Chương 7: Bị Quỷ Đè Giường (2)
Ngôn
29/10/2024
Trong tầm mắt, một tia ánh trăng màu bạc chiếu xuống mặt đất, giống như một tầng sương giá mùa đông, nhưng Từ Vân Thư lại cảm thấy cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy còn trắng lóa hơn ánh trăng.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, anh bị dọa giật mình, máu vọt lên hai má, thiêu đốt khắp cơ thể.
Quá xấu hổ, quá thất lễ.
“Này, tiểu đạo sĩ, tôi lại suy nghĩ một chút...”
Nữ quỷ lên tiếng, nói được một nửa thì dừng lại, ngắm nhìn tình trạng khó xử của Từ Vân Thư, cô chỉ cảm thấy buồn cười, chơi vui.
Nữ quỷ cũng chẳng phải là người không phân biệt được trắng đen, ngược lại, bởi vì trong thời gian làm quỷ cô đã nhìn thấy quá nhiều người đàn ông phản bội, nên cô rất dễ dàng nhìn thấu được chân tướng của một người.
Mặc dù tiểu đạo sĩ hại cô không thể trả thù thành công, nhưng cô cảm giác được anh không có ác ý, chỉ là lập trường và chức trách đối lập mà thôi.
Vì thế nữ quỷ liền suy nghĩ, nếu anh tốt bụng và có ý thức trách nhiệm như vậy, thế thì mấy cái tủi thân nho nhỏ để anh chịu là được rồi.
Nữ quỷ cong đầu gối, chống ở giữa hai chân đạo sĩ, mượn lực bò lên phía trước.
Trong quá trình này không khỏi cọ đến quần ngủ của Từ Vân Thư, anh nín thở không dám động đậy, thân thể căng cứng.
Từ Vân Thư cũng từng bị quỷ khác đè qua, nhưng bọn họ cũng không vô liêm sỉ như cô, hoặc là do dáng người cô thật sự quá tốt, cho nên mới lộ ra hành vi của cô trông có vẻ cực kỳ quá đáng.
Nữ quỷ trèo lên vị trí đối diện Từ Vân Thư, cô bám lấy bả vai của anh, cúi đầu ngửi ngửi giữa cổ anh, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Hơi thở thuần dương, vẫn còn là một xử nam ít nhất hai năm qua không hề chảy ra.
Thú vị đấy.
Hơn nữa hơi thở của tiểu đạo sĩ, thơm quá.
So với tên đàn ông thối tha kia, quả thực một trời một đất.
Nữ quỷ ghé sát vào, nhìn chằm chằm vẻ mặt nhẫn nại của tiểu đạo sĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của anh, nói tiếp một câu: "Không phải anh nói muốn giúp tôi sao."
Cơn ngứa không thể cưỡng lại, giống như một cây bồ công anh bị gió thổi bay tán loạn trên cánh đồng, từ từ rơi xuống khuôn mặt của anh. Từ Vân Thư muốn đưa tay gãi, nhưng hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Anh quay đầu sang chỗ khác, mấp máy môi tìm lại giọng nói khô khan của mình: " Đúng vậy, nhưng mà... Cô đi xuống trước đi."
Nữ quỷ phảng phất như không nghe thấy, liếc đến đôi môi mím chặt của anh, nghĩ thầm vẫn là lúc cười đẹp hơn. Vì thế, cô đè hai bên khóe miệng đạo sĩ rồi kéo lên, Từ Vân Thư bị ép phải nở nụ cười.
"…"
Nữ quỷ cười khanh khách không ngừng, cách anh càng gần, gần đến nỗi Từ Vân Thư thậm chí có thể thấy rõ hàng lông mi dài mà rậm rạp của cô.
"Anh muốn giúp tôi, không phải có biện pháp tốt hơn sao?" Nữ quỷ lại ngửi ngửi, giống như con mèo nhỏ kiếm ăn, muốn tìm được nơi có hơi thở dày đặc nhất.
Cô khẽ động, tóc rủ xuống bên tai Từ Vân Thư, lỗ tai Từ Vân Thư nhất thời căng thẳng, anh muốn nói chuyện, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không thể mở miệng.
Thân thể lại nóng lên vài phần, cứng ngắc kéo căng, bởi vì phần cứng ngắc này, càng thêm cảm nhận được sự mềm mại của cô.
Từ Vân Thư hít sâu một hơi, cố gắng hết sức phớt lờ cảm giác đang đè nén ở ngực.
Nữ quỷ cuối cùng cũng ngừng nhúc nhích, ánh mắt rơi xuống cánh môi kia, đã tìm được vị trí tốt nhất.
"Tiểu đạo sĩ, đừng nghĩ đến việc siêu độ tôi, để cho tôi hút một hơi coi như là giúp tôi rồi."
Nữ quỷ cười khanh khách nói.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, anh bị dọa giật mình, máu vọt lên hai má, thiêu đốt khắp cơ thể.
Quá xấu hổ, quá thất lễ.
“Này, tiểu đạo sĩ, tôi lại suy nghĩ một chút...”
Nữ quỷ lên tiếng, nói được một nửa thì dừng lại, ngắm nhìn tình trạng khó xử của Từ Vân Thư, cô chỉ cảm thấy buồn cười, chơi vui.
Nữ quỷ cũng chẳng phải là người không phân biệt được trắng đen, ngược lại, bởi vì trong thời gian làm quỷ cô đã nhìn thấy quá nhiều người đàn ông phản bội, nên cô rất dễ dàng nhìn thấu được chân tướng của một người.
Mặc dù tiểu đạo sĩ hại cô không thể trả thù thành công, nhưng cô cảm giác được anh không có ác ý, chỉ là lập trường và chức trách đối lập mà thôi.
Vì thế nữ quỷ liền suy nghĩ, nếu anh tốt bụng và có ý thức trách nhiệm như vậy, thế thì mấy cái tủi thân nho nhỏ để anh chịu là được rồi.
Nữ quỷ cong đầu gối, chống ở giữa hai chân đạo sĩ, mượn lực bò lên phía trước.
Trong quá trình này không khỏi cọ đến quần ngủ của Từ Vân Thư, anh nín thở không dám động đậy, thân thể căng cứng.
Từ Vân Thư cũng từng bị quỷ khác đè qua, nhưng bọn họ cũng không vô liêm sỉ như cô, hoặc là do dáng người cô thật sự quá tốt, cho nên mới lộ ra hành vi của cô trông có vẻ cực kỳ quá đáng.
Nữ quỷ trèo lên vị trí đối diện Từ Vân Thư, cô bám lấy bả vai của anh, cúi đầu ngửi ngửi giữa cổ anh, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Hơi thở thuần dương, vẫn còn là một xử nam ít nhất hai năm qua không hề chảy ra.
Thú vị đấy.
Hơn nữa hơi thở của tiểu đạo sĩ, thơm quá.
So với tên đàn ông thối tha kia, quả thực một trời một đất.
Nữ quỷ ghé sát vào, nhìn chằm chằm vẻ mặt nhẫn nại của tiểu đạo sĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của anh, nói tiếp một câu: "Không phải anh nói muốn giúp tôi sao."
Cơn ngứa không thể cưỡng lại, giống như một cây bồ công anh bị gió thổi bay tán loạn trên cánh đồng, từ từ rơi xuống khuôn mặt của anh. Từ Vân Thư muốn đưa tay gãi, nhưng hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Anh quay đầu sang chỗ khác, mấp máy môi tìm lại giọng nói khô khan của mình: " Đúng vậy, nhưng mà... Cô đi xuống trước đi."
Nữ quỷ phảng phất như không nghe thấy, liếc đến đôi môi mím chặt của anh, nghĩ thầm vẫn là lúc cười đẹp hơn. Vì thế, cô đè hai bên khóe miệng đạo sĩ rồi kéo lên, Từ Vân Thư bị ép phải nở nụ cười.
"…"
Nữ quỷ cười khanh khách không ngừng, cách anh càng gần, gần đến nỗi Từ Vân Thư thậm chí có thể thấy rõ hàng lông mi dài mà rậm rạp của cô.
"Anh muốn giúp tôi, không phải có biện pháp tốt hơn sao?" Nữ quỷ lại ngửi ngửi, giống như con mèo nhỏ kiếm ăn, muốn tìm được nơi có hơi thở dày đặc nhất.
Cô khẽ động, tóc rủ xuống bên tai Từ Vân Thư, lỗ tai Từ Vân Thư nhất thời căng thẳng, anh muốn nói chuyện, nhưng cổ họng khô khốc đến mức không thể mở miệng.
Thân thể lại nóng lên vài phần, cứng ngắc kéo căng, bởi vì phần cứng ngắc này, càng thêm cảm nhận được sự mềm mại của cô.
Từ Vân Thư hít sâu một hơi, cố gắng hết sức phớt lờ cảm giác đang đè nén ở ngực.
Nữ quỷ cuối cùng cũng ngừng nhúc nhích, ánh mắt rơi xuống cánh môi kia, đã tìm được vị trí tốt nhất.
"Tiểu đạo sĩ, đừng nghĩ đến việc siêu độ tôi, để cho tôi hút một hơi coi như là giúp tôi rồi."
Nữ quỷ cười khanh khách nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.