Chương 73: Đánh lén ban đêm
Trí Bạch
10/02/2016
- Lâm Cường!
Hàn Băng phun ra hai chữ này từ trong lỗ mũi, con mắt trợn trừng lên, tròn trịa giống như một con cóc thấy được thiên nga, tâm trạng trương phồng lên.
Gã cũng không phải muốn tán tỉnh thiên nga muội muội, chỉ duy nhất có một cái cổ dài một đôi cánh lớn về làm áp trại phu nhân, gã quả thật muốn ăn thịt thiên nga, ặc, muốn ăn thịt Lâm Cường.
Con cóc muốn ăn thịt thiên nga, tuy nhiên đáng tiếc, gã không phải con cóc, Lâm Cường cũng không phải thiên nga.
Cường Tử nét cười đầy mặt, ngắm nhìn Hàn Băng giả gái rất đáng kinh tởm, hắn dùng sức đánh một cái cho tỉnh, người này chẳng lẽ là một thái giám cuối cùng trên thế giới? Bộ dạng thế nào nữ tính như vậy?
Đây là định nghĩa của Cường Tử đối với vẻ bề ngoài Hàn Băng, lúc ở Tiểu Phúc Tiên ăn sáng hắn đã nhớ kỹ khuôn mặt này, lúc ấy không có phát hiện khuôn mặt này khiến cho người ta chán ghét như vậy, bây giờ chợt phát hiện nhìn thoáng qua nhiều hơn nữa có thể gây ra co thắt dạ dày, may mắn là sớm ăn cơm tối, tiêu hoá hết rồi…
Bằng không ói ra rất đáng tiếc nha, trong lòng Cường Tử cảm thán.
- Anh kêu tôi?
Cường Tử nhìn Hàn Băng hỏi, vẻ mặt hiền hoà, hắn như không phải tới quấy rối, mà là đến kết thân.
(Ớn lạnh, bản thân tôi cũng cảm thấy lạnh, tôi viết chương trước nổi da gà toàn thân, các bạn đừng có mắng tôi à nha!)
Sắc mặt Hàn Băng trở nên trắng bệch, trong ánh mắt đều là lửa giận, gã không thể tưởng được, thật sự không thể tưởng được Lâm Cường thế nào có thể tìm được chỗ này. Bí mật của chỗ này, ngay cả Hàn Băng Đường chỉ chưa quá ba bốn mươi người biết rõ mà thôi, những người này đều là thân tín của gã. Gã không tin ai có lá gan đó dám để lộ ra chỗ này. Gã càng không thể tưởng được là Lâm Cường dám đến chỗ này, hơn nữa là đến chỉ có một mình!
Hàn Băng cắn răng nói một câu, ánh mắt của gã âm lạnh có thể làm cho tầm mắt kết băng.
- Rất tốt, phong độ!
Gã nói xong bốn chữ này, hai huynh đệ Trương Thần, Trương Chấn cùng lúc cảm giác được một cỗ hàn ý thấu xương, cũng biết là nên cho kẻ ngu ngốc không tự lượng sức mình một thân một mình xuất hiện ở chỗ tụ tập bí mật của Băng Hàn Đường một chút nhan sắc dễ nhìn. Nếu như để cho người này nghênh ngang đi vào, lại nghênh ngang rời đi, vậy truyền đi ra ngoài bọn họ cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Ba mươi mấy người đối phó một người, nếu như còn để cho lời người này nói ra ngoài biến thành hiện thực, vậy là ý gì? Ý là ba mười mấy người này toàn bộ đều là phế vật!
Nhưng, bây giờ có một cảnh tượng bị bọn họ xem nhẹ, hai cánh cửa sắt to hợp lại với nhau nặng cũng trăm cân trở lên, làm sao bay ra? Mấy cây trục cửa đường kính hơn mười tấc kia đồng loạt gẫy lìa, cần có bao nhiêu sức lực?
Bị xem nhẹ, thường thường là thứ trí mạng.
Vẻ mặt Hàn Băng có chút nhăn nhó, trên mặt thanh tú của cậu xuất hiện biểu tình dữ tợn, thật giống như lần đầu bị Lý Thập Chu thúc ngoáy, chẳng qua lúc ấy là đau, bây giờ là phẫn nộ.
- Hôm nay cho phép các ngươi giết người!
Hàn Băng hung dữ nói với thuộc hạ của mình, gã biết những tiểu đệ này đều chưa có đầy đủ dũng khí làm như thế, nhưng gã có thể làm ra ví dụ. Chỉ cần Lâm Cường bị vây đánh, chỉ cần Lâm Cường ngã xuống đất không đứng lên được, gã sẽ dạy dỗ cho những thuộc hạ không nên người này, thế nào thu hoạch một mạng sống của con người, vậy là một việc kích động cỡ nào.
Vấn đề là Lâm Cường phải bị đánh bại. Hàn Băng biết rất rõ ràng mười người của mình cũng không phải đối thủ của Lâm Cường, gã từ trước đến nay quảng cáo rùm beng là dùng trí không phải dùng sức. Khi Trần Chí Hưng ra tay giết người gã khinh bỉ vô cùng, bởi vì gã thuỷ chung cho rằng giết người là một việc rất kém cỏi rất không thâm sâu, hành vi của mãng phu. Cho dù Lý Thập Chu đã từng ra lệnh lạnh lẽo như băng bảo gã cắt đứt cổ họng của đối thủ, nhưng gã rất chán ghét loại cảm giác máu tươi kia.
Nhưng hôm nay, gã có tâm trạng giết người.
Trương Thần cười khúc khích, liếm mép.
Giết người sao?
Sẽ rất kích thích a!
Trương Chấn em trai sinh đôi của y có cùng cách nghĩ với y. Mà Mạnh Lộ trước tiên rút vào đằng sau đám người, ẩn nấp bản thân rất tốt, mặc kệ là ai, đều sẽ không để ý vị trí của gã. Mạnh Lộ thích cảm giác được người ta bỏ qua, như vậy gã mới có cơ hội như độc xà ra khỏi hang một kích trí mạng.
Đây là tính cách của gã, gã cũng chưa từng giết người qua như vậy, chẳng qua có một việc gã rất chắc chắn, nếu như đến lúc phải giết người, gã cảm giác mình chắc chắn xuống tay được với cả anh em Trương Thần.
Trương Thần dẫn đầu đứng ở trước mặt đám người, y hất cằm lên dùng tay chỉ mũi Lâm Cường, vẻ mặt rất kiêu ngạo.
- Lâm Cường phải không, mày cho rằng một mình đơn thân độc mã đến nơi này có phải rất trâu bò phải không? Nhưng tao muốn nói cho mày biết là, con trâu và thằng ngốc còn kém một chữ, rất rõ ràng mày là cái thứ đằng sau.
Cường Tử cười ôn hoà với y, dường như mặc kệ.
Điều này thành một tín hiệu, Trương Thần cho rằng Lâm Cường hết sức khiếp đảm. Y biết có những người đầu óc nóng lên thì sẽ làm ra hành động quá khích, đợi đến lúc tỉnh táo mới sợ đái ra quần.
Y tin rằng Lâm Cường chính là như vậy, một thằng ngu bị nóng đầu mà thôi.
Lâm Cường rất ôn hoà hiền hậu, hắn cười, hắn không nói lời nào, hắn rất hiền lành.
Uỳnh!
Trương Thần cái gì cũng không có nhìn thấy, chỉ cảm thấy trước mắt sau khi hoa lên một cái bị một luồng sức mạnh cực đại chưa bao giờ đón nhận qua đánh trúng người! Y ngay cả cổ cũng chưa kịp lệch ra đã bị lực cự đại này lập tức đánh bay ra ngoài, thân thể sau khi bị đánh lên giữa không trung lộn nhào hai cái ba trăm sáu mươi độ, lăn đùng xuống đất!
Một kích như lôi đình!
Cường Tử duy trì tư thế bàn chân đá vào trên cổ Trương Thần, tư thế rất phong cách.
- Ngu ngốc!
Trong miệng Cường Tử nói thầm hai chữ, dù thanh âm rất thấp, nhưng mỗi người có mặt đều nghe được rõ ràng.
Nếu như Trương Thần bây giờ tỉnh táo, y cũng khẳng định cho rằng minh là thằng ngốc. Không có việc gì làm hay sao, vừa vặn làm chim đầu đàn? Chim đầu đàn được dùng làm cái gì? Là bị người ta cầm súng đùa bỡn!
May mắn, y hôn mê, hôn mê thật sâu, Bạn cho dù bây giờ đang cầm lấy dao cắt đi lão nhị của y, y cũng không hề hay biết.
Cường Tử thả chân xuống chậm rãi, chống nạnh quét mắt nhìn đám người miệng há to mắt trợn trừng. Cảm giác rất hài lòng, quả thực đã khiến Cường Tử điên cuồng! Từ sau khi tỉnh lại, Cường Tử phát hiện mình chỉ cần vận kình phát công, toàn thân trên xuống dưới ngoại trừ lão nhị không cứng, không có chỗ nào không cứng! Một cú quét chân này, đừng nói là cổ Trương Thần, dù là cột điện bằng xi măng, Cường Tử cũng có thể một cước đá gẫy! Nếu không phải Cường Tử cước hạ lưu tình, Trương Thần chỉ sợ sớm đã ứng với lời cửa miệng của Trương Chấn em trai của y.
- Ra sớm để chết sớm!
Cường Tử mấy ngày nay khi luyện công, phát hiện nội kình của mình rất đặc thù, có thể thoải mái vận hành đến tứ chi bách hài, khiến cho thân thể trở nên cứng như sắt thép. Trong lúc đối địch, quả thực chính là một dạng nút bấm biến thái. Hơn nữa Cường Tử còn có một phát hiện, đó chính là mỗi lần sau khi toàn lực vận công thân thể sẽ mềm xuống, giống như sợi mì, mà chỉ có lão nhị không mềm!
Đây là chuyện biết bao thần kỳ, Cường Tử cảm thấy mình phát đạt rồi. Hắn nghĩ, mình hẳn là nên tìm cơ hội luyện thành kim cương dựng đứng thần công cho tiểu đệ đệ khi bắn xong, khiến cho quả đầu trọc trơn bóng kia thực hiện biến chất a!
Nhưng tiếc rằng, hắn mơ tưởng mà thôi.
Trương Chấn sửng sốt, choáng váng, ngây người, sau đó phẫn nộ.
- Mẹ nó…
Một chữ kinh điển nhất còn chưa có mắng ra, trước mắt của y tối sầm, vẻ mặt tươi cười đầy tà khí của Cường Tử dán ở trước mặt của mình, gần trong gang tấc.
Nửa quyền đã gục!
Nắm tay cách bụng Trương Chấn năm tấc bất ngờ tống ra sức mạnh bên trong, sức mạnh cực đại giống như một quả lựu đạn nổ vang trong bụng Trương Chấn, lập tức đánh Trương Chấn thành một con tôm luộc cong queo bay về phía sau. Sau khi bay được năm mét đụng ở trên tường, lăn đùng xuống đất.
Lần nữa chấn động lòng người!
Sau lần ra tay này Cường Tử không có dừng tay, mà tấn công không có gì khác biệt, đối xử như nhau!
Tất cả mọi người hoàn toàn điên rồi, bọn chúng chửi bậy, kêu thảm dùng hết toàn lực tránh né. Không ai là đối thủ của Cường Tử, ai cũng ngăn không được một đấm từ tay của hắn!
Có người bắt đầu muốn chạy trốn ra ngoài qua cửa chính, có người choáng váng đứng nguyên tại chỗ lạnh run, có người tiểu trong quần, có người lợi hại hơn nữa, còn lòi cả phân.
Sắc mặt Hàn Băng trắng bệch, cảnh tượng trước mặt quỷ dị như thế nhưng vô cùng động lòng người, ba mươi mấy người, bị một người vây đánh!
Khắp nơi đều là bóng người Lâm Cường, không ai có thể chạy, không ai phản kháng!
Dồn sức vào nắm đấm đủ mười phần, đánh bại lần lượt từng đối thủ một, tất cả mọi người ở trước mặt Cường Tử chẳng qua là bao cát bày ra đủ tư thế để cho hắn chà đạp mà thôi, thậm chí ngay cả bao cát cũng không bằng, tối thiểu bao cát sẽ không khống chế được mà đại tiểu tiện.
Ba mươi mấy người, bao gồm Mạnh Lộ núp mình ở phía sau kẻ khác chuẩn bị phát ra một kích chí mạng, trong vòng năm phút đồng hồ bị Cường Tử một hơi nắm chặt, không còn đường thoát!
Cường Tử cong nắm tay gọn gàng trơn tru, ném đối thủ cuối cùng ra đất, sau đó rất thoải mái tự nhiên sửa sang quần áo một chút, tuy rằng quần áo của hắn một chút cũng không nhăn. Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Hàn Băng dừng ở khoảng cách chưa đến một mét, mỉm cười rất thân thiện.
- Tao bây giờ đang nghĩ, là lột sạch quần áo của mày trói ở trên cột đèn đợi ngày mai sau khi mặt trời lên cao để cho người ta ngắm nghía miễn phí, hay là lột sạch quần áo của mày chặt bỏ tay chân của mày ném vào trong hầm cầu làm bạn với giòi bọ hết quãng đời còn lại?
Hắn như đang trưng cầu ý kiến, hầu như không độc ác.
Hàn Băng run rẩy, gã nắm chặt nắm tay, móng tay được sơn bằng sơn móng tay màu tím đâm thật sâu vào bàn tay của mình. Gã cũng không cảm giác đau đớn, cái đang có chỉ là khiếp sợ còn có tủi nhục mãnh liệt gấp trăm lần so với khiếp sợ!
Tự cho là vô cùng mưu trí, các bước làm việc tính toán tường tận. Tự cho là cao cao tại thượng, nắm sinh tử của người khác.
Ngược lại chẳng qua là trò cười.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều chẳng qua là trò hề mà thôi.
Uỳnh!
Cường Tử một quyền nện ở trên bụng Hàn Băng, thân thể Hàn Băng lập tức cong gập lại, gã chịu không nổi há miệng, phun một tiếng ói mửa liên tục.
- Thấy được không? Nắm chắc sinh tử của đối thủ, là đơn giản như thế đó.
Cường Tử dán ở bên tai gã nhẹ giọng nói chuyện, ánh mắt đùa bỡn.
Ruột gan Hàn Băng co thắt một hồi, tuy rằng một quyền này của Cường Tử chỉ dùng một phần sức, nhưng cũng đủ khiến gã khó thể nào chịu được. Gã cảm thấy ruột gan mình nứt ra rồi, ruột đứt rồi, nội tạng đều hỗn loạn, mà trên thực tế, cũng không có nghiêm trọng như vậy, ruột hắn quả thật là nứt ra một vệt.
- Mày không phải thích cảm giác khống chế sinh tử của người khác sao? Thế nào, bây giờ cũng tới nhận lãnh một chút cảm giác bị người khác khống chế là gì nha.
Cường Tử vẫn ghé miệng vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói chuyện.
Uỳnh!
Quyền thứ hai!
Hàn Băng bị sức mạnh phát ra trên nắm đấm lập tức bị đánh bay, gã vặn vẹo thân thể té lăn trên đất, co giật không ngừng.
Cường Tử bước sang, ngồi xổm bên cạnh Hàn Băng, hắn nhìn Hàn Băng tuy rằng đau khổ nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ nhìn vào khuôn mặt của mình, khoé miệng cong lên lộ ra một nét vui vẻ khinh thường.
- Cảm giác như thế nào? Sướng không?
Bốp!
Tiếng tát tai rõ rệt, nổ vang ở trên mặt Hàn Băng.
- Sướng không?
Cường Tử hỏi.
- Tao bây giờ mới hiểu được, hai bạn học cùng lớp với tao thành tích học tập tốt như vậy tại làm sao có thể nghỉ học, sau đó cũng không hề thấy mặt qua lần nào, hoá ra bị mày đâm mù mắt phải không?
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bạt tai liên tục không ngừng quạt trên mặt Hàn Băng, nỗi đau bỏng rát kia so với sự tủi nhục trong lòng không đáng nhắc tới, khoé miệng của gã đều là máu, mũi cũng bị đánh lệch. Ban đầu tầm mắt Hàn Băng còn lập loè, điều thay thế là càng lúc càng hoảng sợ sâu sắc, gã hoảng loạn, sợ hãi, chưa bao giờ như thế này, in sâu trong lòng.
Cường Tử chưa có dùng nội kình, cho nên tay của hắn cũng rất đau, mỗi một bạt tai tát xuống, trên tay của hắn liền truyền đến một hồi đau đớn thấu tim, nhưng so với nỗi đau trong nội tâm, không đáng nhắc tới!
Hai học sinh giỏi, có tiền đồ tốt đẹp cỡ nào, có lẽ hai người họ sẽ trở thành khoa học gia, giáo sư, thầy thuốc, thậm chí quan viên chính phủ về sau tạo phúc một phương. Cũng bởi vì thấy được Hàn Băng cưỡng dâm một bạn học sinh nữ, bị chọc mù hai mắt ngay lập tức! Gia đình của bọn họ cũng nhận được uy hiếp, thậm chí ngay cả tiền thuốc men cũng không có một đồng!
Một tiếng vang vọng, Cường Tử một cước đá vào giữa hai chân Hàn Băng, hai quả thịt viên yếu ớt vang lên một tiếng nứt ra, cái cây xúc phạm người khác kia cũng giống như thứ đồ bị người ta xúc phạm kia, đứt gãy giống như vậy!
Một tên rác rưởi lưỡng tính khiến cho người ta chán ghét, giữ lại làm cái gì?!
Cường Tử kéo một chân Hàn Băng lên, giống như kéo chó chết kéo gã đi, khuôn mặt Hàn Băng vốn thanh tú lau nền xi măng, vết máu lưu lại một đường!
Hắn không do dự chút nào, xuống tay cũng không có một chút lưu tình, đối phó kẻ ác, chỉ đành ác hơn!
Hàn Băng phun ra hai chữ này từ trong lỗ mũi, con mắt trợn trừng lên, tròn trịa giống như một con cóc thấy được thiên nga, tâm trạng trương phồng lên.
Gã cũng không phải muốn tán tỉnh thiên nga muội muội, chỉ duy nhất có một cái cổ dài một đôi cánh lớn về làm áp trại phu nhân, gã quả thật muốn ăn thịt thiên nga, ặc, muốn ăn thịt Lâm Cường.
Con cóc muốn ăn thịt thiên nga, tuy nhiên đáng tiếc, gã không phải con cóc, Lâm Cường cũng không phải thiên nga.
Cường Tử nét cười đầy mặt, ngắm nhìn Hàn Băng giả gái rất đáng kinh tởm, hắn dùng sức đánh một cái cho tỉnh, người này chẳng lẽ là một thái giám cuối cùng trên thế giới? Bộ dạng thế nào nữ tính như vậy?
Đây là định nghĩa của Cường Tử đối với vẻ bề ngoài Hàn Băng, lúc ở Tiểu Phúc Tiên ăn sáng hắn đã nhớ kỹ khuôn mặt này, lúc ấy không có phát hiện khuôn mặt này khiến cho người ta chán ghét như vậy, bây giờ chợt phát hiện nhìn thoáng qua nhiều hơn nữa có thể gây ra co thắt dạ dày, may mắn là sớm ăn cơm tối, tiêu hoá hết rồi…
Bằng không ói ra rất đáng tiếc nha, trong lòng Cường Tử cảm thán.
- Anh kêu tôi?
Cường Tử nhìn Hàn Băng hỏi, vẻ mặt hiền hoà, hắn như không phải tới quấy rối, mà là đến kết thân.
(Ớn lạnh, bản thân tôi cũng cảm thấy lạnh, tôi viết chương trước nổi da gà toàn thân, các bạn đừng có mắng tôi à nha!)
Sắc mặt Hàn Băng trở nên trắng bệch, trong ánh mắt đều là lửa giận, gã không thể tưởng được, thật sự không thể tưởng được Lâm Cường thế nào có thể tìm được chỗ này. Bí mật của chỗ này, ngay cả Hàn Băng Đường chỉ chưa quá ba bốn mươi người biết rõ mà thôi, những người này đều là thân tín của gã. Gã không tin ai có lá gan đó dám để lộ ra chỗ này. Gã càng không thể tưởng được là Lâm Cường dám đến chỗ này, hơn nữa là đến chỉ có một mình!
Hàn Băng cắn răng nói một câu, ánh mắt của gã âm lạnh có thể làm cho tầm mắt kết băng.
- Rất tốt, phong độ!
Gã nói xong bốn chữ này, hai huynh đệ Trương Thần, Trương Chấn cùng lúc cảm giác được một cỗ hàn ý thấu xương, cũng biết là nên cho kẻ ngu ngốc không tự lượng sức mình một thân một mình xuất hiện ở chỗ tụ tập bí mật của Băng Hàn Đường một chút nhan sắc dễ nhìn. Nếu như để cho người này nghênh ngang đi vào, lại nghênh ngang rời đi, vậy truyền đi ra ngoài bọn họ cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Ba mươi mấy người đối phó một người, nếu như còn để cho lời người này nói ra ngoài biến thành hiện thực, vậy là ý gì? Ý là ba mười mấy người này toàn bộ đều là phế vật!
Nhưng, bây giờ có một cảnh tượng bị bọn họ xem nhẹ, hai cánh cửa sắt to hợp lại với nhau nặng cũng trăm cân trở lên, làm sao bay ra? Mấy cây trục cửa đường kính hơn mười tấc kia đồng loạt gẫy lìa, cần có bao nhiêu sức lực?
Bị xem nhẹ, thường thường là thứ trí mạng.
Vẻ mặt Hàn Băng có chút nhăn nhó, trên mặt thanh tú của cậu xuất hiện biểu tình dữ tợn, thật giống như lần đầu bị Lý Thập Chu thúc ngoáy, chẳng qua lúc ấy là đau, bây giờ là phẫn nộ.
- Hôm nay cho phép các ngươi giết người!
Hàn Băng hung dữ nói với thuộc hạ của mình, gã biết những tiểu đệ này đều chưa có đầy đủ dũng khí làm như thế, nhưng gã có thể làm ra ví dụ. Chỉ cần Lâm Cường bị vây đánh, chỉ cần Lâm Cường ngã xuống đất không đứng lên được, gã sẽ dạy dỗ cho những thuộc hạ không nên người này, thế nào thu hoạch một mạng sống của con người, vậy là một việc kích động cỡ nào.
Vấn đề là Lâm Cường phải bị đánh bại. Hàn Băng biết rất rõ ràng mười người của mình cũng không phải đối thủ của Lâm Cường, gã từ trước đến nay quảng cáo rùm beng là dùng trí không phải dùng sức. Khi Trần Chí Hưng ra tay giết người gã khinh bỉ vô cùng, bởi vì gã thuỷ chung cho rằng giết người là một việc rất kém cỏi rất không thâm sâu, hành vi của mãng phu. Cho dù Lý Thập Chu đã từng ra lệnh lạnh lẽo như băng bảo gã cắt đứt cổ họng của đối thủ, nhưng gã rất chán ghét loại cảm giác máu tươi kia.
Nhưng hôm nay, gã có tâm trạng giết người.
Trương Thần cười khúc khích, liếm mép.
Giết người sao?
Sẽ rất kích thích a!
Trương Chấn em trai sinh đôi của y có cùng cách nghĩ với y. Mà Mạnh Lộ trước tiên rút vào đằng sau đám người, ẩn nấp bản thân rất tốt, mặc kệ là ai, đều sẽ không để ý vị trí của gã. Mạnh Lộ thích cảm giác được người ta bỏ qua, như vậy gã mới có cơ hội như độc xà ra khỏi hang một kích trí mạng.
Đây là tính cách của gã, gã cũng chưa từng giết người qua như vậy, chẳng qua có một việc gã rất chắc chắn, nếu như đến lúc phải giết người, gã cảm giác mình chắc chắn xuống tay được với cả anh em Trương Thần.
Trương Thần dẫn đầu đứng ở trước mặt đám người, y hất cằm lên dùng tay chỉ mũi Lâm Cường, vẻ mặt rất kiêu ngạo.
- Lâm Cường phải không, mày cho rằng một mình đơn thân độc mã đến nơi này có phải rất trâu bò phải không? Nhưng tao muốn nói cho mày biết là, con trâu và thằng ngốc còn kém một chữ, rất rõ ràng mày là cái thứ đằng sau.
Cường Tử cười ôn hoà với y, dường như mặc kệ.
Điều này thành một tín hiệu, Trương Thần cho rằng Lâm Cường hết sức khiếp đảm. Y biết có những người đầu óc nóng lên thì sẽ làm ra hành động quá khích, đợi đến lúc tỉnh táo mới sợ đái ra quần.
Y tin rằng Lâm Cường chính là như vậy, một thằng ngu bị nóng đầu mà thôi.
Lâm Cường rất ôn hoà hiền hậu, hắn cười, hắn không nói lời nào, hắn rất hiền lành.
Uỳnh!
Trương Thần cái gì cũng không có nhìn thấy, chỉ cảm thấy trước mắt sau khi hoa lên một cái bị một luồng sức mạnh cực đại chưa bao giờ đón nhận qua đánh trúng người! Y ngay cả cổ cũng chưa kịp lệch ra đã bị lực cự đại này lập tức đánh bay ra ngoài, thân thể sau khi bị đánh lên giữa không trung lộn nhào hai cái ba trăm sáu mươi độ, lăn đùng xuống đất!
Một kích như lôi đình!
Cường Tử duy trì tư thế bàn chân đá vào trên cổ Trương Thần, tư thế rất phong cách.
- Ngu ngốc!
Trong miệng Cường Tử nói thầm hai chữ, dù thanh âm rất thấp, nhưng mỗi người có mặt đều nghe được rõ ràng.
Nếu như Trương Thần bây giờ tỉnh táo, y cũng khẳng định cho rằng minh là thằng ngốc. Không có việc gì làm hay sao, vừa vặn làm chim đầu đàn? Chim đầu đàn được dùng làm cái gì? Là bị người ta cầm súng đùa bỡn!
May mắn, y hôn mê, hôn mê thật sâu, Bạn cho dù bây giờ đang cầm lấy dao cắt đi lão nhị của y, y cũng không hề hay biết.
Cường Tử thả chân xuống chậm rãi, chống nạnh quét mắt nhìn đám người miệng há to mắt trợn trừng. Cảm giác rất hài lòng, quả thực đã khiến Cường Tử điên cuồng! Từ sau khi tỉnh lại, Cường Tử phát hiện mình chỉ cần vận kình phát công, toàn thân trên xuống dưới ngoại trừ lão nhị không cứng, không có chỗ nào không cứng! Một cú quét chân này, đừng nói là cổ Trương Thần, dù là cột điện bằng xi măng, Cường Tử cũng có thể một cước đá gẫy! Nếu không phải Cường Tử cước hạ lưu tình, Trương Thần chỉ sợ sớm đã ứng với lời cửa miệng của Trương Chấn em trai của y.
- Ra sớm để chết sớm!
Cường Tử mấy ngày nay khi luyện công, phát hiện nội kình của mình rất đặc thù, có thể thoải mái vận hành đến tứ chi bách hài, khiến cho thân thể trở nên cứng như sắt thép. Trong lúc đối địch, quả thực chính là một dạng nút bấm biến thái. Hơn nữa Cường Tử còn có một phát hiện, đó chính là mỗi lần sau khi toàn lực vận công thân thể sẽ mềm xuống, giống như sợi mì, mà chỉ có lão nhị không mềm!
Đây là chuyện biết bao thần kỳ, Cường Tử cảm thấy mình phát đạt rồi. Hắn nghĩ, mình hẳn là nên tìm cơ hội luyện thành kim cương dựng đứng thần công cho tiểu đệ đệ khi bắn xong, khiến cho quả đầu trọc trơn bóng kia thực hiện biến chất a!
Nhưng tiếc rằng, hắn mơ tưởng mà thôi.
Trương Chấn sửng sốt, choáng váng, ngây người, sau đó phẫn nộ.
- Mẹ nó…
Một chữ kinh điển nhất còn chưa có mắng ra, trước mắt của y tối sầm, vẻ mặt tươi cười đầy tà khí của Cường Tử dán ở trước mặt của mình, gần trong gang tấc.
Nửa quyền đã gục!
Nắm tay cách bụng Trương Chấn năm tấc bất ngờ tống ra sức mạnh bên trong, sức mạnh cực đại giống như một quả lựu đạn nổ vang trong bụng Trương Chấn, lập tức đánh Trương Chấn thành một con tôm luộc cong queo bay về phía sau. Sau khi bay được năm mét đụng ở trên tường, lăn đùng xuống đất.
Lần nữa chấn động lòng người!
Sau lần ra tay này Cường Tử không có dừng tay, mà tấn công không có gì khác biệt, đối xử như nhau!
Tất cả mọi người hoàn toàn điên rồi, bọn chúng chửi bậy, kêu thảm dùng hết toàn lực tránh né. Không ai là đối thủ của Cường Tử, ai cũng ngăn không được một đấm từ tay của hắn!
Có người bắt đầu muốn chạy trốn ra ngoài qua cửa chính, có người choáng váng đứng nguyên tại chỗ lạnh run, có người tiểu trong quần, có người lợi hại hơn nữa, còn lòi cả phân.
Sắc mặt Hàn Băng trắng bệch, cảnh tượng trước mặt quỷ dị như thế nhưng vô cùng động lòng người, ba mươi mấy người, bị một người vây đánh!
Khắp nơi đều là bóng người Lâm Cường, không ai có thể chạy, không ai phản kháng!
Dồn sức vào nắm đấm đủ mười phần, đánh bại lần lượt từng đối thủ một, tất cả mọi người ở trước mặt Cường Tử chẳng qua là bao cát bày ra đủ tư thế để cho hắn chà đạp mà thôi, thậm chí ngay cả bao cát cũng không bằng, tối thiểu bao cát sẽ không khống chế được mà đại tiểu tiện.
Ba mươi mấy người, bao gồm Mạnh Lộ núp mình ở phía sau kẻ khác chuẩn bị phát ra một kích chí mạng, trong vòng năm phút đồng hồ bị Cường Tử một hơi nắm chặt, không còn đường thoát!
Cường Tử cong nắm tay gọn gàng trơn tru, ném đối thủ cuối cùng ra đất, sau đó rất thoải mái tự nhiên sửa sang quần áo một chút, tuy rằng quần áo của hắn một chút cũng không nhăn. Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Hàn Băng dừng ở khoảng cách chưa đến một mét, mỉm cười rất thân thiện.
- Tao bây giờ đang nghĩ, là lột sạch quần áo của mày trói ở trên cột đèn đợi ngày mai sau khi mặt trời lên cao để cho người ta ngắm nghía miễn phí, hay là lột sạch quần áo của mày chặt bỏ tay chân của mày ném vào trong hầm cầu làm bạn với giòi bọ hết quãng đời còn lại?
Hắn như đang trưng cầu ý kiến, hầu như không độc ác.
Hàn Băng run rẩy, gã nắm chặt nắm tay, móng tay được sơn bằng sơn móng tay màu tím đâm thật sâu vào bàn tay của mình. Gã cũng không cảm giác đau đớn, cái đang có chỉ là khiếp sợ còn có tủi nhục mãnh liệt gấp trăm lần so với khiếp sợ!
Tự cho là vô cùng mưu trí, các bước làm việc tính toán tường tận. Tự cho là cao cao tại thượng, nắm sinh tử của người khác.
Ngược lại chẳng qua là trò cười.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều chẳng qua là trò hề mà thôi.
Uỳnh!
Cường Tử một quyền nện ở trên bụng Hàn Băng, thân thể Hàn Băng lập tức cong gập lại, gã chịu không nổi há miệng, phun một tiếng ói mửa liên tục.
- Thấy được không? Nắm chắc sinh tử của đối thủ, là đơn giản như thế đó.
Cường Tử dán ở bên tai gã nhẹ giọng nói chuyện, ánh mắt đùa bỡn.
Ruột gan Hàn Băng co thắt một hồi, tuy rằng một quyền này của Cường Tử chỉ dùng một phần sức, nhưng cũng đủ khiến gã khó thể nào chịu được. Gã cảm thấy ruột gan mình nứt ra rồi, ruột đứt rồi, nội tạng đều hỗn loạn, mà trên thực tế, cũng không có nghiêm trọng như vậy, ruột hắn quả thật là nứt ra một vệt.
- Mày không phải thích cảm giác khống chế sinh tử của người khác sao? Thế nào, bây giờ cũng tới nhận lãnh một chút cảm giác bị người khác khống chế là gì nha.
Cường Tử vẫn ghé miệng vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói chuyện.
Uỳnh!
Quyền thứ hai!
Hàn Băng bị sức mạnh phát ra trên nắm đấm lập tức bị đánh bay, gã vặn vẹo thân thể té lăn trên đất, co giật không ngừng.
Cường Tử bước sang, ngồi xổm bên cạnh Hàn Băng, hắn nhìn Hàn Băng tuy rằng đau khổ nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ nhìn vào khuôn mặt của mình, khoé miệng cong lên lộ ra một nét vui vẻ khinh thường.
- Cảm giác như thế nào? Sướng không?
Bốp!
Tiếng tát tai rõ rệt, nổ vang ở trên mặt Hàn Băng.
- Sướng không?
Cường Tử hỏi.
- Tao bây giờ mới hiểu được, hai bạn học cùng lớp với tao thành tích học tập tốt như vậy tại làm sao có thể nghỉ học, sau đó cũng không hề thấy mặt qua lần nào, hoá ra bị mày đâm mù mắt phải không?
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bạt tai liên tục không ngừng quạt trên mặt Hàn Băng, nỗi đau bỏng rát kia so với sự tủi nhục trong lòng không đáng nhắc tới, khoé miệng của gã đều là máu, mũi cũng bị đánh lệch. Ban đầu tầm mắt Hàn Băng còn lập loè, điều thay thế là càng lúc càng hoảng sợ sâu sắc, gã hoảng loạn, sợ hãi, chưa bao giờ như thế này, in sâu trong lòng.
Cường Tử chưa có dùng nội kình, cho nên tay của hắn cũng rất đau, mỗi một bạt tai tát xuống, trên tay của hắn liền truyền đến một hồi đau đớn thấu tim, nhưng so với nỗi đau trong nội tâm, không đáng nhắc tới!
Hai học sinh giỏi, có tiền đồ tốt đẹp cỡ nào, có lẽ hai người họ sẽ trở thành khoa học gia, giáo sư, thầy thuốc, thậm chí quan viên chính phủ về sau tạo phúc một phương. Cũng bởi vì thấy được Hàn Băng cưỡng dâm một bạn học sinh nữ, bị chọc mù hai mắt ngay lập tức! Gia đình của bọn họ cũng nhận được uy hiếp, thậm chí ngay cả tiền thuốc men cũng không có một đồng!
Một tiếng vang vọng, Cường Tử một cước đá vào giữa hai chân Hàn Băng, hai quả thịt viên yếu ớt vang lên một tiếng nứt ra, cái cây xúc phạm người khác kia cũng giống như thứ đồ bị người ta xúc phạm kia, đứt gãy giống như vậy!
Một tên rác rưởi lưỡng tính khiến cho người ta chán ghét, giữ lại làm cái gì?!
Cường Tử kéo một chân Hàn Băng lên, giống như kéo chó chết kéo gã đi, khuôn mặt Hàn Băng vốn thanh tú lau nền xi măng, vết máu lưu lại một đường!
Hắn không do dự chút nào, xuống tay cũng không có một chút lưu tình, đối phó kẻ ác, chỉ đành ác hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.