[Abo] Đóa Nhung Tuyết Vì Người Mà Nở Rộ
Chương 19: Bước đi trong bóng tối.
Marutokun
11/12/2024
Tuy nhiên, cơn phát tình khiến Đăng Anh không thể nào ngủ được. Cậu nằm trằn trọc trên giường, cơ thể bứt rứt, mỗi nhịp thở đều nặng nề.
Sự khó chịu từ cơn phát tình như một con sóng cuồn cuộn, kéo cậu vào vòng xoáy của những cảm xúc hỗn độn.
Dù đã uống toa thuốc mà bác sĩ kê, cậu vẫn không cảm thấy bất kỳ sự cải thiện nào. Ngược lại, nó chỉ khiến cậu cảm thấy như mọi thứ càng tồi tệ hơn.
Cậu nhớ lại những lời bác sĩ nói, rằng cơn phát tình sẽ qua đi, cậu thở dài, cảm giác như mọi nỗ lực đều vô ích. Chỉ mong một giấc ngủ nhẹ nhàng, nhưng hiện tại, điều đó dường như quá xa vời.
Đăng Anh lăn lộn trên giường, kéo chăn lên cao. Cậu tự hỏi liệu có phải do mình quá yếu đuối, hay là do tình yêu dành cho Vũ quá mãnh liệt mà không thể chịu đựng nổi.
Đăng Anh cảm thấy mệt mỏi với những suy nghĩ ồn ào trong đầu. Cậu nhắm mắt, mong mỏi tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên, nhưng những hình ảnh quen thuộc vẫn không ngừng bủa vây.
Trước đây, mỗi lần nhớ về những kỉ niệm đó, Đăng Anh luôn cảm thấy hạnh phúc và tràn đầy mong chờ. Những giây phút đó từng mang lại cho cậu cảm giác ấm áp, là những ký ức đẹp đẽ mà cậu luôn muốn lưu giữ mãi.
Nhưng bây giờ, chúng như những mảnh ghép đau thương, khiến tâm trí cậu trở nên hỗn loạn và không thể thoát ra. Trong những giây phút này, cậu ước ao có thể xua tan mọi lo âu, để tìm lại sự tĩnh lặng cho tâm hồn mình.
Cơ thể Đăng Anh đang rất nóng, cảm giác như lửa đang lan tỏa khắp người. Đầu óc cậu choáng váng, những suy nghĩ về Vũ không ngừng xâm chiếm tâm trí.
Cậu nhớ từng chi tiết về anh, nụ cười, ánh mắt ấm áp, và cả những khoảnh khắc họ bên nhau. Mỗi ký ức đều khiến cậu càng thêm khao khát, mong muốn được gần gũi, được hôn Vũ.
Khi hình ảnh của Vũ xuất hiện trong tâm trí, trái tim Đăng Anh đập mạnh. Cậu cảm thấy nỗi khao khát dâng trào, như một dòng điện chạy qua cơ thể.
Chưa bao giờ cậu lại muốn gần Vũ đến thế, muốn cảm nhận hơi ấm từ anh, muốn đặt lên môi anh một nụ hôn say đắm.
Nhưng cùng với cảm xúc đó, nỗi lo sợ lại ập đến. Liệu Vũ có chấp nhận cậu trong tình trạng này không? Liệu cậu có đủ can đảm để bày tỏ tình cảm?
Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, và cảm giác bứt rứt càng lúc càng gia tăng. Cậu tự hỏi liệu có nên gọi cho Vũ không, nhưng lại lo lắng rằng điều đó chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Đăng Anh nằm đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, lòng bối rối giữa những khao khát và nỗi sợ. Chỉ cần một giây phút để thể hiện tình yêu, nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi cơ thể cậu trở về trạng thái ổn định.
Mọi cảm giác khao khát với Vũ trở nên mãnh liệt vì Đăng Anh trong kì phát tình. Cảm giác như lửa cháy trong lòng cậu, khiến cậu không thể ngừng nghĩ về Vũ. Mỗi giây trôi qua, hình ảnh của Vũ như một nỗi ám ảnh, cậu mong muốn chạm vào Vũ cũng như được Vũ chạm vào.
Dù chỉ là những khoảnh khắc đơn giản bên nhau, sự hiện diện của Vũ như một sức hút mạnh mẽ, khiến Đăng Anh ao ước được gần gũi và sẻ chia những điều thầm kín.
Sự bồn chồn này không ngừng thúc giục cậu tìm kiếm một cơ hội để bộc lộ những cảm xúc sâu thẳm trong lòng.
Cậu đang cố gắng giải quyết phần thân dưới đang không người cương cứng, dù đã phải trải qua việc này vài lần rồi nhưng cậu không thể nào làm quen được. Dù biết rằng mọi chuyện theo thời gian cũng sẽ tốt hơn thôi nhưng hiện tại cậu đang rất khó khăn.
Đăng Anh, người trước đây luôn có những nguyên tắc sống cứng ngắc, một trong đó chính là không để bản thân làm ảnh hưởng đến người khác.
Nhưng bây giờ cậu lại không kiềm chế ham muốn ở bên Vũ, cơn phát tình thật sự khiến cậu lú lẫn, cậu cố gắng kiềm chế ham muốn đi qua căn hộ kế bên tìm Vũ.
Cảm giác hấp dẫn với Vũ như một cơn bão, cuốn lấy tâm trí Đăng Anh và khiến anh không ngừng cảm thấy mâu thuẫn.
Cậu chỉ có thể thở từng đợt khó khăn, cố gắng kiềm chế ham muốn đang dâng lên từng giây, như thể mọi thứ đang ở trên bờ vực sụp đổ.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Đăng Anh vẫn quyết định giữ im lặng, nằm yên trên giường và nghĩ đến Vũ với một sự khao khát mãnh liệt.
Cậu biết rằng, ít nhất vào lúc này, việc kiềm chế vẫn là lựa chọn tốt nhất. Nhưng trong sâu thẳm, Đăng Anh hiểu rằng cơn sóng tình cảm này không dễ dàng gì để lướt qua.
Đăng Anh trong cơn phát tình trở nên nóng vội, động tác nhanh hơn, việc bắn ra có thể làm cơ thể cậu thoải mái. Hơi thở cậu gấp gáp, lòng ngực đập mạnh như muốn thoát ra.
Những giây phút đó, trái tim cậu như đung đưa giữa lý trí và cảm xúc, khiến anh luôn phải tự nhắc nhở bản thân phải kiềm chế.
Đăng Anh cảm thấy mình như đang ở bờ vực, chỉ cần một bước nữa là có thể lao vào những cảm xúc mạnh mẽ mà anh đã cố gắng giữ kín bấy lâu.
Sự khó chịu từ cơn phát tình như một con sóng cuồn cuộn, kéo cậu vào vòng xoáy của những cảm xúc hỗn độn.
Dù đã uống toa thuốc mà bác sĩ kê, cậu vẫn không cảm thấy bất kỳ sự cải thiện nào. Ngược lại, nó chỉ khiến cậu cảm thấy như mọi thứ càng tồi tệ hơn.
Cậu nhớ lại những lời bác sĩ nói, rằng cơn phát tình sẽ qua đi, cậu thở dài, cảm giác như mọi nỗ lực đều vô ích. Chỉ mong một giấc ngủ nhẹ nhàng, nhưng hiện tại, điều đó dường như quá xa vời.
Đăng Anh lăn lộn trên giường, kéo chăn lên cao. Cậu tự hỏi liệu có phải do mình quá yếu đuối, hay là do tình yêu dành cho Vũ quá mãnh liệt mà không thể chịu đựng nổi.
Đăng Anh cảm thấy mệt mỏi với những suy nghĩ ồn ào trong đầu. Cậu nhắm mắt, mong mỏi tìm kiếm một khoảnh khắc bình yên, nhưng những hình ảnh quen thuộc vẫn không ngừng bủa vây.
Trước đây, mỗi lần nhớ về những kỉ niệm đó, Đăng Anh luôn cảm thấy hạnh phúc và tràn đầy mong chờ. Những giây phút đó từng mang lại cho cậu cảm giác ấm áp, là những ký ức đẹp đẽ mà cậu luôn muốn lưu giữ mãi.
Nhưng bây giờ, chúng như những mảnh ghép đau thương, khiến tâm trí cậu trở nên hỗn loạn và không thể thoát ra. Trong những giây phút này, cậu ước ao có thể xua tan mọi lo âu, để tìm lại sự tĩnh lặng cho tâm hồn mình.
Cơ thể Đăng Anh đang rất nóng, cảm giác như lửa đang lan tỏa khắp người. Đầu óc cậu choáng váng, những suy nghĩ về Vũ không ngừng xâm chiếm tâm trí.
Cậu nhớ từng chi tiết về anh, nụ cười, ánh mắt ấm áp, và cả những khoảnh khắc họ bên nhau. Mỗi ký ức đều khiến cậu càng thêm khao khát, mong muốn được gần gũi, được hôn Vũ.
Khi hình ảnh của Vũ xuất hiện trong tâm trí, trái tim Đăng Anh đập mạnh. Cậu cảm thấy nỗi khao khát dâng trào, như một dòng điện chạy qua cơ thể.
Chưa bao giờ cậu lại muốn gần Vũ đến thế, muốn cảm nhận hơi ấm từ anh, muốn đặt lên môi anh một nụ hôn say đắm.
Nhưng cùng với cảm xúc đó, nỗi lo sợ lại ập đến. Liệu Vũ có chấp nhận cậu trong tình trạng này không? Liệu cậu có đủ can đảm để bày tỏ tình cảm?
Mỗi giây trôi qua như một thế kỷ, và cảm giác bứt rứt càng lúc càng gia tăng. Cậu tự hỏi liệu có nên gọi cho Vũ không, nhưng lại lo lắng rằng điều đó chỉ làm mọi thứ trở nên phức tạp hơn.
Đăng Anh nằm đó, mồ hôi lấm tấm trên trán, lòng bối rối giữa những khao khát và nỗi sợ. Chỉ cần một giây phút để thể hiện tình yêu, nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi cơ thể cậu trở về trạng thái ổn định.
Mọi cảm giác khao khát với Vũ trở nên mãnh liệt vì Đăng Anh trong kì phát tình. Cảm giác như lửa cháy trong lòng cậu, khiến cậu không thể ngừng nghĩ về Vũ. Mỗi giây trôi qua, hình ảnh của Vũ như một nỗi ám ảnh, cậu mong muốn chạm vào Vũ cũng như được Vũ chạm vào.
Dù chỉ là những khoảnh khắc đơn giản bên nhau, sự hiện diện của Vũ như một sức hút mạnh mẽ, khiến Đăng Anh ao ước được gần gũi và sẻ chia những điều thầm kín.
Sự bồn chồn này không ngừng thúc giục cậu tìm kiếm một cơ hội để bộc lộ những cảm xúc sâu thẳm trong lòng.
Cậu đang cố gắng giải quyết phần thân dưới đang không người cương cứng, dù đã phải trải qua việc này vài lần rồi nhưng cậu không thể nào làm quen được. Dù biết rằng mọi chuyện theo thời gian cũng sẽ tốt hơn thôi nhưng hiện tại cậu đang rất khó khăn.
Đăng Anh, người trước đây luôn có những nguyên tắc sống cứng ngắc, một trong đó chính là không để bản thân làm ảnh hưởng đến người khác.
Nhưng bây giờ cậu lại không kiềm chế ham muốn ở bên Vũ, cơn phát tình thật sự khiến cậu lú lẫn, cậu cố gắng kiềm chế ham muốn đi qua căn hộ kế bên tìm Vũ.
Cảm giác hấp dẫn với Vũ như một cơn bão, cuốn lấy tâm trí Đăng Anh và khiến anh không ngừng cảm thấy mâu thuẫn.
Cậu chỉ có thể thở từng đợt khó khăn, cố gắng kiềm chế ham muốn đang dâng lên từng giây, như thể mọi thứ đang ở trên bờ vực sụp đổ.
Cuối cùng, trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Đăng Anh vẫn quyết định giữ im lặng, nằm yên trên giường và nghĩ đến Vũ với một sự khao khát mãnh liệt.
Cậu biết rằng, ít nhất vào lúc này, việc kiềm chế vẫn là lựa chọn tốt nhất. Nhưng trong sâu thẳm, Đăng Anh hiểu rằng cơn sóng tình cảm này không dễ dàng gì để lướt qua.
Đăng Anh trong cơn phát tình trở nên nóng vội, động tác nhanh hơn, việc bắn ra có thể làm cơ thể cậu thoải mái. Hơi thở cậu gấp gáp, lòng ngực đập mạnh như muốn thoát ra.
Những giây phút đó, trái tim cậu như đung đưa giữa lý trí và cảm xúc, khiến anh luôn phải tự nhắc nhở bản thân phải kiềm chế.
Đăng Anh cảm thấy mình như đang ở bờ vực, chỉ cần một bước nữa là có thể lao vào những cảm xúc mạnh mẽ mà anh đã cố gắng giữ kín bấy lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.