A Hạnh

Chương 88: 87: Thọ thần của Vương phi (Hạ)

Thập Tam Xuân

06/01/2017

Hồ phu nhân thấy con gái nhận được sự tán thưởng của Vương phi, trong lòng rất là đắc ý nhưng trên mặt lại ra vẻ khiêm tốn, nói với mọi người: “Các vị phu nhân thật sự là quá khen, tiểu nữ sao xứng nhận được sự tán thưởng của các vị phụ nhân như vậy.”

Vương phi cười: “Được rồi Lệ Dung, ngươi cũng đừng khiêm tốn nữa, Nhã Tình nên nhận được sự tán thưởng như vậy.”

Hồ phu nhân từ chỗ ngồi đứng dậy đi đến trước mặt của Vương phi yêu kiều hành lễ một cái, nói: “Tiểu nữ được Vương phi yêu mến, Lệ Dung cảm kích khôn cùng! Chung thân đại sự của tiểu nữ, Lệ Dung kính xin Vương phi có thể phí tâm một chút.” Vừa nói ngẩng đầu nhìn Vương phi một cái.

Vương phi tự mình tiến đến đở Hồ phu nhân dậy, nói: “Nhã Tình là cháu ruột của ta, ta vẫn luôn đối đãi với nàng như con gái, ngươi yên tâm đi Lệ Dung, chung thân đại sự của nàng, ta nhất định sẽ an bài thoả đáng.” Vừa nói vừa vỗ vỗ tay Hồ phu nhân, lại dùng giọng nói nhỏ chỉ có Hồ phu nhân ở sát bên cạnh có thể nghe: “Lúc này nhiều người, sau ngọ yến lại nói chuyện này.”

Hồ phu nhân gật đầu một cái, khẩu khí Vương phi như vậy, hôn sự của Nhã Tình và Tam công tử chắc là không thành vấn đề. Hồ phu nhân nhẹ giọng thở phào nhẹ nhỏm.

Cho tới nay hai bên tuy có nói tới chuyện này nhưng chưa có hoàn toàn quyết định, để cho con gái gả vào vương phủ vẫn là tâm nguyện của nàng cho nên mục tiêu vẫn luôn ở trên người của Tam công tử, vì con gái giữ một đường lui. Nhưng bây giờ mắt thấy con gái cũng nhanh đến ngày cặp kê, nếu quả như thật hôn sự với Tam công tử không có hy vọng phải nhanh chóng xem xét nhà người khác. Cho nên nàng mới muốn thừa dịp cơ hội lần này đem hôn sự quyết định.

Nhưng bây giờ ổn rồi, chỉ cần Vương phi quyết định thì không có gì làm không được! Hôn nhân thứ tử xưa nay cũng là do chính phòng làm chủ, Vương phi nói được thì nhất định được!

Sau khi Hồ Nhã Tình đi ra khỏi phòng mang theo hai nha hoàn đi đến sân của Quận chúa. Nhưng đi đến một cái ngã ba Hồ Nhã Tình do dự một hồi sau đó đi tới một con đường trong đó. Nha hoàn sau lưng vội nhắc nhở: “Tiểu thư, sân Quận chúa nên đi con đường kia!” Đại nha hoàn của Hồ Nhã Tình lên tiếng, đi theo nàng tới vương phủ rất nhiều lần, cho nên đối với con đường kia nhớ hết sức rõ ràng.

Hồ Nhã Tình cũng không có bởi vì lời của nha hoàn mà dừng lại, nàng vừa đi vừa nói: “Ta biết con đường này không phải đi đến nơi của Quận chúa, bây giờ ta cũng không phải là muốn đi tìm Quận chúa.”

Một khác nha hoàn nhìn xung quanh chợt hiểu ra: “A~, tiểu thư, ngươi là muốn đi thăm Tuyết phi nương nương!”

Hồ Nhã Tình cười nhẹ một tiếng: “Vừa rồi ở chỗ Vương phi không nhìn thấy Tuyết phi nương nương, bà ấy nhất định là vẫn còn ở viện của mình. Ta cần phải thỉnh an bà!” Vừa nói quay đầu trầm mặt xuống quay về phía hai nha hoàn quát lên: “Còn không mau một chút, thỉnh an Tuyết phi xong còn phải đi đến chỗ Quận chúa! Hai đứa nha hoàn chết tiệt, thích nhìn đông tới nhìn tây, làm ta phân tâm! Nếu như làm hư chuyện của ta cẩn thận ta đem bọn ngươi bán đi thanh lâu!”



Thân thể hai nha hoàn run rẩy đồng loạt cúi đầu, cũng không dám nhìn đông tới nhìn tây nữa, cũng không dám nói thêm một lời mà đi theo tiểu thư nhà mình.

Đám người Hồ Nhã Tình đi qua một cái hành lang thật dài, trước mặt chính là viện của Tuyết phi.

Nhưng đột nhiên Hồ Nhã Tình đi ở phía trước dừng bước, trên mặt hiện ra vẻ âm trầm, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm trước mắt, hai mắt bắn ra hàn quang làm cho người ta kinh hãi.

Trong lòng hai nha hoàn run lên, đang xác định xem vẻ mặt đáng sợ kia cua rtiểu thư có phải là bởi vì mình hay không, lúc này mới theo ánh mắt của nàng nhìn sang.

Viện của Tuyết phi mang phong cách rất khác biệt, trước viện xa hoa lộng lẫy, có một đôi nam nữ trẻ tuổi chậm rãi từ đằng xa đi tới, nam nhân thân hình cao ráo, khuân mặt anh tuấn, tóc xoăn màu nâu, nữ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp, mặt mũi vô cùng thanh lệ, khí chất thanh nhã thoát tục.

Hai người mặc dù là một trước một sau, cách xa nhau khoảng hai ba bước chân nhưng nam nhân phía trước thỉnh thoảng quay đầu lại dịu dàng mỉm cười với nữ nhân sau lưng, có lúc thậm chí xoay người, bước ngược về phía sau vừa cười vừa nói chuyện. Nữ nhân mặc dù thái độ không nhiệt tình như nam nhân kia nhưng khóe miệng của nàng vẫn luôn chứa sự vui vẻ.

Hoa hai bên dường như nhảy múa xung quanh bọn họ, những cánh hoa phiêu trong gió, như một trận mưa màu hồng nhẹ bao quanh bọn họ.

Hình ảnh này giống như là một bức tranh tuyệt mỹ, làm cho người ta nhìn không nỡ dời mắt, ngoại trừ xúc động vẫn chỉ có xúc động.

Hai nha hoàn đang chìm đắm trong bức tranh xinh đẹp như vậy, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của tiểu thư: “Các người nhìn xem một chút, nữ nhân kia có phải là muội muội A Hạnh của Tứ di nương hay không!”

Nghe được giọng nói của tiểu thư, hai nha hoàn mới hoàn hồn trợn to hai mắt nhìn nữ nhân đó.



Các nàng đã nhận ra trừ Tam công tử còn ai có thể xinh đẹp rung động lòng người như vậy? Về phần nữ tử. . . Nha hoàn cẩn thận nhìn một chút, một người trong đó do dự nói: “Đúng là rất giống, nhưng A Hạnh đen hơn nhiều! Nữ nhân này đẹp hơn nhiều. . .” Nói tới đây nha hoàn đó chợt im bặt, ở trước mặt tiểu thư khen nữ tử khác xinh đẹp, đây không phải là tự tìm chết sao?

Nhưng cũng may dường như tiểu thư không chú ý lời của nàng, nha hoàn liếc mắt nhin tiểu thư một cái, thấy mặt nàng cũng không có phản ứng đặc biệt gì liền thở phào nhẹ nhỏm.

” Không! Không phải giống, mà chính là nàng! Trước kia làn da nàng cũng rất trắng, sau đó không hiểu sao biến thành đen, bây giờ đã khôi phục!” Hồ Nhã Tình lạnh lùng nói, càng nói càng nghiến răng.

Đôi mắt Hồ Nhã Tình nhìn chằm chằm hình ảnh phía trước, chỉ cảm thấy sao hình ảnh kia nhức mắt như vậy. Nụ cười trên mặt của Tam công tử chính là thứ nàng thích nhất, nhưng khi nhìn nụ cười như thế lại hướng về một nữ tử khác, nàng hận không thể có cây đao trong tay sau đó nhào tới chọc mù đôi mắt của nữ tử kia!

Sắc mặt nàng âm trầm nhìn bọn họ đi vào trong viện, cho đến khi không còn thấy bóng lưng của bọn họ nữa mới xoay người, gương mặt trắng như giấy, cặp mắt lại sáng dị thường, như có ngọn lửa đang cháy bên trong!

” Chúng ta đi!” Hồ Nhã Tình nghiến răng nói.

Bọn nha hoàn thấy tiểu thư như thế, thở mạnh cũng không dám, rụt vai, cúi đầu, chỉ sợ tiểu thư sẽ nổi giận vô cớ trên người của mình.

” Bây giờ đi đến nơi của Quận chúa!” Hồ Nhã Tình hít thở sâu mấy lần, trên mặt từ từ khôi phục bình thường, sau đó ổn định bước chân đi sang một hướng khác.

Mà Thẩm Nguyên Phong và A Hạnh hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Hồ Nhã Tình, mặc dù Thẩm Nguyên Phong thính lực rất tốt nhưng một là vì khoảng cách khá xa, hai là vì nơi ở của mẫu thân mình đương nhiên sẽ buông lỏng một chút, hơn nữa sự chú ý của hắn đều ở trên người của A Hạnh, cho nên cũng không phát hiện Hồ Nhã Tình. Dĩ nhiên đối với hắn mà nói cho dù thấy được Hồ Nhã Tình, hắn cũng chỉ chào hỏi đối phương là nhiều lắm nhất, chắc chắn sẽ không đặt đối phương trong lòng.

A Hạnh đến gần chỗ này cảm thấy cũng có chút kỳ quái, kiến trúc nơi này và vương phủ khác xa hoàn toàn, tường rào là dùng sắt uống thành, phía trên có dây mây leo chung quanh. Còn có vài đóa hoa loa kèn đỏ đỏ tím tím.

Nhìn qua lan can liền có thể thấy cả vườn hoa anh đào nở rộ, cùng với nóc của viện hình cầu màu trắng, tràn đầy phong cách nước ngoài. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện A Hạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook