Chương 177: Đơn kiếm phá cửu luân
Trí Bạch
16/02/2016
Cường Tử từ trên lầu nhảy xuống chạm đất không một tiếng động, hắn hưng phấn quên mất cơn đau chỗ vết thương vọt tới chỗ Mạc Địch ngồi ở trên sô pha.
Nhảy lên thật cao sau đó đặt mông ngồi ở trên đùi Mạc Địch, thời khắc này hắn vui vẻ thật giống như đứa bé làm nũng.
Hai đùi Mạc Địch nhẹ nhàng rung lên chấn Cường Tử một cái ngã ra đất, con bê non trên ngực trên bả vai còn cột ba cái nơ hình bươm bướm đặt mộng ngồi ở trên đất nhe răng nhếch miệng.
- Sư phụ, mấy ngày nay làm gì đi đâu? Có phải đi ra ngoài khom lưng đi dạo gặp được một mỹ phụ sức quyến rũ vẫn còn vừa thấy đã yêu sau đó lưu luyến quên lối về rồi không?
- Thằng nhóc, nói thêm câu nữa tin ta kéo mi ra ngoài cắt con gà con hay không?
Mạc Địch làm một dáng vẻ như tấm gương sáng cho người khác noi theo, rất có phong độ tôn sư nói.
Cường Tử vẻ mặt tủi cực nói:
- Nói ngài có diễm phúc còn không được, ngài xem cả ngày đó không việc là trên QQ nói chuyện phiếm với đàn ông độc thân có mấy người có thể gặp được diễm ngộ? Hơn nữa, con bây giờ không phải con gà nhỏ, là gà trống lớn biết gáy rồi.
Cường Tử khi nói đến lên QQ nói chuyện phiếm, trên mặt rất nhiều người có mặt đều ửng hồng…
Có Chu Bách Tước, Cáp Mô, không ngờ còn có Triệu Long Tượng…
Mạc Địch cả giận nói:
- Thúi lắm! Lão tử coi như là gặp được cũng là đại cô nương nũng nịu như hoa như ngọc, tại sao có thể là mỹ phụ vẫn còn sức quyến rũ chứ?
Cường Tử nịnh nọt nói:
- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên, gặp được đều là cô nương như hoa…
Mạc Địch nhìn lướt qua thương thế trên người Cường Tử, quẹt miệng hỏi:
- Bị đánh phải không?
Cường Tử cười khúc khích nói:
- Không chịu thiệt.
Mạc Địch nhẹ gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, nếu như đánh lộn chịu thiệt lão tử cũng đành phải nện ngươi một bữa nữa. Ta thân phận là gì? Đồ đệ của ta đánh lộn có thể chịu thiệt sao?
Cường Tử lập tức nói:
- Dứt khoát không thể!
Mạc Địch cười ha hả nói:
- Cáp Mô nói với ta, ngươi cảm thấy vật kia trong tay hắn là gì không?
Trước khi hỏi ra lời này, Mạc Địch hoàn toàn là gã đầu bếp keo kiệt lôi thôi kia, mà lúc này khi hỏi ra điều này, lại biến thành Trung Hoa Chấp Pháp Giả thần bí kia.
Hai hình tượng hoàn toàn không hoà hợp thậm chí trái ngược nhau thời khắc này cùng hợp nhất ở trên người ông ta, Cường Tử không có cảm thấy được có cái gì không thích hợp nữa, sư phụ, mặc kệ là kẻ xào rau kia hay là cái thứ anh hùng kia, vẫn chỉ là sư phụ của hắn.
- Thanh đao kia kỳ thật không có cái gì đặc biệt chỉ là sắc bén dị thường, chỉ là trông có vẻ ánh đao giống như nửa vầng trăng rất tà môn, con cảm thấy… Đó là một món vũ khí!
Cường Tử ngồi hẳn ở trên đất nói.
Mạc Địch mỉm cười hỏi:
- Căn cứ vào đâu?
Cường Tử nói:
- Tuy rằng con không có trong thấy rõ đồ vật kia của gã điều khiển thế nào, nhưng sau khi tiếp xúc qua con phát hiện ba đường ánh trăng kia đều có dấu vết có thể theo, bằng không con cũng sẽ không liều mạng xác nhận chịu hai nhát, con cảm giác đồ vật kia là một loại vũ khí điều khiển được giống như điều khiển tượng gỗ.
Mạc Địch nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, con đoán đúng rồi.
Ông ta nói:
- Nếu như lời các anh miêu tả không có gì khác biệt, tôi biết rõ món đồ vật kia là cái gì.
Cáp Mô ngồi không yên, anh ta chen vào hỏi:
- Sư phụ, đó là món vũ khí gì? Rất không đúng tự nhiên a!
Mạc Địch nói:
- Món đồ vật này có tên nghe rất hay, gọi là Cửu Luân Nguyệt Hoa. Nhưng thật ra là một loại vũ khí dùng thuật điều khiển khôi lỗi để tiến hành tấn công, tổng cộng chín thanh loan đao ngắn dài nhỏ do dây nối với nhau sắc bén dị thường, tên gọi là Nguyệt Hoa Nhẫn. Các anh nói chung quanh thân thể của gã xuất hiện ba vầng trăng khuyết, điều này nói rõ mức độ điều khiển thuật khôi lỗi của hắn còn chưa cao lắm. Ta nhớ rõ mười năm trước có người gọi là Linh Thai Tá Trợ (Lingtai Sasuke), hắn có thể thi triển toàn bộ Cửu Luân Nguyệt Hoa, uy lực rất lớn.
Cường Tử chợt ngây ra một lúc, hắn kinh ngạc nói:
- Cửu Luân Nguyệt Hoa… Đây chẳng phải là căn bản không cách nào đến gần hay sao?
Mạc Địch cười nói:
- Cũng không khoa trương như vậy. Mặc dù Cửu Luân Nguyệt Hoa cùng chuyển cũng vẫn có thể tìm được chỗ sơ hở. Dựa theo lời các anh vừa nãy, Linh Thai Tá Trợ còn sống. Mạng của hắn quả thật rất cứng cỏi, bị Diệp Lạc chặt đứt hai cánh tay không ngờ sống sót thoát về được. Hôm nay các anh gặp được Tiểu Dã Tam Mộc kia hẳn là đệ tử của hắn, Tiểu Dã Tam Mộc này tuy rằng chỉ có thể điều khiển Tam Luân Nguyệt Hoa, nhưng gã vẫn có thể thi triển Thôn Chính Yêu Đao, thực lực đã không thể khinh thường.
- Diệp Lạc là ai?
Cáp Mô ngồi chồm hổm trên mặt đất vẻ mặt kính ngưỡng nhìn Mạc Địch hỏi.
- Diệp Lạc này có thể chặt đứt Trợ cái gì gì đó thi triển Cửu Luân Nguyệt hoa, há không phải lợi hại đến nhân vật giống như thần tiên sao?
Cáp Mô bị mê hoặc nói.
Diệp Tuyệt đứng ở góc phòng nghe thấy bọn họ nói chuyện, thân thể run khẽ một cái, anh ta vụng trộm quét mắt nhìn mọi người một cái thấy không ai chú ý đến anh ta, lập tức nhẹ nhàng lặng lẽ thở ra.
Mạc Địch cười nói:
- Hôm nay quá muộn rồi, có thời gian kể chuyện xưa cho các anh. Cường Tử đêm nay ngủ chung với ta đi, đã lâu không có lấy ngươi làm bia luyện tập đạp lọt sàng rồi, có chút ngứa ngáy ở bàn chân.
Cường Tử lườm ông ta một cái nói:
- Khi dễ đứa nhỏ sẽ gặp trời phạt.
Mạc Địch uống một hớp nước đứng lên đi lên lầu, vừa đi vừa nói:
- Thiên khiển thần mã, đô thị phù vân. (Trời phạt ngựa thần, đều là chuyện nhỏ)
Khi đi đến trước bậc thang Mạc Địch bỗng nhiên dừng bước chân, ông ta quay đầu liếc nhìn Diệp Tuyệt.
- Anh cũng lên đây đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.
Diệp Tuyệt thân thể chấn động, anh ta ngẩng đầu nhìn con mắt của Mạc Địch. Trong lòng giống như gió lật sóng dậy ngược lại không sinh ra ý niệm chống cự, anh ta ừ một tiếng nhẹ nhàng lập tức chậm rãi đi theo phía sau.
Cường Tử đứng lên vuốt cái mông đến bên cạnh Cáp Mô thấp giọng nói:
- Nói! Đĩa DVD trong ngăn kéo của tôi có phải anh cầm đi hết rồi phải không!
Cáp Mô cười khúc khích nói:
- Mượn… Là mượn, tôi đảm bảo xem xong sẽ trả cho cậu. Hơn nữa, cũng không phải một mình tôi xem.
Chu Bách Tước bỗng dùng sức ngáp lên nói:
- Tôi mệt rồi, ngủ đi!
Một thoáng sau cũng lên lầu, động tác phải gọi là tinh nhạy.
Cường Tử hung hăng khinh miệt Cáp Mô, hắn duỗi ngón giữa vạch một cái nói với Cáp Mô:
- Ngày mai trả tôi, bằng không vượt quá một ngày tiền thuê một trăm đô!
Cáp Mô quay đầu nói với Triệu Long Tượng:
- Hai ta mỗi người một nửa được không?
Triệu Long Tượng:
- Khụ khụ… Tôi cũng mệt rồi, đi ngủ trước đây.
Cường Tử đi theo đằng sau Mạc Địch và Diệp Tuyệt lên lầu, ba người sau khi đi vào phòng của Mạc Địch đều hết sức yên lặng. Mạc Địch và Cường Tử tuỳ tiện ngồi xuống, ngược lại Diệp Tuyệt dáng vẻ rất khúm núm đứng không nhúc nhích.
Mạc Địch khẽ cười nói:
- Anh đừng gấp gáp, tôi và em trai anh coi như là kẻ địch. Từ biệt mười năm không gặp, bảo anh đến đây chỉ là muốn hỏi xem hắn gần đây như thế nào.
Diệp Tuyệt ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Địch, bỗng nhiên sầm một tiếng quỳ mọp xuống đất. Anh ta cũng kính dập đầu một cái, sau đó đứng lên nói với Mạc Địch:
- Em trai của tôi từng nói qua với tôi về ngài, hắn nói nếu như có đại cơ duyên gặp được ngài, hãy thay hắn dập đầu một cái thật thành khẩn với ngài!
Mạc Địch nói:
- Ta không ngăn anh không phải ta tự đại cảm thấy mình có tư cách bảo anh dập đầu với tôi, mà là ta biết rõ nếu như một lạy này anh không dập đầu xuống, anh và em trai của anh cả đời cũng sẽ không yên lòng thoải mái. Ta nhớ rõ ta từng nói với hắn, nếu như buông bỏ oán cừu tu vi của hắn không thể đo đếm được, chỉ là mười năm đã qua đi hắn vẫn là một người ngoan cố.
Mạc Địch thở dài:
- Tuy nhiên như vậy cũng tốt, năm đó hắn phong độ tùy theo tâm trạng mà làm không biết khuynh đảo bao nhiêu nhân vật.
Diệp Tuyệt nói:
- Hắn bây giờ ở núi Nga My bế quan đã sáu năm, bữa trước có đi ngang qua, hắn không ra ngoài gặp tôi, tôi biết rõ hắn nếu như không thể đột phá có lẽ cả đời hắn sẽ không xuất quan.
Mạc Địch nói:
- Xem ra anh vị ca ca này vẫn không phải người hiểu rõ hắn nhất, mặc kệ hắn cuối cùng có thể đột phá hay không, một thời gian ngắn sắp tới hắn nhất định sẽ đến Đông Bắc.
Diệp Tuyệt ánh mắt sáng ngời, anh ta hết sức hưng phấn không thể nào tự kiềm chế nói:
- Ngài chắc chắn như vậy sao?
Mạc Địch gật đầu cười nói:
- Mười năm trước tuổi đã ba mươi ba đã là người đứng thứ ba Thiên Bảng, thế giới bên ngoài đồn đãi hắn chết sáu năm lại không biết hắn cũng đang tự do tự tại. Nếu như ta khong đoán sai, hắn không gặp anh cũng không phải đang tìm tòi đột phá, mà là…
Diệp Tuyệt vội nói:
- Mà là cái gì?
Mạc Địch khẽ cười nói:
- Mà là nhất định chạy đến nơi nào đó chơi rồi, tính tình của hắn anh khó biết cho kỹ càng phải không?
Diệp Tuyệt ngẫm nghĩ lập tức hiểu ý cười:
- Đúng đó, tiểu tử kia từ nhỏ đã thích giả thần giả quỷ. Tất cả mọi người đều cho rằng khi hắn giả giả thật thật hắn nhất định đang làm trò quỷ gì.
- Ừ, huynh đệ các anh đều là giống như vậy.
Mạc Địch nói.
Diệp Tuyệt mặt có nét xấu hổ nói:
- So với Tiểu Lạc, tôi còn kém xa.
Mạc Địch nghiêm mặt nói:
- Không cần phải tự coi nhẹ mình, các anh chỉ là đạo bất đồng mà thôi. Ở trên đường mình đi, anh cũng không kém hơn hắn cái gì.
Trong lòng Diệp Tuyệt ấm áp nói:
- Ừ! Cám ơn ngài!
Anh ta liếc nhìn Cường Tử, kẻ kia đang ngồi ở trên ghế sa lông gặm một quả táo, ra vẻ tự đắc vui vẻ.
- Tôi đi ra ngoài trước, ngài và Cường Tử nghỉ ngơi sớm chút nha.
Diệp nói.
- Ừ, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.
Mạc Địch đứng lên tiễn Diệp Tuyệt ra ngoài, Cường Tử sau khi Diệp Tuyệt xuống lầu cười nói với Mạc Địch:
- Sư phụ, ngài bảo con lên đây sẽ không phải để cho con xem bộ dạng thế ngoại cao nhân của ngài chứ?
Mạc Địch đập một cái mạnh hết sức lên đầu Cường Tử nói:
- Trong mồm chó không mọc được ngà voi!
Cường Tử cười nói:
- Giống như trong miệng người cũng chưa chắc mọc được ra răng chó.
Mạc Địch ngồi xuống nói:
- Đi theo vài người bạn cũ chơi vài ngày, leo trèo núi mệt rồi. Con thỏ nhãi nhép qua đây bóp chân cho ta, hầu hạ thoải mái ta vừa vui vẻ kể cho ngươi nghe việc liên quan đến đơn kiếm phá cửu luân.
Ánh mắt Cường Tử sáng ngời, chẳng quan tâm vết thương trên bả vai còn đang đau. Hứn cười hì hì nép người sang ngồi xổm bên cạnh Mạc Địch, thật giống như một con mèo nhỏ mềm mại ngoan ngoãn xoa bóp chân cho Mạc Địch.
Mạc Địch cười nói:
- Ngươi thằng nhãi này không có lợi không làm, nhất định không chịu đấm chân cho ta.
Cường Tử nghiêm trang nói:
- Sao có thể chứ, con là đô đệ hiếu thuận đệ nhất thiên hạ việc đó ai cũng biết rõ, không tin ngài một chút lên mạng xem thử Baike bình luận con thế nào, chỉ bốn chữ…
Mạc Địch nói tiếp:
- Lang tâm cẩu phế! (Lòng lang dạ chó)
Cường Tử:…
- Sư phụ, cái tên Diệp Lạc thật sự lợi hại như vậy sao?
- Đánh ngươi mười cái không đáng nói chơi.
- Hắn thật có thể dùng kiếm phá Cửu Luân Nguyệt Hoa kia?
-Dùng hết sức lực, đấm chân như thế nào mềm mại giống như vừa mới bắn xong lão nhị…
- Sư phụ… Ngài là cao nhân đừng nói lời thấp hèn như vậy được không?
- Ừ, ngươi thật giống như một khúc dương cụ đâm sầm sập! Nói như vậy còn thấp kém không?
Cường Tử: …
- Sư phụ, nói thử xem, hắn như thế nào đánh nát Cửu Luân Nguyệt Hoa kia?
Mạc Địch:
- Mệt rồi, oải rồi, muốn ngủ rồi.
Cường Tử:
- Tôi nghe nói Trường Xuân có chô trình diễn tiết mục hai mảnh đặc biệt hai người nhảy song ca …
Mạc Địch:
- Được rồi, ta kể cho anh chút chuyện cũ… Chỗ kia ở nơi nào?
Nhảy lên thật cao sau đó đặt mông ngồi ở trên đùi Mạc Địch, thời khắc này hắn vui vẻ thật giống như đứa bé làm nũng.
Hai đùi Mạc Địch nhẹ nhàng rung lên chấn Cường Tử một cái ngã ra đất, con bê non trên ngực trên bả vai còn cột ba cái nơ hình bươm bướm đặt mộng ngồi ở trên đất nhe răng nhếch miệng.
- Sư phụ, mấy ngày nay làm gì đi đâu? Có phải đi ra ngoài khom lưng đi dạo gặp được một mỹ phụ sức quyến rũ vẫn còn vừa thấy đã yêu sau đó lưu luyến quên lối về rồi không?
- Thằng nhóc, nói thêm câu nữa tin ta kéo mi ra ngoài cắt con gà con hay không?
Mạc Địch làm một dáng vẻ như tấm gương sáng cho người khác noi theo, rất có phong độ tôn sư nói.
Cường Tử vẻ mặt tủi cực nói:
- Nói ngài có diễm phúc còn không được, ngài xem cả ngày đó không việc là trên QQ nói chuyện phiếm với đàn ông độc thân có mấy người có thể gặp được diễm ngộ? Hơn nữa, con bây giờ không phải con gà nhỏ, là gà trống lớn biết gáy rồi.
Cường Tử khi nói đến lên QQ nói chuyện phiếm, trên mặt rất nhiều người có mặt đều ửng hồng…
Có Chu Bách Tước, Cáp Mô, không ngờ còn có Triệu Long Tượng…
Mạc Địch cả giận nói:
- Thúi lắm! Lão tử coi như là gặp được cũng là đại cô nương nũng nịu như hoa như ngọc, tại sao có thể là mỹ phụ vẫn còn sức quyến rũ chứ?
Cường Tử nịnh nọt nói:
- Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên, gặp được đều là cô nương như hoa…
Mạc Địch nhìn lướt qua thương thế trên người Cường Tử, quẹt miệng hỏi:
- Bị đánh phải không?
Cường Tử cười khúc khích nói:
- Không chịu thiệt.
Mạc Địch nhẹ gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, nếu như đánh lộn chịu thiệt lão tử cũng đành phải nện ngươi một bữa nữa. Ta thân phận là gì? Đồ đệ của ta đánh lộn có thể chịu thiệt sao?
Cường Tử lập tức nói:
- Dứt khoát không thể!
Mạc Địch cười ha hả nói:
- Cáp Mô nói với ta, ngươi cảm thấy vật kia trong tay hắn là gì không?
Trước khi hỏi ra lời này, Mạc Địch hoàn toàn là gã đầu bếp keo kiệt lôi thôi kia, mà lúc này khi hỏi ra điều này, lại biến thành Trung Hoa Chấp Pháp Giả thần bí kia.
Hai hình tượng hoàn toàn không hoà hợp thậm chí trái ngược nhau thời khắc này cùng hợp nhất ở trên người ông ta, Cường Tử không có cảm thấy được có cái gì không thích hợp nữa, sư phụ, mặc kệ là kẻ xào rau kia hay là cái thứ anh hùng kia, vẫn chỉ là sư phụ của hắn.
- Thanh đao kia kỳ thật không có cái gì đặc biệt chỉ là sắc bén dị thường, chỉ là trông có vẻ ánh đao giống như nửa vầng trăng rất tà môn, con cảm thấy… Đó là một món vũ khí!
Cường Tử ngồi hẳn ở trên đất nói.
Mạc Địch mỉm cười hỏi:
- Căn cứ vào đâu?
Cường Tử nói:
- Tuy rằng con không có trong thấy rõ đồ vật kia của gã điều khiển thế nào, nhưng sau khi tiếp xúc qua con phát hiện ba đường ánh trăng kia đều có dấu vết có thể theo, bằng không con cũng sẽ không liều mạng xác nhận chịu hai nhát, con cảm giác đồ vật kia là một loại vũ khí điều khiển được giống như điều khiển tượng gỗ.
Mạc Địch nhẹ gật đầu nói:
- Ừ, con đoán đúng rồi.
Ông ta nói:
- Nếu như lời các anh miêu tả không có gì khác biệt, tôi biết rõ món đồ vật kia là cái gì.
Cáp Mô ngồi không yên, anh ta chen vào hỏi:
- Sư phụ, đó là món vũ khí gì? Rất không đúng tự nhiên a!
Mạc Địch nói:
- Món đồ vật này có tên nghe rất hay, gọi là Cửu Luân Nguyệt Hoa. Nhưng thật ra là một loại vũ khí dùng thuật điều khiển khôi lỗi để tiến hành tấn công, tổng cộng chín thanh loan đao ngắn dài nhỏ do dây nối với nhau sắc bén dị thường, tên gọi là Nguyệt Hoa Nhẫn. Các anh nói chung quanh thân thể của gã xuất hiện ba vầng trăng khuyết, điều này nói rõ mức độ điều khiển thuật khôi lỗi của hắn còn chưa cao lắm. Ta nhớ rõ mười năm trước có người gọi là Linh Thai Tá Trợ (Lingtai Sasuke), hắn có thể thi triển toàn bộ Cửu Luân Nguyệt Hoa, uy lực rất lớn.
Cường Tử chợt ngây ra một lúc, hắn kinh ngạc nói:
- Cửu Luân Nguyệt Hoa… Đây chẳng phải là căn bản không cách nào đến gần hay sao?
Mạc Địch cười nói:
- Cũng không khoa trương như vậy. Mặc dù Cửu Luân Nguyệt Hoa cùng chuyển cũng vẫn có thể tìm được chỗ sơ hở. Dựa theo lời các anh vừa nãy, Linh Thai Tá Trợ còn sống. Mạng của hắn quả thật rất cứng cỏi, bị Diệp Lạc chặt đứt hai cánh tay không ngờ sống sót thoát về được. Hôm nay các anh gặp được Tiểu Dã Tam Mộc kia hẳn là đệ tử của hắn, Tiểu Dã Tam Mộc này tuy rằng chỉ có thể điều khiển Tam Luân Nguyệt Hoa, nhưng gã vẫn có thể thi triển Thôn Chính Yêu Đao, thực lực đã không thể khinh thường.
- Diệp Lạc là ai?
Cáp Mô ngồi chồm hổm trên mặt đất vẻ mặt kính ngưỡng nhìn Mạc Địch hỏi.
- Diệp Lạc này có thể chặt đứt Trợ cái gì gì đó thi triển Cửu Luân Nguyệt hoa, há không phải lợi hại đến nhân vật giống như thần tiên sao?
Cáp Mô bị mê hoặc nói.
Diệp Tuyệt đứng ở góc phòng nghe thấy bọn họ nói chuyện, thân thể run khẽ một cái, anh ta vụng trộm quét mắt nhìn mọi người một cái thấy không ai chú ý đến anh ta, lập tức nhẹ nhàng lặng lẽ thở ra.
Mạc Địch cười nói:
- Hôm nay quá muộn rồi, có thời gian kể chuyện xưa cho các anh. Cường Tử đêm nay ngủ chung với ta đi, đã lâu không có lấy ngươi làm bia luyện tập đạp lọt sàng rồi, có chút ngứa ngáy ở bàn chân.
Cường Tử lườm ông ta một cái nói:
- Khi dễ đứa nhỏ sẽ gặp trời phạt.
Mạc Địch uống một hớp nước đứng lên đi lên lầu, vừa đi vừa nói:
- Thiên khiển thần mã, đô thị phù vân. (Trời phạt ngựa thần, đều là chuyện nhỏ)
Khi đi đến trước bậc thang Mạc Địch bỗng nhiên dừng bước chân, ông ta quay đầu liếc nhìn Diệp Tuyệt.
- Anh cũng lên đây đi, tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.
Diệp Tuyệt thân thể chấn động, anh ta ngẩng đầu nhìn con mắt của Mạc Địch. Trong lòng giống như gió lật sóng dậy ngược lại không sinh ra ý niệm chống cự, anh ta ừ một tiếng nhẹ nhàng lập tức chậm rãi đi theo phía sau.
Cường Tử đứng lên vuốt cái mông đến bên cạnh Cáp Mô thấp giọng nói:
- Nói! Đĩa DVD trong ngăn kéo của tôi có phải anh cầm đi hết rồi phải không!
Cáp Mô cười khúc khích nói:
- Mượn… Là mượn, tôi đảm bảo xem xong sẽ trả cho cậu. Hơn nữa, cũng không phải một mình tôi xem.
Chu Bách Tước bỗng dùng sức ngáp lên nói:
- Tôi mệt rồi, ngủ đi!
Một thoáng sau cũng lên lầu, động tác phải gọi là tinh nhạy.
Cường Tử hung hăng khinh miệt Cáp Mô, hắn duỗi ngón giữa vạch một cái nói với Cáp Mô:
- Ngày mai trả tôi, bằng không vượt quá một ngày tiền thuê một trăm đô!
Cáp Mô quay đầu nói với Triệu Long Tượng:
- Hai ta mỗi người một nửa được không?
Triệu Long Tượng:
- Khụ khụ… Tôi cũng mệt rồi, đi ngủ trước đây.
Cường Tử đi theo đằng sau Mạc Địch và Diệp Tuyệt lên lầu, ba người sau khi đi vào phòng của Mạc Địch đều hết sức yên lặng. Mạc Địch và Cường Tử tuỳ tiện ngồi xuống, ngược lại Diệp Tuyệt dáng vẻ rất khúm núm đứng không nhúc nhích.
Mạc Địch khẽ cười nói:
- Anh đừng gấp gáp, tôi và em trai anh coi như là kẻ địch. Từ biệt mười năm không gặp, bảo anh đến đây chỉ là muốn hỏi xem hắn gần đây như thế nào.
Diệp Tuyệt ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Địch, bỗng nhiên sầm một tiếng quỳ mọp xuống đất. Anh ta cũng kính dập đầu một cái, sau đó đứng lên nói với Mạc Địch:
- Em trai của tôi từng nói qua với tôi về ngài, hắn nói nếu như có đại cơ duyên gặp được ngài, hãy thay hắn dập đầu một cái thật thành khẩn với ngài!
Mạc Địch nói:
- Ta không ngăn anh không phải ta tự đại cảm thấy mình có tư cách bảo anh dập đầu với tôi, mà là ta biết rõ nếu như một lạy này anh không dập đầu xuống, anh và em trai của anh cả đời cũng sẽ không yên lòng thoải mái. Ta nhớ rõ ta từng nói với hắn, nếu như buông bỏ oán cừu tu vi của hắn không thể đo đếm được, chỉ là mười năm đã qua đi hắn vẫn là một người ngoan cố.
Mạc Địch thở dài:
- Tuy nhiên như vậy cũng tốt, năm đó hắn phong độ tùy theo tâm trạng mà làm không biết khuynh đảo bao nhiêu nhân vật.
Diệp Tuyệt nói:
- Hắn bây giờ ở núi Nga My bế quan đã sáu năm, bữa trước có đi ngang qua, hắn không ra ngoài gặp tôi, tôi biết rõ hắn nếu như không thể đột phá có lẽ cả đời hắn sẽ không xuất quan.
Mạc Địch nói:
- Xem ra anh vị ca ca này vẫn không phải người hiểu rõ hắn nhất, mặc kệ hắn cuối cùng có thể đột phá hay không, một thời gian ngắn sắp tới hắn nhất định sẽ đến Đông Bắc.
Diệp Tuyệt ánh mắt sáng ngời, anh ta hết sức hưng phấn không thể nào tự kiềm chế nói:
- Ngài chắc chắn như vậy sao?
Mạc Địch gật đầu cười nói:
- Mười năm trước tuổi đã ba mươi ba đã là người đứng thứ ba Thiên Bảng, thế giới bên ngoài đồn đãi hắn chết sáu năm lại không biết hắn cũng đang tự do tự tại. Nếu như ta khong đoán sai, hắn không gặp anh cũng không phải đang tìm tòi đột phá, mà là…
Diệp Tuyệt vội nói:
- Mà là cái gì?
Mạc Địch khẽ cười nói:
- Mà là nhất định chạy đến nơi nào đó chơi rồi, tính tình của hắn anh khó biết cho kỹ càng phải không?
Diệp Tuyệt ngẫm nghĩ lập tức hiểu ý cười:
- Đúng đó, tiểu tử kia từ nhỏ đã thích giả thần giả quỷ. Tất cả mọi người đều cho rằng khi hắn giả giả thật thật hắn nhất định đang làm trò quỷ gì.
- Ừ, huynh đệ các anh đều là giống như vậy.
Mạc Địch nói.
Diệp Tuyệt mặt có nét xấu hổ nói:
- So với Tiểu Lạc, tôi còn kém xa.
Mạc Địch nghiêm mặt nói:
- Không cần phải tự coi nhẹ mình, các anh chỉ là đạo bất đồng mà thôi. Ở trên đường mình đi, anh cũng không kém hơn hắn cái gì.
Trong lòng Diệp Tuyệt ấm áp nói:
- Ừ! Cám ơn ngài!
Anh ta liếc nhìn Cường Tử, kẻ kia đang ngồi ở trên ghế sa lông gặm một quả táo, ra vẻ tự đắc vui vẻ.
- Tôi đi ra ngoài trước, ngài và Cường Tử nghỉ ngơi sớm chút nha.
Diệp nói.
- Ừ, anh cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.
Mạc Địch đứng lên tiễn Diệp Tuyệt ra ngoài, Cường Tử sau khi Diệp Tuyệt xuống lầu cười nói với Mạc Địch:
- Sư phụ, ngài bảo con lên đây sẽ không phải để cho con xem bộ dạng thế ngoại cao nhân của ngài chứ?
Mạc Địch đập một cái mạnh hết sức lên đầu Cường Tử nói:
- Trong mồm chó không mọc được ngà voi!
Cường Tử cười nói:
- Giống như trong miệng người cũng chưa chắc mọc được ra răng chó.
Mạc Địch ngồi xuống nói:
- Đi theo vài người bạn cũ chơi vài ngày, leo trèo núi mệt rồi. Con thỏ nhãi nhép qua đây bóp chân cho ta, hầu hạ thoải mái ta vừa vui vẻ kể cho ngươi nghe việc liên quan đến đơn kiếm phá cửu luân.
Ánh mắt Cường Tử sáng ngời, chẳng quan tâm vết thương trên bả vai còn đang đau. Hứn cười hì hì nép người sang ngồi xổm bên cạnh Mạc Địch, thật giống như một con mèo nhỏ mềm mại ngoan ngoãn xoa bóp chân cho Mạc Địch.
Mạc Địch cười nói:
- Ngươi thằng nhãi này không có lợi không làm, nhất định không chịu đấm chân cho ta.
Cường Tử nghiêm trang nói:
- Sao có thể chứ, con là đô đệ hiếu thuận đệ nhất thiên hạ việc đó ai cũng biết rõ, không tin ngài một chút lên mạng xem thử Baike bình luận con thế nào, chỉ bốn chữ…
Mạc Địch nói tiếp:
- Lang tâm cẩu phế! (Lòng lang dạ chó)
Cường Tử:…
- Sư phụ, cái tên Diệp Lạc thật sự lợi hại như vậy sao?
- Đánh ngươi mười cái không đáng nói chơi.
- Hắn thật có thể dùng kiếm phá Cửu Luân Nguyệt Hoa kia?
-Dùng hết sức lực, đấm chân như thế nào mềm mại giống như vừa mới bắn xong lão nhị…
- Sư phụ… Ngài là cao nhân đừng nói lời thấp hèn như vậy được không?
- Ừ, ngươi thật giống như một khúc dương cụ đâm sầm sập! Nói như vậy còn thấp kém không?
Cường Tử: …
- Sư phụ, nói thử xem, hắn như thế nào đánh nát Cửu Luân Nguyệt Hoa kia?
Mạc Địch:
- Mệt rồi, oải rồi, muốn ngủ rồi.
Cường Tử:
- Tôi nghe nói Trường Xuân có chô trình diễn tiết mục hai mảnh đặc biệt hai người nhảy song ca …
Mạc Địch:
- Được rồi, ta kể cho anh chút chuyện cũ… Chỗ kia ở nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.