[Abo] Đóa Nhung Tuyết Vì Người Mà Nở Rộ
Chương 5: Đạo Đức Nghề Nghiệp.
Marutokun
11/12/2024
Sau khi đã chuẩn bị tất cả, bọn họ tiến hành khởi quay, cùng lúc đó, căn hộ kế bên chỗ của Đăng Anh cũng có người đến ở.
Cậu đang ở trong nhà vẽ khung và xét bố cục cho chap truyện mới thì nghe tiếng chuông cửa, Đăng Anh tưởng là shipper nên đã đi ra xem, không ngờ người đứng trước cửa là Khải Vũ.
Khải Vũ cũng đeo khẩu trang và mang nón để che mặt lại, nhưng Đăng Anh là fan của cậu đó, làm sao không nhận ra cho được chứ.
Nhưng Đăng Anh giả vờ không quen không biết, để cậu không cảm thấy khó chịu vì nghĩ rằng có lẽ người hàng xóm của mình là một fan cuồng.
Khải Vũ đến là để đưa quà làm quen, có gì mong được giúp đỡ.
"Cảm ơn." Đăng Anh nhìn thứ đó, có vẻ như là một chiếc bánh tiramisu được đựng trong hộp thiếc.
Lần sau có lẽ cậu sẽ làm gì đó tặng lại cho Vũ.
Đăng Anh thở dài, thầm nghĩ sao này phải cẩn thận hơn, không thể để Vũ biết Đăng Anh là Surain được.
Nhưng mà Vũ cũng không nhận ra Đăng Anh là người anh hồi hè đã gặp cậu đâu nhỉ, nhìn thái độ đó thì khả năng cao là quên rồi. Đăng Anh cũng không bất ngờ, dù sao thì cậu so với ngày xưa cũng thay đổi rất nhiều, không nhận ra cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhận bánh xong thì cả hai tạm biệt nhau tại cửa, ai về nhà nấy.
Căn bản là nãy gần Khải Vũ thích muốn chết mà nói thì sợ bị lấm bấp nên cũng chỉ biết nói cảm ơn rồi gật đầu tạm biệt mà thôi chứ không dám nói gì hơn.
Hôm nay có lịch quay nên Đăng Anh cũng phải đến xem để giám sát tiến trình, hầu như những người tham gia bộ phim đều có có nhiều kinh nghiệm từ những bộ phim trước nên mọi thứ diễn ra trơn tru hơn Đăng Anh nghĩ.
Bọn họ chỉ mắc vài lỗi sai nhỏ nhưng nói chung chưa có cảnh quay nào phải quay đi quay lại quá nhiều lần.
Những lỗi sai nhỏ đó như biểu cảm chưa hợp lí hay câu thoại chưa tự nhiên lắm thì cả Đăng Anh và đạo diễn đều giúp đỡ để họ làm tốt hơn.
Nãy giờ chỉ có duy nhất Khải Vũ là chưa mắc phải lỗi sai nào, các cảnh quay được cậu đảm nhận cũng chỉ quay có một lần rồi qua.
Đến giờ trưa, cơm trưa đến rồi được phân phát ra cho mọi người, Đăng Anh kiếm chỗ nào vắng người định ngồi ăn một mình.
Nhưng Khải Vũ lại đến để xin ngồi ăn chung, Đăng Anh hoảng quá nên vội lắc đầu tỏ ra không muốn ăn chung, thật ra chỉ đơn giản là ngồi gần thần tượng thích quá sinh ra áp lực thôi.
"Anh.. ghét em đến thế ạ? Hay anh ghét cả đoàn phim vì tạo sức ép muốn anh làm thứ anh không thích?"
"Hả?" Đăng Anh đơ người không hiểu tự nhiên Vũ nói cái gì vậy, nhìn cậu, sau khi hiểu rồi thì lại lắc đầu liên tục.
Đăng Anh nhìn mặt Khải Vũ như đang sắp khóc đến nơi thì vội vã xích qua một chút cho Vũ ngồi cùng, cậu không hiểu người kia cũng 20 rồi chứ có phải trẻ con đâu mà chưa gì đã rơm rớm nước mắt thế?
"Em xin lỗi.."
Thấy Khải Vũ xin lỗi, Đăng Anh nhận ra mấy tiếng nghỉ trưa này không thể nào trôi qua trong yên bình được rồi.
"Tại sao?" Đăng Anh đỡ mặt.
"Tại em cư xử trẻ con, sẽ làm anh khó chịu.."
Đăng Anh thở dài : "Không có đâu, bình thường mà, do tôi đã cư xử hơi kém thân thiện nhỉ."
"Ơ.. em không có ý đó." Khải Vũ nói vậy nhưng không phải ý muốn nói rằng Đăng Anh kém thân thiện.
"Cái đó.. do tôi ngại thôi." Đăng Anh chống cằm nói. "Nhưng đúng thật là do chính bản thân tôi không muốn làm thân với mọi người, lí do vì chính bản thân, không vì ai khác, tôi chỉ đến đây vì công việc thôi."
Khải Vũ im lặng, cuối đầu xuống và ăn từng muỗng cơm, thấy Vũ vẫn chưa chịu ăn, cậu nói :
"Ăn đi để còn có sức mà đóng phim, cảnh cậu diễn còn nhiều lắm đấy, tôi nói rồi, tôi không ghét cậu, chỉ là tôi hơi ngại thôi."
"Vâng.." Khải Vũ cuối cùng cũng ăn, nhưng gương mặt thì lại ra vẻ như uất ức lắm, Đăng Anh cũng không biết nên làm gì nữa.
Hết giờ trưa, mọi người quay lại bắt đầu công việc.
Vài tiếng sau, hiện tại là đang hết cảnh của Vũ, thật ra cậu có thể về nhưng Đăng Anh không biết vì sao Vũ vẫn còn ở đây, cậu đang ngồi một góc như đang chờ đợi gì đó.
Ở một chỗ khác thì Đăng Anh đang phân tích tâm lí nhân vật cho một bạn diễn khác để cậu ta diễn tốt hơn.
"Hầy.. Hôm qua mình đã rất chăm chỉ ngồi luyện tập trước gương để hôm nay khi quay sẽ làm tốt, thì đúng thật là tốt nhưng anh ấy chẳng quan tâm gì cả, còn chẳng nói gì với mình trong lúc quay, nhưng những người khác thì được.. Hay mai mình cố tình diễn sai, cố tình phá hỏng cảnh quay nhỉ? Không được.. đạo đức nghề nghiệp không cho phép mình làm thế, hơn nữa anh ấy sẽ nghĩ gì về mình nếu mình cứ liên tục làm sai chứ.. Mình không muốn làm anh ấy thất vọng.. Mình tưởng rằng anh ấy sẽ thân thiện giống như trên mạng xã hội chứ.. Mình muốn được khen.. mình muốn được khen.."
Khải Vũ lẫm bẫm một mình, người khác không nghe được nội dung còn tưởng rằng Vũ đang ngồi nguyền rủa ai đó.
Cậu đang ở trong nhà vẽ khung và xét bố cục cho chap truyện mới thì nghe tiếng chuông cửa, Đăng Anh tưởng là shipper nên đã đi ra xem, không ngờ người đứng trước cửa là Khải Vũ.
Khải Vũ cũng đeo khẩu trang và mang nón để che mặt lại, nhưng Đăng Anh là fan của cậu đó, làm sao không nhận ra cho được chứ.
Nhưng Đăng Anh giả vờ không quen không biết, để cậu không cảm thấy khó chịu vì nghĩ rằng có lẽ người hàng xóm của mình là một fan cuồng.
Khải Vũ đến là để đưa quà làm quen, có gì mong được giúp đỡ.
"Cảm ơn." Đăng Anh nhìn thứ đó, có vẻ như là một chiếc bánh tiramisu được đựng trong hộp thiếc.
Lần sau có lẽ cậu sẽ làm gì đó tặng lại cho Vũ.
Đăng Anh thở dài, thầm nghĩ sao này phải cẩn thận hơn, không thể để Vũ biết Đăng Anh là Surain được.
Nhưng mà Vũ cũng không nhận ra Đăng Anh là người anh hồi hè đã gặp cậu đâu nhỉ, nhìn thái độ đó thì khả năng cao là quên rồi. Đăng Anh cũng không bất ngờ, dù sao thì cậu so với ngày xưa cũng thay đổi rất nhiều, không nhận ra cũng là chuyện bình thường thôi.
Nhận bánh xong thì cả hai tạm biệt nhau tại cửa, ai về nhà nấy.
Căn bản là nãy gần Khải Vũ thích muốn chết mà nói thì sợ bị lấm bấp nên cũng chỉ biết nói cảm ơn rồi gật đầu tạm biệt mà thôi chứ không dám nói gì hơn.
Hôm nay có lịch quay nên Đăng Anh cũng phải đến xem để giám sát tiến trình, hầu như những người tham gia bộ phim đều có có nhiều kinh nghiệm từ những bộ phim trước nên mọi thứ diễn ra trơn tru hơn Đăng Anh nghĩ.
Bọn họ chỉ mắc vài lỗi sai nhỏ nhưng nói chung chưa có cảnh quay nào phải quay đi quay lại quá nhiều lần.
Những lỗi sai nhỏ đó như biểu cảm chưa hợp lí hay câu thoại chưa tự nhiên lắm thì cả Đăng Anh và đạo diễn đều giúp đỡ để họ làm tốt hơn.
Nãy giờ chỉ có duy nhất Khải Vũ là chưa mắc phải lỗi sai nào, các cảnh quay được cậu đảm nhận cũng chỉ quay có một lần rồi qua.
Đến giờ trưa, cơm trưa đến rồi được phân phát ra cho mọi người, Đăng Anh kiếm chỗ nào vắng người định ngồi ăn một mình.
Nhưng Khải Vũ lại đến để xin ngồi ăn chung, Đăng Anh hoảng quá nên vội lắc đầu tỏ ra không muốn ăn chung, thật ra chỉ đơn giản là ngồi gần thần tượng thích quá sinh ra áp lực thôi.
"Anh.. ghét em đến thế ạ? Hay anh ghét cả đoàn phim vì tạo sức ép muốn anh làm thứ anh không thích?"
"Hả?" Đăng Anh đơ người không hiểu tự nhiên Vũ nói cái gì vậy, nhìn cậu, sau khi hiểu rồi thì lại lắc đầu liên tục.
Đăng Anh nhìn mặt Khải Vũ như đang sắp khóc đến nơi thì vội vã xích qua một chút cho Vũ ngồi cùng, cậu không hiểu người kia cũng 20 rồi chứ có phải trẻ con đâu mà chưa gì đã rơm rớm nước mắt thế?
"Em xin lỗi.."
Thấy Khải Vũ xin lỗi, Đăng Anh nhận ra mấy tiếng nghỉ trưa này không thể nào trôi qua trong yên bình được rồi.
"Tại sao?" Đăng Anh đỡ mặt.
"Tại em cư xử trẻ con, sẽ làm anh khó chịu.."
Đăng Anh thở dài : "Không có đâu, bình thường mà, do tôi đã cư xử hơi kém thân thiện nhỉ."
"Ơ.. em không có ý đó." Khải Vũ nói vậy nhưng không phải ý muốn nói rằng Đăng Anh kém thân thiện.
"Cái đó.. do tôi ngại thôi." Đăng Anh chống cằm nói. "Nhưng đúng thật là do chính bản thân tôi không muốn làm thân với mọi người, lí do vì chính bản thân, không vì ai khác, tôi chỉ đến đây vì công việc thôi."
Khải Vũ im lặng, cuối đầu xuống và ăn từng muỗng cơm, thấy Vũ vẫn chưa chịu ăn, cậu nói :
"Ăn đi để còn có sức mà đóng phim, cảnh cậu diễn còn nhiều lắm đấy, tôi nói rồi, tôi không ghét cậu, chỉ là tôi hơi ngại thôi."
"Vâng.." Khải Vũ cuối cùng cũng ăn, nhưng gương mặt thì lại ra vẻ như uất ức lắm, Đăng Anh cũng không biết nên làm gì nữa.
Hết giờ trưa, mọi người quay lại bắt đầu công việc.
Vài tiếng sau, hiện tại là đang hết cảnh của Vũ, thật ra cậu có thể về nhưng Đăng Anh không biết vì sao Vũ vẫn còn ở đây, cậu đang ngồi một góc như đang chờ đợi gì đó.
Ở một chỗ khác thì Đăng Anh đang phân tích tâm lí nhân vật cho một bạn diễn khác để cậu ta diễn tốt hơn.
"Hầy.. Hôm qua mình đã rất chăm chỉ ngồi luyện tập trước gương để hôm nay khi quay sẽ làm tốt, thì đúng thật là tốt nhưng anh ấy chẳng quan tâm gì cả, còn chẳng nói gì với mình trong lúc quay, nhưng những người khác thì được.. Hay mai mình cố tình diễn sai, cố tình phá hỏng cảnh quay nhỉ? Không được.. đạo đức nghề nghiệp không cho phép mình làm thế, hơn nữa anh ấy sẽ nghĩ gì về mình nếu mình cứ liên tục làm sai chứ.. Mình không muốn làm anh ấy thất vọng.. Mình tưởng rằng anh ấy sẽ thân thiện giống như trên mạng xã hội chứ.. Mình muốn được khen.. mình muốn được khen.."
Khải Vũ lẫm bẫm một mình, người khác không nghe được nội dung còn tưởng rằng Vũ đang ngồi nguyền rủa ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.