[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 12:
Bút Hạ Cầu Sinh
26/08/2024
Anh không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy nuôi một con mèo con chó cũng phải cho ăn cho uống, huống chi Trần Trà là con người, đã thu nhận cô thì phải chăm sóc cô.
Phụ nữ mà! Đều yếu đuối, trong phạm vi khả năng thì cũng muốn để cô sống thoải mái hơn một chút.
Trần Trà nhìn bóng lưng Trình Đường, cắn môi, ôm đôi giày rồi cúi người hỏi bà chủ quán: "Bác ơi, mấy đôi giày này đều cùng giá tiền phải không?”
Bà chủ quán ừ một tiếng.
Trần Trà không chút do dự đặt đôi giày xuống: "Vậy cháu đổi đôi giày nam.”
Cô không biết chân của Trình Đường lớn thế nào, nghĩ ngợi một lát rồi chọn một đôi lớn nhất, mua rộng có thể đi tạm, mua nhỏ thì thật sự là “đi giày chật” rồi.
Đổi xong giày liền chạy đi tìm Trình Đường.
Trình Đường không đi quá xa, sợ cô lạc mất.
Trần Trà ôm giày trong tay, Trình Đường chỉ nhìn thấy đế giày, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nhíu mày, vẻ mặt vẫn là cái kiểu rất không kiên nhẫn. Nhìn thấy cô tới, anh lẩm bẩm: “Phụ nữ đúng là phiền phức!”
Về đến nhà, Trình Đường bảo Trần Trà ở nhà, anh đi lấy đất về đắp giường đắp bếp.
Trần Trà nghe thấy vậy nhất định muốn đi theo giúp.
Họ không có dụng cụ để vận chuyển đất, trước tiên phải đi mượn xe kéo, đến cổng nhà người bạn nối khố Vương Đại Quân, Trình Đường không để Trần Trà vào, dặn dò: “Đợi tôi ở ngoài cửa.”
Vương Đại Quân bằng tuổi anh, đã lấy vợ sinh con, nhưng cũng vẫn sống chung với cha mẹ dưới một mái nhà.
Trình Đường nói rõ mục đích, Vương Đại Quân vui vẻ cho anh mượn xe kéo: "Nhà tôi không có gia súc, cậu phải tự kéo xe đấy, cần tôi giúp không?”
Từ khi Trình Đường xuất hiện, vợ Vương Đại Quân mặt mày khó chịu, nghe thấy câu nói của Vương Đại Quân liền đóng sầm cửa một cái rung trời chuyển đất.
Vương Đại Quân xấu hổ chà xát tay: "Người phụ nữ này có chút hung dữ, cậu đừng để bụng.”
Trình Đường không mấy để tâm, cười cười: "Bình thường thôi mà.”
Trình Đường còn chưa ra, Trần Trà đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của vợ chồng Vương Đại Quân.
“Có vấn đề gì à? Người ta chỉ đến mượn cái xe kéo chứ có mượn tiền ăn cơm nhà mình đâu mà em phải tỏ thái độ như thế?”
“Vương Đại Quân, trước đây các anh thế nào em không quan tâm, sau này anh bớt qua lại với anh ta đi! Một tên từng đi tù làm sao là người tốt được? Trong thôn mấy hôm nay đều bàn tán về chuyện anh ta quay về. Anh xem có ai đến thăm anh ta chưa? Chỉ có anh ngu mới cho anh ta mượn xe! Em nói cho anh biết, đây là lần cuối cùng, sau này em mà còn thấy anh ta đến nhà mình, anh cút đi mà sống với anh ta!”
Lúc này Trần Trà mới hiểu vì sao Trình Đường bảo cô đứng đợi ngoài cửa, thì ra là sợ cô bị mắng.
Trần Trà nhảy lên, nhìn qua bức tường đất vào trong, thấy Trình Đường đeo dây buộc vào vai kéo xe ra. Mày mắt anh lạnh lùng, rõ ràng biết trong nhà đang mắng mình nhưng không hề quay đầu, như thể không nghe thấy, ra đến cửa nhìn thấy Trần Trà mới nhíu mày hỏi cô: “Cô muốn tự đi hay để tôi kéo cô?”
Trần Trà làm sao dám ngồi lên xe kéo bằng sức người, vội vàng lắc đầu: "Tôi tự đi!”
Cô nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được tò mò, hỏi: “Tại sao mọi người đều nghĩ rằng anh đã đi tù?”
Trình Đường quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt: "Thế sao cô tin rằng tôi chưa từng đi tù?”
“Ở đồn cảnh sát nhà ga anh đâu có nói như thế!”
“Có thể là tôi nói dối thì sao?!”
Trần Trà im lặng một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tôi vẫn tin những lời anh nói với cảnh sát.”
Mặc dù mới chỉ quen biết, nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo Trần Trà rằng, Trình Đường không phải loại người hay nói dối, hoặc có thể nói anh lười nói dối.
Phụ nữ mà! Đều yếu đuối, trong phạm vi khả năng thì cũng muốn để cô sống thoải mái hơn một chút.
Trần Trà nhìn bóng lưng Trình Đường, cắn môi, ôm đôi giày rồi cúi người hỏi bà chủ quán: "Bác ơi, mấy đôi giày này đều cùng giá tiền phải không?”
Bà chủ quán ừ một tiếng.
Trần Trà không chút do dự đặt đôi giày xuống: "Vậy cháu đổi đôi giày nam.”
Cô không biết chân của Trình Đường lớn thế nào, nghĩ ngợi một lát rồi chọn một đôi lớn nhất, mua rộng có thể đi tạm, mua nhỏ thì thật sự là “đi giày chật” rồi.
Đổi xong giày liền chạy đi tìm Trình Đường.
Trình Đường không đi quá xa, sợ cô lạc mất.
Trần Trà ôm giày trong tay, Trình Đường chỉ nhìn thấy đế giày, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng không nghĩ nhiều, chỉ nhíu mày, vẻ mặt vẫn là cái kiểu rất không kiên nhẫn. Nhìn thấy cô tới, anh lẩm bẩm: “Phụ nữ đúng là phiền phức!”
Về đến nhà, Trình Đường bảo Trần Trà ở nhà, anh đi lấy đất về đắp giường đắp bếp.
Trần Trà nghe thấy vậy nhất định muốn đi theo giúp.
Họ không có dụng cụ để vận chuyển đất, trước tiên phải đi mượn xe kéo, đến cổng nhà người bạn nối khố Vương Đại Quân, Trình Đường không để Trần Trà vào, dặn dò: “Đợi tôi ở ngoài cửa.”
Vương Đại Quân bằng tuổi anh, đã lấy vợ sinh con, nhưng cũng vẫn sống chung với cha mẹ dưới một mái nhà.
Trình Đường nói rõ mục đích, Vương Đại Quân vui vẻ cho anh mượn xe kéo: "Nhà tôi không có gia súc, cậu phải tự kéo xe đấy, cần tôi giúp không?”
Từ khi Trình Đường xuất hiện, vợ Vương Đại Quân mặt mày khó chịu, nghe thấy câu nói của Vương Đại Quân liền đóng sầm cửa một cái rung trời chuyển đất.
Vương Đại Quân xấu hổ chà xát tay: "Người phụ nữ này có chút hung dữ, cậu đừng để bụng.”
Trình Đường không mấy để tâm, cười cười: "Bình thường thôi mà.”
Trình Đường còn chưa ra, Trần Trà đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng cãi nhau của vợ chồng Vương Đại Quân.
“Có vấn đề gì à? Người ta chỉ đến mượn cái xe kéo chứ có mượn tiền ăn cơm nhà mình đâu mà em phải tỏ thái độ như thế?”
“Vương Đại Quân, trước đây các anh thế nào em không quan tâm, sau này anh bớt qua lại với anh ta đi! Một tên từng đi tù làm sao là người tốt được? Trong thôn mấy hôm nay đều bàn tán về chuyện anh ta quay về. Anh xem có ai đến thăm anh ta chưa? Chỉ có anh ngu mới cho anh ta mượn xe! Em nói cho anh biết, đây là lần cuối cùng, sau này em mà còn thấy anh ta đến nhà mình, anh cút đi mà sống với anh ta!”
Lúc này Trần Trà mới hiểu vì sao Trình Đường bảo cô đứng đợi ngoài cửa, thì ra là sợ cô bị mắng.
Trần Trà nhảy lên, nhìn qua bức tường đất vào trong, thấy Trình Đường đeo dây buộc vào vai kéo xe ra. Mày mắt anh lạnh lùng, rõ ràng biết trong nhà đang mắng mình nhưng không hề quay đầu, như thể không nghe thấy, ra đến cửa nhìn thấy Trần Trà mới nhíu mày hỏi cô: “Cô muốn tự đi hay để tôi kéo cô?”
Trần Trà làm sao dám ngồi lên xe kéo bằng sức người, vội vàng lắc đầu: "Tôi tự đi!”
Cô nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được tò mò, hỏi: “Tại sao mọi người đều nghĩ rằng anh đã đi tù?”
Trình Đường quay đầu lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt: "Thế sao cô tin rằng tôi chưa từng đi tù?”
“Ở đồn cảnh sát nhà ga anh đâu có nói như thế!”
“Có thể là tôi nói dối thì sao?!”
Trần Trà im lặng một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Tôi vẫn tin những lời anh nói với cảnh sát.”
Mặc dù mới chỉ quen biết, nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo Trần Trà rằng, Trình Đường không phải loại người hay nói dối, hoặc có thể nói anh lười nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.