Chương 72: Danh từ chìm vào quên lãng
Trí Bạch
10/02/2016
Hắn có hai tên trợ thủ đắc lực, một người tên là Lý Vạn Thanh, một người tên gọi Chu Hạo Nhiên. Bắt đầu từ hôm nay tính đến đúng một năm sau, đến ngày này sang năm em không hy vọng ở trong sân trường Nhất Trung nhìn thấy hai người này xuất hiện, mặc kệ các người dùng biện pháp gì, tôi chỉ muốn kết quả này, các người hiểu rõ chưa?
Hàn Băng dựa ở trong ghế sô pha mềm mại, lõm cả thân thể của mình vào, nằm hết sức thoải mái, bộ dạng ôn nhu yếu ớt còn giống phụ nữ hơn cả phụ nữ. Đầu lông mày hắn nhíu khẽ, cánh mũi cao thẳng bởi vì miệng nhếch lên mà có hai đường nếp nhăn mờ mờ, bộ dạng rất dí dỏm. Nếu như hắn là một đứa con gái, bộ dạng lười biếng này đủ để làm loạn chúng sinh.
Nhưng tiếc rằng, hắn không phải.
Đây là một một xưởng phế liệu, rất rõ ràng, với danh nghĩa một đám người xấu, bọn chúng tự nhiên muốn có một chỗ tụ hội. Mặc dù phim truyền hình hay là trong tiểu thuyết trên mạng, người xấu đều là ở kho hàng hoặc là nơi nào đại loại như xưởng phế liệu tụ hội. Ngay cả Trí Bạch trong truyền thuyết cũng không ngoại lệ…
Hàn Băng nép mình trong sô pha, lười biếng giống như một con mèo con bị người ta mới vừa cắt tỉa lông, híp mắt quét một vòng các tiểu đệ thủ hạ, từng người bọn chúng câm như hến, thở mạnh cũng không dám.
Một đám phế vật a, trong lòng Hàn Băng cảm thán một tiếng.
Lúc trước không phải dùng bút máy chọc mù hai mắt học sinh không nghe lời mà thôi sao, quá khứ đã qua lâu như vậy, những tiểu đệ không nên thân này vẫn là sợ muốn chết, thực con mẹ nó hoàn toàn không phải đàn ông.
- Yên tâm đi lão đại, ngày mai em sẽ khiến cho tên Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên kia biến mất khỏi Nhất Trung!
Học sinh tên gọi Mạnh Lộ nói chuyện rất nịnh nọt, gã dáng người không cao lớn, ngược lại rất cứng cáp, cơ bắp toàn thân có chút bộ dạng đàn ông, trên thực tế thần tượng của gã là Arnold Schwarzenegger (diễn viên chính trong phim kẻ huỷ diệt), vẫn luôn cố gắng bắt chước.
- Bằng vào ngươi?
Hàn Băng hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, sự khinh thường trong giọng nói khiến cho Mạnh Lộ cảm thấy rất khó chịu đựng.
- Nếu như ta nhớ không nhầm, nửa năm trước ngươi bị Lý Vạn Thanh kia ở sân tập thể dục hung hăng đánh cho một trận, lúc ấy còn khóc la đến xin ta báo thù cho ngươi phải không nhỉ?
Một chút mặt mũi hắn cũng không lưu lại cho Mạnh Lộ, tên quỷ nhát gan tự quảng cáo rùm beng có cơ bắp toàn thân giống Schwarzenegger trên đất nước này, lần trước bị đánh khóc cha gọi mẹ. Nếu không phải lúc ấy tên Lâm Cường kia xuất hiện trong trường học, Lý Thập Chu nói cho hắn biết tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, hắn thật sự tính rằng thay Mạnh Lộ ra mặt một lần. Cho dù Mạnh Lộ phế vật bao nhiêu, dầu gì cũng là tiểu đệ của mình.
Mạnh Lộ cười gượng, không dám phủ nhận cãi lại, Hàn Băng nói rất đúng sự thật, cho dù không phải sự thật gã cũng không dám chống đối. Cầm một cây bút máy cắm ở trên tròng mắt học sinh khác, bút máy đang ở trong hốc mắt rung động, máu chảy lênh láng. Cảnh tượng lúc đó gã cả đời cũng không dám quên, đến bây giờ gần như mỗi đêm đều có thể mơ thấy ác mộng!
Gã mơ thấy cây bút kia, cắm vào trên con mắt của mình.
- Được rồi, không phải ta nâng cao uy phong của kẻ khác, chủ yếu là các ngươi không có chí khí, chuyện gì cũng trông cậy vào ta đi giải quyết, Băng Hàn Đường chúng ta nếu như vẫn tiếp tục như vậy, cách diệt vong cũng không xa nữa.
Hàn Băng móc ra một cái cắt móng tay, rất cẩn thận chỉnh sửa móng tay của mình. Móng tay của hắn, được sơn một màu tím rất yêu dị. Móng tay ngón áp út để đặc biệt dài, ngón tay như hoa lan nổi bật hẳn lên làm cho lòng người kinh ngạc.
- Trương Thần, Trương Chấn hai người các ngươi ngày mai đi cùng Mạnh Lộ, mang theo nhiều người, đừng khinh địch!
Hàn Băng nói thản nhiên.
- Tên Lý Vạn Thanh kia có chút bản lãnh, nghe nói đánh nhau rất được, không biết liệu có thể đánh được với một trăm người hay không nhỉ?
Hắn cười, cảm thấy tự hào với chính suy nghĩ tà ác của mình.
Không biết hậu môn cái tên tráng hán Lý Vạn Thanh kia nếu như bị thứ đồ thô cứng đút vào, có phải cũng đau đớn bình thường khi bị xé rách hay không nhỉ?
Vừa nghĩ tới bản thân khi lần đầu tiên bị Thái tử gia như sấm chớp gió giật tàn phá, lòng của hắn không chịu nổi bắt đầu nóng rang. Nghĩ đến cái đêm kì diệu kia, khung cảnh kỳ diệu kia, hô hấp của hắn không kìm lại được thở ra nặng nhọc, lão nhị dưới háng cũng dần dần ngẩng đầu, từng chút nâng đáy quần jean lên.
Mỗi một lần nhớ lại tình cảnh cùng Lý Thập Chu hai người bọn họ ở quay cuồng trên giường, hắn đều có thể hưng phấn khác thường.
Hắn yêu thích cảm giác đó, cảm giác được thâm nhập, hắn yêu mến loại sung mãn đó.
- Bắt lấy hai người bọn chúng, mang đến chỗ này, ta muốn đích thân chiêu đãi hai người bọn chúng.
Không biết tại sao, Hàn Băng bỗng cải biến mệnh lệnh trước đó. Không người nào chú ý đến mặt hắn đột nhiên trở nên đặc biệt hồng thắm cả ra ngoài da mặt, như trên gương mặt kiều diễm của một cô gái bay lên hai đám mây hồng.
Hàn Băng hô hấp đã đến mức vừa dồn dập vừa nặng nhọc, hắn có chút khó có thể chịu đựng. Vặn vẹo thân dưới mấy cái trên ghế sa lông không yên được, lửa nóng trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
Lát nữa gọi điện cho Thái tử gia, không biết bây giờ anh ấy có ai đang bồi tiếp bên cạnh, trong lòng Hàn Băng nghĩ như vậy.
Vừa nghĩ tới Lý Thập Chu, đôi mắt Hàn Băng thật giống như có thể chảy ra nước sinh ra một tầng hơi nước, mặt càng thêm nóng hơn. Nhưng vừa nghĩ đến Lý Thập Chu bây giờ ôm một cô gái nào đó lăn lộn ở trên một cái giường sang trọng kia, hắn liền tức giận.
Trương Thần và Trương Chấn là hai anh em, sinh đôi. Trương Thần ra đời sớm hơn Trương Chấn hai phút, vẫn luôn tự cho mình là đại ca hơn nữa còn đắc ý, Trương Chấn luôn xì mũi coi thường, y nói:
- Sớm ra thì chết sớm, đại ca dùng vào cái mông, lão tử không thèm chấp!
Hai anh em ai cũng không nhịn ai, xem nhau không vừa mắt, tuy nhiên về vấn đề đối đãi với Mạnh Lộ, hai người đặc biệt nhất trí. Đó chính là cả hai đều vô cùng khinh bỉ, xem thường gã từ tận đáy lòng.
- Lão đại, hay là sai Mạnh Lộ làm chuyện khác đi, giao Lý Vạn Thanh cho tụi em.
Trương Thần nói.
Trương Chấn nhẹ gật đầu, liếc trắng trợn Mạnh Lộ, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
- Chúng mày xem thường ta à?!
Mạnh Lộ trừng mắt với hai anh em bọn họ, hung hăng dữ tợn hỏi.
- Đúng vậy!
Hài người đồng thanh một lời nói, chém đinh chặt sắt!
Tầm mắt đan xen lẫn nhau, nụ cười hiểu ý rất hiếm thấy của hai anh em.
Tâm tình Hàn Băng rất khác thường, hắn dằn lòng không được. Mệt mỏi nhìn một bầy thủ hạ, trước mặt có ba bốn chục gã tâm phúc, lại không có một người nhìn thuận mắt ngay cả có thể theo mình cũng không có.
Hắn vừa mới gửi tin nhắn cho Lý Thập Chu, thử thăm dò một câu rất dè dặt.
- Thái tử gia, thời tiết chuyển lạnh rồi, đắp mền kỹ nha.
Lý Thập Chu trả lời một tin.
- Có người giường ấm.
Đầu lông mày Hàn Băng chau lại, tâm tình bực bội.
Một đám phế vật, một người thuận mắt cũng không có!
Sau khi từ quán bar Violet Eye trở về, hắn rất khó bình tĩnh lại. Trần Chí Hưng khi ở trong nhà vệ sinh phòng riêng quán bar đè cô gái kia điên cuồng rút ra đẩy vào, hắn cũng không thích biểu hiện ra vẻ ngoài an định như thế kia, đặc biệt là khi Trần Chí Hưng vặn gãy cổ cô gái kia, thứ đồ kia trong đũng quần của hắn cũng ỉu xìu. Hắn khi mát xa cho Lý Thập Chu, mấy lần vụng trộm biểu đạt dục vọng của mình, đều bị Lý Thập Chu cự tuyệt như có như không, điều này khiến cho hắn rất khó chấp nhận.
- Cút! Đều cút cho ta!
Hàn Băng bỗng nhiên từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, đứng thẳng người quát. Lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, lửa giận khó thể che giấu.
- Ngày mai giải quyết sạch hai thằng kia cho ta! Nếu như thất thủ đừng trách ta trở mặt không nhận người!
Hắn một lần nữa thay đổi mệnh lệnh của mình, tâm trạng không tốt có thể thấy rõ.
- Tên Lâm Cường kia không phải nói trong vòng một tháng xoá tên Băng Hàn Đường của ta khỏi Nhất Trung sao? Ta muốn các ngươi trong vòng một tuần dọn dẹp sạch sẽ thủ hạ của hắn! Chừa lại một mình hắn, ta xem hắn lấy cái gì đấu với ta!
Hàn Băng nghiến răng nghiến lợi quát.
Ba mươi mấy người đều sợ cúi đầu xuống, đi cũng không dám, dừng lại cũng không dám, hết sức do dự không biết làm thế nào mới tốt. Hai huynh đệ Trương Thần và Trương Chấn cũng không dám nói chuyện, Mạnh Lộ càng là sợ hãi chân run rẩy.
- Cút!
Hàn Băng lại hô một câu.
Một tiếng nổ vang, hai cánh cửa chính xưởng rất chắc chắn bị đánh rơi, từng cánh cửa bắn ra hai bên trái phải. Phải biết rằng cửa chính xưởng là được làm từ sắt, trọng lượng mỗi một phiến đều khoảng chừng sáu bảy mươi cân! Đánh hai cánh cửa chính trực tiếp bay đi, trục cửa bị đụng gẫy, cái này cần có sức mạnh đến cỡ nào?
- Thực xin lỗi, mày không có thời gian một tuần dọn dẹp thủ hạ của tao, bởi vì đêm nay tụi mày đều sẽ bị dọn dẹp, tao đảm bảo.
Một giọng nói lười nhác ôn hoà vang lên ở người cửa, giọng nói này rất êm tai, có chút khàn khàn nhưng rõ ràng và trong suốt, nghe vào trong lỗ tai thanh thanh nhàn nhạt lại đi thẳng vào đáy lòng. Thực khó có thể tưởng tượng đàn ông như thế nào mới cod thể có giọng nói mê người như thế này.
Cửa chính chia ra bay sang trái phải, người trong xưởng xe đều giật nảy mình, bao gồm cả Hàn Băng tất cả mọi người đều kìm lòng không được run rẩy thoáng chốc, dù sao lần đánh nhau này quá đột ngột.
Một bóng người từ ngoài cửa chính dần dần xuất hiện, ở trong tầm mắt của mọi người dần dần rõ ràng. Một bộ quần áo giản dị màu đen, giày thể thao màu đen. Thân hình thon gọn cao ngất, trông có vẻ vô cùng thon gầy nhưng không phải gầy yếu, trái lại có một loại phong thái rất xinh xắn.
Cả đầu tóc bạc dài đến eo nhẹ nhàng tung bay, như liễu rủ trong gió xuân tháng ba, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Một cặp ngươi sáng rõ thâm thuý, thật giống như hai ánh sao lộng lẫy giữa bầu trời đêm, khiến cho lòng người được bơm căng lên.
Đây là một đứa con trai rất đẹp, cho dù là nét mặt tuấn mỹ tìm không thấy một tì vết nào, hay là dáng người thon dài làm cho người ta cảm thán kêu trời bất công, đều hoàn mỹ như thế.
Y đang mỉm cười, tà khí đầy mặt.
- Tôi không mời mà đến, thật là hết sức mạo phạm rồi.
Y cười, ngắm nhìn bốn phía, ngạo mạn thiên hạ.
- Không cần phải hoan nghênh, bởi vì tôi tới là muốn khiến cho Băng Hàn Đường ba chữ này từ nay về sau chìm sâu, trước khi mặt trời lên Băng Hàn Đường sẽ thành là danh từ chìm vào quên lãng, tôi đảm bảo.
Lâm Cường!
Hàn Băng dựa ở trong ghế sô pha mềm mại, lõm cả thân thể của mình vào, nằm hết sức thoải mái, bộ dạng ôn nhu yếu ớt còn giống phụ nữ hơn cả phụ nữ. Đầu lông mày hắn nhíu khẽ, cánh mũi cao thẳng bởi vì miệng nhếch lên mà có hai đường nếp nhăn mờ mờ, bộ dạng rất dí dỏm. Nếu như hắn là một đứa con gái, bộ dạng lười biếng này đủ để làm loạn chúng sinh.
Nhưng tiếc rằng, hắn không phải.
Đây là một một xưởng phế liệu, rất rõ ràng, với danh nghĩa một đám người xấu, bọn chúng tự nhiên muốn có một chỗ tụ hội. Mặc dù phim truyền hình hay là trong tiểu thuyết trên mạng, người xấu đều là ở kho hàng hoặc là nơi nào đại loại như xưởng phế liệu tụ hội. Ngay cả Trí Bạch trong truyền thuyết cũng không ngoại lệ…
Hàn Băng nép mình trong sô pha, lười biếng giống như một con mèo con bị người ta mới vừa cắt tỉa lông, híp mắt quét một vòng các tiểu đệ thủ hạ, từng người bọn chúng câm như hến, thở mạnh cũng không dám.
Một đám phế vật a, trong lòng Hàn Băng cảm thán một tiếng.
Lúc trước không phải dùng bút máy chọc mù hai mắt học sinh không nghe lời mà thôi sao, quá khứ đã qua lâu như vậy, những tiểu đệ không nên thân này vẫn là sợ muốn chết, thực con mẹ nó hoàn toàn không phải đàn ông.
- Yên tâm đi lão đại, ngày mai em sẽ khiến cho tên Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên kia biến mất khỏi Nhất Trung!
Học sinh tên gọi Mạnh Lộ nói chuyện rất nịnh nọt, gã dáng người không cao lớn, ngược lại rất cứng cáp, cơ bắp toàn thân có chút bộ dạng đàn ông, trên thực tế thần tượng của gã là Arnold Schwarzenegger (diễn viên chính trong phim kẻ huỷ diệt), vẫn luôn cố gắng bắt chước.
- Bằng vào ngươi?
Hàn Băng hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, sự khinh thường trong giọng nói khiến cho Mạnh Lộ cảm thấy rất khó chịu đựng.
- Nếu như ta nhớ không nhầm, nửa năm trước ngươi bị Lý Vạn Thanh kia ở sân tập thể dục hung hăng đánh cho một trận, lúc ấy còn khóc la đến xin ta báo thù cho ngươi phải không nhỉ?
Một chút mặt mũi hắn cũng không lưu lại cho Mạnh Lộ, tên quỷ nhát gan tự quảng cáo rùm beng có cơ bắp toàn thân giống Schwarzenegger trên đất nước này, lần trước bị đánh khóc cha gọi mẹ. Nếu không phải lúc ấy tên Lâm Cường kia xuất hiện trong trường học, Lý Thập Chu nói cho hắn biết tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, hắn thật sự tính rằng thay Mạnh Lộ ra mặt một lần. Cho dù Mạnh Lộ phế vật bao nhiêu, dầu gì cũng là tiểu đệ của mình.
Mạnh Lộ cười gượng, không dám phủ nhận cãi lại, Hàn Băng nói rất đúng sự thật, cho dù không phải sự thật gã cũng không dám chống đối. Cầm một cây bút máy cắm ở trên tròng mắt học sinh khác, bút máy đang ở trong hốc mắt rung động, máu chảy lênh láng. Cảnh tượng lúc đó gã cả đời cũng không dám quên, đến bây giờ gần như mỗi đêm đều có thể mơ thấy ác mộng!
Gã mơ thấy cây bút kia, cắm vào trên con mắt của mình.
- Được rồi, không phải ta nâng cao uy phong của kẻ khác, chủ yếu là các ngươi không có chí khí, chuyện gì cũng trông cậy vào ta đi giải quyết, Băng Hàn Đường chúng ta nếu như vẫn tiếp tục như vậy, cách diệt vong cũng không xa nữa.
Hàn Băng móc ra một cái cắt móng tay, rất cẩn thận chỉnh sửa móng tay của mình. Móng tay của hắn, được sơn một màu tím rất yêu dị. Móng tay ngón áp út để đặc biệt dài, ngón tay như hoa lan nổi bật hẳn lên làm cho lòng người kinh ngạc.
- Trương Thần, Trương Chấn hai người các ngươi ngày mai đi cùng Mạnh Lộ, mang theo nhiều người, đừng khinh địch!
Hàn Băng nói thản nhiên.
- Tên Lý Vạn Thanh kia có chút bản lãnh, nghe nói đánh nhau rất được, không biết liệu có thể đánh được với một trăm người hay không nhỉ?
Hắn cười, cảm thấy tự hào với chính suy nghĩ tà ác của mình.
Không biết hậu môn cái tên tráng hán Lý Vạn Thanh kia nếu như bị thứ đồ thô cứng đút vào, có phải cũng đau đớn bình thường khi bị xé rách hay không nhỉ?
Vừa nghĩ tới bản thân khi lần đầu tiên bị Thái tử gia như sấm chớp gió giật tàn phá, lòng của hắn không chịu nổi bắt đầu nóng rang. Nghĩ đến cái đêm kì diệu kia, khung cảnh kỳ diệu kia, hô hấp của hắn không kìm lại được thở ra nặng nhọc, lão nhị dưới háng cũng dần dần ngẩng đầu, từng chút nâng đáy quần jean lên.
Mỗi một lần nhớ lại tình cảnh cùng Lý Thập Chu hai người bọn họ ở quay cuồng trên giường, hắn đều có thể hưng phấn khác thường.
Hắn yêu thích cảm giác đó, cảm giác được thâm nhập, hắn yêu mến loại sung mãn đó.
- Bắt lấy hai người bọn chúng, mang đến chỗ này, ta muốn đích thân chiêu đãi hai người bọn chúng.
Không biết tại sao, Hàn Băng bỗng cải biến mệnh lệnh trước đó. Không người nào chú ý đến mặt hắn đột nhiên trở nên đặc biệt hồng thắm cả ra ngoài da mặt, như trên gương mặt kiều diễm của một cô gái bay lên hai đám mây hồng.
Hàn Băng hô hấp đã đến mức vừa dồn dập vừa nặng nhọc, hắn có chút khó có thể chịu đựng. Vặn vẹo thân dưới mấy cái trên ghế sa lông không yên được, lửa nóng trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
Lát nữa gọi điện cho Thái tử gia, không biết bây giờ anh ấy có ai đang bồi tiếp bên cạnh, trong lòng Hàn Băng nghĩ như vậy.
Vừa nghĩ tới Lý Thập Chu, đôi mắt Hàn Băng thật giống như có thể chảy ra nước sinh ra một tầng hơi nước, mặt càng thêm nóng hơn. Nhưng vừa nghĩ đến Lý Thập Chu bây giờ ôm một cô gái nào đó lăn lộn ở trên một cái giường sang trọng kia, hắn liền tức giận.
Trương Thần và Trương Chấn là hai anh em, sinh đôi. Trương Thần ra đời sớm hơn Trương Chấn hai phút, vẫn luôn tự cho mình là đại ca hơn nữa còn đắc ý, Trương Chấn luôn xì mũi coi thường, y nói:
- Sớm ra thì chết sớm, đại ca dùng vào cái mông, lão tử không thèm chấp!
Hai anh em ai cũng không nhịn ai, xem nhau không vừa mắt, tuy nhiên về vấn đề đối đãi với Mạnh Lộ, hai người đặc biệt nhất trí. Đó chính là cả hai đều vô cùng khinh bỉ, xem thường gã từ tận đáy lòng.
- Lão đại, hay là sai Mạnh Lộ làm chuyện khác đi, giao Lý Vạn Thanh cho tụi em.
Trương Thần nói.
Trương Chấn nhẹ gật đầu, liếc trắng trợn Mạnh Lộ, vẻ mặt vô cùng khinh thường.
- Chúng mày xem thường ta à?!
Mạnh Lộ trừng mắt với hai anh em bọn họ, hung hăng dữ tợn hỏi.
- Đúng vậy!
Hài người đồng thanh một lời nói, chém đinh chặt sắt!
Tầm mắt đan xen lẫn nhau, nụ cười hiểu ý rất hiếm thấy của hai anh em.
Tâm tình Hàn Băng rất khác thường, hắn dằn lòng không được. Mệt mỏi nhìn một bầy thủ hạ, trước mặt có ba bốn chục gã tâm phúc, lại không có một người nhìn thuận mắt ngay cả có thể theo mình cũng không có.
Hắn vừa mới gửi tin nhắn cho Lý Thập Chu, thử thăm dò một câu rất dè dặt.
- Thái tử gia, thời tiết chuyển lạnh rồi, đắp mền kỹ nha.
Lý Thập Chu trả lời một tin.
- Có người giường ấm.
Đầu lông mày Hàn Băng chau lại, tâm tình bực bội.
Một đám phế vật, một người thuận mắt cũng không có!
Sau khi từ quán bar Violet Eye trở về, hắn rất khó bình tĩnh lại. Trần Chí Hưng khi ở trong nhà vệ sinh phòng riêng quán bar đè cô gái kia điên cuồng rút ra đẩy vào, hắn cũng không thích biểu hiện ra vẻ ngoài an định như thế kia, đặc biệt là khi Trần Chí Hưng vặn gãy cổ cô gái kia, thứ đồ kia trong đũng quần của hắn cũng ỉu xìu. Hắn khi mát xa cho Lý Thập Chu, mấy lần vụng trộm biểu đạt dục vọng của mình, đều bị Lý Thập Chu cự tuyệt như có như không, điều này khiến cho hắn rất khó chấp nhận.
- Cút! Đều cút cho ta!
Hàn Băng bỗng nhiên từ trên ghế sa lông nhảy dựng lên, đứng thẳng người quát. Lồng ngực hắn không ngừng phập phồng, lửa giận khó thể che giấu.
- Ngày mai giải quyết sạch hai thằng kia cho ta! Nếu như thất thủ đừng trách ta trở mặt không nhận người!
Hắn một lần nữa thay đổi mệnh lệnh của mình, tâm trạng không tốt có thể thấy rõ.
- Tên Lâm Cường kia không phải nói trong vòng một tháng xoá tên Băng Hàn Đường của ta khỏi Nhất Trung sao? Ta muốn các ngươi trong vòng một tuần dọn dẹp sạch sẽ thủ hạ của hắn! Chừa lại một mình hắn, ta xem hắn lấy cái gì đấu với ta!
Hàn Băng nghiến răng nghiến lợi quát.
Ba mươi mấy người đều sợ cúi đầu xuống, đi cũng không dám, dừng lại cũng không dám, hết sức do dự không biết làm thế nào mới tốt. Hai huynh đệ Trương Thần và Trương Chấn cũng không dám nói chuyện, Mạnh Lộ càng là sợ hãi chân run rẩy.
- Cút!
Hàn Băng lại hô một câu.
Một tiếng nổ vang, hai cánh cửa chính xưởng rất chắc chắn bị đánh rơi, từng cánh cửa bắn ra hai bên trái phải. Phải biết rằng cửa chính xưởng là được làm từ sắt, trọng lượng mỗi một phiến đều khoảng chừng sáu bảy mươi cân! Đánh hai cánh cửa chính trực tiếp bay đi, trục cửa bị đụng gẫy, cái này cần có sức mạnh đến cỡ nào?
- Thực xin lỗi, mày không có thời gian một tuần dọn dẹp thủ hạ của tao, bởi vì đêm nay tụi mày đều sẽ bị dọn dẹp, tao đảm bảo.
Một giọng nói lười nhác ôn hoà vang lên ở người cửa, giọng nói này rất êm tai, có chút khàn khàn nhưng rõ ràng và trong suốt, nghe vào trong lỗ tai thanh thanh nhàn nhạt lại đi thẳng vào đáy lòng. Thực khó có thể tưởng tượng đàn ông như thế nào mới cod thể có giọng nói mê người như thế này.
Cửa chính chia ra bay sang trái phải, người trong xưởng xe đều giật nảy mình, bao gồm cả Hàn Băng tất cả mọi người đều kìm lòng không được run rẩy thoáng chốc, dù sao lần đánh nhau này quá đột ngột.
Một bóng người từ ngoài cửa chính dần dần xuất hiện, ở trong tầm mắt của mọi người dần dần rõ ràng. Một bộ quần áo giản dị màu đen, giày thể thao màu đen. Thân hình thon gọn cao ngất, trông có vẻ vô cùng thon gầy nhưng không phải gầy yếu, trái lại có một loại phong thái rất xinh xắn.
Cả đầu tóc bạc dài đến eo nhẹ nhàng tung bay, như liễu rủ trong gió xuân tháng ba, khiến cho người ta vui vẻ thoải mái. Một cặp ngươi sáng rõ thâm thuý, thật giống như hai ánh sao lộng lẫy giữa bầu trời đêm, khiến cho lòng người được bơm căng lên.
Đây là một đứa con trai rất đẹp, cho dù là nét mặt tuấn mỹ tìm không thấy một tì vết nào, hay là dáng người thon dài làm cho người ta cảm thán kêu trời bất công, đều hoàn mỹ như thế.
Y đang mỉm cười, tà khí đầy mặt.
- Tôi không mời mà đến, thật là hết sức mạo phạm rồi.
Y cười, ngắm nhìn bốn phía, ngạo mạn thiên hạ.
- Không cần phải hoan nghênh, bởi vì tôi tới là muốn khiến cho Băng Hàn Đường ba chữ này từ nay về sau chìm sâu, trước khi mặt trời lên Băng Hàn Đường sẽ thành là danh từ chìm vào quên lãng, tôi đảm bảo.
Lâm Cường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.