[Abo] Đóa Nhung Tuyết Vì Người Mà Nở Rộ
Chương 20: Sự chăm sóc lặng lẽ.
Marutokun
11/12/2024
Những cảm xúc dồn nén khiến Đăng Anh mệt mỏi, anh bỗng cảm thấy chóng mặt và ngất đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên giường, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ. Cảm giác nặng nề trong lòng dường như đã giảm đi nhiều nhưng cơ thể vẫn còn yếu ớt.
Đến chiều, bác sĩ bước vào, với dáng vẻ chuyên nghiệp và ánh mắt quan tâm. Anh ta kiểm tra nhịp tim và huyết áp của Đăng Anh, hỏi han về những triệu chứng mà anh đã trải qua.
"Cậu cảm thấy như thế nào rồi?" bác sĩ nhẹ nhàng hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt Đăng Anh.
Nghe câu hỏi ấy, Đăng Anh không thể không nghĩ về những cảm xúc mãnh liệt dành cho Vũ. Anh chỉ có thể lắc đầu, không biết phải giải thích thế nào. Bác sĩ nhìn thấu tâm trạng của cậu, khuyên rằng cần nghỉ ngơi và tránh xa những áp lực tâm lý.
"Tôi nghĩ tôi cần vài liều thuốc an thần."
Bác sĩ gật đầu, đồng ý kê thuốc, nhưng cũng cảnh báo: "Cậu có thể dùng thuốc để giúp kiểm soát lo âu, nhưng đừng lạm dụng. Nó có thể gây hại cho sức khỏe của cậu."
Cậu cũng hiểu rằng không thể dựa hoàn toàn vào thuốc. Cảm xúc dành cho Vũ vẫn mãnh liệt, và giờ đây, cậu phải tìm cách đối mặt với nó mà không đánh mất bản thân.
Đăng Anh nhìn qua phần cháo trên bàn, nhận ra đó là bữa ăn mà bác sĩ mang đến, theo yêu cầu của Vũ. Cảm giác ấm áp trào dâng trong cậu, nhưng cũng có chút lo lắng.
Khi Đăng Anh múc muỗng cháo trứng vào miệng, vị ngọt nhẹ và độ mềm mịn khiến cậu cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng làm nặng nề thêm tâm trạng.
Hương vị quen thuộc gợi nhớ đến sự chăm sóc tận tâm của Vũ, nhưng cùng lúc, nó khiến cậu càng cảm thấy tội lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của Vũ.
Mỗi muỗng cháo như một lời nhắc nhở về khao khát và những cảm xúc mãnh liệt mà Đăng Anh không dám thừa nhận.
Cảm giác ấy đè nặng trong lòng cậu, như một viên đá lớn, khiến cậu thêm chới với trong mớ cảm xúc hỗn độn. Mặc dù cháo mang lại sự ấm áp, nhưng nó cũng làm nổi bật sự bất lực của cậu trong việc chấp nhận tình cảm của Vũ.
Đăng Anh cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới: một bên là sự ấm áp và tình cảm chân thành từ Vũ, bên kia là nỗi lo lắng và sự kiềm chế của bản thân. Khoảnh khắc ấy, chén cháo ấy trở thành biểu tượng của cả niềm vui và nỗi buồn, khiến lòng cậu thêm nặng nề và rối bời.
Khi nhìn vào chén cháo, Đăng Anh cảm thấy sự quan tâm của Vũ khiến cậu vừa cảm kích vừa bối rối.
Cậu tự hỏi liệu tình cảm này có thể được đáp lại, hay chỉ đơn thuần là những cảm xúc nhất thời. Dù mệt mỏi, nhưng cậu cũng nhận ra rằng phần cháo này không chỉ là thực phẩm.. nó mang theo sự chăm sóc, một kết nối mà cậu khao khát.
Đăng Anh nhẹ nhàng múc thêm một muỗng cháo ăn tiếp, cảm nhận hương vị trong miệng. Cậu biết mình cần thời gian để suy nghĩ về những cảm xúc này, nhưng không thể phủ nhận rằng, trong sâu thẳm, một phần cậu muốn được gần gũi Vũ hơn, không chỉ qua những bữa ăn hay sự quan tâm nhỏ nhặt.
Bác sĩ rời khỏi phòng, không quên để lại một chiếc hộp nhỏ chứa những món ăn nhẹ mà Vũ đã chuẩn bị.
Đăng Anh nằm lại, suy tư về những điều vừa xảy ra, cũng như đợi đến lúc mà thuốc bắt đầu có tác dụng.
Thuốc an thần bắt đầu phát huy tác dụng, giúp Đăng Anh cảm thấy thư giãn hơn. Cảm giác nặng nề dần tan biến, và cậu từ từ chìm vào giấc ngủ. Khi cậu nhắm mắt lại, không gian xung quanh trở nên nhẹ nhàng, như một cơn gió êm ái cuốn đi mọi lo âu.
Còn vị bác sĩ kia, vì cảm thấy việc nên nói rõ tình trạng hiện tại của Đăng Anh là cần thiết nên đã đi qua bấm chuông tìm cậu.
Vũ đi ra thấy bác sĩ đến, sắc mặt liền trở nên lo lắng.
"Sáng nay tôi có việc bận, không kịp giải thích tình hình của Đăng Anh. Bây giờ cậu có thời gian để nói chuyện không?"
Khải Vũ vừa bị hủy kha khá lịch trình khi đoàn phim đang tạm hoãn do tình trạng sức khỏe của Đăng Anh nên cậu khá rãnh.
Vũ gật đầu, mở cửa mời bác sĩ vào trong, cảm giác lo lắng dâng trào. Hôm nay, tâm trạng cậu không thể yên ổn khi nghe tin Đăng Anh có thể gặp vấn đề.
Sau khi mời bác sĩ ngồi, Vũ nhanh chóng pha một li cà phê và đưa cho ông. Bác sĩ nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn có phần an ủi.
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào lúc này." Bác sĩ bắt đầu, giọng ông trầm và rõ ràng. "Tôi nghĩ rằng việc này cần được nói sớm. Việc tiếp xúc với một alpha như cậu đã kích thích kỳ phát tình của Đăng Anh đến sớm hơn dự kiến."
Vũ khẽ nhíu mày, cố gắng tiếp thu thông tin. "Ý bác sĩ là sao? Đăng Anh sẽ gặp vấn đề gì nếu tình trạng này xảy ra quá sớm?"
Bác sĩ thở dài, chuẩn bị cho một cuộc trao đổi nghiêm túc : "Đăng Anh đang trong giai đoạn nhạy cảm. Kỳ phát tình là thời điểm quan trọng và nhạy cảm với mọi omega. Khi bị kích thích quá sớm, có thể dẫn đến nhiều rắc rối về mặt sức khỏe, cả về thể chất lẫn tinh thần."
Vũ cảm thấy nỗi lo càng dâng cao : "Tôi không biết việc tiếp xúc sẽ ảnh hưởng đến mức như vậy.. Tôi chỉ đơn giản là muốn trở nên thân mật với anh ấy, tôi đúng là thiếu hiểu biết. Anh ấy nói đúng, tôi thật ngây thơ, nếu muốn bảo vệ người thương của mình khỏi những điều khác, ít nhất tôi cũng phải không làm tổn thương anh ấy."
Bác sĩ gật đầu, hiểu được tâm trạng của Vũ. "Cậu không làm gì sai cả. Tôi biết Đăng Anh có lẽ cũng muốn gần gũi với cậu, nhưng nó có thể làm gia tăng những cảm xúc và cảm giác của cậu ấy. Đó là một điều tự nhiên ở những omega, nhất là khi tiếp xúc với alpha."
"Có cách nào để ngăn chặn không?" Vũ hỏi, giọng cậu đầy khẩn trương. "Tôi không muốn Đăng Anh phải chịu đựng thêm căng thẳng hay đau đớn."
Bác sĩ suy nghĩ một lát trước khi trả lời : "Cậu tốt nhất là đừng tỏa ra pheromone. Hạn chế sự tiếp xúc giữa hai người trong một thời gian quá dài, và tạo ra một không gian an toàn cho Đăng Anh. Ngoài ra, tôi sẽ kê thuốc giúp cậu ấy giảm bớt sự kích thích, điều này sẽ hỗ trợ rất nhiều."
Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng vẫn chưa hoàn toàn tan biến : "Tôi có thể làm gì để hỗ trợ Đăng Anh trong giai đoạn này?"
"Trước hết, hãy đảm bảo rằng cậu ấy luôn cảm thấy an toàn và thoải mái. Đừng tạo ra áp lực cho Đăng Anh, hãy để cậu ấy quyết định khi nào thì muốn gặp cậu. Cũng nên theo dõi cảm xúc và sức khỏe của cậu ấy thường xuyên." Bác sĩ khuyên nhủ.
"Vâng, tôi sẽ làm như vậy." Vũ khẳng định, quyết tâm trong giọng nói.
Cuộc trò chuyện giữa hai người dần chuyển sang các biện pháp cụ thể hơn, nhưng trong lòng Vũ, hình ảnh của Đăng Anh và nỗi lo cho cậu ấy vẫn luôn hiện hữu.
Cậu biết rằng mình phải hành động nhanh chóng và hiệu quả để bảo vệ người mà mình quan tâm.
Khi tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên giường, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ. Cảm giác nặng nề trong lòng dường như đã giảm đi nhiều nhưng cơ thể vẫn còn yếu ớt.
Đến chiều, bác sĩ bước vào, với dáng vẻ chuyên nghiệp và ánh mắt quan tâm. Anh ta kiểm tra nhịp tim và huyết áp của Đăng Anh, hỏi han về những triệu chứng mà anh đã trải qua.
"Cậu cảm thấy như thế nào rồi?" bác sĩ nhẹ nhàng hỏi, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt Đăng Anh.
Nghe câu hỏi ấy, Đăng Anh không thể không nghĩ về những cảm xúc mãnh liệt dành cho Vũ. Anh chỉ có thể lắc đầu, không biết phải giải thích thế nào. Bác sĩ nhìn thấu tâm trạng của cậu, khuyên rằng cần nghỉ ngơi và tránh xa những áp lực tâm lý.
"Tôi nghĩ tôi cần vài liều thuốc an thần."
Bác sĩ gật đầu, đồng ý kê thuốc, nhưng cũng cảnh báo: "Cậu có thể dùng thuốc để giúp kiểm soát lo âu, nhưng đừng lạm dụng. Nó có thể gây hại cho sức khỏe của cậu."
Cậu cũng hiểu rằng không thể dựa hoàn toàn vào thuốc. Cảm xúc dành cho Vũ vẫn mãnh liệt, và giờ đây, cậu phải tìm cách đối mặt với nó mà không đánh mất bản thân.
Đăng Anh nhìn qua phần cháo trên bàn, nhận ra đó là bữa ăn mà bác sĩ mang đến, theo yêu cầu của Vũ. Cảm giác ấm áp trào dâng trong cậu, nhưng cũng có chút lo lắng.
Khi Đăng Anh múc muỗng cháo trứng vào miệng, vị ngọt nhẹ và độ mềm mịn khiến cậu cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng làm nặng nề thêm tâm trạng.
Hương vị quen thuộc gợi nhớ đến sự chăm sóc tận tâm của Vũ, nhưng cùng lúc, nó khiến cậu càng cảm thấy tội lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của Vũ.
Mỗi muỗng cháo như một lời nhắc nhở về khao khát và những cảm xúc mãnh liệt mà Đăng Anh không dám thừa nhận.
Cảm giác ấy đè nặng trong lòng cậu, như một viên đá lớn, khiến cậu thêm chới với trong mớ cảm xúc hỗn độn. Mặc dù cháo mang lại sự ấm áp, nhưng nó cũng làm nổi bật sự bất lực của cậu trong việc chấp nhận tình cảm của Vũ.
Đăng Anh cảm thấy như mình đang đứng giữa hai thế giới: một bên là sự ấm áp và tình cảm chân thành từ Vũ, bên kia là nỗi lo lắng và sự kiềm chế của bản thân. Khoảnh khắc ấy, chén cháo ấy trở thành biểu tượng của cả niềm vui và nỗi buồn, khiến lòng cậu thêm nặng nề và rối bời.
Khi nhìn vào chén cháo, Đăng Anh cảm thấy sự quan tâm của Vũ khiến cậu vừa cảm kích vừa bối rối.
Cậu tự hỏi liệu tình cảm này có thể được đáp lại, hay chỉ đơn thuần là những cảm xúc nhất thời. Dù mệt mỏi, nhưng cậu cũng nhận ra rằng phần cháo này không chỉ là thực phẩm.. nó mang theo sự chăm sóc, một kết nối mà cậu khao khát.
Đăng Anh nhẹ nhàng múc thêm một muỗng cháo ăn tiếp, cảm nhận hương vị trong miệng. Cậu biết mình cần thời gian để suy nghĩ về những cảm xúc này, nhưng không thể phủ nhận rằng, trong sâu thẳm, một phần cậu muốn được gần gũi Vũ hơn, không chỉ qua những bữa ăn hay sự quan tâm nhỏ nhặt.
Bác sĩ rời khỏi phòng, không quên để lại một chiếc hộp nhỏ chứa những món ăn nhẹ mà Vũ đã chuẩn bị.
Đăng Anh nằm lại, suy tư về những điều vừa xảy ra, cũng như đợi đến lúc mà thuốc bắt đầu có tác dụng.
Thuốc an thần bắt đầu phát huy tác dụng, giúp Đăng Anh cảm thấy thư giãn hơn. Cảm giác nặng nề dần tan biến, và cậu từ từ chìm vào giấc ngủ. Khi cậu nhắm mắt lại, không gian xung quanh trở nên nhẹ nhàng, như một cơn gió êm ái cuốn đi mọi lo âu.
Còn vị bác sĩ kia, vì cảm thấy việc nên nói rõ tình trạng hiện tại của Đăng Anh là cần thiết nên đã đi qua bấm chuông tìm cậu.
Vũ đi ra thấy bác sĩ đến, sắc mặt liền trở nên lo lắng.
"Sáng nay tôi có việc bận, không kịp giải thích tình hình của Đăng Anh. Bây giờ cậu có thời gian để nói chuyện không?"
Khải Vũ vừa bị hủy kha khá lịch trình khi đoàn phim đang tạm hoãn do tình trạng sức khỏe của Đăng Anh nên cậu khá rãnh.
Vũ gật đầu, mở cửa mời bác sĩ vào trong, cảm giác lo lắng dâng trào. Hôm nay, tâm trạng cậu không thể yên ổn khi nghe tin Đăng Anh có thể gặp vấn đề.
Sau khi mời bác sĩ ngồi, Vũ nhanh chóng pha một li cà phê và đưa cho ông. Bác sĩ nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn có phần an ủi.
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vào lúc này." Bác sĩ bắt đầu, giọng ông trầm và rõ ràng. "Tôi nghĩ rằng việc này cần được nói sớm. Việc tiếp xúc với một alpha như cậu đã kích thích kỳ phát tình của Đăng Anh đến sớm hơn dự kiến."
Vũ khẽ nhíu mày, cố gắng tiếp thu thông tin. "Ý bác sĩ là sao? Đăng Anh sẽ gặp vấn đề gì nếu tình trạng này xảy ra quá sớm?"
Bác sĩ thở dài, chuẩn bị cho một cuộc trao đổi nghiêm túc : "Đăng Anh đang trong giai đoạn nhạy cảm. Kỳ phát tình là thời điểm quan trọng và nhạy cảm với mọi omega. Khi bị kích thích quá sớm, có thể dẫn đến nhiều rắc rối về mặt sức khỏe, cả về thể chất lẫn tinh thần."
Vũ cảm thấy nỗi lo càng dâng cao : "Tôi không biết việc tiếp xúc sẽ ảnh hưởng đến mức như vậy.. Tôi chỉ đơn giản là muốn trở nên thân mật với anh ấy, tôi đúng là thiếu hiểu biết. Anh ấy nói đúng, tôi thật ngây thơ, nếu muốn bảo vệ người thương của mình khỏi những điều khác, ít nhất tôi cũng phải không làm tổn thương anh ấy."
Bác sĩ gật đầu, hiểu được tâm trạng của Vũ. "Cậu không làm gì sai cả. Tôi biết Đăng Anh có lẽ cũng muốn gần gũi với cậu, nhưng nó có thể làm gia tăng những cảm xúc và cảm giác của cậu ấy. Đó là một điều tự nhiên ở những omega, nhất là khi tiếp xúc với alpha."
"Có cách nào để ngăn chặn không?" Vũ hỏi, giọng cậu đầy khẩn trương. "Tôi không muốn Đăng Anh phải chịu đựng thêm căng thẳng hay đau đớn."
Bác sĩ suy nghĩ một lát trước khi trả lời : "Cậu tốt nhất là đừng tỏa ra pheromone. Hạn chế sự tiếp xúc giữa hai người trong một thời gian quá dài, và tạo ra một không gian an toàn cho Đăng Anh. Ngoài ra, tôi sẽ kê thuốc giúp cậu ấy giảm bớt sự kích thích, điều này sẽ hỗ trợ rất nhiều."
Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi lo lắng vẫn chưa hoàn toàn tan biến : "Tôi có thể làm gì để hỗ trợ Đăng Anh trong giai đoạn này?"
"Trước hết, hãy đảm bảo rằng cậu ấy luôn cảm thấy an toàn và thoải mái. Đừng tạo ra áp lực cho Đăng Anh, hãy để cậu ấy quyết định khi nào thì muốn gặp cậu. Cũng nên theo dõi cảm xúc và sức khỏe của cậu ấy thường xuyên." Bác sĩ khuyên nhủ.
"Vâng, tôi sẽ làm như vậy." Vũ khẳng định, quyết tâm trong giọng nói.
Cuộc trò chuyện giữa hai người dần chuyển sang các biện pháp cụ thể hơn, nhưng trong lòng Vũ, hình ảnh của Đăng Anh và nỗi lo cho cậu ấy vẫn luôn hiện hữu.
Cậu biết rằng mình phải hành động nhanh chóng và hiệu quả để bảo vệ người mà mình quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.