Chương 12: Ngày Động Dục
Ngỏa Tinh Sắc
02/09/2023
Mấy hôm sau Nghịch Tiểu Nhi và Kỷ Hành Dục đang trên đường từ tiệm bánh trở về thì bị Nghịch Tử Thiên và Tô Nhật bắt gặp, họ mời anh vào nhà cùng ăn cơm chiều, hỏi nhà hắn ở đâu, là qua Áo chơi một vài hôm hay định cư ở đây. Thâm tâm hắn thật muốn nói Nghịch Nhi ở đâu thì hắn ở đó nhưng không nói được, ăn ớt không cay mà lòng cay như xé.
Nghịch Tử Thiên còn để bản thiết kế dở dang vì qua nay toàn bị vợ kéo đi mua sắm bốn phương tám hướng. Ăn xong bữa cơm Nghịch Tử Thiên và Tô Nhật đem bản thiết kế ra xem xét, còn hắn phụ Nghịch Nhi rửa bát trong bếp.
"Có phải thằng bé thích con gái mình rồi không, chứ đàn ông con trai ai lại vào bếp phụ phụ nữ rửa bát chứ?".
Nghịch Tử Thiên vẫn mài mò xem xét, mày hơi cau nhẹ, "Thích cái gì mà thích, con gái anh mới lớp 10, dù em thích thằng đó tới cỡ nào thì người quyết định vẫn là anh!".
Xì! Hở cái là con gái anh, Tô Nhật đứng dậy đi vào bếp! Càng nhìn bà lại càng thấy hai đứa nhỏ này càng dễ thương, cũng nhờ bà hỏi tên hắn mà Nghịch Nhi mới biết hắn tên là Kỷ Hành Dục, đó giờ toàn vật sao kêu vậy!
Rửa bát xong hắn định ra phòng khách chào hỏi rồi ra về thì bắt gặp bản thiết kế tuyệt vời của cha cô đang ở đó, tỉ lệ bức vẽ này mà xây ra ngoài sẽ vô cùng lớn, cha vợ quả quá là tài năng.
"Con nghĩ vị trí cửa như này không hợp lý về lâu dài đó ạ?", hắn đột nhiên nói làm cả nhà đều hướng nhìn về phía hắn, Nghịch Tử Thiên muốn nghe hắn nói tiếp, "Cửa quay hướng này xuyên năm cũng không được Mặt Trời chiếu tới, nên con nghĩ nên đổi vị trí cửa đó ạ!".
Nghịch Tử Thiên tựa lưng ra ghế, khoanh tay nghiêm túc nói, "Chủ của nó bảo đối diện với cửa là một vườn hoa nên họ muốn làm như vậy. Con có mắt nhìn! Nhưng làm nghề này yêu cầu của khách là trên hết vì nhà là của họ, họ chấp nhận đánh đổi thứ này để tận hưởng thứ kia đó là chuyện của họ nhưng nhìn ra vấn đề và báo cáo lại là chuyện của chúng ta, nếu họ chấp nhận thì bắt đầu thiết kế!".
Quyền quyết định nằm ở đối phương!
Sau khi cô lên phòng đã thấy hắn ngồi một góc trên giường, mặt ngày đỏ tía hết cả lên làm cô hoảng hốt chạy tới dò hỏi.
"Cậu bị làm sao vậy? Khó thở hay bị đau ở đâu?".
Cô sờ soạng khắp người hắn, vốn chỉ nghĩ hắn là con cáo nên khái niệm người khác giới với cô không quá để tâm. Hắn im lặng, cánh tay cô cảm nhận thứ gì đó ươn ướt nhỏ giọt xuống cánh tay, khóe mắt hắn ướt đẫm lệ, nước mắt chảy hai hàng, nốt ruồi cuối mi cũng chìm ngập trong nước, hắn càng khóc càng làm cô hoảng hơn.
Cô ngửa mặt hắn lên, gương mặt xinh đẹp bị nước mắt xâm chiếm, vội lấy khăn giấy lau nước mắt giúp hắn.
"Bình tĩnh lại đi mà! Có chuyện gì nói tôi nghe!".
Hắn cắn chặt môi đến rớm máu, chín chiếc đuôi sau lưng cũng lần lượt hiện ra một cách bất thường, cuối cùng hắn cũng nín khóc, dần bình tĩnh trở lại ôm Nghịch úp mặt vào người cô. Giọng hắn thỏ thẻ.
"Đi ngủ thôi, tôi muốn ôm em đi ngủ!".
Chưa để cô trả lời hắn đã nhấc bổng Nghịch Nhi ôm nằm lên gối đắp chăn lại. Váy cô xóc xếch được hắn chỉnh lại ngay ngắn rồi bắt đầu ngủ. Nghịch Nhi mắt còn tỉnh bơ, trời vừa mới tối thì ngủ kiểu gì!
"Tôi phải tắm mới ngủ được, này...??", hắn không nhúc nhích...haiz...
Nghịch Tiểu Nhi phải chờ cả buổi Hành Dục mới ngủ mê mà lén vào nhà vệ sinh tắm, hắn ôm cô chặt đến mức sắp không thoát ra được nhưng rồi cô vẫn cố gỡ tay hắn ra. Tên này từ lúc trở về cô cảm thấy hắn nhạy cảm hơn trước, trước dù gì hắn cũng chỉ cào cấu, cắn, xé Nghịch Nhi, giỏi lắm buổi tối nằm trên đầu cô ngủ, giờ thì to xác rồi liền muốn chiếm tiện nghi của cô.
Tiểu Nhi sắp ngủ quên trong bồn tắm rồi chợt giật mình tỉnh dậy bởi tiếng ồn phát ra ở cửa.
"Chuyện gì vậy?".
"Nghịch Nhi, em ra đây!".
"Haiz...như trẻ con! AAA cậu làm gì vậy?".
Cánh cửa đột nhiên mở ra, hắn điên cuồng xông tới trước bồn tắm, Nghịch Nhi vừa đứng dậy đã hụp lại xuống nước...
"Cậu làm gì vậy, mau ra ngoài! Không được tiến lại đây! Này..này..".
Kỷ Hành Dục xông tới bế Nghịch Nhi từ trong nước ra ngoài, quấn bừa chiếc khăn tấm sơ xài lên người cô rồi mang ra ngoài. Nghịch Nhi tay giữ chặt khăn tắm tay cố định vai hắn.
"Con cáo khốn kiếp, tôi đang tắm cậu làm gì vậy hả? Tôi có thể đấm cậu nhừ tử rồi vứt khỏi đây ngay bây giờ!".
"Là do em thất hứa rời đi trong khi tôi ngủ!".
"Tôi phải tắm mới ngủ được, tôi đã chờ cậu ngủ rồi mới đi còn gì? Thả tôi xuống!".
"Không thả! Em còn cáu tôi bế em như vậy đứng cả đêm luôn!".
"Con cáo khốn kiếp!".
Hắn nhìn cô ánh mắt ngày càng sâu sắc, chợt hắn nâng tay bế cô lên hôn "chụt" vào trán Tiểu Nhi, rồi thả cô xuống.
"Chủ thắng, tớ thua", hắn đặt cô ngồi xuống giường còn hắn quỳ gối dưới chân cô, "Xin lỗi Nghịch Nhi!".
"Chiều giờ rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Có thể nói tôi nghe không? Tôi sẽ giúp cậu".
Móaa! Tay muốn đấm cho hắn một phát nhưng lý trí lại ngăn cản, mỹ nam, mỹ nam, mỹ nam, chuyện quan trọng phải lặp lại ba lần, mỹ nam là để cưng, để chiều chuộng, nâng niu không phải để đánh.
Tên này được gà đòi chim, hắn nhìn cô một hồi rồi chống tay lên giường ghé sát tới bên tai Nghịch Tiểu Nhi, đuôi cáo xuất hiện ngoắc ngoắc trước mặt cô, hắn rò rỉ âm thanh quyến rủ vào trong đó.
"Nghịch Nhi~ Tôi đến ngày phát tình rồi a, rất khó chịu~!".
Nghịch Tử Thiên còn để bản thiết kế dở dang vì qua nay toàn bị vợ kéo đi mua sắm bốn phương tám hướng. Ăn xong bữa cơm Nghịch Tử Thiên và Tô Nhật đem bản thiết kế ra xem xét, còn hắn phụ Nghịch Nhi rửa bát trong bếp.
"Có phải thằng bé thích con gái mình rồi không, chứ đàn ông con trai ai lại vào bếp phụ phụ nữ rửa bát chứ?".
Nghịch Tử Thiên vẫn mài mò xem xét, mày hơi cau nhẹ, "Thích cái gì mà thích, con gái anh mới lớp 10, dù em thích thằng đó tới cỡ nào thì người quyết định vẫn là anh!".
Xì! Hở cái là con gái anh, Tô Nhật đứng dậy đi vào bếp! Càng nhìn bà lại càng thấy hai đứa nhỏ này càng dễ thương, cũng nhờ bà hỏi tên hắn mà Nghịch Nhi mới biết hắn tên là Kỷ Hành Dục, đó giờ toàn vật sao kêu vậy!
Rửa bát xong hắn định ra phòng khách chào hỏi rồi ra về thì bắt gặp bản thiết kế tuyệt vời của cha cô đang ở đó, tỉ lệ bức vẽ này mà xây ra ngoài sẽ vô cùng lớn, cha vợ quả quá là tài năng.
"Con nghĩ vị trí cửa như này không hợp lý về lâu dài đó ạ?", hắn đột nhiên nói làm cả nhà đều hướng nhìn về phía hắn, Nghịch Tử Thiên muốn nghe hắn nói tiếp, "Cửa quay hướng này xuyên năm cũng không được Mặt Trời chiếu tới, nên con nghĩ nên đổi vị trí cửa đó ạ!".
Nghịch Tử Thiên tựa lưng ra ghế, khoanh tay nghiêm túc nói, "Chủ của nó bảo đối diện với cửa là một vườn hoa nên họ muốn làm như vậy. Con có mắt nhìn! Nhưng làm nghề này yêu cầu của khách là trên hết vì nhà là của họ, họ chấp nhận đánh đổi thứ này để tận hưởng thứ kia đó là chuyện của họ nhưng nhìn ra vấn đề và báo cáo lại là chuyện của chúng ta, nếu họ chấp nhận thì bắt đầu thiết kế!".
Quyền quyết định nằm ở đối phương!
Sau khi cô lên phòng đã thấy hắn ngồi một góc trên giường, mặt ngày đỏ tía hết cả lên làm cô hoảng hốt chạy tới dò hỏi.
"Cậu bị làm sao vậy? Khó thở hay bị đau ở đâu?".
Cô sờ soạng khắp người hắn, vốn chỉ nghĩ hắn là con cáo nên khái niệm người khác giới với cô không quá để tâm. Hắn im lặng, cánh tay cô cảm nhận thứ gì đó ươn ướt nhỏ giọt xuống cánh tay, khóe mắt hắn ướt đẫm lệ, nước mắt chảy hai hàng, nốt ruồi cuối mi cũng chìm ngập trong nước, hắn càng khóc càng làm cô hoảng hơn.
Cô ngửa mặt hắn lên, gương mặt xinh đẹp bị nước mắt xâm chiếm, vội lấy khăn giấy lau nước mắt giúp hắn.
"Bình tĩnh lại đi mà! Có chuyện gì nói tôi nghe!".
Hắn cắn chặt môi đến rớm máu, chín chiếc đuôi sau lưng cũng lần lượt hiện ra một cách bất thường, cuối cùng hắn cũng nín khóc, dần bình tĩnh trở lại ôm Nghịch úp mặt vào người cô. Giọng hắn thỏ thẻ.
"Đi ngủ thôi, tôi muốn ôm em đi ngủ!".
Chưa để cô trả lời hắn đã nhấc bổng Nghịch Nhi ôm nằm lên gối đắp chăn lại. Váy cô xóc xếch được hắn chỉnh lại ngay ngắn rồi bắt đầu ngủ. Nghịch Nhi mắt còn tỉnh bơ, trời vừa mới tối thì ngủ kiểu gì!
"Tôi phải tắm mới ngủ được, này...??", hắn không nhúc nhích...haiz...
Nghịch Tiểu Nhi phải chờ cả buổi Hành Dục mới ngủ mê mà lén vào nhà vệ sinh tắm, hắn ôm cô chặt đến mức sắp không thoát ra được nhưng rồi cô vẫn cố gỡ tay hắn ra. Tên này từ lúc trở về cô cảm thấy hắn nhạy cảm hơn trước, trước dù gì hắn cũng chỉ cào cấu, cắn, xé Nghịch Nhi, giỏi lắm buổi tối nằm trên đầu cô ngủ, giờ thì to xác rồi liền muốn chiếm tiện nghi của cô.
Tiểu Nhi sắp ngủ quên trong bồn tắm rồi chợt giật mình tỉnh dậy bởi tiếng ồn phát ra ở cửa.
"Chuyện gì vậy?".
"Nghịch Nhi, em ra đây!".
"Haiz...như trẻ con! AAA cậu làm gì vậy?".
Cánh cửa đột nhiên mở ra, hắn điên cuồng xông tới trước bồn tắm, Nghịch Nhi vừa đứng dậy đã hụp lại xuống nước...
"Cậu làm gì vậy, mau ra ngoài! Không được tiến lại đây! Này..này..".
Kỷ Hành Dục xông tới bế Nghịch Nhi từ trong nước ra ngoài, quấn bừa chiếc khăn tấm sơ xài lên người cô rồi mang ra ngoài. Nghịch Nhi tay giữ chặt khăn tắm tay cố định vai hắn.
"Con cáo khốn kiếp, tôi đang tắm cậu làm gì vậy hả? Tôi có thể đấm cậu nhừ tử rồi vứt khỏi đây ngay bây giờ!".
"Là do em thất hứa rời đi trong khi tôi ngủ!".
"Tôi phải tắm mới ngủ được, tôi đã chờ cậu ngủ rồi mới đi còn gì? Thả tôi xuống!".
"Không thả! Em còn cáu tôi bế em như vậy đứng cả đêm luôn!".
"Con cáo khốn kiếp!".
Hắn nhìn cô ánh mắt ngày càng sâu sắc, chợt hắn nâng tay bế cô lên hôn "chụt" vào trán Tiểu Nhi, rồi thả cô xuống.
"Chủ thắng, tớ thua", hắn đặt cô ngồi xuống giường còn hắn quỳ gối dưới chân cô, "Xin lỗi Nghịch Nhi!".
"Chiều giờ rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Có thể nói tôi nghe không? Tôi sẽ giúp cậu".
Móaa! Tay muốn đấm cho hắn một phát nhưng lý trí lại ngăn cản, mỹ nam, mỹ nam, mỹ nam, chuyện quan trọng phải lặp lại ba lần, mỹ nam là để cưng, để chiều chuộng, nâng niu không phải để đánh.
Tên này được gà đòi chim, hắn nhìn cô một hồi rồi chống tay lên giường ghé sát tới bên tai Nghịch Tiểu Nhi, đuôi cáo xuất hiện ngoắc ngoắc trước mặt cô, hắn rò rỉ âm thanh quyến rủ vào trong đó.
"Nghịch Nhi~ Tôi đến ngày phát tình rồi a, rất khó chịu~!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.