Chương 83: Suy nghĩ riêng của Xảo Oánh (hạ)
Thập Tam Xuân
22/12/2016
Trên lầu, Vĩnh Hoa chuyển lời của Xảo Oánh đến cho Hồ Lăng Hiên.
Hồ Lăng Hiên ngồi ở bên cạnh bàn, tay vuốt chén trà bằng sứ nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói: “Lạt mềm buộc chặt sao? Vừa từ chối lại vừa hoang nghênh? Mặc dù là kế bề ngoài có chút cũ kỹ nhưng . . . Ta thích!” Đối với hắn mà nói, cô nương xinh đẹp hắn không thiếu, quá trình theo đuổi cô nương xinh đẹp khiến cho nàng phải một lòng nhớ tới mình đó mới là thú vị, mặc dù hắn ái mộ A Hạnh nhưng ở trong mắt của hắn những thứ này và ái mộ A Hạnh cũng không có mâu thuẫn gì.
Mấy ngày kế tiếp Hồ Lăng Hiên cũng không vội chờ A Hạnh, ngược lại hắn tránh thời gian của A Hạnh, chuyên chọn buổi tối A Hạnh không có ở đây mới tới, trong tiềm thức của hắn dường như vẫn cảm thấy chuyện này còn chưa thể xảy ra ngay trước mặt A Hạnh.
Mỗi lần hắn đều ngồi ở cùng một gian phòng, sau khi kết thúc kịch nói đều khen thưởng Xảo Oánh, bạc cũng càng ngày càng tăng lên gấp bội, 5 lượng, 10 lượng, 15 lượng, mà Xảo Oánh lần nào cũng nhàn nhạt từ chối. Những đào hát khác không biết trong lòng nàng dự tính cái gì, thấy nàng tỉnh táo tự kiềm chế, không vì vàng bạc mà khom lưng, ngược lại đối với nàng sinh ra lòng bội phục. Mà Hồ Lăng Hiên thấy nàng hết lần này đến lần khác cự tuyệt mình, bị loại thủ đoạn này làm cho tâm nhộn nhạo khó nhịn, càng cứng rắn quyết để cho nàng đến gặp mình mới được.
Mà Xảo Oánh tự mình cũng nghe được lai lịch của hắn. Biết hắn là người Hồ gia nhà giàu nhất Tấn thành, cũng biết tỷ tỷ của A Hạnh gả cho Hồ lão gia làm thiếp. Nàng nhớ tới ngày hôm đó, rạp hát gặp chuyện không may Hồ Lăng Hiên dường như rất khẩn trương với chuyện an nguy của A Hạnh, đầu tiên nàng còn tưởng rằng là Hồ Lăng Hiên có tình ý với A Hạnh, bây giờ nhìn lại, giữa bọn họ tồn tại mối quan hệ như vậy thì không có khả năng. Không hiểu tại sao, khi biết A Hạnh và Hồ Lăng Hiên không có khả năng, trong lòng Xảo Oánh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng A Hạnh còn có một tầng quan hệ, như vậy ở rạp hát thì hiểu rõ Hồ Lăng Hiên nhất chính là A Hạnh. Cho nên sáng sớm Xảo Oánh đã chờ A Hạnh đi đến rạp rồi tìm nàng.
Lúc tìm được nàng thì nàng đang nói đùa cùng với Vân Đóa, xa xa nghe được bọn họ nói đến Dung Tranh, A Hạnh hỏi Vân Đóa: “Thương thế của Dung Tranh đã khá hơn chút nào chưa?” Những ngày qua đều là Vân Đóa đưa thuốc cho Dung Tranh, rạp hát không nhiều quy củ như vậy, Vân Đóa mặc dù là nữ nhân, nhưng vì đưa thuốc cho Dung Tranh cũng không có gì kỳ quái.
Vân Đóa nói: “Khá hơn nhiều rồi, bây giờ đã có thể đứng dậy, cũng không đau đớn như trước, đại phu vừa xem. Nói qua một đoạn thời gian có thể xuống giường!” A Hạnh vì đáp ứng phụ thân không thể tiếp xúc với nam đào hát quá nhiều cho nên cũng không thể đến thăm, nhưng nàng vẫn rất lo lắng cho vết thương của Dung Tranh.
A Hạnh suy nghĩ một chút nói: “Chờ một lát ngươi đi đưa thuốc cho Dung Tranh, ta cũng đi cùng .” Có người ở gần cũng không tính là ở riêng cùng nhau.
Lúc này Xảo Oánh đi tới gần các nàng chào hỏi cũng cùng các nàng nói chuyện phiếm, nàng có chút chuyện cần nói riêng với A Hạnh nhưng Vân Đóa không đi, có nàng canh giữ ở bên cạnh A Hạnh làm trong lòng Xảo Oánh hết sức phiền muộn. Nếu tìm cách nói khéo cho Vân Đóa đi lại lộ ra mình quá có ý, còn không biết A Hạnh sẽ nghĩ như thế nào, chuyện này vẫn phải lấy được câu trả lời từ A Hạnh là tốt nhất.
Một hồi thấy Vân Đóa vẫn chưa có ý đi, suy nghĩ hỏi ở trước mặt nàng cũng không có gì, liền bắt đầu mở miệng nói bóng nói gió.
” A Hạnh nghe nói tỷ tỷ của ngươi gả đi Hồ gia, nàng có tốt không?”
A Hạnh nghĩ thầm. Có tốt hay không, vấn đề này theo người ngoài nhìn vào tỷ tỷ cẩm y ngọc dĩ nhiên là tốt, nhưng tỷ tỷ luôn phải cẩn thận, loại đau này người ngoài làm sao có thể hiểu rõ? Trong lòng nàng nhẹ thở dài một tiếng, trả lời: “Cũng may. Bây giờ nàng đã mang thai, không lâu nữa sẽ sinh hài tử!”
Vân Đóa ở một bên hỏi: “Tỷ tỷ của ngươi sinh hài tử hôm đó ngươi có định đến không?”
” Ngày đó có lẽ ta không đi được, nhưng đầy tháng của hài tử ta nhất định sẽ đi!”
Vân Đóa cười nói: “Dáng dấp A Hạnh xinh đẹp như vậy, tỷ tỷ của ngươi cũng nhất định rất đẹp, đến lúc đó sinh tiểu oa nhi nhất định càng xinh đẹp hơn, thật là muốn tận mắt xem một chút nga.” Vẻ mặt nàng đầy vẻ mong đợi.
Xảo Oánh hận nàng làm gián đoạn, không khỏi nói một câu: “Vân Đóa thích tiểu oa nhi, sau này ngươi tự mình sinh đi! Mong muốn thế nào thì tiểu oa nhi sinh ra sẽ như thế đấy!”
Vân Đóa không biết nghĩ tới điều gì, mặt đỏ lên, trách móc Xảo Oánh một hơi: “Xảo Oánh ngươi thật là không biết xấu hổ, cô nương còn chưa xuất giá lời như thế cũng nói ra miệng được! Không nói với các ngươi nữa, ta đi xem thuốc nấu cho Dung Tranh đã xong chưa.” Vừa nói xoay người chạy đi. A Hạnh ở sau lưng nàng kêu một tiếng: “Lát nữa khi đưa thuốc cho Dung Tranh nhớ gọi ta một tiếng!”
Giọng nói của Vân Đóa xa xa truyền tới: “Biết rồi!”
Xảo Oánh cười nói: “Nha đầu này, da mặt thật mỏng.” Tiếp theo lại nhìn A Hạnh một chút, tiếp tục hỏi: “Thế nào? Ngươi không thường đến Hồ gia thăm tỷ tỷ sao?”
” Hồ gia cũng không phải là hậu viện nhà ta, sao có thể muốn đến thì đến? Muốn đến cũng phải là ngày lễ ngày tết hoặc là có chuyện gì quan trọng.”
Xảo Oánh từ từ dẫn đề tài tới Hồ Lăng Hiên: “Lần trước lúc rạp hát gặp chuyện không may, vị công tử mặc cẩm bào màu xanh lá cây đi cùng Thẩm Nhị công tử chính là Hồ gia đại công tử có đúng không?”
A Hạnh nhìn nàng một cái nhẹ giọng ừ một tiếng.
Xảo Oánh cúi đầu: “Ta cảm thấy Hồ công tử là người vô cùng tốt, ngày đó nếu không phải là hắn cứu ta, ta đoán bây giờ ta cũng là nằm ở trên giường!”
Hồ Lăng Hiên, người tốt? Còn không đáng để phê bình. Nhưng nghĩ đến đối với mỹ nữ quả là không tệ.
” Hồ công tử nhân tài phong lưu, gia thế lại tốt, có lẽ đã lấy vợ nạp thiếp rồi.” Giọng nói rất bình thản giống như là chuyện lặt vặt bình thường nhưng trong lòng A Hạnh dâng lên cảm giác cổ quái.
Cô nương bàn luận chuyện công tử văn nhã vốn là chuyện rất bình thường. Vân Đóa cũng thường kéo hắn so sánh nói với Thẩm Nguyên Phong, một đám quý công tử Thẩm nhị. Nhưng lúc này Xảo Oánh nhắc tới Hồ Lăng Hiên lại cho nàng cảm giác rất đặc biệt. Không giống như là Vân Đóa, không chút tâm tính toán, mà là giống như là có lòng thăm dò.
Xảo Oánh đột nhiên nhắc tới Hồ Lăng Hiên là có ý gì?
“Theo ta được biết đại thiếu gia Hồ gia chưa có lấy vợ cũng không nạp thiếp, nhưng hình như nha đầu thông phòng không ít.” A Hạnh nói.
Còn chưa có chánh thê? Tâm Xảo Oánh âm thầm vui vẻ, từ dạo xem thái độ Hồ công tử, hắn đối với mình rất có hứng thú. Mình mặc dù là thân phận đào hát nhưng Hồ gia là thương gia, môn hộ sẽ không nghiêm cẩn giống như nhà quyền quý, thân phận của mình mặc dù không thể làm chánh thê nhưng mà làm thiếp vẫn là có thể, thừa dịp chánh thê còn chưa có vào cửa, nếu như mình có thể trở thành thiếp thất của hắn, sinh hạ cho hắn một nam một nữ, sau này cho dù chánh thê vào cửa, địa vị của mình trên căn bản cũng vững chắc. Về phần nha đầu thông phòng, nhà hơi giàu có thì ai mà không có nha đầu thông phòng, chỉ là một vài nha đầu làm ấm giường. Cho dù sau này trở thành thiếp thất thì sao, nàng là một tiểu thư nhà quan được dạy dỗ từ nhỏ sao có thể thua trong tay những nha đầu không có kiến thức này?
Gia nghiệp Hồ gia to lớn, Hồ công tử sau này lại là đương gia của Hồ gia, cả đời này cho dù mình làm thiếp chẳng phải vẫn tốt hơn làm chính thê của những tiểu thương gia kia sao? Đổi lại là trước kia, khi nàng vẫn là tiểu thư nhà quan, loại công tử thương gia này dĩ nhiên là không thể lọt vào mắt nàng, nhưng bây giờ tình hình khác trước, mình từ một bầu trời đầy nắng trở thành phù sa, chấp nhận ai cũng có thể chà đạp, trở thành thiếp thất phú thương đã là đường thoát thân tốt nhất của nàng.
Mặc dù A Hạnh nói rất tốt, cái gì nổi danh, chuộc thân, đổi lấy tự do, nhưng tự do sau này thì sao? Nàng phải gả cho người nào? Nàng nên dựa vào người nào? Nàng vẫn là một đào hát bị người ta xem thường, trở thành thiếp thất của Hồ công tử, tối thiểu sẽ không bị người khác tùy ý nhục mạ! Cho nên vẫn là đem hết toàn lực nắm cơ hội trước mắt thì tốt hơn.
Bây giờ chỉ phải nghĩ biện pháp làm cho Hồ Lăng Hiên không bỏ được mình, cam tâm tình nguyện mang nàng vào cửa. Đến lúc đó Hồ công tử tự sẽ chuộc thân vì mình.
A Hạnh thấy ánh mắt Xảo Oánh lóe lên, tuy không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì nhưng lại cảm thấy nhất định là có liên quan đến Hồ Lăng Hiên, nàng nhìn dung nhan Xảo Oánh kiều diễm như hoa, nhớ tới ngày đó Hồ Lăng Hiên nhìn mắt không chớp, nghĩ thầm chẳng lẽ là Hồ Lăng Hiên coi trọng nàng, cho nàng hy vọng nào đó? Nhưng Hồ gia tuyệt đối sẽ không cưới Xảo Oánh làm vợ, nhiều nhất cũng làm thiếp, hơn nữa Hồ Lăng Hiên này, cũng giống như phụ thân hắn háo sắc thành tánh, với Xảo Oánh thì sẽ có mấy phần thật lòng? Cho dù có gả vào cửa Hồ gia cũng chỉ là thống khổ cả đời thôi.
A Hạnh có lòng muốn nhắc nhở nàng mấy câu, nhưng nghĩ lại lại thôi, dù sao Xảo Oánh cũng là người cổ đại, từ nhỏ lễ giáo cổ đại đã rèn giũa, thì làm sao có cùng suy nghĩ với mình? Mình không thích nhưng trong lòng nàng có lẽ là thích hợp nhất, mình với nàng cũng không thân thiết đến thế, còn chưa đến mức có thể xen vào việc của nhau.
Xảo Oánh đã lấy được câu trả lời nàng muốn, chuyện khác nàng không muốn cùng A Hạnh nói nhiều, dù sao chuyện bây giờ còn chưa có gì chắc chắn, ngộ nhỡ chuyện không thành chẳng phải chọc người chê cười? Hơn nữa theo bản năng, nàng không muốn để cho A Hạnh biết chuyện này.
Nàng chuyển đề tài sang chuyện khác, A Hạnh thấy nàng không nói nữa, cũng không biến sắc trò chuyện cùng nàng, cho đến lúc Vân Đóa đến tìm A Hạnh, hai bên mới tách ra.
Buổi tối hôm đó khi Hồ Lăng Hiên lần thứ năm gọi Vĩnh Hoa tới khen thưởng Xảo Oánh, Xảo Oánh quay về phía Vĩnh Hoa yêu kiều thi lễ, giống như là bị thành ý của Hồ công tử làm cảm động, nói: “Công tử một mảnh thành ý, Xảo Oánh nếu như cự tuyệt nữa thì thật sự là quá không hợp lẽ, Xảo Oánh tự mình đến gặp mặt thành tâm tạ công tử.” Vẫn nên thu lưới đúng lúc, khẩu vị bị treo quá lâu, không thỏa mãn đối phương một cái chỉ sợ đối phương không ăn được sẽ mất đi hứng thú.
Những đào hát khác cũng cảm thấy Xảo Oánh làm như thế hợp tình hợp lý, đối phương năm lần bảy lượt đến khen thưởng, bị cự tuyệt nhiều lần như vậy vẫn không bỏ cuộc, nếu vẫn tiếp tục không đi chỉ sợ cũng sẽ đắc tội người này. Người có thể ngồi trên lầu gác kia cũng không phải là nhân vật mà đào hát như bọn họ có thể tùy ý đắc tội. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là người này không quá phận, chẳng qua là muốn gặp mặt một lần, nếu như lại có yêu cầu quá đáng, thì chớ bàn tiếp.
Xảo Oánh đi theo Vĩnh Hoa theo một con đường khác lên lầu gác, đi đến gian phòng Hồ Lăng Hiên.
Vĩnh Hoa đẩy cửa nói với Xảo Oánh: “Cô nương mời vào, công tử nhà ta ở bên trong chờ cô nương.”
Hồ Lăng Hiên ngồi ở bên cạnh bàn, tay vuốt chén trà bằng sứ nhẹ nhàng cười một tiếng, thấp giọng nói: “Lạt mềm buộc chặt sao? Vừa từ chối lại vừa hoang nghênh? Mặc dù là kế bề ngoài có chút cũ kỹ nhưng . . . Ta thích!” Đối với hắn mà nói, cô nương xinh đẹp hắn không thiếu, quá trình theo đuổi cô nương xinh đẹp khiến cho nàng phải một lòng nhớ tới mình đó mới là thú vị, mặc dù hắn ái mộ A Hạnh nhưng ở trong mắt của hắn những thứ này và ái mộ A Hạnh cũng không có mâu thuẫn gì.
Mấy ngày kế tiếp Hồ Lăng Hiên cũng không vội chờ A Hạnh, ngược lại hắn tránh thời gian của A Hạnh, chuyên chọn buổi tối A Hạnh không có ở đây mới tới, trong tiềm thức của hắn dường như vẫn cảm thấy chuyện này còn chưa thể xảy ra ngay trước mặt A Hạnh.
Mỗi lần hắn đều ngồi ở cùng một gian phòng, sau khi kết thúc kịch nói đều khen thưởng Xảo Oánh, bạc cũng càng ngày càng tăng lên gấp bội, 5 lượng, 10 lượng, 15 lượng, mà Xảo Oánh lần nào cũng nhàn nhạt từ chối. Những đào hát khác không biết trong lòng nàng dự tính cái gì, thấy nàng tỉnh táo tự kiềm chế, không vì vàng bạc mà khom lưng, ngược lại đối với nàng sinh ra lòng bội phục. Mà Hồ Lăng Hiên thấy nàng hết lần này đến lần khác cự tuyệt mình, bị loại thủ đoạn này làm cho tâm nhộn nhạo khó nhịn, càng cứng rắn quyết để cho nàng đến gặp mình mới được.
Mà Xảo Oánh tự mình cũng nghe được lai lịch của hắn. Biết hắn là người Hồ gia nhà giàu nhất Tấn thành, cũng biết tỷ tỷ của A Hạnh gả cho Hồ lão gia làm thiếp. Nàng nhớ tới ngày hôm đó, rạp hát gặp chuyện không may Hồ Lăng Hiên dường như rất khẩn trương với chuyện an nguy của A Hạnh, đầu tiên nàng còn tưởng rằng là Hồ Lăng Hiên có tình ý với A Hạnh, bây giờ nhìn lại, giữa bọn họ tồn tại mối quan hệ như vậy thì không có khả năng. Không hiểu tại sao, khi biết A Hạnh và Hồ Lăng Hiên không có khả năng, trong lòng Xảo Oánh cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng A Hạnh còn có một tầng quan hệ, như vậy ở rạp hát thì hiểu rõ Hồ Lăng Hiên nhất chính là A Hạnh. Cho nên sáng sớm Xảo Oánh đã chờ A Hạnh đi đến rạp rồi tìm nàng.
Lúc tìm được nàng thì nàng đang nói đùa cùng với Vân Đóa, xa xa nghe được bọn họ nói đến Dung Tranh, A Hạnh hỏi Vân Đóa: “Thương thế của Dung Tranh đã khá hơn chút nào chưa?” Những ngày qua đều là Vân Đóa đưa thuốc cho Dung Tranh, rạp hát không nhiều quy củ như vậy, Vân Đóa mặc dù là nữ nhân, nhưng vì đưa thuốc cho Dung Tranh cũng không có gì kỳ quái.
Vân Đóa nói: “Khá hơn nhiều rồi, bây giờ đã có thể đứng dậy, cũng không đau đớn như trước, đại phu vừa xem. Nói qua một đoạn thời gian có thể xuống giường!” A Hạnh vì đáp ứng phụ thân không thể tiếp xúc với nam đào hát quá nhiều cho nên cũng không thể đến thăm, nhưng nàng vẫn rất lo lắng cho vết thương của Dung Tranh.
A Hạnh suy nghĩ một chút nói: “Chờ một lát ngươi đi đưa thuốc cho Dung Tranh, ta cũng đi cùng .” Có người ở gần cũng không tính là ở riêng cùng nhau.
Lúc này Xảo Oánh đi tới gần các nàng chào hỏi cũng cùng các nàng nói chuyện phiếm, nàng có chút chuyện cần nói riêng với A Hạnh nhưng Vân Đóa không đi, có nàng canh giữ ở bên cạnh A Hạnh làm trong lòng Xảo Oánh hết sức phiền muộn. Nếu tìm cách nói khéo cho Vân Đóa đi lại lộ ra mình quá có ý, còn không biết A Hạnh sẽ nghĩ như thế nào, chuyện này vẫn phải lấy được câu trả lời từ A Hạnh là tốt nhất.
Một hồi thấy Vân Đóa vẫn chưa có ý đi, suy nghĩ hỏi ở trước mặt nàng cũng không có gì, liền bắt đầu mở miệng nói bóng nói gió.
” A Hạnh nghe nói tỷ tỷ của ngươi gả đi Hồ gia, nàng có tốt không?”
A Hạnh nghĩ thầm. Có tốt hay không, vấn đề này theo người ngoài nhìn vào tỷ tỷ cẩm y ngọc dĩ nhiên là tốt, nhưng tỷ tỷ luôn phải cẩn thận, loại đau này người ngoài làm sao có thể hiểu rõ? Trong lòng nàng nhẹ thở dài một tiếng, trả lời: “Cũng may. Bây giờ nàng đã mang thai, không lâu nữa sẽ sinh hài tử!”
Vân Đóa ở một bên hỏi: “Tỷ tỷ của ngươi sinh hài tử hôm đó ngươi có định đến không?”
” Ngày đó có lẽ ta không đi được, nhưng đầy tháng của hài tử ta nhất định sẽ đi!”
Vân Đóa cười nói: “Dáng dấp A Hạnh xinh đẹp như vậy, tỷ tỷ của ngươi cũng nhất định rất đẹp, đến lúc đó sinh tiểu oa nhi nhất định càng xinh đẹp hơn, thật là muốn tận mắt xem một chút nga.” Vẻ mặt nàng đầy vẻ mong đợi.
Xảo Oánh hận nàng làm gián đoạn, không khỏi nói một câu: “Vân Đóa thích tiểu oa nhi, sau này ngươi tự mình sinh đi! Mong muốn thế nào thì tiểu oa nhi sinh ra sẽ như thế đấy!”
Vân Đóa không biết nghĩ tới điều gì, mặt đỏ lên, trách móc Xảo Oánh một hơi: “Xảo Oánh ngươi thật là không biết xấu hổ, cô nương còn chưa xuất giá lời như thế cũng nói ra miệng được! Không nói với các ngươi nữa, ta đi xem thuốc nấu cho Dung Tranh đã xong chưa.” Vừa nói xoay người chạy đi. A Hạnh ở sau lưng nàng kêu một tiếng: “Lát nữa khi đưa thuốc cho Dung Tranh nhớ gọi ta một tiếng!”
Giọng nói của Vân Đóa xa xa truyền tới: “Biết rồi!”
Xảo Oánh cười nói: “Nha đầu này, da mặt thật mỏng.” Tiếp theo lại nhìn A Hạnh một chút, tiếp tục hỏi: “Thế nào? Ngươi không thường đến Hồ gia thăm tỷ tỷ sao?”
” Hồ gia cũng không phải là hậu viện nhà ta, sao có thể muốn đến thì đến? Muốn đến cũng phải là ngày lễ ngày tết hoặc là có chuyện gì quan trọng.”
Xảo Oánh từ từ dẫn đề tài tới Hồ Lăng Hiên: “Lần trước lúc rạp hát gặp chuyện không may, vị công tử mặc cẩm bào màu xanh lá cây đi cùng Thẩm Nhị công tử chính là Hồ gia đại công tử có đúng không?”
A Hạnh nhìn nàng một cái nhẹ giọng ừ một tiếng.
Xảo Oánh cúi đầu: “Ta cảm thấy Hồ công tử là người vô cùng tốt, ngày đó nếu không phải là hắn cứu ta, ta đoán bây giờ ta cũng là nằm ở trên giường!”
Hồ Lăng Hiên, người tốt? Còn không đáng để phê bình. Nhưng nghĩ đến đối với mỹ nữ quả là không tệ.
” Hồ công tử nhân tài phong lưu, gia thế lại tốt, có lẽ đã lấy vợ nạp thiếp rồi.” Giọng nói rất bình thản giống như là chuyện lặt vặt bình thường nhưng trong lòng A Hạnh dâng lên cảm giác cổ quái.
Cô nương bàn luận chuyện công tử văn nhã vốn là chuyện rất bình thường. Vân Đóa cũng thường kéo hắn so sánh nói với Thẩm Nguyên Phong, một đám quý công tử Thẩm nhị. Nhưng lúc này Xảo Oánh nhắc tới Hồ Lăng Hiên lại cho nàng cảm giác rất đặc biệt. Không giống như là Vân Đóa, không chút tâm tính toán, mà là giống như là có lòng thăm dò.
Xảo Oánh đột nhiên nhắc tới Hồ Lăng Hiên là có ý gì?
“Theo ta được biết đại thiếu gia Hồ gia chưa có lấy vợ cũng không nạp thiếp, nhưng hình như nha đầu thông phòng không ít.” A Hạnh nói.
Còn chưa có chánh thê? Tâm Xảo Oánh âm thầm vui vẻ, từ dạo xem thái độ Hồ công tử, hắn đối với mình rất có hứng thú. Mình mặc dù là thân phận đào hát nhưng Hồ gia là thương gia, môn hộ sẽ không nghiêm cẩn giống như nhà quyền quý, thân phận của mình mặc dù không thể làm chánh thê nhưng mà làm thiếp vẫn là có thể, thừa dịp chánh thê còn chưa có vào cửa, nếu như mình có thể trở thành thiếp thất của hắn, sinh hạ cho hắn một nam một nữ, sau này cho dù chánh thê vào cửa, địa vị của mình trên căn bản cũng vững chắc. Về phần nha đầu thông phòng, nhà hơi giàu có thì ai mà không có nha đầu thông phòng, chỉ là một vài nha đầu làm ấm giường. Cho dù sau này trở thành thiếp thất thì sao, nàng là một tiểu thư nhà quan được dạy dỗ từ nhỏ sao có thể thua trong tay những nha đầu không có kiến thức này?
Gia nghiệp Hồ gia to lớn, Hồ công tử sau này lại là đương gia của Hồ gia, cả đời này cho dù mình làm thiếp chẳng phải vẫn tốt hơn làm chính thê của những tiểu thương gia kia sao? Đổi lại là trước kia, khi nàng vẫn là tiểu thư nhà quan, loại công tử thương gia này dĩ nhiên là không thể lọt vào mắt nàng, nhưng bây giờ tình hình khác trước, mình từ một bầu trời đầy nắng trở thành phù sa, chấp nhận ai cũng có thể chà đạp, trở thành thiếp thất phú thương đã là đường thoát thân tốt nhất của nàng.
Mặc dù A Hạnh nói rất tốt, cái gì nổi danh, chuộc thân, đổi lấy tự do, nhưng tự do sau này thì sao? Nàng phải gả cho người nào? Nàng nên dựa vào người nào? Nàng vẫn là một đào hát bị người ta xem thường, trở thành thiếp thất của Hồ công tử, tối thiểu sẽ không bị người khác tùy ý nhục mạ! Cho nên vẫn là đem hết toàn lực nắm cơ hội trước mắt thì tốt hơn.
Bây giờ chỉ phải nghĩ biện pháp làm cho Hồ Lăng Hiên không bỏ được mình, cam tâm tình nguyện mang nàng vào cửa. Đến lúc đó Hồ công tử tự sẽ chuộc thân vì mình.
A Hạnh thấy ánh mắt Xảo Oánh lóe lên, tuy không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì nhưng lại cảm thấy nhất định là có liên quan đến Hồ Lăng Hiên, nàng nhìn dung nhan Xảo Oánh kiều diễm như hoa, nhớ tới ngày đó Hồ Lăng Hiên nhìn mắt không chớp, nghĩ thầm chẳng lẽ là Hồ Lăng Hiên coi trọng nàng, cho nàng hy vọng nào đó? Nhưng Hồ gia tuyệt đối sẽ không cưới Xảo Oánh làm vợ, nhiều nhất cũng làm thiếp, hơn nữa Hồ Lăng Hiên này, cũng giống như phụ thân hắn háo sắc thành tánh, với Xảo Oánh thì sẽ có mấy phần thật lòng? Cho dù có gả vào cửa Hồ gia cũng chỉ là thống khổ cả đời thôi.
A Hạnh có lòng muốn nhắc nhở nàng mấy câu, nhưng nghĩ lại lại thôi, dù sao Xảo Oánh cũng là người cổ đại, từ nhỏ lễ giáo cổ đại đã rèn giũa, thì làm sao có cùng suy nghĩ với mình? Mình không thích nhưng trong lòng nàng có lẽ là thích hợp nhất, mình với nàng cũng không thân thiết đến thế, còn chưa đến mức có thể xen vào việc của nhau.
Xảo Oánh đã lấy được câu trả lời nàng muốn, chuyện khác nàng không muốn cùng A Hạnh nói nhiều, dù sao chuyện bây giờ còn chưa có gì chắc chắn, ngộ nhỡ chuyện không thành chẳng phải chọc người chê cười? Hơn nữa theo bản năng, nàng không muốn để cho A Hạnh biết chuyện này.
Nàng chuyển đề tài sang chuyện khác, A Hạnh thấy nàng không nói nữa, cũng không biến sắc trò chuyện cùng nàng, cho đến lúc Vân Đóa đến tìm A Hạnh, hai bên mới tách ra.
Buổi tối hôm đó khi Hồ Lăng Hiên lần thứ năm gọi Vĩnh Hoa tới khen thưởng Xảo Oánh, Xảo Oánh quay về phía Vĩnh Hoa yêu kiều thi lễ, giống như là bị thành ý của Hồ công tử làm cảm động, nói: “Công tử một mảnh thành ý, Xảo Oánh nếu như cự tuyệt nữa thì thật sự là quá không hợp lẽ, Xảo Oánh tự mình đến gặp mặt thành tâm tạ công tử.” Vẫn nên thu lưới đúng lúc, khẩu vị bị treo quá lâu, không thỏa mãn đối phương một cái chỉ sợ đối phương không ăn được sẽ mất đi hứng thú.
Những đào hát khác cũng cảm thấy Xảo Oánh làm như thế hợp tình hợp lý, đối phương năm lần bảy lượt đến khen thưởng, bị cự tuyệt nhiều lần như vậy vẫn không bỏ cuộc, nếu vẫn tiếp tục không đi chỉ sợ cũng sẽ đắc tội người này. Người có thể ngồi trên lầu gác kia cũng không phải là nhân vật mà đào hát như bọn họ có thể tùy ý đắc tội. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là người này không quá phận, chẳng qua là muốn gặp mặt một lần, nếu như lại có yêu cầu quá đáng, thì chớ bàn tiếp.
Xảo Oánh đi theo Vĩnh Hoa theo một con đường khác lên lầu gác, đi đến gian phòng Hồ Lăng Hiên.
Vĩnh Hoa đẩy cửa nói với Xảo Oánh: “Cô nương mời vào, công tử nhà ta ở bên trong chờ cô nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.