[80] Rơi Vào Tay Bọn Buôn Người, Ta Được Nam Nhân Què Cứu Vớt
Chương 15:
Bút Hạ Cầu Sinh
26/08/2024
Trần Trà nhìn chiếc chăn lụa đỏ tươi kia, nghĩ bụng, nếu mẹ của Trình Đường còn sống chắc chắn cũng không nỡ để con trai mình chết cóng như vậy.
Nghĩ thế, Trần Trà đứng dậy, lấy chiếc chăn ra, tháo bỏ lớp vỏ bên ngoài, chỉ giữ lại phần bông bên trong.
Làm xong, Trần Trà thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi biết được nguồn gốc của chiếc chăn, mỗi lần nhìn thấy màu đỏ tươi ấy là da đầu cô lại tê rần.
Nghĩ đến cảnh đắp chiếc chăn đó, giữa mùa đông mà cô đổ mồ hôi lạnh.
Giờ đây Trình Đường lớn rồi, dù trời lạnh cắt da cắt thịt cũng chỉ mặc áo đơn, quần mỏng, không chết rét nhưng cũng dễ bệnh.
Người đàn ông này sáng nay vì muốn mua cho mình đôi giày mà thậm chí không nỡ mua một bao thuốc, Trần Trà cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong lòng mình bị chạm đến.
Trần Trà nhìn ra được Trình Đường nghiện thuốc nặng, gần như cứ vài phút anh lại có thói quen thò tay vào túi, nhưng chỉ có một bao thuốc nên không dám hút, đành ngậm một đoạn rơm lúa mì nhai đi nhai lại. Lúc thật sự chịu không nổi mới lấy điếu thuốc ra hút.
Người đàn ông này trông có vẻ mặt hung dữ, miệng mồm cũng chẳng tốt đẹp gì, suốt ngày chê cô phiền phức, vậy mà lại luôn dành cho cô sự quan tâm chu đáo, tinh tế nhất.
Ngay cả đêm qua, rõ ràng anh muốn ngủ với cô, nhưng cuối cùng lại để cô yên.
Trình Đường thật sự là một người đàn ông tốt, Trần Trà nghĩ. Thế nên cô quyết định đáp lại bằng cách may cho người đàn ông tốt này một bộ áo bông và quần bông.
Trần Trà lớn lên ở miền Nam, thậm chí còn chưa bao giờ thấy áo bông quần bông dày cộp, bộ quần áo bông cô đang mặc là do bọn buôn người mua cho.
Nhưng cô nhớ trong thùng gỗ vẫn còn một bộ áo bông nam cũ nát.
Trần Trà lấy chiếc áo bông ra, lôi bỏ lớp bông cũ màu đen bẩn thỉu, giặt sạch lớp vải bên ngoài, hong khô bên đống lửa, rồi vá lại chỗ thủng. Cô nối thêm một đoạn vào vạt áo và ống tay.
Trình Đường cao to, bộ quần áo bông này ngắn hơn không ít.
Những miếng vải được sửa lại trông như vỏ chăn, Trần Trà chỉ cần trải bông trắng lên miếng vải trải ra, rồi lộn mặt lại là có hình dáng áo bông, chỉ có ống tay là vẫn còn hình chữ nhật.
Còn chiếc quần trông hơi hài hước, giống váy có xẻ hai bên hơn.
Trần Trà vụng về xỏ kim, khâu ống tay áo và ống quần lại với nhau, cuối cùng chiếc áo bông và quần bông cũng ra hình dạng. Đây là lần đầu tiên cô làm việc này, động tác rất chậm. Cô vươn vai, vỗ tay rồi tiếp tục những phần còn lại.
Trần Trà nhớ chiếc áo bông cũ và bộ đồ cô đang mặc có những đường chỉ chạy dọc từ dưới lên trên, chắc là để giữ cho bông không bị xô lệch. Cô làm theo và khâu một lượt.
Làm xong mọi việc thì mặt trời đã xế bóng. Bụng Trần Trà bắt đầu réo lên, lúc đó cô mới nhớ ra, cả ngày nay bận rộn đến giờ mà chưa ăn gì!
Cô bước ra cửa, thò đầu nhìn ra ngoài, không thấy Trình Đường đâu, nhưng trước cửa có thêm một khúc gỗ to bằng miệng bát.
Trần Trà suy nghĩ một chút rồi quyết định làm bữa tối, nhưng trước khi ăn tối vẫn phải làm xong cái chăn.
Vì bông dùng để may áo bông và quần bông cho Trình Đường nên còn lại cũng không nhiều.
Trần Trà do dự một lúc rồi cũng lấy lõi của chiếc chăn lụa đỏ ra dùng, nhưng bọc thêm hai lớp bông mỏng ở hai mặt.
Dùng theo kích thước của chiếc vỏ chăn đỏ để cắt vải bông mới làm vỏ chăn, rồi bọc lại khâu lại.
Khi xong việc thì trời đã tối đen, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ.
Không biết từ lúc nào Trình Đường đã về, đang ngồi bào gỗ bên ngoài cửa.
Trần Trà đứng trước cửa, nhìn anh mỉm cười.
Chạy trốn khỏi nhà lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có cảm giác của một gia đình.
Thật sự ấm áp, yên tâm.
Dù ngôi nhà này bị dột, đồ đạc thiếu thốn, nhưng lòng thì yên ổn, người thì vui vẻ.
Cô khe khẽ hát, vui vẻ chuẩn bị bữa tối bằng chiếc bếp mới vừa đốt khô.
Nghĩ thế, Trần Trà đứng dậy, lấy chiếc chăn ra, tháo bỏ lớp vỏ bên ngoài, chỉ giữ lại phần bông bên trong.
Làm xong, Trần Trà thở phào nhẹ nhõm.
Từ khi biết được nguồn gốc của chiếc chăn, mỗi lần nhìn thấy màu đỏ tươi ấy là da đầu cô lại tê rần.
Nghĩ đến cảnh đắp chiếc chăn đó, giữa mùa đông mà cô đổ mồ hôi lạnh.
Giờ đây Trình Đường lớn rồi, dù trời lạnh cắt da cắt thịt cũng chỉ mặc áo đơn, quần mỏng, không chết rét nhưng cũng dễ bệnh.
Người đàn ông này sáng nay vì muốn mua cho mình đôi giày mà thậm chí không nỡ mua một bao thuốc, Trần Trà cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong lòng mình bị chạm đến.
Trần Trà nhìn ra được Trình Đường nghiện thuốc nặng, gần như cứ vài phút anh lại có thói quen thò tay vào túi, nhưng chỉ có một bao thuốc nên không dám hút, đành ngậm một đoạn rơm lúa mì nhai đi nhai lại. Lúc thật sự chịu không nổi mới lấy điếu thuốc ra hút.
Người đàn ông này trông có vẻ mặt hung dữ, miệng mồm cũng chẳng tốt đẹp gì, suốt ngày chê cô phiền phức, vậy mà lại luôn dành cho cô sự quan tâm chu đáo, tinh tế nhất.
Ngay cả đêm qua, rõ ràng anh muốn ngủ với cô, nhưng cuối cùng lại để cô yên.
Trình Đường thật sự là một người đàn ông tốt, Trần Trà nghĩ. Thế nên cô quyết định đáp lại bằng cách may cho người đàn ông tốt này một bộ áo bông và quần bông.
Trần Trà lớn lên ở miền Nam, thậm chí còn chưa bao giờ thấy áo bông quần bông dày cộp, bộ quần áo bông cô đang mặc là do bọn buôn người mua cho.
Nhưng cô nhớ trong thùng gỗ vẫn còn một bộ áo bông nam cũ nát.
Trần Trà lấy chiếc áo bông ra, lôi bỏ lớp bông cũ màu đen bẩn thỉu, giặt sạch lớp vải bên ngoài, hong khô bên đống lửa, rồi vá lại chỗ thủng. Cô nối thêm một đoạn vào vạt áo và ống tay.
Trình Đường cao to, bộ quần áo bông này ngắn hơn không ít.
Những miếng vải được sửa lại trông như vỏ chăn, Trần Trà chỉ cần trải bông trắng lên miếng vải trải ra, rồi lộn mặt lại là có hình dáng áo bông, chỉ có ống tay là vẫn còn hình chữ nhật.
Còn chiếc quần trông hơi hài hước, giống váy có xẻ hai bên hơn.
Trần Trà vụng về xỏ kim, khâu ống tay áo và ống quần lại với nhau, cuối cùng chiếc áo bông và quần bông cũng ra hình dạng. Đây là lần đầu tiên cô làm việc này, động tác rất chậm. Cô vươn vai, vỗ tay rồi tiếp tục những phần còn lại.
Trần Trà nhớ chiếc áo bông cũ và bộ đồ cô đang mặc có những đường chỉ chạy dọc từ dưới lên trên, chắc là để giữ cho bông không bị xô lệch. Cô làm theo và khâu một lượt.
Làm xong mọi việc thì mặt trời đã xế bóng. Bụng Trần Trà bắt đầu réo lên, lúc đó cô mới nhớ ra, cả ngày nay bận rộn đến giờ mà chưa ăn gì!
Cô bước ra cửa, thò đầu nhìn ra ngoài, không thấy Trình Đường đâu, nhưng trước cửa có thêm một khúc gỗ to bằng miệng bát.
Trần Trà suy nghĩ một chút rồi quyết định làm bữa tối, nhưng trước khi ăn tối vẫn phải làm xong cái chăn.
Vì bông dùng để may áo bông và quần bông cho Trình Đường nên còn lại cũng không nhiều.
Trần Trà do dự một lúc rồi cũng lấy lõi của chiếc chăn lụa đỏ ra dùng, nhưng bọc thêm hai lớp bông mỏng ở hai mặt.
Dùng theo kích thước của chiếc vỏ chăn đỏ để cắt vải bông mới làm vỏ chăn, rồi bọc lại khâu lại.
Khi xong việc thì trời đã tối đen, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ.
Không biết từ lúc nào Trình Đường đã về, đang ngồi bào gỗ bên ngoài cửa.
Trần Trà đứng trước cửa, nhìn anh mỉm cười.
Chạy trốn khỏi nhà lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy có cảm giác của một gia đình.
Thật sự ấm áp, yên tâm.
Dù ngôi nhà này bị dột, đồ đạc thiếu thốn, nhưng lòng thì yên ổn, người thì vui vẻ.
Cô khe khẽ hát, vui vẻ chuẩn bị bữa tối bằng chiếc bếp mới vừa đốt khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.