9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài
Chương 774: Suýt chút lỡ lời
Nhất Phiến Thu Diệp
01/07/2021
“Được rồi.”
Tài xế Mãnh biết trong lòng anh đang khó chịu nên cũng không dám nói gì thêm, nhanh chóng chuyển hòm thuốc lên xe rồi đưa đến nhà cũ.
Lý Mộc Tháp cùng ông Lục và bà Lục đi đến Bệnh viện nhân dân Số một Hà Thành, đứng trước cửa phòng của Mạc Hân Hy, tất cả đều cảm thấy căng thẳng.
Cậu bé nhớ tới lần đầu tiên được nhìn thấy mẹ, khi đó tiết trời vẫn còn nóng bức, mẹ đưa hai chị em đi nhà trẻ, cậu bé đứng trước của nhà trẻ với một ánh mắt mong chờ.
Mẹ khẽ mỉm cười chào cậu, rất dịu dàng và ân cần.
Lúc ấy, đó là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, nhưng cậu bé đã cảm thấy yêu mến cô từ tận đáy lòng mình và muốn trò chuyện cùng cô.
Sau đó, mẹ còn tặng cho cậu một chiếc.
Transformers rất đắt tiền. Khi cậu bị bắt nạt, mẹ cũng là người đứng ra bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu. Còn giúp mình lo liệu tiền thuốc thang.
Tất cả những điều ấy chắc chắn chính là câu trả lời của mối quan hệ huyết thống!
Trong phòng bệnh đột nhiên giọng nói của Mạc Hân Hy vang lên: “Tô Cẩm, không phải tòa án sẽ có quyết định được nhận nuôi con sau khi chúng tôi có kết quả xét nghiệm cùng huyết thống sao? Tại sao đến giờ họ vẫn chưa có câu trả lời? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ!”
Mạc Hân Hy dường như đang rất sốt ruột.
“Chị Hân Hy, chị đừng đi ra ngoài, miệng vết thương của chị vẫn chưa hoàn toàn bình phục!”
Tô Cẩm vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh khẽ hé mở, những tiếng thở “Hộc hộc” vang lên, Mạc Hân Hy và Lý Mộc Tháp bốn mắt nhìn nhau.
“Mộc Tháp?” Mạc Hân Hy vừa dứt lời gọi tên con mình, vừa chảy nước mắt không ngừng.
Lý Mộc Tháp sửng sốt một giây rồi lập tức chạy nhào về phía Mạc Hân Hy và ôm châm lấy cô: “Mẹ, mẹ”
Vừa gọi, vừa la lớn, Lý Mộc Tháp cũng khóc theo cô.
Nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc vì hạnh phúc, mắt của ông Lục và bà Lục cũng ươn ướt.
Một lúc lâu sau, bà Lục mới lên phía trước kéo Lý Mộc Tháp ra: “Bảo bối của bà, trên người mẹ con vẫn còn vết thương, không thể đứng quá lâu được. Chúng ta vào phòng rồi nói chuyện được không?”
Lý Mộc Tháp nghe thấy vậy, nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Mạc Hân Hy, cúi đầu nhìn xuống những vết thương trên người Mạc Hân Hy với vẻ mặt đầy áy náy: “Mẹ, con xin lỗi, con vừa mới đụng phải vết thương của mẹ phải không? Có đau lắm không me?”
Mạc Hân Hy đưa tay lên lau khô nước mắt cho cậu con trai của mình, đưa cậu quay về phòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường: “Không có gì đâu, Mộc Tháp, mẹ không đau. Được nhìn thấy con là vết thương của mẹ đã lành lại nhiều rồi”
Lý Mộc Tháp lại nhẹ nhàng sà vào lòng ôm lấy cô, cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Mẹ, con thật sự xin lỗi, đều là do Mộc Tháp không ngoan nên khiến mẹ phải lo lắng”
Mạc Hân Hy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu con trai lên rồi khẽ lắc đầu: “Mộc Tháp, con không cần tự trách mình, chuyện này cũng không thể trách con được. Chỉ trách mẹ không tốt, lúc đó đã không thể bảo vệ con”
Bà Lục thấy hai mẹ con họ vừa mới nhận ra nhau đã bắt đầu tự trách lẫn nhau thì nhanh chóng tiến đến khuyên ngăn: “Thôi được rồi, được rồi, hai mẹ con khó khăn lắm mới nhận ra nhau nên đừng tự trách nhau nữa. Bảo bối mà chúng ta tìm kiếm khắp nơi giờ đã tìm được rồi, sau này chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa. Chúng ta phải luôn vui vẻ và hạnh phúc.”
Nghe bà Lục nói xong, Mạc Hân Hy lau nước mắt: “Đúng vậy, cuối cùng bảo bối mà con luôn tìm kiếm đã trở về rồi, chúng ta sau này phải sống thật vui vẻ”
Không biết tại sao sau khi nghe cô nói những lời này, ông Lục đột nhiên nhớ tới Nhị Bảo, trong lòng ông có chút buồn bực rồi khẽ thở dài một tiếng.
Bà Lục đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy liền quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta một cái: “Bây giờ chúng ta đang vui vẻ mà ông thở dài làm gì thế? Ông có nghĩ tới tôi không?”
Cô vừa định nói ra tên của Lí Tiểu Linh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tô Cẩm liền vội vàng ngừng nói Thật ra, ông Lục biết cô đang muốn nói điều gì liền trừng mắt liếc nhìn cô một cái “Con đang nghĩ gì thế! Bố chỉ là vừa nhớ tới Nhị Bảo, bất chợt cảm thấy buồn mà thôi”
Ông đột nhiên nhắc tới Nhị Bảo, sắc mặt của Mạc Hân Hy và bà Lục ngay lập tức trùng xuống.
Một lúc lâu sau, Mạc Hân Hy mới nén sự đau lòng xuống mà nói: “Bố, bố yên tâm, đợi đến khi sức khỏe của con đỡ hơn rồi, chúng ta sẽ lên thị trấn Hoa Yên để đón Nhị Bảo trở về”
Tài xế Mãnh biết trong lòng anh đang khó chịu nên cũng không dám nói gì thêm, nhanh chóng chuyển hòm thuốc lên xe rồi đưa đến nhà cũ.
Lý Mộc Tháp cùng ông Lục và bà Lục đi đến Bệnh viện nhân dân Số một Hà Thành, đứng trước cửa phòng của Mạc Hân Hy, tất cả đều cảm thấy căng thẳng.
Cậu bé nhớ tới lần đầu tiên được nhìn thấy mẹ, khi đó tiết trời vẫn còn nóng bức, mẹ đưa hai chị em đi nhà trẻ, cậu bé đứng trước của nhà trẻ với một ánh mắt mong chờ.
Mẹ khẽ mỉm cười chào cậu, rất dịu dàng và ân cần.
Lúc ấy, đó là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, nhưng cậu bé đã cảm thấy yêu mến cô từ tận đáy lòng mình và muốn trò chuyện cùng cô.
Sau đó, mẹ còn tặng cho cậu một chiếc.
Transformers rất đắt tiền. Khi cậu bị bắt nạt, mẹ cũng là người đứng ra bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu. Còn giúp mình lo liệu tiền thuốc thang.
Tất cả những điều ấy chắc chắn chính là câu trả lời của mối quan hệ huyết thống!
Trong phòng bệnh đột nhiên giọng nói của Mạc Hân Hy vang lên: “Tô Cẩm, không phải tòa án sẽ có quyết định được nhận nuôi con sau khi chúng tôi có kết quả xét nghiệm cùng huyết thống sao? Tại sao đến giờ họ vẫn chưa có câu trả lời? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ!”
Mạc Hân Hy dường như đang rất sốt ruột.
“Chị Hân Hy, chị đừng đi ra ngoài, miệng vết thương của chị vẫn chưa hoàn toàn bình phục!”
Tô Cẩm vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh khẽ hé mở, những tiếng thở “Hộc hộc” vang lên, Mạc Hân Hy và Lý Mộc Tháp bốn mắt nhìn nhau.
“Mộc Tháp?” Mạc Hân Hy vừa dứt lời gọi tên con mình, vừa chảy nước mắt không ngừng.
Lý Mộc Tháp sửng sốt một giây rồi lập tức chạy nhào về phía Mạc Hân Hy và ôm châm lấy cô: “Mẹ, mẹ”
Vừa gọi, vừa la lớn, Lý Mộc Tháp cũng khóc theo cô.
Nhìn thấy cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc vì hạnh phúc, mắt của ông Lục và bà Lục cũng ươn ướt.
Một lúc lâu sau, bà Lục mới lên phía trước kéo Lý Mộc Tháp ra: “Bảo bối của bà, trên người mẹ con vẫn còn vết thương, không thể đứng quá lâu được. Chúng ta vào phòng rồi nói chuyện được không?”
Lý Mộc Tháp nghe thấy vậy, nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Mạc Hân Hy, cúi đầu nhìn xuống những vết thương trên người Mạc Hân Hy với vẻ mặt đầy áy náy: “Mẹ, con xin lỗi, con vừa mới đụng phải vết thương của mẹ phải không? Có đau lắm không me?”
Mạc Hân Hy đưa tay lên lau khô nước mắt cho cậu con trai của mình, đưa cậu quay về phòng, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường: “Không có gì đâu, Mộc Tháp, mẹ không đau. Được nhìn thấy con là vết thương của mẹ đã lành lại nhiều rồi”
Lý Mộc Tháp lại nhẹ nhàng sà vào lòng ôm lấy cô, cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Mẹ, con thật sự xin lỗi, đều là do Mộc Tháp không ngoan nên khiến mẹ phải lo lắng”
Mạc Hân Hy nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu con trai lên rồi khẽ lắc đầu: “Mộc Tháp, con không cần tự trách mình, chuyện này cũng không thể trách con được. Chỉ trách mẹ không tốt, lúc đó đã không thể bảo vệ con”
Bà Lục thấy hai mẹ con họ vừa mới nhận ra nhau đã bắt đầu tự trách lẫn nhau thì nhanh chóng tiến đến khuyên ngăn: “Thôi được rồi, được rồi, hai mẹ con khó khăn lắm mới nhận ra nhau nên đừng tự trách nhau nữa. Bảo bối mà chúng ta tìm kiếm khắp nơi giờ đã tìm được rồi, sau này chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc, sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa. Chúng ta phải luôn vui vẻ và hạnh phúc.”
Nghe bà Lục nói xong, Mạc Hân Hy lau nước mắt: “Đúng vậy, cuối cùng bảo bối mà con luôn tìm kiếm đã trở về rồi, chúng ta sau này phải sống thật vui vẻ”
Không biết tại sao sau khi nghe cô nói những lời này, ông Lục đột nhiên nhớ tới Nhị Bảo, trong lòng ông có chút buồn bực rồi khẽ thở dài một tiếng.
Bà Lục đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy liền quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta một cái: “Bây giờ chúng ta đang vui vẻ mà ông thở dài làm gì thế? Ông có nghĩ tới tôi không?”
Cô vừa định nói ra tên của Lí Tiểu Linh, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tô Cẩm liền vội vàng ngừng nói Thật ra, ông Lục biết cô đang muốn nói điều gì liền trừng mắt liếc nhìn cô một cái “Con đang nghĩ gì thế! Bố chỉ là vừa nhớ tới Nhị Bảo, bất chợt cảm thấy buồn mà thôi”
Ông đột nhiên nhắc tới Nhị Bảo, sắc mặt của Mạc Hân Hy và bà Lục ngay lập tức trùng xuống.
Một lúc lâu sau, Mạc Hân Hy mới nén sự đau lòng xuống mà nói: “Bố, bố yên tâm, đợi đến khi sức khỏe của con đỡ hơn rồi, chúng ta sẽ lên thị trấn Hoa Yên để đón Nhị Bảo trở về”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.