Chương 89: Gặp lại (1)
Trường An Nhai Đích Dược Phô
17/10/2024
Ánh nắng mặt trời chói chang, ánh sáng như lửa xuyên qua những tán lá xanh rậm rạp, mặt đất trong rừng phủ đầy lá rụng tạo thành những mảng sáng tối.
A Uyển đứng trên con đường hoàng thổ bên ngoài núi, bọn họ vừa vào thành Giang Châu sáng nay, không nghỉ ngơi đã vội vã đến ngọn núi này, thật khó tin là dù đã chín năm trôi qua, nàng vẫn nhớ con đường đến đây.
Chỉ có điều so với chín năm trước, nơi này đã hoang vắng, những thôn dân từng sống xung quanh có lẽ đã di chuyển vì trận lũ lớn năm đó.
“Phu nhân, ở đây có đường lên núi.” Tiêu Sâm từ trong rừng đi ra, “Chúng ta có lên núi không?”
Hắn ta nhìn A Uyển, cũng không hỏi nàng vì sao lại đến đây, lúc này, hắn ta chỉ cảm thấy A Uyển làm gì cũng đều có lý do nhất định, giống như lần nàng trực tiếp đến Việt Châu mượn binh.
A Uyển cười nhẹ, hai tay nắm lại, rồi nhấc váy lên, đôi giày thêu hồng bước lên con đường lên núi.
Mặt đường không rộng, dưới chân còn có những đám cỏ dại đang phát triển mạnh, hai bên đường có những nhánh cây gai lớn như thể được đặc biệt ép sang một bên, trên đó những chùm gai vẫn còn non, nhìn ra xa, một con đường rộng rãi không bị cản trở hiện ra, Tiêu Sâm thu hồi thanh trường kiếm đang chuẩn bị chặt cành, cười nói, “Phu nhân, con đường này nhìn như mới được làm ra không lâu, không ngờ ở nơi hoang vu này lại có người đến đây.”
A Uyển chỉ cười cười, không nói gì, suy đoán trong lòng càng thêm vững chắc, bước chân không tự chủ được nhanh hơn.
Núi tuy có cao nhưng may là đường không dốc, A Uyển lên đến nơi chỉ toát ra một chút mồ hôi, không cảm thấy mệt, đi đến cuối đường, trước mắt là một bãi đất bằng phẳng rộng lớn, đi tiếp là một rừng trúc xanh mướt.
A Uyển đứng nhìn một lúc, sau đó bước sang bên phải của rừng trúc, càng vào trong càng yên tĩnh, ngay cả tiếng chim ríu rít cũng không có, nàng dừng lại, ánh mắt nhìn về nơi cách đó không xa.
Ở đó là một khoảng trống giữa rừng trúc, ba gò đất nhỏ nhô lên, phía trước có ba tấm bia đá – là phần mộ.
Ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển sang bên, rồi nhìn thấy nam nhân đứng trước bia mộ, chiếc áo choàng đen của hắn che kín đầu, thân hình cao gầy, quay lưng về phía bọn nàng, không thể nhìn rõ hình dạng.
A Uyển mở to mắt nhìn, hai tay nắm chặt, bước chân đi không vững, rồi gần như không do dự, nàng chạy về phía đó.
Chưa kịp để người đó quay lại, nàng đã dang tay ôm chặt hắn từ phía sau.
Nàng áp mặt vào bờ lưng quen thuộc và rộng lớn, khuôn mặt vì chạy nhanh mà hơi đỏ hồng nhẹ nhàng cọ vào vải áo, những giọt nước mắt rơi xuống từ đáy mắt dần dần thấm ướt vải.
“Hứa Nghiên Hành,” Nàng nức nở, mang theo vào phần giọng mũi, “Ta đã tìm được chàng.”
Tiêu Sâm ở phía sau nghe thấy câu này, ngẩn ra một chút, nhưng không nói gì, ôm kiếm lùi sang một bên.
Nàng như dùng hết sức lực nơi cánh tay, ôm chặt lấy nam nhân, hắn chỉ có thể đặt tay lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve để trấn an.
Hắn như vậy, A Uyển càng khóc dữ dội hơn, nói chuyện cũng đứt quãng, “Hứa Nghiên Hành, chàng không tốt.”
Hắn gỡ tay nàng ra, quay người nhìn nàng, hai tay lại nắm lấy vai nàng càng ngày càng gầy, thời gian qua, nàng đã vất vả không ít, không ăn ngon không ngủ yên, giờ mắt đã có quầng thâm, cằm cũng gầy hơn một chút so với khi rời quân, hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, đáp lại lời nàng, “Là ta không tốt.”
“Chàng không nghĩ rằng, nếu ta không đoán ra được chàng ở đâu, thì sẽ thế nào?” Nàng cắn môi, mắt và mũi hồng hồng.
Hứa Nghiên Hành cúi người dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, giọng nói dịu dàng, “Ta chỉ nghĩ ra được một kết quả – Nàng nhất định sẽ biết ta ở đâu, hơn nữa còn biết ta ở chỗ nào ở Giang Châu. Uyển Uyển, sự thật chứng minh, tâm ý của chúng ta là tương thông, không phải sao?”
Hắn lại nắm lấy vai nàng, xoay nàng về phía ba phần mộ thấp bé, “Đây là mộ của phụ mẫu nàng, còn có gia gia, ta đã sửa sang lại một lần.”
A Uyển quỳ xuống, mắt mờ lệ nhìn đống hoàng thổ mới đắp và tấm bia đá sáng bóng, rồi quay lại nhìn hắn, “Cái này, có phải chàng—”
“Phải.” Hắn biết nàng muốn nói gì, nâng góc áo quỳ bên cạnh nàng.
Phần mộ của gia đình A Uyển đã bị trận lũ năm đó san phẳng, khi hắn tìm đến chỉ còn ba tấm bia nửa chôn trong đất, đã mất một ngày để đưa phần mộ đến đây, sửa sang lại một lần nữa.
Việc di chuyển mộ phần là việc lớn, cần có trưởng bối trong nhà, chính thức cúng bái làm lễ, nhưng người thân của A Uyển đều không còn, cuối cùng hắn chỉ mời sư thầy trong chùa làm lễ cúng bái suốt một đêm, việc di chuyển mộ mới coi như hoàn tất.
A Uyển không nói gì thêm, cũng không cần nói thêm gì, bọn họ đã không cần những lời thừa thãi vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của nhau.
A Uyển đứng trên con đường hoàng thổ bên ngoài núi, bọn họ vừa vào thành Giang Châu sáng nay, không nghỉ ngơi đã vội vã đến ngọn núi này, thật khó tin là dù đã chín năm trôi qua, nàng vẫn nhớ con đường đến đây.
Chỉ có điều so với chín năm trước, nơi này đã hoang vắng, những thôn dân từng sống xung quanh có lẽ đã di chuyển vì trận lũ lớn năm đó.
“Phu nhân, ở đây có đường lên núi.” Tiêu Sâm từ trong rừng đi ra, “Chúng ta có lên núi không?”
Hắn ta nhìn A Uyển, cũng không hỏi nàng vì sao lại đến đây, lúc này, hắn ta chỉ cảm thấy A Uyển làm gì cũng đều có lý do nhất định, giống như lần nàng trực tiếp đến Việt Châu mượn binh.
A Uyển cười nhẹ, hai tay nắm lại, rồi nhấc váy lên, đôi giày thêu hồng bước lên con đường lên núi.
Mặt đường không rộng, dưới chân còn có những đám cỏ dại đang phát triển mạnh, hai bên đường có những nhánh cây gai lớn như thể được đặc biệt ép sang một bên, trên đó những chùm gai vẫn còn non, nhìn ra xa, một con đường rộng rãi không bị cản trở hiện ra, Tiêu Sâm thu hồi thanh trường kiếm đang chuẩn bị chặt cành, cười nói, “Phu nhân, con đường này nhìn như mới được làm ra không lâu, không ngờ ở nơi hoang vu này lại có người đến đây.”
A Uyển chỉ cười cười, không nói gì, suy đoán trong lòng càng thêm vững chắc, bước chân không tự chủ được nhanh hơn.
Núi tuy có cao nhưng may là đường không dốc, A Uyển lên đến nơi chỉ toát ra một chút mồ hôi, không cảm thấy mệt, đi đến cuối đường, trước mắt là một bãi đất bằng phẳng rộng lớn, đi tiếp là một rừng trúc xanh mướt.
A Uyển đứng nhìn một lúc, sau đó bước sang bên phải của rừng trúc, càng vào trong càng yên tĩnh, ngay cả tiếng chim ríu rít cũng không có, nàng dừng lại, ánh mắt nhìn về nơi cách đó không xa.
Ở đó là một khoảng trống giữa rừng trúc, ba gò đất nhỏ nhô lên, phía trước có ba tấm bia đá – là phần mộ.
Ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển sang bên, rồi nhìn thấy nam nhân đứng trước bia mộ, chiếc áo choàng đen của hắn che kín đầu, thân hình cao gầy, quay lưng về phía bọn nàng, không thể nhìn rõ hình dạng.
A Uyển mở to mắt nhìn, hai tay nắm chặt, bước chân đi không vững, rồi gần như không do dự, nàng chạy về phía đó.
Chưa kịp để người đó quay lại, nàng đã dang tay ôm chặt hắn từ phía sau.
Nàng áp mặt vào bờ lưng quen thuộc và rộng lớn, khuôn mặt vì chạy nhanh mà hơi đỏ hồng nhẹ nhàng cọ vào vải áo, những giọt nước mắt rơi xuống từ đáy mắt dần dần thấm ướt vải.
“Hứa Nghiên Hành,” Nàng nức nở, mang theo vào phần giọng mũi, “Ta đã tìm được chàng.”
Tiêu Sâm ở phía sau nghe thấy câu này, ngẩn ra một chút, nhưng không nói gì, ôm kiếm lùi sang một bên.
Nàng như dùng hết sức lực nơi cánh tay, ôm chặt lấy nam nhân, hắn chỉ có thể đặt tay lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve để trấn an.
Hắn như vậy, A Uyển càng khóc dữ dội hơn, nói chuyện cũng đứt quãng, “Hứa Nghiên Hành, chàng không tốt.”
Hắn gỡ tay nàng ra, quay người nhìn nàng, hai tay lại nắm lấy vai nàng càng ngày càng gầy, thời gian qua, nàng đã vất vả không ít, không ăn ngon không ngủ yên, giờ mắt đã có quầng thâm, cằm cũng gầy hơn một chút so với khi rời quân, hắn cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, đáp lại lời nàng, “Là ta không tốt.”
“Chàng không nghĩ rằng, nếu ta không đoán ra được chàng ở đâu, thì sẽ thế nào?” Nàng cắn môi, mắt và mũi hồng hồng.
Hứa Nghiên Hành cúi người dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, giọng nói dịu dàng, “Ta chỉ nghĩ ra được một kết quả – Nàng nhất định sẽ biết ta ở đâu, hơn nữa còn biết ta ở chỗ nào ở Giang Châu. Uyển Uyển, sự thật chứng minh, tâm ý của chúng ta là tương thông, không phải sao?”
Hắn lại nắm lấy vai nàng, xoay nàng về phía ba phần mộ thấp bé, “Đây là mộ của phụ mẫu nàng, còn có gia gia, ta đã sửa sang lại một lần.”
A Uyển quỳ xuống, mắt mờ lệ nhìn đống hoàng thổ mới đắp và tấm bia đá sáng bóng, rồi quay lại nhìn hắn, “Cái này, có phải chàng—”
“Phải.” Hắn biết nàng muốn nói gì, nâng góc áo quỳ bên cạnh nàng.
Phần mộ của gia đình A Uyển đã bị trận lũ năm đó san phẳng, khi hắn tìm đến chỉ còn ba tấm bia nửa chôn trong đất, đã mất một ngày để đưa phần mộ đến đây, sửa sang lại một lần nữa.
Việc di chuyển mộ phần là việc lớn, cần có trưởng bối trong nhà, chính thức cúng bái làm lễ, nhưng người thân của A Uyển đều không còn, cuối cùng hắn chỉ mời sư thầy trong chùa làm lễ cúng bái suốt một đêm, việc di chuyển mộ mới coi như hoàn tất.
A Uyển không nói gì thêm, cũng không cần nói thêm gì, bọn họ đã không cần những lời thừa thãi vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.