A Hạnh

Chương 86: Sinh thần của Vương phi (Thượng)

Thập Tam Xuân

06/01/2017

Hai mắt A Hạnh sáng lên trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng: “Có thật không?”

Nếu quả thật là như vậy, một khi nhận được lời mời từ vương phủ, địa vị kịch nói của bọn họ ở trong thành cũng vững chắc hơn, tương lai cũng sẽ không có người nào dám lên tiếng nói lời không tốt về kịch nói nữa, ngay cả Tấn vương cũng thưởng thức kịch nói thì kẻ lại dám lên tiếng vũ nhục!

Thẩm Nguyên Phong gật đầu nói: “Chuyện lớn như vậy ta có thể gạt ngươi sao? Sau khi ta nhận được tin đã cố ý tới nói cho ngươi biết, hai ngày nữa, vương phủ sẽ phái người tới bàn bạc chuyện này cùng các ngươi, trước ta nói cho ngươi biết để cho các ngươi chuẩn bị.”

A Hạnh nhìn hắn đột nhiên cười nói: “Thẩm Nguyên Phong cám ơn ngươi!”

” Cám ơn ta làm gì?”

“Ta biết khẳng định là ngươi bỏ ra không ít công sức trong đó! Ta không cám ơn ngươi thì cảm ơn ai nào?”

Thẩm Nguyên Phong cười: “Ngươi đổi mặt nhanh thật, mới vừa rồi còn đang mắng ta, bây giờ lại mặt mày hớn hở cám ơn ta!”

Mặt A Hạnh ửng hồng lên, xấu hổ nói: “Lời này của ngươi thật đúng là làm cho ta không đất dung thân.”

“Được rồi, thật không thú vị, lại tưởng thật rồi.”

Thẩm Nguyên Phong nói tiếp: “Lần này đúng là không phải công lao của một mình ta, có thể ngươi còn không biết. Thật ra thì phụ vương ta đã âm thầm đến xem kịch nói của các ngươi, chỉ là cách làm người của ông không thích phô trương, cho nên cố tình không để lộ thân phận. Có thể ông cải trang thành một lão đầu tử bình thường ngồi ở dưới lầu cũng không chừng. Là ông cảm thấy kịch nói của các ngươi rất hay, cho nên mới muốn các ngươi đến.”

A Hạnh ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Có chuyện này ư?” Thật đúng là hổ phụ sinh hổ tử, thì ra tính tình Thẩm Nguyên Phong đến từ cha hắn.

“Dĩ nhiên ta cũng ra không ít công sức!” Thẩm Nguyên Phong ho nhẹ một tiếng: “Đừng quên cảm tạ ta!”

(ed : Tính cách trẻ con, bản tính cà lơ phất phơ. I like it !!!)



A Hạnh vỗ tay cười: “Không quên không quên, chờ chúng ta tập xong kịch mới lại mời ngươi đến xem!”

Đôi mắt Thẩm Nguyên Phong đảo một vòng dường như không hài lòng lắm nhưng vẫn miễn cưỡng ừ một tiếng. So với xem kịch thì hắn thích A Hạnh có thể tình nguyện đi chơi với hắn, nhưng đoán chứng vừa nói ra miệng nhất định sẽ bị đối phương xem thường.

Vẫn là nên nghĩ lại. . .

* * * * *

Khi A Hạnh báo tin vương phủ muốn mời rạp hát đến biểu diễn cho mọi người biết, mọi người dĩ nhiên là hân hoan vui mừng, hưng phấn không thôi!

Vương phủ a~, đây chính là nơi tôn quý nhất của Tấn thành! Tấn vương chính là hoàng đế của Tấn thành này! Có thể đến được nơi tôn quý như vậy, biểu diễn cho người tôn quý như vậy thì chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ rạp hát Thính Tùng đã lấy được sự công nhận của giới quý tộc, chứng tỏ rạp hát sắp leo được đến đỉnh cao! Chứng tỏ đào hát bọn họ rốt cục có ngày nổi danh, năm đó Phương Mặc Trúc cũng vì được vương phủ mời nên mới nhảy vọt lên trở thành đào hát đứng đầu Tấn thành! Đây chính là cơ hội tốt nhất cho họ! Điều này có thể không làm cho họ hưng phấn sao !

Trong lúc nhất thời, người người đều hồng quang đầy mặt, tươi cười như đánh tiết gà.

Hai ngày sau quả nhiên Tấn vương phủ phái người tới thương nghị bàn bạc chuyện này cùng rạp hát, quyết định ngày giờ xong còn thanh toán trước không ít tiền cọc. Hai vở kịch cũ mới đều đặt hết. A Hạnh lập tức quyết định mang vở kịch mới diễn lần đầu ở vương phủ, trước tiên nhất định phải giữ cảm giác thần bí về vở kịch mới, vở cũ trước đó mọi người cũng xem rồi sẽ không tạo được bất ngờ, kích thích được giác quan của mọi người, nâng cao không khí ngày hôm đó tới mức tốt nhất!

Các diễn viên vừa nghe nói mình sẽ diễn lần đầu vở mới ở vương phủ, vừa cao hứng cũng có chút khẩn trương. Đây chính là vương phủ, chút sai sót nhỏ sẽ rơi đầu cho nên mọi người càng thêm nghiêm túc nỗ lực tập diễn. A Hạnh nhận ra được tâm tình mọi người khẩn trương, những ngày này các diễn viên cũng chưa diễn thử trước mặt mọi người, ngộ nhỡ ngày đó đứng ở trên trên sân khấu khẩn trương đến không nói ra lời thì phiền toái lớn! Cho nên lúc nàng rảnh rỗi cũng không ngừng khích lệ mọi người, động viên họ làm cho họ tin tưởng vào năng lực diễn suất của mình, chỉ cần toàn lực ứng phó thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Nàng còn nói: “Ta đã hỏi qua Thẩm Tam công tử, Tấn vương và Vương phi cũng là người rất hòa khí, sẽ không động một chút là đòi mạng, cho nên chúng ta hoàn toàn có thể thoải mái, không cần khẩn trương như vậy, theo diễn tập bây giờ ta bảo đảm mọi người chẳng những không có chút nguy hiểm nào mà còn được khen thưởng hậu hĩnh!” Cứ như vậy, nàng hết lần này đến lần khác khai sáng, tâm tình các diễn viên cũng từ từ ổn định lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy đã đến ngày sinh thần của Vương phi.

Tấn vương là trọng thần hoàng đế tin cậy, nhìn ông có được cả một vùng đất phong thì đã biết hoàng đế coi trọng ông đến mức nào. Mà Tấn vương phi nghe nói cũng là xuất thân từ đại gia tộc gia thế hiển hách. Cho nên sinh thần đương nhiên là vô cùng náo nhiệt. Rất nhiều đại quan quý tộc còn cố ý từ kinh thành chạy tới chúc mừng sinh nhật nàng.

Bây giờ đang là cuối mùa xuân đầu mùa hè, bầu trời quang đãng, khí trời rất tốt. Ánh mặt trời vô cùng nhu hòa, không khí hết sức mát mẻ. Hoa cỏ cây cối cũng hết sức tươi tốt, vì thế sinh thần Vương phi càng tăng thêm không khí vui mừng.

Trong ngoài Tấn vương phủ người xe tấp nập. Các đại quan quý nhân tới chúc mừng nối liền không dứt. Gia đinh mặc đồng phục đứng ở cửa nghênh đón, ngay ngắn chỉnh tề.



Lúc này hai chiếc xe ngựa bốn bánh ở cửa chính dừng lại. Trong một chiếc bỗng có bàn tay trắng nõn chậm rãi vén rèm lên, sau đó lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

” Mẫu thân, hôm nay Tấn vương phủ thật náo nhiệt a.”

Trong xe một giọng nói trầm lạnh vang lên: “Nhã Tình, hôm nay cũng không phải là ngày bình thường, sinh thần Vương phi, tân khách nhiều nơi đều đến đây, cho nên hôm nay con nhất định phải thật cẩn thận, không thể thất lễ với người khác!”

Thanh âm của thiếu nữ mang theo một cổ ngạo khí: “Mẫu thân, Tình nhi từ nhỏ được mẫu thân dạy bảo, chẳng lẽ Tình nhi xử sự vẫn không thể làm cho mẫu thân yên tâm sao?”

Phu nhân yêu thương cười một tiếng: “Mẫu thân mặc dù yên tâm nhưng con là con gái của ta, đương nhiên cũng phải dặn dò nhiều một chút.”

Mẹ con này hai người này dĩ nhiên là chủ mẫu Hồ gia Hồ phu nhân và Đại tiểu thư Hồ gia Hồ Nhã Tình. Mà một chiếc xe khác cũng có hai người chính là Lão gia Hồ gia và chủ nhân tương lai Hồ gia Hồ Lăng Hiên. Hồ lão gia nói với Hồ Lăng Hiên: “Khách nhân hôm nay đều là đại quan quý tộc, ngươi làm việc cẩn thận chút, hoàn toàn không thể đắc tội với người ở đây, thương gia chúng ta làm ăn quan trọng nhất chính là mối giao tiếp, nếu như đắc tội những vị này, tùy tiện phẩy tay một cái cũng cho chúng ta lãnh đủ!”

Hồ Lăng Hiên cung kính trả lời: “Con nhất định thủ lễ khiêm nhường.”

” Ừm.” Hồ lão gia hài lòng gật đầu.

Bốn người được nha hoàn và người hầu đỡ xuống xe, lập tức có gia đinh đi tới nghênh đón bọn họ.

Mà bên kia người của rạp hát từ sáng sớm thì đã đẩy xe đạo cụ tiến vào vương phủ từ cửa sau. Quản sự đã an bài cho bọn họ đến một tòa tiểu viện, là nơi bọn họ dùng để nghỉ ngơi.

Sở dĩ tới sớm như thế là bởi vì còn muốn sắp xếp sân khấu đạo cụ, còn muốn cho các diễn viên quen thuộc hoàn cảnh xung quanh trên sân khấu. Chuẩn bị vô cùng công phu.

Mọi người tới biệt viện, tháo đạo cụ xuống không bao lâu thì quản sự liền mang theo một nhóm người khác đi vào. A Hạnh và Lăng Tử Phong ngẩng đầu lên nhìn, chính là chủ của rạp hát Thanh Vân, Trương Văn Thanh. Bên cạnh hắn là người mặc cẩm bào, phong lưu tuấn tú còn không phải là Phương Mặc Trúc thì là ai!

A Hạnh và Lăng Tử Phong liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đang suy nghĩ: Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ vương phủ cũng mời bọn họ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện A Hạnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook