Chương 6: Bị Quỷ Đè Giường (1)
Ngôn
29/10/2024
“Sư huynh, anh ăn thử bánh gạo nếp này đi, thật sự rất ngon đó.”
Giọng nói của Ninh Khâm Hòa vang lên trong mộng.
Từ Vân Thư nhớ rõ mùi vị kia, xốp xốp mềm mềm, chậm rãi nhai vài cái, còn rất mềm dẻo.
Nhưng lúc này, anh lại cảm thấy miếng bánh gạo nếp táo đỏ nhỏ xíu kia trở nên rất lớn, đè nặng lên người anh.
Anh sắp hít thở không thông luôn rồi.
Không, là hai miếng.
Trái phải mỗi bên một miếng, không có góc cạnh vuông vức, hình như được nặn thành kiểu dáng tròn trĩnh mượt mà, giống như quả đào, lại giống như giọt nước, trĩu nặng rơi xuống đè lên lồng ngực của anh.
Thân thể thiếu niên trẻ tuổi cứng rắn như khúc gỗ, đến nỗi thân bánh mềm mại cũng phải thay đổi hình dạng.
Từ Vân Thư khẽ toát mồ hôi, anh nghĩ có lẽ là do bánh gạo còn nóng hôi hổi. Nhưng anh cẩn thận cảm nhận thử, rõ ràng bánh gạo kia lành lạnh, thứ nóng lên chính là thân thể của anh.
Từ Vân Thư có chút hoang mang, trong lúc ngủ nhíu mày.
Trước khi anh kịp suy tư ra kết quả, bỗng dưng, một quả táo nhỏ béo ngậy ngọt ngào cọ xát lên da anh, mang theo một cơn ngứa ngáy.
Loại xúc cảm kỳ dị này làm anh run rẩy.
Rất xa lạ, nhưng anh cũng không ác cảm.
Cổ tay càng lúc càng nặng nề, hai chân cũng bị kẹp chặt, cả người Từ Vân Thư cảm giác như thể rơi xuống một vũng bùn lầy, bốn phía đều kín gió không kẽ hở, ngay cả việc hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Anh thở hổn hển, cơ thể anh theo bản năng rơi vào khoái cảm sâu sắc vì sự mềm mại này.
Sự đụng chạm nhẹ nhàng mà anh chưa bao giờ cảm nhận trước đây khiến cả người anh tê dại, gò má đỏ bừng, phát ra một âm thanh rên rỉ nhè nhẹ.
Cực thấp, lại có chút khàn khàn.
Không kiểm soát được.
Ở đâu cũng không kiểm soát được.
Sự khoái cảm đột ngột này khiến anh cực kỳ bất an, như thể nó đang thách thức đạo đức mà anh đã tuân thủ trong nhiều năm qua.
Từ Vân Thư vùng vẫy, nhưng nhiều lần không có kết quả.
Anh cắn răng, siết chặt nắm đấm, dùng hết sức lực toàn thân.
Rốt cục, mở mắt ra.
Đêm, yên tĩnh.
Bóng tối dày đặc bao phủ căn phòng, chỉ có một tia ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.
Từ Vân Thư đổ mồ hôi đầm đìa, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà. Anh cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt của nữ quỷ đã đi mà quay trở lại kia.
Anh biết cô sẽ trở về, nhưng không nghĩ tới là vào lúc này, càng không nghĩ tới, là theo cách này.
Nửa đêm đã trôi qua, vào lúc này, ranh giới giữa âm dương đã trở nên mờ nhạt, cho dù là người bình thường cũng có thể chạm đến thứ ở âm phủ.
Quỷ hồn thích bóng tối, cô độc, luôn muốn tìm người làm bạn. Thỉnh thoảng đi ngang qua nhà ai đó, vào sờ chân và trêu chọc người đang ngủ là việc chúng thích làm. Người dương gian gọi loại chuyện này là quỷ đè giường.
Từ Vân Thư thường xuyên du tẩu giữa hai thế giới âm dương, anh có thể chất đặc thù, sau nửa đêm, anh gần như có thể chạm vào quỷ hồn như chạm vào người bình thường.
Bởi vậy, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được xúc cảm thân thể ma nữ đè lên người anh.
Nhiệt độ cơ thể của quỷ hơi thấp, nhưng đại khái là bị anh làm nóng, lúc áp sát vào anh cũng không lạnh lắm.
Từ Vân Thư cố gắng cử động, nhưng bị quỷ lực từ âm phủ trói chặt thân thể, chỉ còn lại cái cổ có thể cử động được.
“Cô muốn làm gì?” Anh thấp giọng hỏi.
Nữ quỷ không đáp.
Anh cụp mắt xuống nhìn về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ kia tay phải cống cằm, khuỷu tay gác ở trên cơ thể anh, không có ý tốt nhìn anh chăm chú.
Cô mặc váy hai dây, cổ áo không cao, lại có độ co dãn. Lúc nằm sấp, vải vóc mỏng manh trên ngực liền bị hai cục tròn trịa kia đè xuống.
Từ Vân Thư có thị lực tốt, khả năng nhìn ban đêm cũng không tệ, từ góc độ của anh vừa vặn nhìn thấy hai ngọn núi tuyết tươi tốt, hình dáng rất đẹp, dưới tác dụng của trọng lực, nó gần như rơi ra khỏi lớp vải bọc màu đen.
Đạo sĩ chính trực, tuân thủ lễ nghi, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Anh lập tức quay đầu, trên tóc mai xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, mặc niệm Tĩnh Tâm Quyết.
Giọng nói của Ninh Khâm Hòa vang lên trong mộng.
Từ Vân Thư nhớ rõ mùi vị kia, xốp xốp mềm mềm, chậm rãi nhai vài cái, còn rất mềm dẻo.
Nhưng lúc này, anh lại cảm thấy miếng bánh gạo nếp táo đỏ nhỏ xíu kia trở nên rất lớn, đè nặng lên người anh.
Anh sắp hít thở không thông luôn rồi.
Không, là hai miếng.
Trái phải mỗi bên một miếng, không có góc cạnh vuông vức, hình như được nặn thành kiểu dáng tròn trĩnh mượt mà, giống như quả đào, lại giống như giọt nước, trĩu nặng rơi xuống đè lên lồng ngực của anh.
Thân thể thiếu niên trẻ tuổi cứng rắn như khúc gỗ, đến nỗi thân bánh mềm mại cũng phải thay đổi hình dạng.
Từ Vân Thư khẽ toát mồ hôi, anh nghĩ có lẽ là do bánh gạo còn nóng hôi hổi. Nhưng anh cẩn thận cảm nhận thử, rõ ràng bánh gạo kia lành lạnh, thứ nóng lên chính là thân thể của anh.
Từ Vân Thư có chút hoang mang, trong lúc ngủ nhíu mày.
Trước khi anh kịp suy tư ra kết quả, bỗng dưng, một quả táo nhỏ béo ngậy ngọt ngào cọ xát lên da anh, mang theo một cơn ngứa ngáy.
Loại xúc cảm kỳ dị này làm anh run rẩy.
Rất xa lạ, nhưng anh cũng không ác cảm.
Cổ tay càng lúc càng nặng nề, hai chân cũng bị kẹp chặt, cả người Từ Vân Thư cảm giác như thể rơi xuống một vũng bùn lầy, bốn phía đều kín gió không kẽ hở, ngay cả việc hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Anh thở hổn hển, cơ thể anh theo bản năng rơi vào khoái cảm sâu sắc vì sự mềm mại này.
Sự đụng chạm nhẹ nhàng mà anh chưa bao giờ cảm nhận trước đây khiến cả người anh tê dại, gò má đỏ bừng, phát ra một âm thanh rên rỉ nhè nhẹ.
Cực thấp, lại có chút khàn khàn.
Không kiểm soát được.
Ở đâu cũng không kiểm soát được.
Sự khoái cảm đột ngột này khiến anh cực kỳ bất an, như thể nó đang thách thức đạo đức mà anh đã tuân thủ trong nhiều năm qua.
Từ Vân Thư vùng vẫy, nhưng nhiều lần không có kết quả.
Anh cắn răng, siết chặt nắm đấm, dùng hết sức lực toàn thân.
Rốt cục, mở mắt ra.
Đêm, yên tĩnh.
Bóng tối dày đặc bao phủ căn phòng, chỉ có một tia ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.
Từ Vân Thư đổ mồ hôi đầm đìa, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà. Anh cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt của nữ quỷ đã đi mà quay trở lại kia.
Anh biết cô sẽ trở về, nhưng không nghĩ tới là vào lúc này, càng không nghĩ tới, là theo cách này.
Nửa đêm đã trôi qua, vào lúc này, ranh giới giữa âm dương đã trở nên mờ nhạt, cho dù là người bình thường cũng có thể chạm đến thứ ở âm phủ.
Quỷ hồn thích bóng tối, cô độc, luôn muốn tìm người làm bạn. Thỉnh thoảng đi ngang qua nhà ai đó, vào sờ chân và trêu chọc người đang ngủ là việc chúng thích làm. Người dương gian gọi loại chuyện này là quỷ đè giường.
Từ Vân Thư thường xuyên du tẩu giữa hai thế giới âm dương, anh có thể chất đặc thù, sau nửa đêm, anh gần như có thể chạm vào quỷ hồn như chạm vào người bình thường.
Bởi vậy, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được xúc cảm thân thể ma nữ đè lên người anh.
Nhiệt độ cơ thể của quỷ hơi thấp, nhưng đại khái là bị anh làm nóng, lúc áp sát vào anh cũng không lạnh lắm.
Từ Vân Thư cố gắng cử động, nhưng bị quỷ lực từ âm phủ trói chặt thân thể, chỉ còn lại cái cổ có thể cử động được.
“Cô muốn làm gì?” Anh thấp giọng hỏi.
Nữ quỷ không đáp.
Anh cụp mắt xuống nhìn về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ kia tay phải cống cằm, khuỷu tay gác ở trên cơ thể anh, không có ý tốt nhìn anh chăm chú.
Cô mặc váy hai dây, cổ áo không cao, lại có độ co dãn. Lúc nằm sấp, vải vóc mỏng manh trên ngực liền bị hai cục tròn trịa kia đè xuống.
Từ Vân Thư có thị lực tốt, khả năng nhìn ban đêm cũng không tệ, từ góc độ của anh vừa vặn nhìn thấy hai ngọn núi tuyết tươi tốt, hình dáng rất đẹp, dưới tác dụng của trọng lực, nó gần như rơi ra khỏi lớp vải bọc màu đen.
Đạo sĩ chính trực, tuân thủ lễ nghi, đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Anh lập tức quay đầu, trên tóc mai xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, mặc niệm Tĩnh Tâm Quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.