Chương 13: Đêm Tồi Tệ
Ngỏa Tinh Sắc
02/09/2023
"Chẳng phải chu kì động dục chỉ xuất hiện ở con cái thôi sao, cậu là con trai mà!".
Nghịch Nhi cứng cơ nhìn hắn, mặt hắn càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi, mặt tai đều đỏ hết lên, người hắn bắt đầu nóng rực, buổi sáng hắn rất bình thường mà giờ đùng cái tới kì động dục, cô biết phải làm sao?
"Tôi là con trai! Em xem...", vừa nói hắn vừa nắm chân cô đưa tới bên cậu em nhỏ sắp nổ tung của hắn.
?? Móa??? Nghịch Nhi hoảng hốt vung một đạp thẳng vào nơi đó của hắn, Kỷ Hành Dục như gãy hết 24 cái xương sườn bất động lăn ra đất. Nhiêu đó còn chưa khiến cô hạ hỏa, Tiểu Nhi lao xuống đất vung nấm đấm lên đấm thêm cho hắn mấy phát may Lục Xà kịp thời vừa đến tới trước ban công...
"Con hồ ly vong ơn bội nghĩa kia có ở đây không? Ngày hôm nay là ngày gì ngươi nhớ không hả? Kiếp trước chắc ta mắc nợ ngươi nên kiếp....!!", hắn vừa vào thấy Hành Dục nằm la liệt bất động trên sàn vừa bị đấm xịt máu mũi mà hoảng hốt lao tới can ngăn xui khiến bị nấm đấm của cô lạc hướng tặng cho một cú.
"Em làm gì cậu ta vậy? Hành Dục, Hành Dục...!", hắn bất tỉnh nhân sự, máu mũi đầm đìa, lục xà giấu hắn sau lưng tránh khỏi Nghịch Nhi.
Cô như ấm nước sôi càng lúc càng tăng nhiệt độ mà không có dấu hiệu giảm bớt, chỉ tay về phía bọn họ, "Chú tốt nhất mang hắn về rồi giấu luôn đi, để tôi mà còn thấy được tôi sẽ đấm chết hắn, đấm cả chú luôn!".
"Em bình tĩnh, hôm nay trăng tròn là ngày động dục của hồ ly, hắn không nói với em sao?".
"Có, mới nói!".
"Vậy sao em còn đánh?".
Nghịch Nhi như bốc khói trên đỉnh đầu, cô đưa bàn tay ra giữa không trung rồi từ từ siết chặt lại, "Tôi đấm hắn là còn nhân từ, để tôi triệt sản tới lúc đó đừng có hối hận, cút!".
Lục xà nhanh chóng cõng hắn rời đi, Nghịch Tiểu quá hung bạo rồi, không chừng nếu hắn mà tới trễ có khi con cáo này là giống hồ ly cuối cùng trên đời cũng nên, khốn kiếp, kì này không biết còn dùng được không?
Đàn ông trên đời mỗi khi đến ngày đều muốn làm chuyện đó sao? Tạo hóa lại cho cây nấm mọc giữa hai chân để làm gì cho gây họa! Nghịch Tiểu Nhi tức giận đến mức muốn thức trắng đêm, tự hỏi lúc đó có ra tay nhẹ quá hay không, phải đấm chết hắn thật sự mới khiến cô vừa lòng hả dạ!
Đính chính lại, Nghịch Tiểu Nhi: Tròn 16 tuổi.
Vài ngày sau hai chuyến bay được cất cánh cùng một lúc, Tử Thiên cùng Tô Nhật bay thẳng đến Anh còn Tiểu Nhi một mình trên chuyến bay trở về nước. Vừa về nước, buổi chiều hôm đó cô đã đến lớp luyện võ luyện tập với một vài người bạn trong đó, Nghịch Nhi chẳng quen ai, vì chẳng quen ai nên lúc thi đấu so tài mới càng dễ xuống tay hơn.
"Nghịch Tiểu Nhi, đấu với tôi đi!".
"Được!".
Quãng thời gian đó hai người kia hoàn toàn mất tung tích, lục xà thật sự đã giấu hắn khuất mắt cô! Nghịch Nhi suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có lỗi chút ít, tầm 0,1% nằm ở cô, tính cô vốn vui vẻ cộc lốc từ nhỏ, đã cảnh cáo rồi hắn còn không biết thân biết phận thì ăn nhiêu đấy nấm đấm hẳn đã tởn tới già, dám giỡn mặt!
Buổi tối cô ăn ở bên ngoài, lục xà kia cô cũng bảo cút nên trong nhà ngoài cô thì không còn ai, Tiểu Nhi chỉ biết nấu cơm, chiên trứng và nấu nước mì, mấy món đó cô ăn ngán trào cổ họng rồi!.
Thời gian này cô được tự do, sẽ không thông báo cho cha biết vì nếu biết ông ấy sẽ lập tức truy cứu ngọn ngành rồi lại có thêm người mới xuất hiện thì cuộc đời cô sẽ thật tù túng. Nói gì thì nói nhưng một mình cô ở trong căn nhà màu gỗ tối đen đó có cảm giác như sống trong ngôi nhà ma vậy, người phá cô còn đánh hắn được chứ ma phá có khi sợ chết lúc nào không hay.
"Rồi, tối nay không về nhà! Đi chơi cả đêm luôn.. yeahhh!".
23h kém năm phút, lúc này ngồi trong hiệu sách hai mắt cô đã không thể mở lên nổi, do đây là thư viện sách công nghệ cao nên thời gian mở cửa là vô hạn, trừ khi có trục trặc kĩ thuật, máy móc, robot quản lí mới giới hạn thời gian sửa chữa và cho người đến làm thay chúng.
Nghịch Tiểu Nhi nằm úp mặt trên bàn ngủ thiếp đi, cả thư viện sách ra vào cũng chỉ có tối đa hai người là cùng, chợt đèn trong đó tắt hụp đi hết, tấm kính bốn hướng được đóng lại một cách chậm rãi, mọi camera đều bị che kín và mọi người hốt hoảng chạy hết ra ngoài, họ chỉ nghĩ rằng thư viện hôm nay đột nhiên đóng cửa mà không dán bảng thông báo trước, chắc có lỗi gì đó trong thư viện cần sửa.
Nghịch Tiểu Nhi bị giật mình tỉnh dậy đã trông thấy bốn phương tám hướng tối đen như mực, cô sợ hãi run khắp cả người, bật đèn pin điện thoại chạy tới bên cửa kính lớn.
"Sao lại khóa cửa, họ sửa chữa mà không thông báo trước sao? Giờ phải làm sao, đừng tắt đèn mà, đừng bỏ tôi một mình mà! Cha... phải rồi cha".
Cô bấm danh bạ tìm đến số của Nghịch Tử Thiên, nút bấm ngay trước mặt cô chỉ cần nhấn vào liền có thể cầu cứu nhưng một sự việc vô cùng kì lạ đã xảy ra. Chiếc điện thoại đột nhiên tắt nguồn và một giọng nói sởn gai óc phát ra từ phía sau quầy quản lý.
"Là kẻ nào làm ồn, là kẻ nào đã quấy rối...mau ra đây!".
Nghịch Nhi cứng cơ nhìn hắn, mặt hắn càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi, mặt tai đều đỏ hết lên, người hắn bắt đầu nóng rực, buổi sáng hắn rất bình thường mà giờ đùng cái tới kì động dục, cô biết phải làm sao?
"Tôi là con trai! Em xem...", vừa nói hắn vừa nắm chân cô đưa tới bên cậu em nhỏ sắp nổ tung của hắn.
?? Móa??? Nghịch Nhi hoảng hốt vung một đạp thẳng vào nơi đó của hắn, Kỷ Hành Dục như gãy hết 24 cái xương sườn bất động lăn ra đất. Nhiêu đó còn chưa khiến cô hạ hỏa, Tiểu Nhi lao xuống đất vung nấm đấm lên đấm thêm cho hắn mấy phát may Lục Xà kịp thời vừa đến tới trước ban công...
"Con hồ ly vong ơn bội nghĩa kia có ở đây không? Ngày hôm nay là ngày gì ngươi nhớ không hả? Kiếp trước chắc ta mắc nợ ngươi nên kiếp....!!", hắn vừa vào thấy Hành Dục nằm la liệt bất động trên sàn vừa bị đấm xịt máu mũi mà hoảng hốt lao tới can ngăn xui khiến bị nấm đấm của cô lạc hướng tặng cho một cú.
"Em làm gì cậu ta vậy? Hành Dục, Hành Dục...!", hắn bất tỉnh nhân sự, máu mũi đầm đìa, lục xà giấu hắn sau lưng tránh khỏi Nghịch Nhi.
Cô như ấm nước sôi càng lúc càng tăng nhiệt độ mà không có dấu hiệu giảm bớt, chỉ tay về phía bọn họ, "Chú tốt nhất mang hắn về rồi giấu luôn đi, để tôi mà còn thấy được tôi sẽ đấm chết hắn, đấm cả chú luôn!".
"Em bình tĩnh, hôm nay trăng tròn là ngày động dục của hồ ly, hắn không nói với em sao?".
"Có, mới nói!".
"Vậy sao em còn đánh?".
Nghịch Nhi như bốc khói trên đỉnh đầu, cô đưa bàn tay ra giữa không trung rồi từ từ siết chặt lại, "Tôi đấm hắn là còn nhân từ, để tôi triệt sản tới lúc đó đừng có hối hận, cút!".
Lục xà nhanh chóng cõng hắn rời đi, Nghịch Tiểu quá hung bạo rồi, không chừng nếu hắn mà tới trễ có khi con cáo này là giống hồ ly cuối cùng trên đời cũng nên, khốn kiếp, kì này không biết còn dùng được không?
Đàn ông trên đời mỗi khi đến ngày đều muốn làm chuyện đó sao? Tạo hóa lại cho cây nấm mọc giữa hai chân để làm gì cho gây họa! Nghịch Tiểu Nhi tức giận đến mức muốn thức trắng đêm, tự hỏi lúc đó có ra tay nhẹ quá hay không, phải đấm chết hắn thật sự mới khiến cô vừa lòng hả dạ!
Đính chính lại, Nghịch Tiểu Nhi: Tròn 16 tuổi.
Vài ngày sau hai chuyến bay được cất cánh cùng một lúc, Tử Thiên cùng Tô Nhật bay thẳng đến Anh còn Tiểu Nhi một mình trên chuyến bay trở về nước. Vừa về nước, buổi chiều hôm đó cô đã đến lớp luyện võ luyện tập với một vài người bạn trong đó, Nghịch Nhi chẳng quen ai, vì chẳng quen ai nên lúc thi đấu so tài mới càng dễ xuống tay hơn.
"Nghịch Tiểu Nhi, đấu với tôi đi!".
"Được!".
Quãng thời gian đó hai người kia hoàn toàn mất tung tích, lục xà thật sự đã giấu hắn khuất mắt cô! Nghịch Nhi suy đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có lỗi chút ít, tầm 0,1% nằm ở cô, tính cô vốn vui vẻ cộc lốc từ nhỏ, đã cảnh cáo rồi hắn còn không biết thân biết phận thì ăn nhiêu đấy nấm đấm hẳn đã tởn tới già, dám giỡn mặt!
Buổi tối cô ăn ở bên ngoài, lục xà kia cô cũng bảo cút nên trong nhà ngoài cô thì không còn ai, Tiểu Nhi chỉ biết nấu cơm, chiên trứng và nấu nước mì, mấy món đó cô ăn ngán trào cổ họng rồi!.
Thời gian này cô được tự do, sẽ không thông báo cho cha biết vì nếu biết ông ấy sẽ lập tức truy cứu ngọn ngành rồi lại có thêm người mới xuất hiện thì cuộc đời cô sẽ thật tù túng. Nói gì thì nói nhưng một mình cô ở trong căn nhà màu gỗ tối đen đó có cảm giác như sống trong ngôi nhà ma vậy, người phá cô còn đánh hắn được chứ ma phá có khi sợ chết lúc nào không hay.
"Rồi, tối nay không về nhà! Đi chơi cả đêm luôn.. yeahhh!".
23h kém năm phút, lúc này ngồi trong hiệu sách hai mắt cô đã không thể mở lên nổi, do đây là thư viện sách công nghệ cao nên thời gian mở cửa là vô hạn, trừ khi có trục trặc kĩ thuật, máy móc, robot quản lí mới giới hạn thời gian sửa chữa và cho người đến làm thay chúng.
Nghịch Tiểu Nhi nằm úp mặt trên bàn ngủ thiếp đi, cả thư viện sách ra vào cũng chỉ có tối đa hai người là cùng, chợt đèn trong đó tắt hụp đi hết, tấm kính bốn hướng được đóng lại một cách chậm rãi, mọi camera đều bị che kín và mọi người hốt hoảng chạy hết ra ngoài, họ chỉ nghĩ rằng thư viện hôm nay đột nhiên đóng cửa mà không dán bảng thông báo trước, chắc có lỗi gì đó trong thư viện cần sửa.
Nghịch Tiểu Nhi bị giật mình tỉnh dậy đã trông thấy bốn phương tám hướng tối đen như mực, cô sợ hãi run khắp cả người, bật đèn pin điện thoại chạy tới bên cửa kính lớn.
"Sao lại khóa cửa, họ sửa chữa mà không thông báo trước sao? Giờ phải làm sao, đừng tắt đèn mà, đừng bỏ tôi một mình mà! Cha... phải rồi cha".
Cô bấm danh bạ tìm đến số của Nghịch Tử Thiên, nút bấm ngay trước mặt cô chỉ cần nhấn vào liền có thể cầu cứu nhưng một sự việc vô cùng kì lạ đã xảy ra. Chiếc điện thoại đột nhiên tắt nguồn và một giọng nói sởn gai óc phát ra từ phía sau quầy quản lý.
"Là kẻ nào làm ồn, là kẻ nào đã quấy rối...mau ra đây!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.