A Hạnh

Chương 87: Thọ thần của Vương phi (Trung)

Thập Tam Xuân

06/01/2017

Cùng lúc đó Trương Văn Thanh và Phương Mặc Trúc cũng nhìn thấy hai người A Hạnh, lập tức xệ mặt xuống. Hừ lạnh một cái sau đó hất đầu, hai tay vắt ra sau lưng đi qua bên cạnh bọn họ. Mà Phương Mặc Trúc dường như gầy hơn một chút, trong mắt có loại lo âu buồn bã, sau khi tiếp xúc ánh mắt với Lăng Tử Phong lập tức cúi đầu, đi theo sau lưng sau lưng Trương Văn Thanh, vẫn luôn không ngẩng đầu lên. Phía sau bọn họ còn có mấy người đi theo, và một xe đạo cụ đơn giản. Xem ra nhỏ hơn rạp hát Thính Tùng không ít.

Dung Tranh ở bên cạnh Lăng Tử Phong khẽ hừ một tiếng nói: “Bây giờ Thanh Vân cũng chỉ có Phương Mặc Trúc! Phương Mặc Trúc còn có thể thành công được bao lâu? Nhìn hắn dáng vẻ đó, hai mắt vô thần, vẻ mặt uể oải, chỉ sợ thời kì huy hoàng nhất cũng xắp kết thúc!” Thương thế Dung Tranh đã ổn thỏa rất nhiều cho nên lần này cũng đi theo tất cả mọi người, chỉ là thân thể vừa mới khôi phục cho nên tất cả công việc đoàn người cũng không để cho hắn nhúng tay.

Lăng Tử Phong đưa tay ngăn Dung Tranh đang định nói thêm: “Nơi này là vương phủ, không nên gây chuyện, chúng ta chỉ cần quản chuyện của mình là tốt rồi, những chuyện của người khác không liên hệ đến chúng ta, không cần để ý tới.”

Mọi người khinh bỉ cách làm người của Phương Mặc Trúc và Trương Thanh Vân cho nên cũng dùng ánh mắt khinh thường miệt thị nhìn bọn họ. Nhưng nơi này là vương phủ, mọi người không dám gây chuyện, bằng không theo tính khí bọn họ đã sớm nói mấy lời châm chọc khiêu khích hai người kia!

Người của hai bên đã đâu vào đấy, nước sông không phạm nước giếng, kính vị phân minh.

A Hạnh nhớ tới Trương Thanh Vân hèn hạ vô sỉ, cố ý phân phó mọi người đề cao cảnh giác, trông coi đạo cụ của mình, bây giờ mọi người ở trong một cái viện chúng một cái viện, tránh cho có người giở trò.

Kế tiếp A Hạnh liền dẫn sư phụ bố trí sân khấu của rạp hát, đi đến nơi vương phủ đã đặc biệt bố trí cho bọn họ, bắt đầu sắp xếp.

Diện tích Vương phủ vô cùng rộng rãi, so với nhà giàu nhất Tấn thành là Hồ phủ còn lớn hơn gấp đôi. Nơi đi qua không ít vườn đình bao quanh, hành lang dài rộng rãi, cây cối xanh tươi tốt, suối nước róc rách bênh cạnh, tráng lệ nguy nga, đẹp không sao tả xiết.

Thấy đám người nhìn không nở dời mắt, một sư phụ sân khấu trong đó cảm thán lên tiếng: “Trời ạ, đây chính là nhân gian tiên cảnh sao.” Chọc cho hai nhà hoàn vương phủ che miệng cười trộm.

Không lâu đã tới nơi, rạp hát mà vương phủ bố trí cho bọn họ làm rạp hát tạm mà còn muốn lớn hơn rạp hát của bọn họ. Chính giữa là một sân khấu cao, bốn phía là đất trống trải đá xanh, lúc này đã dọn lên không ít ghế và bàn nhỏ. Thời điểm giờ vẫn còn sớm, trừ nha hoàn và một số gã sai vặt cũng không có khách nhân.

A Hạnh hỏi thăm nha hoàn dẫn đường: “Hôm nay sẽ có rất nhiều người đến xem kịch sao?”

Hai nha hoàn đã sớm nghe nói chủ nhân của rạp hát là một nữ tử, trong lòng đối với nàng tràn ngập tò mò. Lúc này thấy đối phương là một cô nương mặt mũi thanh lệ, khí chất cao nhã, trong lòng sinh ra hảo cảm, cho nên đối với câu hỏi của nàng ngược lại cũng kiên nhẫn trả lời.

Một nha hoàn mặc áo xanh lá trong đó nói: “Khách nhân hôm nay cũng không ít, muốn xem kịch thì xem kịch, muốn thưởng ngoạn thì thưởng ngoạn. Nhưng ta nghĩ buổi tối khách nhân chắc chắn sẽ rất nhiều.”

Rạp hát Thính Tùng chuẩn bị hai vở kịch, buổi chiều một vở, buổi tối một vở, mà rạp hát Thanh Vân chỉ có Phương Mặc Trúc biểu diễn, là sắp xếp sau buổi trưa, sau khi kịch nói của Thính Tùng diễn xong, loại an bài này làm cho rạp hát Thanh Vân thoạt nhìn giống như là làm nền cho Thính Tùng, khó trách ông chủ Trương Văn Thanh vẫn luôn đen mặt.

Sau khi sân khấu bố trí xong, đào hát của Thính Tùng mang theo đạo cụ đi đến phía sau hậu đài sân khấu dựng tạm kia, bắt đầu chuẩn bị biểu diễn, làm quen không gian xung quanh.

A Hạnh đang bận rộn với một đám đào hát chợt nghe có người sau lưng gọi nàng. Nàng quay đầu nhìn lại, vóc người khôi ngô kia chính là A Lực, lúc này hắn đang cười ngây ngô nhìn nàng.

“A Hạnh cô nương, công tử nhà ta ở bên kia, bảo ta mời ngươi qua đó một chút. Nói có một số việc tìm ngươi.” Hắn xoay người chỉ bên ngoài rạp hát.

A Hạnh gật đầu sau đó nói với Lăng Tử Phong phải đi một chú. Liền đi theo A Lực.



Bên ngoài rạp hát, Thẩm Nguyên Phong đứng ở dưới tàng cây, nhìn nàng mỉm cười. Một thân cẩm bào màu trắng, áo khoác bên ngoài màu bạc, thanh dật xuất trần, tuấn tú phi phàm. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây rậm rạp chiếu xuống người hắn tạo ra thứ ánh sáng chói mắt, dung nhan tuấn mỹ của hắn như làm lu mờ hết tất cả xung quanh. Cho người ta cảm giác hư ảo.

A Hạnh đi tới, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn nàng chăm chú, nụ cười trên khóe miệng càng sâu.

A Hạnh biết hôm nay bọn họ có thể xuất hiện ở nơi này là nhờ Thẩm Nguyên Phong không ít. Cho nên trong lòng rất cảm kích hắn. Nàng mỉm cười nói: “Hôm nay khách nhân của vương phủ không phải rất nhiều sao? Ngươi làm sao còn ở chỗ này?” Làm con trai được Tấn vương cưng chiều, cần phải nên xuất hiện ở nơi náo nhiệt nhất mới đúng chứ!

Thẩm Nguyên Phong cười nói: “Trường hợp này tự có đám người thế tử đối phó, ta chỉ cần đứng gần cho thỏa đáng là được, đến thời điểm ngọ yến kính Vương phi một chén rượu là được rồi.” Càng là chuyện khoe danh tiếng càng phải tránh xa, đây là phong cách của Thẩm Nguyên Phong hắn.

A Hạnh nhìn hắn một cái, nhớ tới hắn lần trước ở rạp hát cùng nàng nói qua đột nhiên cảm giác được, Thẩm Nguyên Phong trải qua cuộc sống ở trong vương phủ có thể không nhàn nhã tùy ý như bản thân thể hiện ra ngoài.

” Các người có ổn không? Khách nhân hôm nay có lẽ rất nhiều, nhưng mà ngươi không cần khẩn trương, cho dù là xảy ra vấn đề gì vẫn còn có ta.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Bất kể thế nào ta cũng sẽ không để cho ngươi gặp chuyện.” Giọng nói thật thấp, như nước chảy róc rách, chậm rãi chảy xuống lòng nàng.

A Hạnh đột nhiên cảm giác được gáy có chút tê dại, bên tai cũng hơi nóng lên. Nàng theo bản năng đưa tay sờ một cái.

” Thế nào vậy? Muỗi cắn sao? Xung quanh đây đúng là không ít muỗi.” Tay hắn giơ giơ lên bên cạnh nàng giống như là muốn đuổi muỗi.

A Hạnh cúi đầu nhẹ giọng nói: “Không sao, đã không sao. Ta. . . Ta về trước, còn có rất nhiều chuyện phải làm. . .” Giọng nói của nàng có chút luống cuống, không lắng nghe, tuyệt đối sẽ nghe không hiểu. Nàng nói xong cũng không chờ hắn đáp lời liền xoay người đi trở về.

” Chờ một chút, chớ vội đi!” Thẩm Nguyên Phong ở phía sau gọi lại: “Chính sự ta còn chưa nói mà!”

A Hạnh xoay người, theo bản năng có chút tránh ánh mắt của hắn.

Thẩm Nguyên Phong đến gần hai bước, từ từ đi ra khỏi bóng cây, ánh mặt trời nhún nhảy trên người của hắn, làn da trắng như tuyết của hắn được phủ lên một tầng ánh sang óng ánh.

” Mẫu thân ta muốn gặp ngươi.”

Một câu nói làm cho A Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Mẫu thân ngươi? Tại sao muốn gặp ta?” Nàng chỉ là một người bình dân.

Thẩm Nguyên Phong cười nói: “Ngươi còn không biết bây giờ danh tiếng của người lớn thế nào sao, bây giờ người người đều bàn luận xem chủ nhân của rạp hát Thính Tùng là như thế nào! Mẫu thân ta cũng không ngoại lệ, nghe nói hôm nay ngươi đã đến rồi thì bảo ta mời ngươi qua đó!”

Thật ra thì lời của Thẩm Nguyên Phong có chút sơ hở. Trắc phi nương nương cho dù là muốn gặp nàng chỉ cần cho người đên mời là được rồi, cần gì mà nhờ con trai của mình tới mời, đổi lại là A Hạnh thì bình thường nhất định sẽ phát hiện tiểu tiết này nhưng lúc này đầu óc nàng đang có chút loạn, hơn nữa đối với chuyện nương nương muốn gặp mình thật sự là đáng ngạc nhiên.

Nếu là trắc phi nương nương triệu kiến, dĩ nhiên là không thể cự tuyệt. A Hạnh gật đầu nói: “Được rồi, ta đi theo ngươi.”



Thẩm Nguyên Phong xoay người trên mặt lộ ra cảm giác vui vẻ vô cùng.

Bên kia, bốn người Hồ gia người đang dưới sự hướng dẫn của gia đinh đi đến đại sảnh vương phủ. Chính giữa đại sảnh, trên ghế thái sư đã có không ít đại quan quý nhân ngồi. Thân phận thấp như bọn họ phải ngồi ở phía sau lưng. Mà Tấn vương thì một thân cẩm phục ngồi ở vị trí chủ vị.

Tấn vương khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, mặt mũi đầy đặn, thần thái sáng láng. Khóe miệng hàm chứa nụ cười, nhìn qua vô cùng hòa khí. Nhưng trong đôi mắt sáng lạng lại hàm chứa thần quang, làm cho lòng người sinh kính trọng.

Bốn người Hồ gia đi lên trước mặt hướng Tấn vương hành lễ thỉnh an, Tấn vương cười cho bọn họ miễn lễ, lại hàn huyên mấy câu, đối với người của Hồ gia Tấn vương vẫn cho họ mặt mũi rất đủ. Thế tử Trầm Nguyên Khuê tiến lên giới thiệu phụ tử Hồ gia gặp mặt các vị đại nhân, hai người Hồ gia cũng cung kính hành lễ. Các quý nhân thấy Tấn vương đối với người này vô cùng khách khí liền chào hỏi bọn họ nhưng rất rõ ràng không đem bọn họ để vào mắt.

Mà mẹ con Hồ thị theo nha hoàn dẫn đường đến nội thất thỉnh an Vương phi.

Vừa vào phòng đã ngửi thấy nồng nặc mùi son phấn, một phòng đầy các nữ nhân ăn mặc hào hoa phú quý, oanh oanh yến yến cười nói. Mà chủ vị thì Vương phi đang ngồi, Tấn vương phi đầu đội mão minh châu.

Mẹ con Hồ thị dập đầu hành lễ Vương phi, nói một tràng lời mừng thọ. Vương phi cười cho bọn họ đứng dậy, sau đó gọi Hồ Nhã Tình tiến đến kéo tay nàng cẩn thận nhìn nhìn.

” Nhã Tình thật là càng lớn càng đẹp. Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp, thật là làm cho mọi người không nở dời mắ a! Mọi người nói có phải thế không?”

Các quý phụ hoặc là thiếp thất của Tấn vương hoặc là gia quyến đại quan quý nhân hôm nay tới chúc thọ đều là người tinh mắt, nghe Vương phi nói như vậy thì làm sao lại không hiểu mà thuận theo, cũng rối rít gật đầu phụ họa.

Hồ Nhã Tình với dung mạo của mình vẫn luôn rất tự tin, lúc này nghe mọi người tán dương, trong lòng mặc dù vui mừng nhưng vẫn làm bộ như thẹn thùng, cúi đầu.

Vương phi cười haha nói: “Tiểu nha đầu này còn xấu hổ, cũng đã là đệ nhất mỹ nhân Tấn thành, khen ngợi chắc cũng đã nghe không ít, sao còn xấu hổ như vậy?”

Hồ Nhã Tình nhỏ giọng nói: ” Dung mạo cháu gái sao có thể so sánh với Quận chúa tỷ tỷ, thế nhân chưa từng thấy qua dung mạo của Quận chúa tỷ tỷ mới coi trọng Nhã Tình, nếu không đệ nhất mỹ nhân Tấn thành sao có thể rơi vào trên người Nhã Tình!” Quận chúa dĩ nhiên là khuê nữ của Vương phi, đã mười lăm tuổi. Đã được Hoàng thượng tứ phong gả cho một công tử của Thừa tướng đại nhân, chờ thọ thần của Vương phi qua sẽ phụng chỉ thành hôn.

“Cái miệng nhỏ bé này a, thật đúng là như bôi mật.” Vương phi bị nàng tâng bốc nên rất vui vẻ, cười nhẹ vỗ tay nàng.

Hồ Nhã Tình che miệng cười cười, tiếp theo lại nhìn xung quanh một lần: “Sao lại không thấy Quận chúa vậy?”

Vương phi cười nói: “Quận chúa tỷ tỷ của ngươi vẫn còn chậm chạp ở trong khuê phòng, không bằng ngươi đi xem giúp ta một chút?”

Hồ Nhã Tình thuận theo gật đầu nói: “Cháu gái đang muốn đi xem Quận chúa, lâu rồi không gặp, thật nhớ nàng.” Nói xong lại khiêm nhường hướng Vương phi và các quý phụ làm lễ, mang theo hai nha hoàn chậm rãi đi ra.

Vương phi nhìn hình bóng Hồ Nhã Tình, cười với Hồ phu nhân nói: “Ta Nhã Tình càng nhìn càng thích, không chỉ có là xinh đẹp lại đoan trang, nhẹ nhàng thanh thoát, rất có phong phạm. Những thứ này đều là do ngươi biết dạy.”

Các quý phụ rối rít phụ họa, có khen Hồ Nhã Tình, có khen Hồ phu nhân dạy nữ tử giỏi, trong lúc nhất thời trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện A Hạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook