[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Chương 14:

Bút Hạ Cầu Sinh

26/08/2024

Khi Trình Đường bước vào nhà, liền nhìn thấy Trần Trà chống eo đứng trên chiếc nệm vừa vá xong, vẻ mặt đắc ý thưởng thức thành quả của mình.

Anh người cao lớn, bước vào cửa cần phải cúi đầu, mà anh lại che hết ánh sáng, khiến cho căn phòng bỗng tối đi không ít.

Trần Trà nhận thấy ánh sáng khác thường, quay đầu lại nhìn thấy anh, vui mừng chỉ vào chiếc nệm vừa vá xong: "Thấy sao? Thấy sao?”

Trình Đường cúi đầu, nhìn thấy kỹ thuật khâu vá của Trần Trà tệ không cần bàn, đường khâu xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng anh cũng không đánh giá, chỉ gật đầu lấy lệ.

Trần Trà nhận được khích lệ, kéo chiếc chăn bông màu đỏ tươi xuống, phủi bụi một chút, tiện thể kiểm tra, lòng đầy thắc mắc, theo vật dụng còn lại trong phòng, rõ ràng chăn bông mới này không hợp lý chút nào.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, Trình Đường đã giật lấy chăn bông khỏi tay cô: "Làm cái chăn bông mới đi! Cái này không dùng được.”

“Tại sao?”

Trình Đường cúi đầu nhìn chiếc chăn bông đỏ mới tinh trong tay, im lặng một lúc mới mở miệng: “Ở chỗ chúng tôi, người mất rồi, ngoài thay áo liệm còn đắp thêm chiếc chăn lụa đỏ thế này. Đây là chăn của mẹ tôi.”

Đôi mắt đào hoa của Trần Trà mở to thành mắt hạnh, miệng mấp máy nửa ngày không nói nên lời.

Vì đây là chăn dùng cho người đã khuất nên mới không bị người ta nhặt đi sao?

Mà người đã khuất này lại chính là mẹ của Trình Đường?

Trình Đường giữ lại chiếc chăn này, một thứ thậm chí còn không được coi là di vật, là vì sao?

Trong khoảnh khắc đó, cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi lại vừa tò mò, sự xung đột quá lớn khiến cô không biết phải nói gì.

Mặc dù là của mẹ mình, nhưng đối với người bình thường mà nói, đây quả thật là điều không may mắn. Trình Đường thấy cô sợ đến đơ người, liền nói thêm một câu: “Đêm qua không nói với cô, vì thực sự không có thứ gì để đắp, sợ cô bị lạnh đến ốm.”



Đây là những ngày lạnh nhất của mùa đông, trong phòng gió lùa, không giường không chăn, cô gái nhỏ ngủ một đêm không chịu nổi.

Trần Trà biết nói gì đây? Dù sợ hãi nổi hết da gà, cô cũng chỉ có thể lắc đầu: "Tôi không sao đâu.”

Chăn đã đắp rồi, sợ cũng không có ích gì.

Trần Trà chỉ vào chiếc chăn bông trong tay Trình Đường, ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Sao anh lại giữ cái này?” Theo như lời của Trình Đường, chiếc chăn này đáng lẽ phải được thiêu cùng với xác.

Trình Đường không nghiêm trọng như cô nghĩ, cũng không có sở thích gì đặc biệt, tiện tay vứt chiếc chăn vào thùng gỗ, giọng thản nhiên: “Hồi đó cũng là mùa đông, tôi còn nhỏ, không chịu lạnh được như bây giờ, lúc sắp chết cũng không nghĩ được nhiều như vậy.”

Giọng điệu thật sự rất nhẹ nhàng, cứ như vừa nói rằng “Vừa nhặt được một thanh củi ở ngã tư đường” vậy.

Nói xong, anh đứng giữa nhà, ngẩng đầu nhìn lỗ thủng trên mái nhà. Lỗ này không nhỏ, người lớn cũng có thể chui ra được.

May mà không làm hỏng xà chính, theo Trình Đường, việc sửa nó còn dễ hơn sửa giường đất.

“Cô ở nhà đợi, tôi đi lấy mấy khúc gỗ về.” Trình Đường quay đầu dặn dò Trần Trà, cầm chiếc rìu trong tay, vừa bước ra cửa lại quay đầu vào châm điếu thuốc rồi mới bước đi.

Bên ngoài gió lớn, không châm diêm được.

Trần Trà không biết có nghe thấy lời Trình Đường nói hay không, chỉ ngồi thẫn thờ trên chiếc đệm bông, sợ hãi qua đi, lại ngây ngốc nhận ra rằng, có phải Trình Đường đã không còn mẹ từ nhỏ rồi không? Thế còn cha của anh thì sao?

Phải xảy ra chuyện gì mới khiến một đứa trẻ nhỏ không thể sống nổi, phải giành chăn với người chết?

Nếu như trước đây Trần Trà muốn tìm hiểu về Trình Đường chỉ để làm hài lòng anh, để anh không đuổi mình đi, thì bây giờ cô thật lòng muốn hiểu anh. Và còn cảm thấy thương anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook