Chương 33
Ánh Dương Chân Trời
10/08/2024
"Tống Hạo Kình... bụng tôi đau quá...
Kỷ Diệu thều thào gọi tên hắn lặp lại nhiều lần. Những lời đó lọt vào tai Tống Hạo Kình khiến hắn luống cuống tay chân lên, vội vàng tới gần đỡ cậu dậy.
"Anh đau lắm sao?"
Hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương. Cậu mệt mỏi dựa sát vào người hắn, còn sức yếu ớt gật đầu.
"Chờ chút, tôi đưa anh đi bệnh viện."
Vừa nói hắn vừa bế cả người cậu ôm xuống tầng, trước khi ra khỏi phòng không quên lấy chìa khoá xe. Bây giờ đã là nửa đêm nên cả căn biệt thự rộng lớn không còn bóng người hay tiếng ồn ào nào, tất cả đều đã về phòng sau khi ăn no uống say.
Bên ngoài sân có vài ánh đèn led chiếu sáng, một thứ ánh sáng chập chờn u ám giữa cơn mưa phùn lạnh lớt phớt.
Xe của Tống Hạo Kình ở gara cách nơi này 200m đi bộ. Hắn để cậu đứng dựa vào một cái cột ngoài hiên nhà, động tác cẩn thận khác hẳn dáng vẻ say rượu gây rối vừa rồi.
"Anh ở đây một lúc, tôi ra sau nhà lấy xe."
Kỷ Diệu vẫn một bộ dạng ôm bụng dưới giữ khư khư, cậu nâng mí mắt nặng trĩu nhìn hắn mà gật đầu.
"Cậu... đi nhanh lên đó."
Tống Hạo Kình khoác cho cậu áo khoác ngoài, xong rồi không nhiều lời nữa mà rời đi luôn. Cậu dựa vào cột nhà mà đứng đó hứng gió chịu lạnh, những hạt mưa như có như không rơi lên mặt.
Tiếng bước chân của hắn rời đi chưa bao lâu, tiếng giày cao gót không rõ từ góc nào đi tới. Đôi giày cao gót màu đỏ chói mắt xuất hiện trong tầm mắt của cậu, cô ta đi tới gần cách một khoảng thì dừng hẳn lại, một cảm giác quỷ dị bất an vọt lên tận não cậu.
Kỷ Diệu ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt sắc sảo đầy cay nghiệt quen thuộc.
"Hai người có cần giúp không?"
Tần Kiều mỉm cười hỏi, dưới ánh đèn led nửa gương mặt của cô ta bị che khuất bởi bóng đêm. Cậu nheo mắt, muốn nhìn ra xem ý định của người này là gì.
"Không cần."
Dù đã nói thẳng thừng như vậy nhưng người phụ nữ đấy vẫn không có vẻ gì muốn rời đi. Giữa không gian yên tĩnh, tiếng giày cao gót trên sàn nhà càng thêm chói tai.
Chỉ ba bước chân cô ta đã đến ngay bên cạnh cậu. Kỷ Diệu chỉ kịp nhíu mày thì ngay lập tức gương mặt kia đã phóng đại trước mặt cậu, vẫn là nụ cười xinh đẹp như lúc ban đầu.
"Không, anh sẽ rất cần tôi giúp đó, Tống Diệu."
Tống Hạo Kình vì không có chìa khóa gara nên phải gọi người bảo vệ ra. Mãi cho đến khi hắn lấy được xe ra đã trôi qua 15 phút rồi.Tống Hạo Kình lái xe đến sân biệt thự, hắn đi xuống tìm người nhưng tìm một vòng từ trong ra ngoài không thấy. Rõ ràng ban nãy còn ở đây, hắn cũng nhắc nhở cậu đợi chút rồi sẽ quay lại, tại sao mới đi có một lúc mà người đâu rồi.
Cái người kêu la không ngừng đau bụng như thế tự nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi khiến hắn có phần hơi hoảng. Giữa chừng từ trong bìa rừng bên cạnh có người cầm ô đi từ đấy ra, dù bên ngoài sân có đèn nhưng không đủ chiếu sáng gương mặt người đó. Người phụ nữ đó chậm rãi đi từ bước lại gần hắn, đôi giày cao gót dính đầy bùn, gấu váy ướt sũng nước mưa nhưng gương mặt lại không lộ chút chật vật nào.
Chiếc ô được kéo nghiêng qua một bên, lộ ra một bên mặt tươi cười.
"Hạo Kình, anh đang tìm gì vậy?"
Giữa đêm khuya lại ăn mặc như vậy lang thang bên ngoài trời mưa không khỏi khiến kẻ khác nảy sinh sự kì quái.
"Không có gì."
Hắn không để ý đến sự xuất hiện bất thường của Tần Kiều mà lấy điện thoại ra gọi điện cho Phó Hải, kêu cậu ta cho người đến chỗ họ tìm người. Tần Kiều đứng bên cạnh nhìn hắn đi tới đi lui gọi điện, cô ta chỉ chờ cuộc điện thoại kia kết thúc mà sấn tới.
"Tống Hạo Kình, anh thấy anh là người thế nào?"
Chiếc ô dính đầy nước mưa kia gần như sắp chọc vào mặt hắn. Hắn tỏ ra khó chịu trước nụ cười có phần vặn vẹo của đối phương.
"Tôi không có thời gian ở đây mà điên khùng cùng cô"
Cô ta không nghe lọt tai, tự lẩm bẩm một mình: "Không trả lời được à, thật đáng thất vọng mà."Giày cao gót lùi về sau một bước, Tần Kiều nhẹ nhàng mỉm cười, vẫn là dáng vẻ lần đầu họ mới gặp nhau, chính là thẹn thùng cùng ngưỡng mộ với hắn.
"Đến giờ tôi mới biết, anh đúng là loại người ghê tởm. Sinh ra trong một gia đình thượng lưu thì sao chứ, không phải bản chất còn không bằng súc vật sao."
Ngay lúc này hắn đang vò đầu vắt óc nên không thèm nghe đối phương làm nhảm một mình, chỉ là người phụ nữ bị hắn đá giờ đây tự nhiên phát điên giờ giọng như đám đàn bà chanh chua hắn đã gặp rất nhiều lần.
"Cút qua một bên, về phòng mà uống thuốc đi."
Dứt lời hắn đi ngang qua cô ta mà lên xe, nhanh chóng nổ máy đi tìm người. Ở kính chiếu hậu, bóng lưng người cầm ô vẫn lẻ loi đứng ở đó. Đợi cho đến tận khi xe rời hẳn đi, Tần Kiều vừa ngâm nga vừa thong thả đi trong cơn mưa lớn bước về phía biệt thự.
Sấm chớp rạch ngang bầu trời đen, những tán lá bị nước mưa táp trúng mà nặng trĩu rũ xuống một góc. Ánh đèn led bên ngoài chập chờn lúc sáng lúc không, có lẽ vì đã lâu không thay mới nên sáng rất yếu.
Tần Kiều thu gọn ô lại, giày cao gót bẩn được cô ta xách lên mang về phòng. Không có ánh sáng nên màn đêm nhanh chóng bao phủ người phụ nữ, tiếng bước chân vẫn ổn định bước từng bước lên bậc thang.
Đới Tử Nguyên vì khát nước nên ra ngoài đi uống, giữa chừng thấy bóng người kia đi lên cầu thang ngay cạnh. Gương mặt lạnh tanh vẫn một vẻ xinh đẹp, chỉ là trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó không rõ. Cậu ta tò mò cố gắng đến gần nghe, loáng thoáng nghe được một câu.
"Tống Hạo Kình, anh sẽ làm gì tiếp theo đây? Các người sẽ làm gì tiếp theo đây ta."Tần Kiều không hề phát hiện ra sự tồn tại của cậu, cô ta cứ một trạng thái như vậy đi về phòng mình. Chỉ là trước khi đóng cửa phòng, đột nhiên người phụ nữ đó đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào cậu khiến cậu suýt thì bị doạ đánh rơi cốc trong tay.
Đới Tử Nguyên sợ hãi lùi lại, cậu ta vội vã chạy về phòng mình. Màn đêm lần nữa trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu, mưa giông bên ngoài cũng đã dần nặng hạt hơn.
Kỷ Diệu thều thào gọi tên hắn lặp lại nhiều lần. Những lời đó lọt vào tai Tống Hạo Kình khiến hắn luống cuống tay chân lên, vội vàng tới gần đỡ cậu dậy.
"Anh đau lắm sao?"
Hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền, mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương. Cậu mệt mỏi dựa sát vào người hắn, còn sức yếu ớt gật đầu.
"Chờ chút, tôi đưa anh đi bệnh viện."
Vừa nói hắn vừa bế cả người cậu ôm xuống tầng, trước khi ra khỏi phòng không quên lấy chìa khoá xe. Bây giờ đã là nửa đêm nên cả căn biệt thự rộng lớn không còn bóng người hay tiếng ồn ào nào, tất cả đều đã về phòng sau khi ăn no uống say.
Bên ngoài sân có vài ánh đèn led chiếu sáng, một thứ ánh sáng chập chờn u ám giữa cơn mưa phùn lạnh lớt phớt.
Xe của Tống Hạo Kình ở gara cách nơi này 200m đi bộ. Hắn để cậu đứng dựa vào một cái cột ngoài hiên nhà, động tác cẩn thận khác hẳn dáng vẻ say rượu gây rối vừa rồi.
"Anh ở đây một lúc, tôi ra sau nhà lấy xe."
Kỷ Diệu vẫn một bộ dạng ôm bụng dưới giữ khư khư, cậu nâng mí mắt nặng trĩu nhìn hắn mà gật đầu.
"Cậu... đi nhanh lên đó."
Tống Hạo Kình khoác cho cậu áo khoác ngoài, xong rồi không nhiều lời nữa mà rời đi luôn. Cậu dựa vào cột nhà mà đứng đó hứng gió chịu lạnh, những hạt mưa như có như không rơi lên mặt.
Tiếng bước chân của hắn rời đi chưa bao lâu, tiếng giày cao gót không rõ từ góc nào đi tới. Đôi giày cao gót màu đỏ chói mắt xuất hiện trong tầm mắt của cậu, cô ta đi tới gần cách một khoảng thì dừng hẳn lại, một cảm giác quỷ dị bất an vọt lên tận não cậu.
Kỷ Diệu ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một gương mặt sắc sảo đầy cay nghiệt quen thuộc.
"Hai người có cần giúp không?"
Tần Kiều mỉm cười hỏi, dưới ánh đèn led nửa gương mặt của cô ta bị che khuất bởi bóng đêm. Cậu nheo mắt, muốn nhìn ra xem ý định của người này là gì.
"Không cần."
Dù đã nói thẳng thừng như vậy nhưng người phụ nữ đấy vẫn không có vẻ gì muốn rời đi. Giữa không gian yên tĩnh, tiếng giày cao gót trên sàn nhà càng thêm chói tai.
Chỉ ba bước chân cô ta đã đến ngay bên cạnh cậu. Kỷ Diệu chỉ kịp nhíu mày thì ngay lập tức gương mặt kia đã phóng đại trước mặt cậu, vẫn là nụ cười xinh đẹp như lúc ban đầu.
"Không, anh sẽ rất cần tôi giúp đó, Tống Diệu."
Tống Hạo Kình vì không có chìa khóa gara nên phải gọi người bảo vệ ra. Mãi cho đến khi hắn lấy được xe ra đã trôi qua 15 phút rồi.Tống Hạo Kình lái xe đến sân biệt thự, hắn đi xuống tìm người nhưng tìm một vòng từ trong ra ngoài không thấy. Rõ ràng ban nãy còn ở đây, hắn cũng nhắc nhở cậu đợi chút rồi sẽ quay lại, tại sao mới đi có một lúc mà người đâu rồi.
Cái người kêu la không ngừng đau bụng như thế tự nhiên lại biến mất không thấy tăm hơi khiến hắn có phần hơi hoảng. Giữa chừng từ trong bìa rừng bên cạnh có người cầm ô đi từ đấy ra, dù bên ngoài sân có đèn nhưng không đủ chiếu sáng gương mặt người đó. Người phụ nữ đó chậm rãi đi từ bước lại gần hắn, đôi giày cao gót dính đầy bùn, gấu váy ướt sũng nước mưa nhưng gương mặt lại không lộ chút chật vật nào.
Chiếc ô được kéo nghiêng qua một bên, lộ ra một bên mặt tươi cười.
"Hạo Kình, anh đang tìm gì vậy?"
Giữa đêm khuya lại ăn mặc như vậy lang thang bên ngoài trời mưa không khỏi khiến kẻ khác nảy sinh sự kì quái.
"Không có gì."
Hắn không để ý đến sự xuất hiện bất thường của Tần Kiều mà lấy điện thoại ra gọi điện cho Phó Hải, kêu cậu ta cho người đến chỗ họ tìm người. Tần Kiều đứng bên cạnh nhìn hắn đi tới đi lui gọi điện, cô ta chỉ chờ cuộc điện thoại kia kết thúc mà sấn tới.
"Tống Hạo Kình, anh thấy anh là người thế nào?"
Chiếc ô dính đầy nước mưa kia gần như sắp chọc vào mặt hắn. Hắn tỏ ra khó chịu trước nụ cười có phần vặn vẹo của đối phương.
"Tôi không có thời gian ở đây mà điên khùng cùng cô"
Cô ta không nghe lọt tai, tự lẩm bẩm một mình: "Không trả lời được à, thật đáng thất vọng mà."Giày cao gót lùi về sau một bước, Tần Kiều nhẹ nhàng mỉm cười, vẫn là dáng vẻ lần đầu họ mới gặp nhau, chính là thẹn thùng cùng ngưỡng mộ với hắn.
"Đến giờ tôi mới biết, anh đúng là loại người ghê tởm. Sinh ra trong một gia đình thượng lưu thì sao chứ, không phải bản chất còn không bằng súc vật sao."
Ngay lúc này hắn đang vò đầu vắt óc nên không thèm nghe đối phương làm nhảm một mình, chỉ là người phụ nữ bị hắn đá giờ đây tự nhiên phát điên giờ giọng như đám đàn bà chanh chua hắn đã gặp rất nhiều lần.
"Cút qua một bên, về phòng mà uống thuốc đi."
Dứt lời hắn đi ngang qua cô ta mà lên xe, nhanh chóng nổ máy đi tìm người. Ở kính chiếu hậu, bóng lưng người cầm ô vẫn lẻ loi đứng ở đó. Đợi cho đến tận khi xe rời hẳn đi, Tần Kiều vừa ngâm nga vừa thong thả đi trong cơn mưa lớn bước về phía biệt thự.
Sấm chớp rạch ngang bầu trời đen, những tán lá bị nước mưa táp trúng mà nặng trĩu rũ xuống một góc. Ánh đèn led bên ngoài chập chờn lúc sáng lúc không, có lẽ vì đã lâu không thay mới nên sáng rất yếu.
Tần Kiều thu gọn ô lại, giày cao gót bẩn được cô ta xách lên mang về phòng. Không có ánh sáng nên màn đêm nhanh chóng bao phủ người phụ nữ, tiếng bước chân vẫn ổn định bước từng bước lên bậc thang.
Đới Tử Nguyên vì khát nước nên ra ngoài đi uống, giữa chừng thấy bóng người kia đi lên cầu thang ngay cạnh. Gương mặt lạnh tanh vẫn một vẻ xinh đẹp, chỉ là trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó không rõ. Cậu ta tò mò cố gắng đến gần nghe, loáng thoáng nghe được một câu.
"Tống Hạo Kình, anh sẽ làm gì tiếp theo đây? Các người sẽ làm gì tiếp theo đây ta."Tần Kiều không hề phát hiện ra sự tồn tại của cậu, cô ta cứ một trạng thái như vậy đi về phòng mình. Chỉ là trước khi đóng cửa phòng, đột nhiên người phụ nữ đó đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào cậu khiến cậu suýt thì bị doạ đánh rơi cốc trong tay.
Đới Tử Nguyên sợ hãi lùi lại, cậu ta vội vã chạy về phòng mình. Màn đêm lần nữa trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu, mưa giông bên ngoài cũng đã dần nặng hạt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.