Chương 32
Ánh Dương Chân Trời
07/08/2024
Dù không mấy tình nguyện nhưng Kỷ Diệu không tránh khỏi việc bị lôi đi tập cưỡi ngựa. Tống Hạo Kinh có tính rất cố chấp, một khi đã muốn thì phải làm đến cùng.
"Con hắc mã này của tôi tính tình hung hăng nên không thích hợp cho người mới như anh."
Nói xong hắn kêu người dắt tới một con khác trông lành tính hơn. Là giống ngựa Quarter có bông lông trắng.
"Anh nên vuốt ve, vỗ vào cổ và chào hỏi thân thiện với nó trước đã."
Cậu nghe theo mà làm từng bước như hắn bảo. Mất một lúc lâu chú ngựa dường như mới quen dần với cậu, điều này khiến cả tâm lý của nó và cậu trở nên tốt hơn.
Giống ngựa có nguồn gốc từ Mỹ, chúng được pha giống ở Mỹ giữa loại Ngựa Thuần Chủng và loại ngựa Tây Ban Nha cổ xưa.
Được biết đến là giống ngựa nhanh nhất trong khoảng cách ngắn, ngựa Quarter là thú cưỡi phổ biến cho cả đi dạo và thi đấu. Chúng thường được sử dụng để cưỡi giải trí ở phương tây và các sự kiện khác như đua vượt chướng ngại, thuần hóa ngựa. Giống này cũng có thể lai tạo ra ngựa đua.
"Nào đến đây."
Tống Hạo Kình kéo cậu qua rồi kêu cậu trèo lên lưng ngựa theo hướng dẫn của hắn. Kỷ Diệu nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đã tản ra cưỡi ngựa đi dạo cùng nhau, bên này không ai để ý đến sự bất thường của họ. Cậu mím môi, nhắm mắt nhắm mũi nắm dây cương ngựa ngồi lên. Hắn cũng theo đó ngồi lên phía sau cậu.
Hắn vòng hai tay từ phía sau cùng cậu cầm dây cương.
"Lưng cần phải thẳng, ngực hơi ưỡn về phía trước, hai chân để vào bàn đạp thật thoải mái."
Cậu nghiêm túc làm theo, Tống Hạo Kình rất hài lòng.
"Đúng rồi, lưu ý không xỏ chân vào sâu quá bởi khi gặp sự cố có thể chân anh không kịp tuột ra khỏi bàn đạp."
"Đầu giữ thẳng, mắt nhìn về phía trước qua đầu ngựa."
Lúc bình thường thì hắn dở dở ương ương thật, nhưng khi đã nghiêm túc làm điều gì đó thì rất chú tâm. Kỷ Diệu rất nhanh thích nghi được, cậu theo hắn ngồi trên lưng ngựa đi vài vòng bãi cỏ.
Ngựa khi di chuyển thường "khá sóc" không êm bởi cấu tạo bộ khung xương và cách bước chân. Do vậy việc tạo được sự thăng bằng trong khi điều khiến ngựa khiến cậu lúng túng rất lâu, may là có Tổng Hạo Kình phía sau ghìm dây cương.
Cả hai người họ dong duổi như vậy tiếng đồng hồ thì rốt cuộc Kỷ Diệu cũng cơ bản cưỡi được. Tống Hạo Kình muốn để cậu tự một mình điều khiển nên đi xuống.
Tuy ban đầu không có hứng thú nhưng đã học thì cậu tiếp thu rất nhanh, không cần người phía sau vẫn dễ dàng thúc ngựa chạy khắp trường đua. Tống Hạo Kinh hết phận sự nên không để ý đến cậu nữa, hắn sang chỗ khác lấy nước uống.
Kỷ Diệu một mình một ngựa chạy hết cả trường đua, xung quanh đây đều là cây cối xanh mát khiến tâm trạng bí bách của cậu tốt lên không ít. Chỉ là không được bao lâu thì phía sau có la hét.
Cậu giật mình quay lại nhìn thì thấy ngựa của Đới Tử Nguyên bị mất khổng chế, điên cuồng lao về phía này. Cậu giật giây cương, thúc ngựa của mình chạy qua bên khác nhưng con ngựa kia không buông tha cậu, giống như phát điên mà lao đến vậy. Cuối cùng không tránh khỏi tai nạn, ngựa của Đới Tử Nguyên húc mạnh vào cổ con ngựa của cậu.
Ngựa của cậu hoảng sợ mà rú lên, hất văng cậu xuống đất. Cậu từ đầu đến cuối đều trong trạng thái ngơ ngác và sợ hãi.
"Có người ngã ngựa."
"Mau, gọi người đến xem họ đi."
Một trận ồn ào và hỗn loạn xảy ra, rất nhanh có rất nhiều người vây quanh chỗ này. Đới Tử Nguyên cũng chịu số phận y như cậu, đau đớn ngã vật ra hướng khác.
"Có sao không?"
"Tử Nguyên, cậu ổn chứ?"
"Hai người có bị thương ở đâu không?"
Uông Đạt tới đầu tiên, rồi tới thêm hai ba người nữa, Tống Hạo Kình và Tần Thiên từ xa chạy đến cuối cùng.
Kỷ Diệu bị ngã đập mạnh người xuống đất, cả người cậu đau nhức từ trên xuống dưới, nhất là ở vùng bụng dưới, cơn đau ở đó như thắt từng khúc ruột lại vậy. Cậu toát mồ hôi lạnh, theo bản năng ôm chặt bụng nằm co quắp một chỗ.
"Anh không sao chứ? Có thấy đau ở đâu không?"
Tổng Hạo Kình là người đầu tiên chủ động ra đỡ cậu dậy, dường như hắn chạy qua đây rất vội nên lúc nói có phần hơi vấp.
"Không... chỉ là bụng có hơi đau."
Tuy bụng dưới nhói lên từng đợt nhưng cậu không nghĩ nó quá nghiêm trọng, ít nhất vẫn còn chịu đựng được.
Tống Hạo Kình bên cạnh xem xét cả người cậu thấy chỉ bị xây xước nhẹ ở tay, may là mặc đồ bảo hộ cẩn thận nên không ảnh hưởng gì nhiều. Ngược lại, Đới Tử Nguyên trông bị thương nặng hơn cậu một chút, cậu ta đã được
Uông Đạt nhanh chóng bế cả người chạy về biệt thự.
Nhân viên chuồng ngựa đến dắt ngựa về chuồng, sự cố không hẳn lớn nên mọi người rất nhanh tản ra. Tống Hạo Kinh đỡ cậu một đường về, trên đường đi Kỷ Diệu luôn cảm thấy có ánh mắt ác ý nhìn cậu trằn trọc không tha.
Khi về được phòng thì cơn đau ở bụng đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ cần ngồi im là không còn đau nữa. Vì xảy ra chuyện vừa rồi Tống Hạo Kình nhắc cậu có thể ở trên phòng không cần ra ngoài, tí nữa bữa tối hắn sẽ cho người mang lên. Cậu vốn là người không thích nơi đông người nên gật đầu đồng ý luôn.
Hắn thấy mọi chuyện dường như đã ổn liền đi tắm rửa rồi xuống tầng dưới, giờ cũng đã chiều tối, ở dưới đang có tiệc nướng.
Kỷ Diệu cởi bớt quần áo bó trên người ra, cậu mệt mỏi nằm ngửa xuống giường, trong đầu nhớ đến việc xảy ra vừa rồi mà tim vẫn đập thình thịch căng thẳng.
Hai tiếng sau có người mang thức ăn lên cho cậu. Cậu vừa tắm xong thì ra nhận luôn. Là thịt cừu nướng, súp cua và một cốc nước hoa quả. Cậu không đòi hỏi gì trong việc ăn uống nên như nào cũng được, chỉ là khi ngửa phải mùi dầu mỡ của miếng cừu nướng, cậu không tránh khỏi vọt vào phòng tắm nôn mửa một trận.
Trong họng thực sự không móc được bất cứ thứ gì ra, bụng dưới thắt lại đau đớn như bị thứ gì đó tàn phá. Kỷ Diệu nhìn bản thân chật vật trong gương, sự hoài nghi dần bén rễ trong lòng. Cậu nhớ lại những ngày gần đây mình không chỉ hay nôn mửa mà còn thèm ngủ rất nhiều, những dấu hiệu mà chỉ có người mang thai có thì cậu có hết.
Tay run rẩy sờ tới sờ lui vùng bụng dưới đau nhức, sắc mặt cậu tái mét khi ý nghĩ tồi tệ đó tới bủa vây tâm trí.
Tới tận 12 giờ đêm Tống Hạo Kình mới về phòng, cửa phòng không khóa nên hắn mở cửa vào dễ dàng. Trong phòng đã tắt hết điện, chỉ còn lại ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ đầu giường. Hắn uống nhiều rượu hơn mọi hôm nên xiêu xiêu vẹo vẹo mò được tới giường.
Bên cạnh có người nằm chùm chăn ở đấy, hắn kéo chăn đối phương ra muốn gây rối. Kỷ Diệu bị hắn quấy rối nên tỉnh giấc, cậu mệt mỏi khó khăn lắm mới ngủ được.
"Tôi mệt lắm, không phải mấy tiếng trước cậu vừa làm sao."
"Không giống nhau, giờ tôi muốn làm."
Hắn không muốn bỏ qua cho cậu và cậu không muốn thuận theo ý hắn như trước nữa. Hai người không tránh khỏi động tay động chân, lôi tới lôi lui cậu tức giận tát thẳng vào mặt hắn. Một cái tát phải dùng hết sức lực để ra tay nên rất nhanh để lại dấu trên gò má phải hắn.
"Tôi đã bảo không muốn rồi mà."
Đầu Tống Hạo Kình lệch qua một bên, ánh sáng vàng nhạt yếu ớt từ đèn ngủ chiếu tới một góc mặt. Đôi mắt hắn đỏ ngầu do rượu giờ đây trông thật sự đã tức giận đỉnh điểm. Hắn kéo mạnh một chân cậu lại, cậu phản kháng lần nữa muốn tát hắn bị hắn phán đoán được hất văng ra. Vốn trọng tâm của cậu không vững, còn đang ở mép giường nên cậu theo quán tính ngã xuống đất, người đập mạnh vào tủ đầu giường.
"Bộp..."
Mọi thứ gần như dừng lại ngay thời khắc ấy, không có xô xát, không có chửi bới. Tống Hạo Kinh thấy cậu từ lúc ngã xuống thì im lặng nằm bất động ở đấy, hắn lục đục xuống giường xem tình hình thì thấy cậu nằm im chặt ôm bụng trông rất kì lạ, rõ ràng thời tiết không lạnh nhưng cả người cứ run rẩy từng đợt.
Cậu đau tới không mở nổi mắt, thì thào theo hướng hắn kêu.
"Tống Hạo Kình...tôi đau quá..."
"Bụng tôi đau quá..."
"Con hắc mã này của tôi tính tình hung hăng nên không thích hợp cho người mới như anh."
Nói xong hắn kêu người dắt tới một con khác trông lành tính hơn. Là giống ngựa Quarter có bông lông trắng.
"Anh nên vuốt ve, vỗ vào cổ và chào hỏi thân thiện với nó trước đã."
Cậu nghe theo mà làm từng bước như hắn bảo. Mất một lúc lâu chú ngựa dường như mới quen dần với cậu, điều này khiến cả tâm lý của nó và cậu trở nên tốt hơn.
Giống ngựa có nguồn gốc từ Mỹ, chúng được pha giống ở Mỹ giữa loại Ngựa Thuần Chủng và loại ngựa Tây Ban Nha cổ xưa.
Được biết đến là giống ngựa nhanh nhất trong khoảng cách ngắn, ngựa Quarter là thú cưỡi phổ biến cho cả đi dạo và thi đấu. Chúng thường được sử dụng để cưỡi giải trí ở phương tây và các sự kiện khác như đua vượt chướng ngại, thuần hóa ngựa. Giống này cũng có thể lai tạo ra ngựa đua.
"Nào đến đây."
Tống Hạo Kình kéo cậu qua rồi kêu cậu trèo lên lưng ngựa theo hướng dẫn của hắn. Kỷ Diệu nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đã tản ra cưỡi ngựa đi dạo cùng nhau, bên này không ai để ý đến sự bất thường của họ. Cậu mím môi, nhắm mắt nhắm mũi nắm dây cương ngựa ngồi lên. Hắn cũng theo đó ngồi lên phía sau cậu.
Hắn vòng hai tay từ phía sau cùng cậu cầm dây cương.
"Lưng cần phải thẳng, ngực hơi ưỡn về phía trước, hai chân để vào bàn đạp thật thoải mái."
Cậu nghiêm túc làm theo, Tống Hạo Kình rất hài lòng.
"Đúng rồi, lưu ý không xỏ chân vào sâu quá bởi khi gặp sự cố có thể chân anh không kịp tuột ra khỏi bàn đạp."
"Đầu giữ thẳng, mắt nhìn về phía trước qua đầu ngựa."
Lúc bình thường thì hắn dở dở ương ương thật, nhưng khi đã nghiêm túc làm điều gì đó thì rất chú tâm. Kỷ Diệu rất nhanh thích nghi được, cậu theo hắn ngồi trên lưng ngựa đi vài vòng bãi cỏ.
Ngựa khi di chuyển thường "khá sóc" không êm bởi cấu tạo bộ khung xương và cách bước chân. Do vậy việc tạo được sự thăng bằng trong khi điều khiến ngựa khiến cậu lúng túng rất lâu, may là có Tổng Hạo Kình phía sau ghìm dây cương.
Cả hai người họ dong duổi như vậy tiếng đồng hồ thì rốt cuộc Kỷ Diệu cũng cơ bản cưỡi được. Tống Hạo Kình muốn để cậu tự một mình điều khiển nên đi xuống.
Tuy ban đầu không có hứng thú nhưng đã học thì cậu tiếp thu rất nhanh, không cần người phía sau vẫn dễ dàng thúc ngựa chạy khắp trường đua. Tống Hạo Kinh hết phận sự nên không để ý đến cậu nữa, hắn sang chỗ khác lấy nước uống.
Kỷ Diệu một mình một ngựa chạy hết cả trường đua, xung quanh đây đều là cây cối xanh mát khiến tâm trạng bí bách của cậu tốt lên không ít. Chỉ là không được bao lâu thì phía sau có la hét.
Cậu giật mình quay lại nhìn thì thấy ngựa của Đới Tử Nguyên bị mất khổng chế, điên cuồng lao về phía này. Cậu giật giây cương, thúc ngựa của mình chạy qua bên khác nhưng con ngựa kia không buông tha cậu, giống như phát điên mà lao đến vậy. Cuối cùng không tránh khỏi tai nạn, ngựa của Đới Tử Nguyên húc mạnh vào cổ con ngựa của cậu.
Ngựa của cậu hoảng sợ mà rú lên, hất văng cậu xuống đất. Cậu từ đầu đến cuối đều trong trạng thái ngơ ngác và sợ hãi.
"Có người ngã ngựa."
"Mau, gọi người đến xem họ đi."
Một trận ồn ào và hỗn loạn xảy ra, rất nhanh có rất nhiều người vây quanh chỗ này. Đới Tử Nguyên cũng chịu số phận y như cậu, đau đớn ngã vật ra hướng khác.
"Có sao không?"
"Tử Nguyên, cậu ổn chứ?"
"Hai người có bị thương ở đâu không?"
Uông Đạt tới đầu tiên, rồi tới thêm hai ba người nữa, Tống Hạo Kình và Tần Thiên từ xa chạy đến cuối cùng.
Kỷ Diệu bị ngã đập mạnh người xuống đất, cả người cậu đau nhức từ trên xuống dưới, nhất là ở vùng bụng dưới, cơn đau ở đó như thắt từng khúc ruột lại vậy. Cậu toát mồ hôi lạnh, theo bản năng ôm chặt bụng nằm co quắp một chỗ.
"Anh không sao chứ? Có thấy đau ở đâu không?"
Tổng Hạo Kình là người đầu tiên chủ động ra đỡ cậu dậy, dường như hắn chạy qua đây rất vội nên lúc nói có phần hơi vấp.
"Không... chỉ là bụng có hơi đau."
Tuy bụng dưới nhói lên từng đợt nhưng cậu không nghĩ nó quá nghiêm trọng, ít nhất vẫn còn chịu đựng được.
Tống Hạo Kình bên cạnh xem xét cả người cậu thấy chỉ bị xây xước nhẹ ở tay, may là mặc đồ bảo hộ cẩn thận nên không ảnh hưởng gì nhiều. Ngược lại, Đới Tử Nguyên trông bị thương nặng hơn cậu một chút, cậu ta đã được
Uông Đạt nhanh chóng bế cả người chạy về biệt thự.
Nhân viên chuồng ngựa đến dắt ngựa về chuồng, sự cố không hẳn lớn nên mọi người rất nhanh tản ra. Tống Hạo Kinh đỡ cậu một đường về, trên đường đi Kỷ Diệu luôn cảm thấy có ánh mắt ác ý nhìn cậu trằn trọc không tha.
Khi về được phòng thì cơn đau ở bụng đã đỡ hơn rất nhiều, chỉ cần ngồi im là không còn đau nữa. Vì xảy ra chuyện vừa rồi Tống Hạo Kình nhắc cậu có thể ở trên phòng không cần ra ngoài, tí nữa bữa tối hắn sẽ cho người mang lên. Cậu vốn là người không thích nơi đông người nên gật đầu đồng ý luôn.
Hắn thấy mọi chuyện dường như đã ổn liền đi tắm rửa rồi xuống tầng dưới, giờ cũng đã chiều tối, ở dưới đang có tiệc nướng.
Kỷ Diệu cởi bớt quần áo bó trên người ra, cậu mệt mỏi nằm ngửa xuống giường, trong đầu nhớ đến việc xảy ra vừa rồi mà tim vẫn đập thình thịch căng thẳng.
Hai tiếng sau có người mang thức ăn lên cho cậu. Cậu vừa tắm xong thì ra nhận luôn. Là thịt cừu nướng, súp cua và một cốc nước hoa quả. Cậu không đòi hỏi gì trong việc ăn uống nên như nào cũng được, chỉ là khi ngửa phải mùi dầu mỡ của miếng cừu nướng, cậu không tránh khỏi vọt vào phòng tắm nôn mửa một trận.
Trong họng thực sự không móc được bất cứ thứ gì ra, bụng dưới thắt lại đau đớn như bị thứ gì đó tàn phá. Kỷ Diệu nhìn bản thân chật vật trong gương, sự hoài nghi dần bén rễ trong lòng. Cậu nhớ lại những ngày gần đây mình không chỉ hay nôn mửa mà còn thèm ngủ rất nhiều, những dấu hiệu mà chỉ có người mang thai có thì cậu có hết.
Tay run rẩy sờ tới sờ lui vùng bụng dưới đau nhức, sắc mặt cậu tái mét khi ý nghĩ tồi tệ đó tới bủa vây tâm trí.
Tới tận 12 giờ đêm Tống Hạo Kình mới về phòng, cửa phòng không khóa nên hắn mở cửa vào dễ dàng. Trong phòng đã tắt hết điện, chỉ còn lại ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ đầu giường. Hắn uống nhiều rượu hơn mọi hôm nên xiêu xiêu vẹo vẹo mò được tới giường.
Bên cạnh có người nằm chùm chăn ở đấy, hắn kéo chăn đối phương ra muốn gây rối. Kỷ Diệu bị hắn quấy rối nên tỉnh giấc, cậu mệt mỏi khó khăn lắm mới ngủ được.
"Tôi mệt lắm, không phải mấy tiếng trước cậu vừa làm sao."
"Không giống nhau, giờ tôi muốn làm."
Hắn không muốn bỏ qua cho cậu và cậu không muốn thuận theo ý hắn như trước nữa. Hai người không tránh khỏi động tay động chân, lôi tới lôi lui cậu tức giận tát thẳng vào mặt hắn. Một cái tát phải dùng hết sức lực để ra tay nên rất nhanh để lại dấu trên gò má phải hắn.
"Tôi đã bảo không muốn rồi mà."
Đầu Tống Hạo Kình lệch qua một bên, ánh sáng vàng nhạt yếu ớt từ đèn ngủ chiếu tới một góc mặt. Đôi mắt hắn đỏ ngầu do rượu giờ đây trông thật sự đã tức giận đỉnh điểm. Hắn kéo mạnh một chân cậu lại, cậu phản kháng lần nữa muốn tát hắn bị hắn phán đoán được hất văng ra. Vốn trọng tâm của cậu không vững, còn đang ở mép giường nên cậu theo quán tính ngã xuống đất, người đập mạnh vào tủ đầu giường.
"Bộp..."
Mọi thứ gần như dừng lại ngay thời khắc ấy, không có xô xát, không có chửi bới. Tống Hạo Kinh thấy cậu từ lúc ngã xuống thì im lặng nằm bất động ở đấy, hắn lục đục xuống giường xem tình hình thì thấy cậu nằm im chặt ôm bụng trông rất kì lạ, rõ ràng thời tiết không lạnh nhưng cả người cứ run rẩy từng đợt.
Cậu đau tới không mở nổi mắt, thì thào theo hướng hắn kêu.
"Tống Hạo Kình...tôi đau quá..."
"Bụng tôi đau quá..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.