[Abo] Đóa Nhung Tuyết Vì Người Mà Nở Rộ
Chương 6: Khen Thưởng.
Marutokun
11/12/2024
Trong khi cậu ta đang ngồi tự kỉ như thế thì có một nhân viên trang điểm đi ngang qua và nghe lỡm được, Khải Vũ nói rất nhỏ, nhưng xui cái tai người kia lại thính quá nên nghe được vài câu liền phán đoán bậy bạ rồi chạy đến chỗ Đăng Anh đang giúp đỡ người kia diễn.
"Tác giả! Chuyện là.." Người nhân viên đó thì thầm vào tai anh những gì đã nghe lởm được.
"Vậy sao.." Có điều giờ anh đang hơi bận nên cũng chưa làm gì ngay được, người khác nhìn qua phía Vũ còn nhìn thấy ảo giác trên đầu cậu ta là một đám mây mưa giông.
Vũ chưa muốn về, nhưng lại không biết bản thân ở lại đây là đang chờ đợi điều gì nữa.
Hết ngày quay, mọi người đi về, Đăng Anh và Vũ cũng thế.
"Vậy thì tác giả.. ngày mai gặp lại." Khải Vũ khẽ nở một nụ cười tươi rồi đi rời đi.
Bây giờ Đăng Anh mới chợt nhớ ra vụ gì đó, vội kéo Vũ lại, nói : "Đợi đã!"
"Dạ?"
"Cúi đầu xuống một tí."
Vũ không biết chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Đăng Anh.
"Hôm nay cậu đã làm rất tốt khi không làm hư cảnh quay nào, ngày mai cố gắng phát huy nhé? Có gì không rõ thì cứ hỏi tôi." Đăng Anh kêu Vũ cúi đầu xuống để xoa đầu phát thưởng cho cậu, anh nghĩ dù sao thì mấy món quà tinh thần như thế này vẫn tốt hơn nhiều so với những món quà vật chất mà.
Người kia thật không ngờ Đăng Anh sẽ làm vậy, cậu nhìn người trước mặt rồi bất giác đỏ mặt, dù không nhìn thấy biểu cảm nhưng Vũ chắc chắn là Đăng Anh đã cười rồi khen cậu.
Điều này khiến Vũ không thể nào bình tĩnh nổi, cậu bối rối gật đầu chào rồi xin đi trước, làm sao mà cậu dám ở lại đi cùng Đăng Anh sau khi Đăng Anh làm hành động đó chứ?
Đây là hành động thân thiết nhất của anh đối với cậu trong mấy tháng gần đây đấy, cậu cứ nghĩ anh ghét cậu thật không đó.
Đăng Anh thấy cậu chạy đi mất cứ tưởng cậu ghét cái hành động này của mình.
"Ghét à? Chắc cậu ấy không vui khi người khác chạm vào đầu mình. Nhưng mà.." Đăng Anh nhớ lại biểu cảm của cậu vừa nãy. "Chắc là.. cũng không hẳn là ghét đâu nhỉ?"
Cũng may, Đăng Anh chọn lúc cuối buổi rồi mới khen, chứ đầu buổi là nguyên buổi đó Khải Vũ diễn không được bình thường luôn.
_________
Về nhà, Đăng Anh bắt tay vào làm những công việc mà trước đó anh thường làm, khối lượng việc bây giờ đã tăng lên, anh dự tính sẽ cố gắng làm, nhưng nếu không nổi thật thì anh sẽ xin nghỉ hoặc xin dời hạn.
Đăng Anh biết cố quá thế nào cũng quá cố mà.
Vì lí do khó làm thân với loài người khi gặp mặt trực tiếp nên anh không có thuê trợ lí, đó là lí do mà anh làm việc vô cùng cực khổ.
Vài tiếng sau, Đăng Anh vẫn chưa làm xong việc, nhưng anh ngừng lại định để mắt, não và tay mình nghỉ ngơi chút rồi mới làm tiếp.
"Chai thuốc nhỏ mắt.. mõi quá.." Anh chộp chai thuốc nhỏ mắt trên bàn và nhỏ vào mắt mình.
Lúc này kiểm tra điện thoại, anh thấy vài tin nhắn đến từ tài khoản của Khải Vũ. Tin nhắn từ vài tiếng trước rồi nhưng Đăng Anh bận quá chưa xem chưa trả lời.
Vũ có đôi lời muốn hỏi anh về nhân vật mà Vũ đóng vai, có điều mấy tiếng trôi qua rồi không biết Vũ đã ngủ chưa hay vẫn còn đang tập trung tự luyện tập diễn xuất để chuẩn bị cho ngày mai.
Surain : [Xin lỗi vì đã phản hồi trễ.]
Sau đó là Đăng Anh nhắn một đống tin dài như sớ nói về những vấn đề mà Vũ đã hỏi một cách vô cùng chi tiết, ngoài ra còn có những điều ngoài lề mà chưa ai biết đến trong truyện ngoài trừ Đăng Anh ra, do anh lược bớt cho đỡ dài dòng.
"Hay mốt mình chuyển thành file word cho dễ nhỉ?"
Vũ : [Em hiểu rồi, cảm ơn tác giả.]
Đăng Anh chỉ tim tin nhắn rồi lại quay lại làm việc tiếp, làm được một chút thì đột nhiên cậu nhận ra gì đó..
Anh biết là giờ mình cần phải tập trung làm cho xong công chuyện nhưng bây giờ anh lại thấy có phải hồi nãy mình nói chuyện quá máy móc không? Đăng Anh thấy cũng đâu phải tự nhiên mà thần tượng duy nhất mà cậu yêu thích lại nghĩ mình ghét cậu ấy.
Lại còn trông buồn đến như vậy.
Nhưng Đăng Anh không thể bỏ công việc hiện tại để lo cho thứ cá nhân được, nên anh đành cắn răng làm cho nhanh rồi mới giải quyết tới chuyện đó.
Làm nhanh nên Đăng Anh hơi ẩu, vô tình quẹt sai, làm đi làm lại dần khiến anh mất kiên nhẫn và tức điên.
"Thôi nào.. Bình tĩnh đi, tình hình không ổn.." Anh thoát ra khỏi ứng dụng làm việc thường ngày, đi vào album ảnh để ngắm ảnh Vũ cho bình tĩnh lại. "Phù.. đỡ hơn rồi, làm tiếp nào."
Khi đã thấy bản thân mình ổn hơn, anh lại bắt tay vào làm việc.
"Lần này hãy làm một mạch liên tục nào.."
Đăng Anh nói như thế và đã tập trung ngồi vẽ tới mười một giờ thôi. Công việc thì vẫn chưa xong, nhưng mắt của Đăng Anh mõi quá nên tạm dừng để nghỉ ngơi.
Trong lúc nghỉ ngơi thì anh tranh thủ ngồi nghỉ bản thân nên làm gì để giải quyết sự hiểu lầm nhỏ này, bữa nói thẳng là mình không ghét gì đâu và có vẻ Vũ không tin.
Vui vẻ hòa đồng hơn thì chắc Đăng Anh làm không được, bị thần tượng yêu thích nhất của mình hiểu lầm là ghét thì Đăng Anh cũng hơi khó chịu.
"Hay là.." Đăng Anh đã nghĩ ra một cách, không cần nói cũng không cần thay đổi bản thân, có điều bây giờ làm thì không thích hợp lắm, nên anh quyết định đợi khi nào xong việc của mình rồi mới làm.
Kết quả là nguyên tuần này Vũ vẫn tưởng là người kia chắc ghét mình lắm, không muốn nói chuyện với mình..
"Tác giả! Chuyện là.." Người nhân viên đó thì thầm vào tai anh những gì đã nghe lởm được.
"Vậy sao.." Có điều giờ anh đang hơi bận nên cũng chưa làm gì ngay được, người khác nhìn qua phía Vũ còn nhìn thấy ảo giác trên đầu cậu ta là một đám mây mưa giông.
Vũ chưa muốn về, nhưng lại không biết bản thân ở lại đây là đang chờ đợi điều gì nữa.
Hết ngày quay, mọi người đi về, Đăng Anh và Vũ cũng thế.
"Vậy thì tác giả.. ngày mai gặp lại." Khải Vũ khẽ nở một nụ cười tươi rồi đi rời đi.
Bây giờ Đăng Anh mới chợt nhớ ra vụ gì đó, vội kéo Vũ lại, nói : "Đợi đã!"
"Dạ?"
"Cúi đầu xuống một tí."
Vũ không biết chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Đăng Anh.
"Hôm nay cậu đã làm rất tốt khi không làm hư cảnh quay nào, ngày mai cố gắng phát huy nhé? Có gì không rõ thì cứ hỏi tôi." Đăng Anh kêu Vũ cúi đầu xuống để xoa đầu phát thưởng cho cậu, anh nghĩ dù sao thì mấy món quà tinh thần như thế này vẫn tốt hơn nhiều so với những món quà vật chất mà.
Người kia thật không ngờ Đăng Anh sẽ làm vậy, cậu nhìn người trước mặt rồi bất giác đỏ mặt, dù không nhìn thấy biểu cảm nhưng Vũ chắc chắn là Đăng Anh đã cười rồi khen cậu.
Điều này khiến Vũ không thể nào bình tĩnh nổi, cậu bối rối gật đầu chào rồi xin đi trước, làm sao mà cậu dám ở lại đi cùng Đăng Anh sau khi Đăng Anh làm hành động đó chứ?
Đây là hành động thân thiết nhất của anh đối với cậu trong mấy tháng gần đây đấy, cậu cứ nghĩ anh ghét cậu thật không đó.
Đăng Anh thấy cậu chạy đi mất cứ tưởng cậu ghét cái hành động này của mình.
"Ghét à? Chắc cậu ấy không vui khi người khác chạm vào đầu mình. Nhưng mà.." Đăng Anh nhớ lại biểu cảm của cậu vừa nãy. "Chắc là.. cũng không hẳn là ghét đâu nhỉ?"
Cũng may, Đăng Anh chọn lúc cuối buổi rồi mới khen, chứ đầu buổi là nguyên buổi đó Khải Vũ diễn không được bình thường luôn.
_________
Về nhà, Đăng Anh bắt tay vào làm những công việc mà trước đó anh thường làm, khối lượng việc bây giờ đã tăng lên, anh dự tính sẽ cố gắng làm, nhưng nếu không nổi thật thì anh sẽ xin nghỉ hoặc xin dời hạn.
Đăng Anh biết cố quá thế nào cũng quá cố mà.
Vì lí do khó làm thân với loài người khi gặp mặt trực tiếp nên anh không có thuê trợ lí, đó là lí do mà anh làm việc vô cùng cực khổ.
Vài tiếng sau, Đăng Anh vẫn chưa làm xong việc, nhưng anh ngừng lại định để mắt, não và tay mình nghỉ ngơi chút rồi mới làm tiếp.
"Chai thuốc nhỏ mắt.. mõi quá.." Anh chộp chai thuốc nhỏ mắt trên bàn và nhỏ vào mắt mình.
Lúc này kiểm tra điện thoại, anh thấy vài tin nhắn đến từ tài khoản của Khải Vũ. Tin nhắn từ vài tiếng trước rồi nhưng Đăng Anh bận quá chưa xem chưa trả lời.
Vũ có đôi lời muốn hỏi anh về nhân vật mà Vũ đóng vai, có điều mấy tiếng trôi qua rồi không biết Vũ đã ngủ chưa hay vẫn còn đang tập trung tự luyện tập diễn xuất để chuẩn bị cho ngày mai.
Surain : [Xin lỗi vì đã phản hồi trễ.]
Sau đó là Đăng Anh nhắn một đống tin dài như sớ nói về những vấn đề mà Vũ đã hỏi một cách vô cùng chi tiết, ngoài ra còn có những điều ngoài lề mà chưa ai biết đến trong truyện ngoài trừ Đăng Anh ra, do anh lược bớt cho đỡ dài dòng.
"Hay mốt mình chuyển thành file word cho dễ nhỉ?"
Vũ : [Em hiểu rồi, cảm ơn tác giả.]
Đăng Anh chỉ tim tin nhắn rồi lại quay lại làm việc tiếp, làm được một chút thì đột nhiên cậu nhận ra gì đó..
Anh biết là giờ mình cần phải tập trung làm cho xong công chuyện nhưng bây giờ anh lại thấy có phải hồi nãy mình nói chuyện quá máy móc không? Đăng Anh thấy cũng đâu phải tự nhiên mà thần tượng duy nhất mà cậu yêu thích lại nghĩ mình ghét cậu ấy.
Lại còn trông buồn đến như vậy.
Nhưng Đăng Anh không thể bỏ công việc hiện tại để lo cho thứ cá nhân được, nên anh đành cắn răng làm cho nhanh rồi mới giải quyết tới chuyện đó.
Làm nhanh nên Đăng Anh hơi ẩu, vô tình quẹt sai, làm đi làm lại dần khiến anh mất kiên nhẫn và tức điên.
"Thôi nào.. Bình tĩnh đi, tình hình không ổn.." Anh thoát ra khỏi ứng dụng làm việc thường ngày, đi vào album ảnh để ngắm ảnh Vũ cho bình tĩnh lại. "Phù.. đỡ hơn rồi, làm tiếp nào."
Khi đã thấy bản thân mình ổn hơn, anh lại bắt tay vào làm việc.
"Lần này hãy làm một mạch liên tục nào.."
Đăng Anh nói như thế và đã tập trung ngồi vẽ tới mười một giờ thôi. Công việc thì vẫn chưa xong, nhưng mắt của Đăng Anh mõi quá nên tạm dừng để nghỉ ngơi.
Trong lúc nghỉ ngơi thì anh tranh thủ ngồi nghỉ bản thân nên làm gì để giải quyết sự hiểu lầm nhỏ này, bữa nói thẳng là mình không ghét gì đâu và có vẻ Vũ không tin.
Vui vẻ hòa đồng hơn thì chắc Đăng Anh làm không được, bị thần tượng yêu thích nhất của mình hiểu lầm là ghét thì Đăng Anh cũng hơi khó chịu.
"Hay là.." Đăng Anh đã nghĩ ra một cách, không cần nói cũng không cần thay đổi bản thân, có điều bây giờ làm thì không thích hợp lắm, nên anh quyết định đợi khi nào xong việc của mình rồi mới làm.
Kết quả là nguyên tuần này Vũ vẫn tưởng là người kia chắc ghét mình lắm, không muốn nói chuyện với mình..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.