Chương 84: 83 Thẩm Nguyên Phong mang tới tin tức tốt (Thượng)
Thập Tam Xuân
22/12/2016
Xảo Oánh bước vào phòng, vòng qua một tấm bình phong thêu
cung nữ mặc cung trang thì thấy Hồ Lăng Hiên vui vẻ đứng đó. Một thân
cẩm bào màu trắng, phía trên dùng ti tuyến màu xanh nhạt thêu hoa văn
tre trúc, thắt lưng minh châu trên có đeo ngọc bội phỉ thúy. Một thân
trang phục hoa lệ càng tôn lên vẻ tuấn tú tinh tế của hắn.
Thấy Xảo Oánh đi vào, Hồ Lăng Hiên khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh nến tạo nên màu hồng nhàn nhạt, lộ ra cảm giác nhu hòa yêu dị: “Cuối cùng cũng gặp được cô nương.”
Giọng nói Hồ Lăng Hiên nhẹ nhàng mang theo năng lực đầu độc lòng người. Hắn mười ba tuổi thì có nha đầu thông phòng, rất sớm hắn đã biết phải cười như thế nào mới lấy được lòng nữ nhân, đương nhiên nữ nhân bình thường hắn còn khinh thường dùng thủ đoạn này nhưng đối với mỹ nữ, dùng một chút thủ đoạn làm cho đối phương thần phục trước mình, thật sự là một quá trình tuyệt vời.
Nhà của hắn như thế, bề ngoài hắn tuấn lãng vô cùng cũng là một vũ khí sắc bén, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, cho tới bây giờ mỹ nhân hắn coi trọng chưa có ai thoát được lòng bàn tay của hắn, tin rằng cô nương này cũng thế.
Không, cũng không phải mỗi nữ nhân đều như vậy. Có một nữ tử làm cho hắn vô kế khả thi, mỗi lần gặp mặt cũng làm cho hắn thất vọng, nản lòng.
Cô nương này ngoài A Hạnh ra thì còn ai vào đây?
Nhớ tới A Hạnh, tâm tư Hồ Lăng Hiên đang nóng rực giống như là bị tạt một chậu nước lạnh, nhất thời có cảm giác tẻ nhạt vô vị.
Lúc này, Xảo Oánh đã yêu kiều đi tới, bước chân khoan thai, phiêu dật xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng đi tới cách Hồ Lăng Hiên hai thước, làm lễ, giọng nói nhu mỹ, giống như một cái lông chim nhẹ xôn xao tâm đối phương.
” Xảo Oánh đặc biệt tới tạ công tử đã có hậu ý với tiểu nữ như vậy. Công tử thành tâm thật sự làm cho Xảo Oánh cảm động không thôi, Xảo Oánh không thể làm gì để báo đáp sau này chỉ có thể càng thêm cố gắng biểu diễn, hồi báo công tử.” Đây dĩ nhiên là một lời xã giao, lòng Xảo Oánh biết rõ, đối phương không phải chỉ vì nàng biểu diễn hay mà khen thưởng?
Sau khi nói xong, Xảo Oánh chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt nhìn về phía Hồ Lăng Hiên, con ngươi như thu thủy, oánh quang lưu chuyển, hai gò má bóng loáng, sắc đẹp nhu mì thẹn thùng như vậy làm cho Hồ Lăng Hiên ngẩn ra.
Hai tay hắn đỡ Xảo Oánh dậy, cười nói: “Cô nương không cần đa lễ, thì ra quý tính của cô nương là Xảo Oánh, tiêm vân lộng xảo oánh oánh sinh quang, quả nhiên tên hay. Thật đúng là người cũng như tên!”
Xảo Oánh hơi cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, vô cùng diễm lệ: “Công tử khen sai rồi. Xảo Oánh dung mạo tầm thường sao có thể lọt vào mắt của công tử.”
“Nếu như dung mạo cô nương tầm thường vậy cõi đời này cũng không có mỹ nhân tồn tại.” Giọng nói của hắn có một loại dịu dàng khiến người ta hít thở không thông, làm cho người ta bất tri bất giác chìm đắm trong trong đó.
Xảo Oánh nhìn đôi mắt kia, tâm tuổi trẻ bất tri bất giác đắm chìm.
Hồ Lăng Hiên mời Xảo Oánh ngồi xuống, mình ngồi ở bên kia, công tử nho nhã lễ độ, không có bất kỳ hành động nào quá lễ. Càng làm cho Xảo Oánh sinh lòng ái mộ.
Hai người trò chuyện một hồi, Xảo Oánh tận lực bày ra nét duyên dáng cho đối phương thấy mình có tri thức lễ nghĩa, cho thấy mình đặc biệt hơn nữ nhân tầm thường khác, hiện ra ở trước mắt của Hồ Lăng Hiên là vẻ thoát tục trong lành của nàng, tài mạo song toàn, nhàn tĩnh đoan trang. Cố gắng hết sức lưu lại ấn tượng khó quên trong lòng đối phương. Chỉ có buộc chặt lòng của đối phương trên người mình mới có thể làm cho đối phương tự đưa mình vào cửa.
Đại khái thời gian khoảng một nén nhang, Xảo Oánh đứng dậy cáo từ, nếu như nóng lòng ra vẻ lưu luyến thì chỉ có thể hạ thấp giá trị của mình trong lòng đối phương. Hồ Lăng Hiên cũng không giữ nàng lại, phong độ tiễn đối phương ra ngoài.
Sau khi Xảo Oánh đi ra, Vĩnh Hoa vẫn luôn giữ ở ngoài cửa đi vào, hắn đi tới bên cạnh Hồ Lăng Hiên, quay đầu lại liếc mắt nhìn Xảo Oánh nói: “Công tử, vị cô nương này thái độ lãnh đạm, dường như không phải dễ thu phục như vậy!” Vĩnh Hoa tuy còn trẻ tuổi, nhưng đi theo bên cạnh công tử, thấy đủ chuyện phong lưu của hắn, ngược lại cũng nhìn ra một chút lề lối.
Hồ Lăng Hiên cười nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn lần nữa, tâm tư tinh xảo như Vĩnh Hoa lập tức cung kính dâng trà. Hồ Lăng Hiên uống một hớp trà, hài lòng nhìn hắn một cái, nói: “Nếu quả thật là lãnh đạm, cũng sẽ không vội vã biểu hiện mình như vậy, đây là nàng có sở cầu, chỉ cần nàng có sở cầu thì mọi chuyện rất dễ dàng! Lạnh nhạt trên mặt nàng chỉ là là một loại sách lược thôi, thủ đoạn cũng không cao minh!” Giọng của Hồ Lăng Hiên lộ ra một chút khinh miệt.
Sợ là sợ cái loại không có chút nào quan tâm, đây mới thực sự là lãnh đạm, hơi đến gần một chút có thể cảm giác được từ sâu trong nội tâm đối phương lộ ra vẻ lạnh lùng, làm cho người ta không thể làm gì, không thể trở tay, nhưng đối với nàng ấy ta lại đầy mê luyến và nhớ nhung , còn đôi chân như không thể kiểm soát được hết lần này tới lần khác ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đây là một loại hành hạ ngọt ngào, cảm giác khó nói rõ.
Trong đầu Hồ Lăng Hiên hiện ra gương mặt xinh đẹp như minh châu của A Hạnh. Không khỏi nhẹ giọng thở dài.
* * * *
Đang lúc Xảo Oánh chăm chăm muốn đoạt được lòng của Hồ Lăng Hiên, rạp hát và chủ gánh hát lưu động Hạnh gia chính thức lập khế ước. Chủ gánh hát Hạnh gia cùng các đào hát ký hạn 5 năm. Lý do chủ gánh hát Hạnh gia sở dĩ chịu đầu quân cho Thính Tùng đúng như A Hạnh đoán, bọn họ vẫn luôn không có chỗ ở cố định thật sự là phải chịu đủ khổ rồi. Có thể có một phần cuộc sống ổn định đúng là thứ bọn họ cầu cũng không được. Mà bọn họ thông qua quan sát rạp hát cũng xác định đây cũng không phải là âm mưu hay bẫy rập gì, cho nên rất sung sướng gia hạn khế ước. Ông chủ gánh hát vì những đào hát của mình tìm được chỗ an thân cũng coi là trút được một bộ tâm sự. Chỉ là loại kịch nói của rạp hát còn quá mới mẻ, làm cho bọn họ có chút không thể thích ứng, nhưng vì lương một tháng 5 lượng bạc, cả một đoàn đào hát cũng đang cố gắng thích ứng.
Đào hát đã an bày xong liền bắt đầu tập diễn kịch mới. Vở thứ hai vẫn là chuyện xưa anh hùng hào kiệt, dù sao cũng là cho nam nhân xem, nhiệt huyết một chút bao giờ cũng không sai. Xét thấy đào hát của chủ gánh hát Hạnh gia cũng không có kinh nghiệm gì, mà đào hát có kinh nghiệm ở Thính Tùng cũng đang tập diễn kịch nói, rút ra cũng không được, cho nên kịch mới do A Hạnh và ông chủ Lăng cùng nhau chỉ đạo.
Chủ gánh hát Hạnh gia cũng có một đào hát trụ cột tên Cao Thanh Liên. Cũng hầu hết là diễn nam trang giả nữ nhân cho nên quyết định hắn không thể diễn nhân vật chính của câu chuyện được, làm gì có người xem nào chịu được anh hùng trong lòng là một nam nhân tay làm lan hoa chỉ, sóng mắt yêu mị đây? Cho nên nhân vật chính do một võ sinh khác diễn.
Cao Thanh Liên đương nhiên không vui, mình vốn là trụ cột của gánh hát, cho là ký khế ước với rạp hát mới thì có thể phát triển mình hơn, không ngờ lại để cho mình diễn một nhân vật không quan trọng, mà nhân vật chính thì lại từ một đào hát chuyên diễn vai phụ ra diễn. Trong lòng của hắn làm sao có thể bình tĩnh.
Vừa ký khế ước với người mới đương nhiên chiếu cố một chút, A Hạnh gọi Lăng Tử Phong cùng Cao Thanh Liên nói chuyện một chút, nói cho hắn biết kịch nói và hí khúc khác nhau thế nào, hơn nữa vì tương lai của hắn, đề nghị hắn cố gắng thay đổi hình tượng của mình.
Nhưng hình tượng này là từ nhỏ bồi dưỡng mà thành, thay đổi đương nhiên không thể là chuyện một sớm một chiều? Sau đó A Hạnh thương nghị với Lăng Tử Phong, thật ra thì lúc đang diễn kịch nói đồng thời cũng không cần thiết hoàn toàn bỏ qua hí khúc, dù sao vẫn có rất nhiều người thích xem hí khúc, mỗi trưa vẫn có thể diễn một suất, thu lệ phí cũng tương tự như nhau. Cho dù là hí khúc thì những đào hát có đam mê vẫn có thể tiếp tục hát, kịch nói sau này nếu như có thích hợp, bọn họ muốn thử cũng có thể lấn sân, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao?
Cái quyết định này lấy được sự nhất trí của mọi người, dù sao mọi người học hí khúc lâu như vậy, thật sự phải bỏ qua hoàn toàn vẫn cảm thấy vẫn cảm thấy đáng tiếc. Như Mai Hương Hoa đã có mấy năm hát khúc, thật đúng là không hoàn toàn bỏ được. Chuyện như vậy đã định xuống.
Mà vở kịch lần này có hai vai nữ, là diễn hai tỷ muội. Hai nữ tử lần đó mua cùng một lần với Xảo Oánh là Lâm Ngọc Mai và Nguyễn Tĩnh Nhàn được ra diễn. Hai người này một là thứ nữ của quan nhỏ, một là tiểu thư của một thương gia vì thiếu nợ mà bị mang đi bán trừ nợ. Thân phận địa vị cũng không tôn quý như Xảo Oánh, hơn nữa còn có một đoạn thời gian dài như vậy để bình tĩnh quan sát xung quanh, thấy Xảo Oánh đạt được thành quả, kiếm không ít bạc, cho nên trong nội tâm cũng không có mâu thuẫn với diễn kịch như Xảo Oánh. Các nàng cho là diễn kịch không khổ cực như vậy, kiếm bạc không ít, được ăn ngon ở tốt, lại không bị chủ đánh chửi, dĩ nhiên là tốt hơn làm nô tỳ nhiều. Các nàng mặc dù không có thông minh như Xảo Oánh, hơn nữa lại tương đối ngượng ngùng yếu đuối, nhưng được cái chịu cố gắng cho nên tiến bộ coi như là nhanh, làm cho A Hạnh bớt tốn đi ít tâm tư.
Cứ như vậy A Hạnh bận rộn với việc tập diễn kịch mới, cho nên rất ít khi đến khán phòng, cho dù ban ngày Hồ Lăng Hiên tới cũng không thấy được thân ảnh của nàng. Nhưng hắn cách một hai ngày lại gọi Xảo Oánh đến một lần, Xảo Oánh có lúc đi có lúc không đi, cho dù đi cũng sẽ giữ vững vẻ mặt không lạnh không nóng, Hồ Lăng Hiên đã khám phá ra nàng có tâm tư đương nhiên cũng sẽ không nóng lòng, cũng tương kế tựu kế như nàng, thậm chí còn có chút suy nghĩ đùa ác, hắn cũng muốn xem một chút giữa bọn họ là ai không giữa được bình tĩnh đây!
Hồ Lăng Hiên không thấy được A Hạnh, dưới cơn thất vọng sẽ tìm Xảo Oánh để giết thời gian. Nhưng Thẩm Nguyên Phong cố ý giữa trưa chạy tới cũng vẫn không tìm được A Hạnh thì hỏi rõ gã sai vặt, trực tiếp vọt tới hậu viện rạp hát.
Vì khán phòng phải biểu diễn cho nên A Hạnh đang ở rừng cây tùng hậu viện tập diễn kịch cho các đào hát. Nàng đã cố ý phân phó không để cho người đến hậu viện quấy rầy, nhưng mà người đến là Thẩm Tam công tử thì lại khác, ai dám ngăn cản đường đi của Thẩm Tam công tử đây?
Thẩm Nguyên Phong tìm được rừng cây tùng, thì thấy một đám người đang ở đó. Hắn liếc mắt một cái cũng nhận ra A Hạnh trong đám hai mươi mấy người, dung nhan nàng thanh lệ, khí chất thoát tục, nụ cười sáng rỡ, cùng với vẻ nghiêm túc, làm cho cả người nàng như tỏa ra ánh sáng chói chang hơn cả ánh mặt trời, mọi người còn lại dưới ánh sáng của nàng dường như cũng trở thành những bóng râm mờ nhạt, nàng tươi sáng như vậy, rực rỡ như vậy, trong nháy mắt đó khi hắn thấy nàng giống như tất cả xung quanh đều không tồn tại. . .
Là Lăng Tử Phong phát hiện ra hắn trước, vội tiến đến cung kính hành lễ: “Tam công tử, sao ngài lại tới nơi này.”
Mọi người nghe được giọng nói của ông, nhìn về phía bên này, nhận ra Tam công tử thì lập tức quỳ xuống dập đầu, trong lúc nhất thời cho dù là người không biết chuyện gì đang xảy ra cũng quỳ theo làm cho A Hạnh vì không để cho mình lộ ra vẻ đặc biệt khác thường cũng chỉ có cách quỳ xuống theo, trong lòng đem Thẩm Nguyên Phong càm ràm không dưới mười lần.
Một khi đã có thói quen ngang hàng với hắn thì không cách nào cung kính với hắn như trước nữa.
Thấy Xảo Oánh đi vào, Hồ Lăng Hiên khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh nến tạo nên màu hồng nhàn nhạt, lộ ra cảm giác nhu hòa yêu dị: “Cuối cùng cũng gặp được cô nương.”
Giọng nói Hồ Lăng Hiên nhẹ nhàng mang theo năng lực đầu độc lòng người. Hắn mười ba tuổi thì có nha đầu thông phòng, rất sớm hắn đã biết phải cười như thế nào mới lấy được lòng nữ nhân, đương nhiên nữ nhân bình thường hắn còn khinh thường dùng thủ đoạn này nhưng đối với mỹ nữ, dùng một chút thủ đoạn làm cho đối phương thần phục trước mình, thật sự là một quá trình tuyệt vời.
Nhà của hắn như thế, bề ngoài hắn tuấn lãng vô cùng cũng là một vũ khí sắc bén, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, cho tới bây giờ mỹ nhân hắn coi trọng chưa có ai thoát được lòng bàn tay của hắn, tin rằng cô nương này cũng thế.
Không, cũng không phải mỗi nữ nhân đều như vậy. Có một nữ tử làm cho hắn vô kế khả thi, mỗi lần gặp mặt cũng làm cho hắn thất vọng, nản lòng.
Cô nương này ngoài A Hạnh ra thì còn ai vào đây?
Nhớ tới A Hạnh, tâm tư Hồ Lăng Hiên đang nóng rực giống như là bị tạt một chậu nước lạnh, nhất thời có cảm giác tẻ nhạt vô vị.
Lúc này, Xảo Oánh đã yêu kiều đi tới, bước chân khoan thai, phiêu dật xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng đi tới cách Hồ Lăng Hiên hai thước, làm lễ, giọng nói nhu mỹ, giống như một cái lông chim nhẹ xôn xao tâm đối phương.
” Xảo Oánh đặc biệt tới tạ công tử đã có hậu ý với tiểu nữ như vậy. Công tử thành tâm thật sự làm cho Xảo Oánh cảm động không thôi, Xảo Oánh không thể làm gì để báo đáp sau này chỉ có thể càng thêm cố gắng biểu diễn, hồi báo công tử.” Đây dĩ nhiên là một lời xã giao, lòng Xảo Oánh biết rõ, đối phương không phải chỉ vì nàng biểu diễn hay mà khen thưởng?
Sau khi nói xong, Xảo Oánh chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt nhìn về phía Hồ Lăng Hiên, con ngươi như thu thủy, oánh quang lưu chuyển, hai gò má bóng loáng, sắc đẹp nhu mì thẹn thùng như vậy làm cho Hồ Lăng Hiên ngẩn ra.
Hai tay hắn đỡ Xảo Oánh dậy, cười nói: “Cô nương không cần đa lễ, thì ra quý tính của cô nương là Xảo Oánh, tiêm vân lộng xảo oánh oánh sinh quang, quả nhiên tên hay. Thật đúng là người cũng như tên!”
Xảo Oánh hơi cúi đầu, gương mặt ửng đỏ, vô cùng diễm lệ: “Công tử khen sai rồi. Xảo Oánh dung mạo tầm thường sao có thể lọt vào mắt của công tử.”
“Nếu như dung mạo cô nương tầm thường vậy cõi đời này cũng không có mỹ nhân tồn tại.” Giọng nói của hắn có một loại dịu dàng khiến người ta hít thở không thông, làm cho người ta bất tri bất giác chìm đắm trong trong đó.
Xảo Oánh nhìn đôi mắt kia, tâm tuổi trẻ bất tri bất giác đắm chìm.
Hồ Lăng Hiên mời Xảo Oánh ngồi xuống, mình ngồi ở bên kia, công tử nho nhã lễ độ, không có bất kỳ hành động nào quá lễ. Càng làm cho Xảo Oánh sinh lòng ái mộ.
Hai người trò chuyện một hồi, Xảo Oánh tận lực bày ra nét duyên dáng cho đối phương thấy mình có tri thức lễ nghĩa, cho thấy mình đặc biệt hơn nữ nhân tầm thường khác, hiện ra ở trước mắt của Hồ Lăng Hiên là vẻ thoát tục trong lành của nàng, tài mạo song toàn, nhàn tĩnh đoan trang. Cố gắng hết sức lưu lại ấn tượng khó quên trong lòng đối phương. Chỉ có buộc chặt lòng của đối phương trên người mình mới có thể làm cho đối phương tự đưa mình vào cửa.
Đại khái thời gian khoảng một nén nhang, Xảo Oánh đứng dậy cáo từ, nếu như nóng lòng ra vẻ lưu luyến thì chỉ có thể hạ thấp giá trị của mình trong lòng đối phương. Hồ Lăng Hiên cũng không giữ nàng lại, phong độ tiễn đối phương ra ngoài.
Sau khi Xảo Oánh đi ra, Vĩnh Hoa vẫn luôn giữ ở ngoài cửa đi vào, hắn đi tới bên cạnh Hồ Lăng Hiên, quay đầu lại liếc mắt nhìn Xảo Oánh nói: “Công tử, vị cô nương này thái độ lãnh đạm, dường như không phải dễ thu phục như vậy!” Vĩnh Hoa tuy còn trẻ tuổi, nhưng đi theo bên cạnh công tử, thấy đủ chuyện phong lưu của hắn, ngược lại cũng nhìn ra một chút lề lối.
Hồ Lăng Hiên cười nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn lần nữa, tâm tư tinh xảo như Vĩnh Hoa lập tức cung kính dâng trà. Hồ Lăng Hiên uống một hớp trà, hài lòng nhìn hắn một cái, nói: “Nếu quả thật là lãnh đạm, cũng sẽ không vội vã biểu hiện mình như vậy, đây là nàng có sở cầu, chỉ cần nàng có sở cầu thì mọi chuyện rất dễ dàng! Lạnh nhạt trên mặt nàng chỉ là là một loại sách lược thôi, thủ đoạn cũng không cao minh!” Giọng của Hồ Lăng Hiên lộ ra một chút khinh miệt.
Sợ là sợ cái loại không có chút nào quan tâm, đây mới thực sự là lãnh đạm, hơi đến gần một chút có thể cảm giác được từ sâu trong nội tâm đối phương lộ ra vẻ lạnh lùng, làm cho người ta không thể làm gì, không thể trở tay, nhưng đối với nàng ấy ta lại đầy mê luyến và nhớ nhung , còn đôi chân như không thể kiểm soát được hết lần này tới lần khác ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đây là một loại hành hạ ngọt ngào, cảm giác khó nói rõ.
Trong đầu Hồ Lăng Hiên hiện ra gương mặt xinh đẹp như minh châu của A Hạnh. Không khỏi nhẹ giọng thở dài.
* * * *
Đang lúc Xảo Oánh chăm chăm muốn đoạt được lòng của Hồ Lăng Hiên, rạp hát và chủ gánh hát lưu động Hạnh gia chính thức lập khế ước. Chủ gánh hát Hạnh gia cùng các đào hát ký hạn 5 năm. Lý do chủ gánh hát Hạnh gia sở dĩ chịu đầu quân cho Thính Tùng đúng như A Hạnh đoán, bọn họ vẫn luôn không có chỗ ở cố định thật sự là phải chịu đủ khổ rồi. Có thể có một phần cuộc sống ổn định đúng là thứ bọn họ cầu cũng không được. Mà bọn họ thông qua quan sát rạp hát cũng xác định đây cũng không phải là âm mưu hay bẫy rập gì, cho nên rất sung sướng gia hạn khế ước. Ông chủ gánh hát vì những đào hát của mình tìm được chỗ an thân cũng coi là trút được một bộ tâm sự. Chỉ là loại kịch nói của rạp hát còn quá mới mẻ, làm cho bọn họ có chút không thể thích ứng, nhưng vì lương một tháng 5 lượng bạc, cả một đoàn đào hát cũng đang cố gắng thích ứng.
Đào hát đã an bày xong liền bắt đầu tập diễn kịch mới. Vở thứ hai vẫn là chuyện xưa anh hùng hào kiệt, dù sao cũng là cho nam nhân xem, nhiệt huyết một chút bao giờ cũng không sai. Xét thấy đào hát của chủ gánh hát Hạnh gia cũng không có kinh nghiệm gì, mà đào hát có kinh nghiệm ở Thính Tùng cũng đang tập diễn kịch nói, rút ra cũng không được, cho nên kịch mới do A Hạnh và ông chủ Lăng cùng nhau chỉ đạo.
Chủ gánh hát Hạnh gia cũng có một đào hát trụ cột tên Cao Thanh Liên. Cũng hầu hết là diễn nam trang giả nữ nhân cho nên quyết định hắn không thể diễn nhân vật chính của câu chuyện được, làm gì có người xem nào chịu được anh hùng trong lòng là một nam nhân tay làm lan hoa chỉ, sóng mắt yêu mị đây? Cho nên nhân vật chính do một võ sinh khác diễn.
Cao Thanh Liên đương nhiên không vui, mình vốn là trụ cột của gánh hát, cho là ký khế ước với rạp hát mới thì có thể phát triển mình hơn, không ngờ lại để cho mình diễn một nhân vật không quan trọng, mà nhân vật chính thì lại từ một đào hát chuyên diễn vai phụ ra diễn. Trong lòng của hắn làm sao có thể bình tĩnh.
Vừa ký khế ước với người mới đương nhiên chiếu cố một chút, A Hạnh gọi Lăng Tử Phong cùng Cao Thanh Liên nói chuyện một chút, nói cho hắn biết kịch nói và hí khúc khác nhau thế nào, hơn nữa vì tương lai của hắn, đề nghị hắn cố gắng thay đổi hình tượng của mình.
Nhưng hình tượng này là từ nhỏ bồi dưỡng mà thành, thay đổi đương nhiên không thể là chuyện một sớm một chiều? Sau đó A Hạnh thương nghị với Lăng Tử Phong, thật ra thì lúc đang diễn kịch nói đồng thời cũng không cần thiết hoàn toàn bỏ qua hí khúc, dù sao vẫn có rất nhiều người thích xem hí khúc, mỗi trưa vẫn có thể diễn một suất, thu lệ phí cũng tương tự như nhau. Cho dù là hí khúc thì những đào hát có đam mê vẫn có thể tiếp tục hát, kịch nói sau này nếu như có thích hợp, bọn họ muốn thử cũng có thể lấn sân, chẳng phải là lưỡng toàn kỳ mỹ sao?
Cái quyết định này lấy được sự nhất trí của mọi người, dù sao mọi người học hí khúc lâu như vậy, thật sự phải bỏ qua hoàn toàn vẫn cảm thấy vẫn cảm thấy đáng tiếc. Như Mai Hương Hoa đã có mấy năm hát khúc, thật đúng là không hoàn toàn bỏ được. Chuyện như vậy đã định xuống.
Mà vở kịch lần này có hai vai nữ, là diễn hai tỷ muội. Hai nữ tử lần đó mua cùng một lần với Xảo Oánh là Lâm Ngọc Mai và Nguyễn Tĩnh Nhàn được ra diễn. Hai người này một là thứ nữ của quan nhỏ, một là tiểu thư của một thương gia vì thiếu nợ mà bị mang đi bán trừ nợ. Thân phận địa vị cũng không tôn quý như Xảo Oánh, hơn nữa còn có một đoạn thời gian dài như vậy để bình tĩnh quan sát xung quanh, thấy Xảo Oánh đạt được thành quả, kiếm không ít bạc, cho nên trong nội tâm cũng không có mâu thuẫn với diễn kịch như Xảo Oánh. Các nàng cho là diễn kịch không khổ cực như vậy, kiếm bạc không ít, được ăn ngon ở tốt, lại không bị chủ đánh chửi, dĩ nhiên là tốt hơn làm nô tỳ nhiều. Các nàng mặc dù không có thông minh như Xảo Oánh, hơn nữa lại tương đối ngượng ngùng yếu đuối, nhưng được cái chịu cố gắng cho nên tiến bộ coi như là nhanh, làm cho A Hạnh bớt tốn đi ít tâm tư.
Cứ như vậy A Hạnh bận rộn với việc tập diễn kịch mới, cho nên rất ít khi đến khán phòng, cho dù ban ngày Hồ Lăng Hiên tới cũng không thấy được thân ảnh của nàng. Nhưng hắn cách một hai ngày lại gọi Xảo Oánh đến một lần, Xảo Oánh có lúc đi có lúc không đi, cho dù đi cũng sẽ giữ vững vẻ mặt không lạnh không nóng, Hồ Lăng Hiên đã khám phá ra nàng có tâm tư đương nhiên cũng sẽ không nóng lòng, cũng tương kế tựu kế như nàng, thậm chí còn có chút suy nghĩ đùa ác, hắn cũng muốn xem một chút giữa bọn họ là ai không giữa được bình tĩnh đây!
Hồ Lăng Hiên không thấy được A Hạnh, dưới cơn thất vọng sẽ tìm Xảo Oánh để giết thời gian. Nhưng Thẩm Nguyên Phong cố ý giữa trưa chạy tới cũng vẫn không tìm được A Hạnh thì hỏi rõ gã sai vặt, trực tiếp vọt tới hậu viện rạp hát.
Vì khán phòng phải biểu diễn cho nên A Hạnh đang ở rừng cây tùng hậu viện tập diễn kịch cho các đào hát. Nàng đã cố ý phân phó không để cho người đến hậu viện quấy rầy, nhưng mà người đến là Thẩm Tam công tử thì lại khác, ai dám ngăn cản đường đi của Thẩm Tam công tử đây?
Thẩm Nguyên Phong tìm được rừng cây tùng, thì thấy một đám người đang ở đó. Hắn liếc mắt một cái cũng nhận ra A Hạnh trong đám hai mươi mấy người, dung nhan nàng thanh lệ, khí chất thoát tục, nụ cười sáng rỡ, cùng với vẻ nghiêm túc, làm cho cả người nàng như tỏa ra ánh sáng chói chang hơn cả ánh mặt trời, mọi người còn lại dưới ánh sáng của nàng dường như cũng trở thành những bóng râm mờ nhạt, nàng tươi sáng như vậy, rực rỡ như vậy, trong nháy mắt đó khi hắn thấy nàng giống như tất cả xung quanh đều không tồn tại. . .
Là Lăng Tử Phong phát hiện ra hắn trước, vội tiến đến cung kính hành lễ: “Tam công tử, sao ngài lại tới nơi này.”
Mọi người nghe được giọng nói của ông, nhìn về phía bên này, nhận ra Tam công tử thì lập tức quỳ xuống dập đầu, trong lúc nhất thời cho dù là người không biết chuyện gì đang xảy ra cũng quỳ theo làm cho A Hạnh vì không để cho mình lộ ra vẻ đặc biệt khác thường cũng chỉ có cách quỳ xuống theo, trong lòng đem Thẩm Nguyên Phong càm ràm không dưới mười lần.
Một khi đã có thói quen ngang hàng với hắn thì không cách nào cung kính với hắn như trước nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.