái giá trên trời.
Trình Đường không biết dỗ dành người khác, hồi lâu sau mới chỉ tay vào miếng thịt treo trên móc, hỏi Trần Trà: “Muốn ăn thịt không?”
Trần Trà lập tức quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào miếng thịt ba chỉ màu sắc hấp dẫn, nuốt nước miếng nhưng vẫn lắc đầu: "Đắt quá!”
Trình Đường nhếch môi, bảo ông chủ cân một cân thịt.
Trần Trà kéo áo anh, Trình Đường cúi xuống.
Trần Trà ngước mặt, chỉ vào cục mỡ đã đông lại trắng tinh, thương lượng với anh: “Đừng mua thịt nữa. Mua ít mỡ heo đi? Như vậy tóp mỡ vừa có thể nhâm nhi vừa có thể lấy mỡ heo.”
“Không ngờ cô lại là người biết tính toán như thế.”
Trình Đường thật sự có chút ngạc nhiên, Trần Trà hẳn là cô gái miền Nam, da trắng mịn màng có chút nhỏ nhắn, khác hẳn các cô gái ở miền Bắc lớn lên trong gió bụi, ngoài vẻ kiều diễm xinh đẹp, cô còn có chút tươi tắn đặc trưng của con gái miền Nam, mà trông cô điệu đà như vậy, không giống người từng làm việc nhà nông hay chịu khổ.
Một cô gái như vậy, gia đình lại nỡ lòng bán đi chỉ vì năm nghìn đồng?
Cuối cùng, Trình Đường mua nửa cân thịt ba chỉ, một cân mỡ heo.
Thịt ba chỉ giá hai đồng hai một cân, mỡ heo chín hào một cân.
Hai người đi một vòng chợ, mua chút rau rẻ tiền như cải thảo và bí đao, toàn những thứ một hào được vài cân.
Sau đó là mua đồ dùng hàng ngày.
Chợ ở vùng quê không ai xa xỉ đến mức mua chăn bông làm sẵn, nên chỉ có thể mua vải bông rồi đến trạm bông mua bông đã tách hạt về tự làm.
Vải bông bảy hào một mét.
Họ cũng mua thêm nồi niêu xoong chảo.
Trình Đường nhíu mày, với anh mà nói, hôm nay tất cả chi tiêu đều nằm ngoài kế hoạch.
Vốn dĩ anh định mua một bao thuốc bốn đồng rưỡi, nhưng cúi đầu nhìn thấy đôi giày vải của Trần Trà đã mòn thủng cả mũi, anh trả lại bao thuốc chỉ lấy một bao năm hào, sau đó quay đầu thêm chút tiền mua cho Trần Trà một đôi giày bông mới.
Trần Trà nhìn bộ quần áo đơn giản cùng đôi giày cao su của Trình Đường, không ngừng lắc đầu.
Không người thân, không họ hàng mà anh lại đối xử với cô quá tốt!
Trình Đường không kiên nhẫn cau mày, nhét đôi giày bông vào tay cô rồi tự mình bước đi.
“Bác ơi, thịt này bao nhiêu tiền một cân vậy?”
Ông chủ cười hì hì đáp: “Hai đồng hai.”
Trần Trà lè lưỡi, quay đầu lại khẽ giọng than phiền với Trình Đường: “Đắt quá!”
Phàn nàn xong lập tức bước tới sạp hàng kế bên, lại nhìn thấy mấy bông cài tóc.
“Chị ơi, bông cài này bán thế nào?”
“Năm hào một cái, một đồng ba cái.”
Trần Trà lại nhỏ giọng kêu với Trình Đường: “Đắt quá.”
Đoạn hội thoại như thế lặp lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Trình Đường cũng lên tiếng: “Sao trong mắt cô cái gì ở đây cũng đắt vậy? Đắt như thế tiền sính lễ cưới cô cũng không mất đến năm nghìn đồng đâu.”
Thôn Tiền Du là một thôn nghèo, cưới vợ cùng lắm chỉ cần “ba chuyển một vang” (xe đạp, đồng hồ, máy khâu và radio) cộng thêm chút tiền sính lễ tượng trưng.
Mười phần thì đến tám, chín phần không có “một vang”, ba chuyển cũng không nhất định có.
Nhà bình thường cưới vợ một nghìn đồng đã đủ.
Mười dặm tám thôn cũng chưa nghe nói đến chuyện bỏ năm nghìn đồng để cưới vợ.
Trần Trà tự cười chế giễu mình, ánh mắt tối lại, nhìn về phía đám đông trước mặt, nói khẽ: “Chính vì thôn chúng tôi nghèo, nên ba mẹ vui vì bán được tôi với giá cao.”
Trình Đường nhất thời không biết nói gì.
Giá cả khắp nước không đồng nhất, tiền sính lễ cũng vậy.
Một nơi còn nghèo hơn thôn Tiền Du, tiền sính lễ năm nghìn đồng quả thực là một cái giá trên trời.
Trình Đường không biết dỗ dành người khác, hồi lâu sau mới chỉ tay vào miếng thịt treo trên móc, hỏi Trần Trà: “Muốn ăn thịt không?”
Trần Trà lập tức quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào miếng thịt ba chỉ màu sắc hấp dẫn, nuốt nước miếng nhưng vẫn lắc đầu: "Đắt quá!”
Trình Đường nhếch môi, bảo ông chủ cân một cân thịt.
Trần Trà kéo áo anh, Trình Đường cúi xuống.
Trần Trà ngước mặt, chỉ vào cục mỡ đã đông lại trắng tinh, thương lượng với anh: “Đừng mua thịt nữa. Mua ít mỡ heo đi? Như vậy tóp mỡ vừa có thể nhâm nhi vừa có thể lấy mỡ heo.”
“Không ngờ cô lại là người biết tính toán như thế.”
Trình Đường thật sự có chút ngạc nhiên, Trần Trà hẳn là cô gái miền Nam, da trắng mịn màng có chút nhỏ nhắn, khác hẳn các cô gái ở miền Bắc lớn lên trong gió bụi, ngoài vẻ kiều diễm xinh đẹp, cô còn có chút tươi tắn đặc trưng của con gái miền Nam, mà trông cô điệu đà như vậy, không giống người từng làm việc nhà nông hay chịu khổ.
Một cô gái như vậy, gia đình lại nỡ lòng bán đi chỉ vì năm nghìn đồng?
Cuối cùng, Trình Đường mua nửa cân thịt ba chỉ, một cân mỡ heo.
Thịt ba chỉ giá hai đồng hai một cân, mỡ heo chín hào một cân.
Hai người đi một vòng chợ, mua chút rau rẻ tiền như cải thảo và bí đao, toàn những thứ một hào được vài cân.
Sau đó là mua đồ dùng hàng ngày.
Chợ ở vùng quê không ai xa xỉ đến mức mua chăn bông làm sẵn, nên chỉ có thể mua vải bông rồi đến trạm bông mua bông đã tách hạt về tự làm.
Vải bông bảy hào một mét.
Họ cũng mua thêm nồi niêu xoong chảo.
Trình Đường nhíu mày, với anh mà nói, hôm nay tất cả chi tiêu đều nằm ngoài kế hoạch.
Vốn dĩ anh định mua một bao thuốc bốn đồng rưỡi, nhưng cúi đầu nhìn thấy đôi giày vải của Trần Trà đã mòn thủng cả mũi, anh trả lại bao thuốc chỉ lấy một bao năm hào, sau đó quay đầu thêm chút tiền mua cho Trần Trà một đôi giày bông mới.
Trần Trà nhìn bộ quần áo đơn giản cùng đôi giày cao su của Trình Đường, không ngừng lắc đầu.
Không người thân, không họ hàng mà anh lại đối xử với cô quá tốt!
Trình Đường không kiên nhẫn cau mày, nhét đôi giày bông vào tay cô rồi tự mình bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.