Chương 178: Kỳ huynh như ưng
Trí Bạch
16/02/2016
Ở trên đại thảo nguyên Nội Mông Cổ bao la mênh mông ba chiếc Wrangler mang theo một cỗ khí thế mạnh mẽ chạy qua, ở một chỗ trên đồi cao ba chiếc xe theo thứ tự xếp hàng dừng lại, trong chiếc xe dẫn đầu bước ra một gã đàn ông mặc toàn quần áo hàng hiệu rất chói mắt bộ dạng lười nhác, sau khi y xuống xe tuỳ tiện lướt mắt bốn phía đi dến chiếc xe chính giữa kéo mở cửa xe phía sau, cung kính gọi một tiếng:
- Chiến gia, ngài có gì dạy bảo?
Gã đàn ông ngồi ở sau xe sắc mặt thanh tú có chút mệt mỏi đáp một tiếng, chớp mắt mở ra hồi phục tinh thần. Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Hổ Thiền đứng ở ngoài cửa xe nói:
- Không có việc gì, hơi mệt chút cho nên mới bảo xe dừng lại. Theo tôi đi một chút được không?
Thẩm Hổ Thiền vuốt vuốt cái mũi nói:
- Dạ! Được.
Trác Thanh Chiến sau khi xuống xe ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh như rửa, hắn không khỏi cảm thán thở ra, trên chiếc xe thứ hai bước xuống một thah niên tuấn mỹ đến hết sức tà dị, anh ta sau khi xuống xe hít thở thật sâu một lần khoé miệng giật giật, nhìn bóng lưng Trác Thanh Chiến cong lên lộ ra một nét vui vẻ.
- Ca, sao vậy?
Trác Thanh Đế đi qua đứng ở bên cạnh Trác Thanh Chiến hỏi, anh ta dùng sức duỗi lưng một cái, hít thở không khí đặc biệt tươi mát trên đại thảo nguyên, mệt nhọc dường như vừa quét sạch.
- Không có việc gì, ngồi một ngày xe có chút buồn bực, em và Hổ Thiền đi theo anh một chút.
Trác Thanh Đế cười đáp một tiếng:
- Ca, ngồi mệt rồi phải không?
Trác Thanh Chiến giơ tay vỗ lên bả vai của anh ta nói:
- Đi thôi, qua bên kia nhìn thử. Nếu như anh không có nhớ sai, chỗ phía trước không xa có cái hồ nhỏ.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Chiến gia trí nhớ ngài thật là tốt lắm, trên thảo nguyên Nội Mông Cổ này nếu như chỗ nào ngài từng đi ngài đều sẽ ghi nhớ rõ ràng rành mạch, tôi thật không biết ngài thế nào nhớ được, tôi nhìn thảo nguyên chỗ nào cũng như chỗ nào a.
Trác Thanh Đế cười nói:
- Hồ Thiền ca, anh của tôi từ nhỏ trí nhớ kinh người. Mẹ của tôi từng nói với tôi, lúc tôi ba tuổi anh tôi tám tuổi anh ta thường thường kể cho tôi chuyện Tam Quốc.
Anh ta cười nói:
- Nhưng tôi mười tám tuổi mới xem xong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Tôi đến bây giờ cũng mới xem xong, trước trước sau sau cũng xem đến mười mấy năm. Mỗi lần xem mệt mỏi rã rời, xem không được hai ba trang đã ngủ mất rồi. Tam Quốc Diễn Nghĩa a, đối với tôi còn có tác dụng hơn cả thuốc ngủ.
Ba người vừa nói vừa đi, lúc đi ra không đến một dăm đường quả nhiên có một cái hồ nhỏ xuất hiện ở trước mặt. một mảnh thảo nguyên cỏ nước phong phú xinh đẹp này khó thấy được, nhất là khiến cho lòng người thoải mái thần hồn là trong hồ không ngờ còn có mấy con chim hoang dã. Tuy rằng chính phủ chú trọng tiến hành bảo dưỡng sinh thái đối với đại thảo nguyên nhưng trước sức tàn phá của con người vẫn đang không ngừng tăng lên, hôm nay ở trên thảo nguyên nhìn thấy một mảnh đồng cỏ tươi tốt cũng rất không dễ dàng.
Trác Thanh Chiến khoát tay áo ra hiệu dừng lại, hắn nhìn hồ nhỏ cách đó không xa nói:
- Đừng kinh động những con chim kia, chúng nó tự có điều thoải mái của chúng nó, chúng ta tự có điều thoải mái của chúng ta.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Chiến gia ngài đối với chim chóc còn tốt hơn so với tôi, lúc tôi ở trong chăn mền tự tại ngài thường xuyên kéo tôi dậy làm việc.
Trác Thanh Chiến cười nói:
- Nếu như không gọi anh anh có thể ngủ ba ngày ba đêm, phần cơm kia của anh nếu như anh không ăn há chẳng phải nát bét.
Trác Thanh Đế ngồi xuống móc thuốc chia thuốc ra cho mỗi người một điếu, đốt lên sau đó hít thật sau một hơi nói:
- Nơi này thật đẹp, đợi tôi già rồi ở chỗ này dựng một gian nhà cỏ sống hết tuổi già, có những con chim này tôi cũng không cô đơn.
Trác Thanh Chiến cũng ngồi xuống nhìn chim hoang dã cách đó không xa thản nhiên bơi trong nước, hắn nói:
- Nếu như thật sự có thể ở chỗ này yên ổn sinh sống vượt qua cả đời quả thật là chuyện tốt khó được, chỉ chẳng qua anh không có phúc phần này. Thanh Đế, nếu như có một ngày em thật sự ở chỗ này an cư, hãy lấy phụ nữ thảo nguyên đi.
Thẩm Hổ Thiền cười nói:
- Ừ, nhị gia ngài là không biết chỗ hay của phụ nữ thảo nguyên a. So với những phụ nữ trang điểm điệu đà phỉnh phờ trong thành phố lớn kia thuận mắt hơn nhiều, nhưng phụ nữ trong thành phố kia tuy rằng trắng trắng xinh xinh nhìn không tệ, nhưng ai có thể cưỡi ngựa chăn dê? Hay nói sinh con nha, anh nhìn những tiểu tử thảo nguyên kia một đám khoẻ mạnh biết bao, gốc rễ còn không phải mẹ của bọn chúng điện nước tốt hay không?
Trác Thanh Đế xì một tiếng cười, anh ta nói:
- Hổ Thiền ca, vì sao gọi là điện nước tốt?
Thẩm Hổ Thiền nghiêm trang nói:
- Anh xem bọn phụ nữ thảo nguyên sống lưng kia, cặp mông kia, khi cưỡi ngựa chạy như bay trên ngực đung đưa bầu sữa lớn. Như vậy tốt hơn là một mẫu ruộng tốt! Những con búp bê trong thành phố kia tuy rằng xem thuận mắt nhưng thổ nhưỡng trên thân thể không phì nhiêu, sinh con khẳng định không có thực tế bằng phụ nữ thảo nguyên bầu sữa lớn mông đít lớn của ta. Nếu như có phụ nữ thảo nguyên chịu sinh con cho tôi, tôi cả đời này coi như công đức viên mãn rồi.
Trác Thanh Chiến hút một hơi thuốc lá nói:
- Phụ nữ thảo nguyên rất tốt, thuần khiết thật giống như bầu trời thảo nguyên này, không có nhiễm một chút tục khí, là ngọc thô.
Trác Thanh Đế nói:
- Lời nói ra Từ trong miệng hai người giống nhau, mùi vị lại thật không giống nhau.
Thẩm Hổ Thiền ngượng ngùng nói:
- Lời tôi nói chính là thực tế, đạo lý giống nhau, cũng như thế…
Trác Thanh Đế hít một hỏi thuốc từ xoang mũi phun vọt ra ngoài, khói thuốc màu trắng rất nhanh đã biến mất không thấy nữa. Sau đó anh ta nằm ngửa thoải mái duỗi lưng. Đầu gối lên một cánh tay nhìn bầu trời.
- Ca, có phải xảy ra chuyện rồi không?
Trác Thanh Chiến hút một hơi thuốc lá sau cùng, dùng tay bới một cái hố nhỏ trên mặt đất vùi thuốc là vào.
- Trên thảo nguyên sợ nhất lửa, hút xong thuốc vẫn phải chôn xuống mới yên tâm.
Hắn nói:
- Mang em đi gặp một người.
Trác Thanh Đế nhìn bầu trời nhẹ nhàng hỏi:
- Người trong xã hội đen à?
Trác Thanh Chiến ừ một tiếng.
Trác Thanh Đế lại hỏi:
- Là Vưu Nỗ Tư à?
Trác Thanh Chiến khẽ cười nói:
- Lại đoán đúng rồi.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Chiến gia, tôi vẫn cảm thấy tên kia đúng là môt con hồ ly thảo nguyên đắc đạo, khôn khéo giống như tu luyện ngàn năm. Hắn lần này chủ động chạy đến Nội Mông để muốn gặp ngài, tôi xem không phải việc tốt gì.
Trác Thanh Chiến nói:
- Ở xa tới là khách, phong tục trên thảo nguyên chúng ta lẽ nào anh đã quên.
Thẩm Hổ Thiền vuốt cái mũi nói:
- Tự nhiên sẽ không được, người đến trên thảo nguyên cho dù là kẻ thù, đi ngang qua cửa ra vào chúng ta cũng phải dùng lễ đối đãi.
Trác Thanh Chiến nói:
- Đây không phải một loại thói quen mang tính cưỡng ép, mà là sự rộng rãi và hiếu khách của hán tử thảo nguyên. Ông ta đã không ngại cực khổ đến đây, mặc kệ bưng theo một quả tim thế nào chung quy vẫn là khách của chúng ta, không thể mất đi lễ nghĩa.
Trác Thanh Đế bỗng thở dài nói:
- Đến tất nhiên phải muốn chỗ tốt rồi, không biết tay cầm thịt dê trà sữa ngựa có đủ hài lòng hay không nữa.
Trác Thanh Chiến mỉm cười nói:
- Khẩu vị của ông ta rất tốt, cái gì cũng nuốt trôi.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Không sợ chết no sao?
Trác Thanh Đế nói:
- Sớm muộn mà thôi.
Ba người ở bên hồ nhỏ nghỉ ngơi một thời gian ngắn sau đó đi về ngồi vào chiếc Wrangler, ba chiếc xe cùng lúc khởi động tiếp tục tiến về phía trước. Trác Thanh Đế không có ngồi vào chiếc xe thứ ba lần nữa mà chọn ngồi trong cùng một chiếc xe với Trác Thanh Chiến. Anh ta tựa trên ghế ngồi phía sau châm một điếu thuốc, híp mắt hỏi:
- Ca, Vưu Nỗ Tư người này vui giận thất thường, ông ta lần này đến Nội Mông chỉ sợ không có ý tốt gì.
Trác Thanh Chiến vẫn chợp mắt như cũ, hắn nhẹ giọng nói:
- Lần trước ông ta chủ động đề ra hợp tác kết quả Tôn Diệu Dương cho rằng thời cơ chín muồi tự mình nhảy ra. Lần này đến thăm thời gian còn gấp hơn lần trước.
Hắn mở to mắt nhìn Trác Thanh Đế nói:
- Việc lần đó, anh còn thiếu nợ em một lời giải thích.
Trác Thanh Đế cười nói:
- Ca, anh thấy em cần lời giải thích của anh không?
Trác Thanh Đế nói:
- Anh biết rõ trong lòng em không trách anh, anh làm việc có đôi lúc ngay cả mình cũng cảm thấy đáng sợ. Nếu như cha ta biết được anh lấy em trai ruột của mình làm mổi câu cá, không biết liệu sẽ giận dữ bay đến Nội Mông lột da anh hay không nữa.
Trác Thanh Đế cười ha hả nói:
- Ca, anh cảm thấy cha ta cam lòng không?
- Cam lòng.
Trác Thanh Chiến nói:
- Nếu như làm việc gì có lỗi với trời đất lương tâm. Người đầu tiên đứng ra rút gân lột da anh chính là cha chúng ta.
Trác Thanh Đế gật đầu nói:
- Tôn Diệu Dương, hắn nhảy ra quá sớm.
Trác Thanh Đếc trầm ngâm nói:
- Ừ, vốn nghĩ bắn một con lộc, nào ngờ bắn được một con chương.
Hai người sau lúc đó rơi vào trầm tư, Trác Thanh Chiến nhắm mắt dưỡng thần, Trác Thanh Đế thì mở cửa sổ xe ra nhìn một chút thảo nguyên phía ngoài dường như mãi mãi không có biến hoá hút một điếu tiếp theo một điếu. Trác Thanh Đế thổi ra thật dài một hơi, dường như nghĩ thông cái gì.
- Ca.
- Hả?
Trác Thanh Chiến mở to hai mắt nhìn em trai của hắn, trên mặt có vẻ hỏi han.
Trác Thanh Đế cười ha hả nói:
- Không có việc gì, em chỉ gọi thử.
Ở ngoài một cái thôn nhỏ lớn không ra khỏi tầm mắt ba chiếc xe Wrangler dừng lại, mục dân trên đại thảo nguyên Nội Mông Cổ đã quen với sống cố định, nhiều năm trước dần dần cũng đã không sống những ngày du canh du cư nữa. Nhà ngói tuy rằng vẫn chưa có toàn bộ thay thế nhà lều, nhưng ngược lại cũng không phải thứ đồ hiếm có khó tìm gì.
Một tên mập dáng người không cao trông có vẻ ôn hoà thân thiện đứng ở trước cửa thôn, gã dường như rất sợ nóng đứng ở dưới bóng một gốc đại thụ còn cầm một cây dù. Nét mặt của gã dường như có chút lo lắng cho đến khi ba chiếc Wrangler xuất hiện ở trong tầm mắt gã mới thở phào một cái thật nhẹ, đi ra đón chiếc xe đi tới.
Mãi Mãi Đề con người như thế đấy, mặc kệ ai trông thấy gã đều sẽ tự động sinh ra mấy phần cảm giác thân cận. Không chỉ là bởi vì bề ngoài hiền lành buồn bã của gã, phần nhiều bởi vì gã có một đôi mắt phảng phất mãi mãi rất trong sáng. Khi gã híp mắt mỉm cười ngay cả kẻ địch của gã cũng không sinh ra lòng đề phòng, gã thật giống như một người tốt trời sinh.
Ngay lập tức lựa chọn nghênh đón chiếc xe thứ hai, tên mập Mãi Mãi Đề nét cười cả mặt thật thà phúc hậu kéo mở cửa xe.
- Hùng ưng trên thảo nguyên bay tới, khách tôi quý của tôi ngài để cho chúng tôi đợi cả tim cũng nóng rồi.
Gã cười ha hả nói.
Rõ ràng là một đống lời khách sáo, nhưng từ trong miệng gã nói ra ngược lại nghe thế nào cũng mang theo mười phần chân thành.
Trác Thanh Đế dẫn đầu xuống xe cười với Mãi Mãi Đề:
- Gà mập trên thảo nguyên bay đến đây rồi, khách tôn quý của tôi có vẻ anh đứng sai vị trí rồi. Hẳn là chúng tôi hoan nghênh anh đến đây mới đúng thế nào biến thành anh tới nghênh đón chúng tôi rồi?
Mãi Mãi Đề đứng thẳng người cười ha hả, không có một chút mất tự nhiên.
- Thói quen thói quen, ở trên mảnh thảo nguyên này mãi mãi chỉ có Trác Thanh Chiến vĩ đại một con hùng ưng này bay lượn, nhị gia ngài nói như vậy thật sự trách cứ tôi phải không?
Trác Thanh Chiến bước xuống xe nói:
- Hùng ưng giương cánh bay trên thảo nguyên không dưới hàng ngàn hàng vạn, tôi chỉ chẳng qua là một người bình thường nhất trong số đó. Mãi Mãi Đề, còn mãi nói lời hư tình giả ý chúa trời của anh sẽ không phù hộ anh.
- Chiến gia, ngài cũng đừng so đo với tiểu lâu la như tôi vậy, tôi còn muốn trông thấy mặt trời rực rỡ sáng sớm ngày mai dâng lên.
Mãi Mãi Đề cong người khẽ cười nói.
Gã nói:
- Vưu Nỗ Tư đại nhân đang ở bên trong đợi ngài, nhưng ông ta lòng nóng như lửa đốt a.
Trác Thanh Chiến khẽ cười nói:
- Lòng nóng như lửa đốt là vì đói bụng a?
Nói xong cười ha hả lập tức đi vào trong thôn.
- Chiến gia, ngài có gì dạy bảo?
Gã đàn ông ngồi ở sau xe sắc mặt thanh tú có chút mệt mỏi đáp một tiếng, chớp mắt mở ra hồi phục tinh thần. Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Hổ Thiền đứng ở ngoài cửa xe nói:
- Không có việc gì, hơi mệt chút cho nên mới bảo xe dừng lại. Theo tôi đi một chút được không?
Thẩm Hổ Thiền vuốt vuốt cái mũi nói:
- Dạ! Được.
Trác Thanh Chiến sau khi xuống xe ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh như rửa, hắn không khỏi cảm thán thở ra, trên chiếc xe thứ hai bước xuống một thah niên tuấn mỹ đến hết sức tà dị, anh ta sau khi xuống xe hít thở thật sâu một lần khoé miệng giật giật, nhìn bóng lưng Trác Thanh Chiến cong lên lộ ra một nét vui vẻ.
- Ca, sao vậy?
Trác Thanh Đế đi qua đứng ở bên cạnh Trác Thanh Chiến hỏi, anh ta dùng sức duỗi lưng một cái, hít thở không khí đặc biệt tươi mát trên đại thảo nguyên, mệt nhọc dường như vừa quét sạch.
- Không có việc gì, ngồi một ngày xe có chút buồn bực, em và Hổ Thiền đi theo anh một chút.
Trác Thanh Đế cười đáp một tiếng:
- Ca, ngồi mệt rồi phải không?
Trác Thanh Chiến giơ tay vỗ lên bả vai của anh ta nói:
- Đi thôi, qua bên kia nhìn thử. Nếu như anh không có nhớ sai, chỗ phía trước không xa có cái hồ nhỏ.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Chiến gia trí nhớ ngài thật là tốt lắm, trên thảo nguyên Nội Mông Cổ này nếu như chỗ nào ngài từng đi ngài đều sẽ ghi nhớ rõ ràng rành mạch, tôi thật không biết ngài thế nào nhớ được, tôi nhìn thảo nguyên chỗ nào cũng như chỗ nào a.
Trác Thanh Đế cười nói:
- Hồ Thiền ca, anh của tôi từ nhỏ trí nhớ kinh người. Mẹ của tôi từng nói với tôi, lúc tôi ba tuổi anh tôi tám tuổi anh ta thường thường kể cho tôi chuyện Tam Quốc.
Anh ta cười nói:
- Nhưng tôi mười tám tuổi mới xem xong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Tôi đến bây giờ cũng mới xem xong, trước trước sau sau cũng xem đến mười mấy năm. Mỗi lần xem mệt mỏi rã rời, xem không được hai ba trang đã ngủ mất rồi. Tam Quốc Diễn Nghĩa a, đối với tôi còn có tác dụng hơn cả thuốc ngủ.
Ba người vừa nói vừa đi, lúc đi ra không đến một dăm đường quả nhiên có một cái hồ nhỏ xuất hiện ở trước mặt. một mảnh thảo nguyên cỏ nước phong phú xinh đẹp này khó thấy được, nhất là khiến cho lòng người thoải mái thần hồn là trong hồ không ngờ còn có mấy con chim hoang dã. Tuy rằng chính phủ chú trọng tiến hành bảo dưỡng sinh thái đối với đại thảo nguyên nhưng trước sức tàn phá của con người vẫn đang không ngừng tăng lên, hôm nay ở trên thảo nguyên nhìn thấy một mảnh đồng cỏ tươi tốt cũng rất không dễ dàng.
Trác Thanh Chiến khoát tay áo ra hiệu dừng lại, hắn nhìn hồ nhỏ cách đó không xa nói:
- Đừng kinh động những con chim kia, chúng nó tự có điều thoải mái của chúng nó, chúng ta tự có điều thoải mái của chúng ta.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Chiến gia ngài đối với chim chóc còn tốt hơn so với tôi, lúc tôi ở trong chăn mền tự tại ngài thường xuyên kéo tôi dậy làm việc.
Trác Thanh Chiến cười nói:
- Nếu như không gọi anh anh có thể ngủ ba ngày ba đêm, phần cơm kia của anh nếu như anh không ăn há chẳng phải nát bét.
Trác Thanh Đế ngồi xuống móc thuốc chia thuốc ra cho mỗi người một điếu, đốt lên sau đó hít thật sau một hơi nói:
- Nơi này thật đẹp, đợi tôi già rồi ở chỗ này dựng một gian nhà cỏ sống hết tuổi già, có những con chim này tôi cũng không cô đơn.
Trác Thanh Chiến cũng ngồi xuống nhìn chim hoang dã cách đó không xa thản nhiên bơi trong nước, hắn nói:
- Nếu như thật sự có thể ở chỗ này yên ổn sinh sống vượt qua cả đời quả thật là chuyện tốt khó được, chỉ chẳng qua anh không có phúc phần này. Thanh Đế, nếu như có một ngày em thật sự ở chỗ này an cư, hãy lấy phụ nữ thảo nguyên đi.
Thẩm Hổ Thiền cười nói:
- Ừ, nhị gia ngài là không biết chỗ hay của phụ nữ thảo nguyên a. So với những phụ nữ trang điểm điệu đà phỉnh phờ trong thành phố lớn kia thuận mắt hơn nhiều, nhưng phụ nữ trong thành phố kia tuy rằng trắng trắng xinh xinh nhìn không tệ, nhưng ai có thể cưỡi ngựa chăn dê? Hay nói sinh con nha, anh nhìn những tiểu tử thảo nguyên kia một đám khoẻ mạnh biết bao, gốc rễ còn không phải mẹ của bọn chúng điện nước tốt hay không?
Trác Thanh Đế xì một tiếng cười, anh ta nói:
- Hổ Thiền ca, vì sao gọi là điện nước tốt?
Thẩm Hổ Thiền nghiêm trang nói:
- Anh xem bọn phụ nữ thảo nguyên sống lưng kia, cặp mông kia, khi cưỡi ngựa chạy như bay trên ngực đung đưa bầu sữa lớn. Như vậy tốt hơn là một mẫu ruộng tốt! Những con búp bê trong thành phố kia tuy rằng xem thuận mắt nhưng thổ nhưỡng trên thân thể không phì nhiêu, sinh con khẳng định không có thực tế bằng phụ nữ thảo nguyên bầu sữa lớn mông đít lớn của ta. Nếu như có phụ nữ thảo nguyên chịu sinh con cho tôi, tôi cả đời này coi như công đức viên mãn rồi.
Trác Thanh Chiến hút một hơi thuốc lá nói:
- Phụ nữ thảo nguyên rất tốt, thuần khiết thật giống như bầu trời thảo nguyên này, không có nhiễm một chút tục khí, là ngọc thô.
Trác Thanh Đế nói:
- Lời nói ra Từ trong miệng hai người giống nhau, mùi vị lại thật không giống nhau.
Thẩm Hổ Thiền ngượng ngùng nói:
- Lời tôi nói chính là thực tế, đạo lý giống nhau, cũng như thế…
Trác Thanh Đế hít một hỏi thuốc từ xoang mũi phun vọt ra ngoài, khói thuốc màu trắng rất nhanh đã biến mất không thấy nữa. Sau đó anh ta nằm ngửa thoải mái duỗi lưng. Đầu gối lên một cánh tay nhìn bầu trời.
- Ca, có phải xảy ra chuyện rồi không?
Trác Thanh Chiến hút một hơi thuốc lá sau cùng, dùng tay bới một cái hố nhỏ trên mặt đất vùi thuốc là vào.
- Trên thảo nguyên sợ nhất lửa, hút xong thuốc vẫn phải chôn xuống mới yên tâm.
Hắn nói:
- Mang em đi gặp một người.
Trác Thanh Đế nhìn bầu trời nhẹ nhàng hỏi:
- Người trong xã hội đen à?
Trác Thanh Chiến ừ một tiếng.
Trác Thanh Đế lại hỏi:
- Là Vưu Nỗ Tư à?
Trác Thanh Chiến khẽ cười nói:
- Lại đoán đúng rồi.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Chiến gia, tôi vẫn cảm thấy tên kia đúng là môt con hồ ly thảo nguyên đắc đạo, khôn khéo giống như tu luyện ngàn năm. Hắn lần này chủ động chạy đến Nội Mông để muốn gặp ngài, tôi xem không phải việc tốt gì.
Trác Thanh Chiến nói:
- Ở xa tới là khách, phong tục trên thảo nguyên chúng ta lẽ nào anh đã quên.
Thẩm Hổ Thiền vuốt cái mũi nói:
- Tự nhiên sẽ không được, người đến trên thảo nguyên cho dù là kẻ thù, đi ngang qua cửa ra vào chúng ta cũng phải dùng lễ đối đãi.
Trác Thanh Chiến nói:
- Đây không phải một loại thói quen mang tính cưỡng ép, mà là sự rộng rãi và hiếu khách của hán tử thảo nguyên. Ông ta đã không ngại cực khổ đến đây, mặc kệ bưng theo một quả tim thế nào chung quy vẫn là khách của chúng ta, không thể mất đi lễ nghĩa.
Trác Thanh Đế bỗng thở dài nói:
- Đến tất nhiên phải muốn chỗ tốt rồi, không biết tay cầm thịt dê trà sữa ngựa có đủ hài lòng hay không nữa.
Trác Thanh Chiến mỉm cười nói:
- Khẩu vị của ông ta rất tốt, cái gì cũng nuốt trôi.
Thẩm Hổ Thiền nói:
- Không sợ chết no sao?
Trác Thanh Đế nói:
- Sớm muộn mà thôi.
Ba người ở bên hồ nhỏ nghỉ ngơi một thời gian ngắn sau đó đi về ngồi vào chiếc Wrangler, ba chiếc xe cùng lúc khởi động tiếp tục tiến về phía trước. Trác Thanh Đế không có ngồi vào chiếc xe thứ ba lần nữa mà chọn ngồi trong cùng một chiếc xe với Trác Thanh Chiến. Anh ta tựa trên ghế ngồi phía sau châm một điếu thuốc, híp mắt hỏi:
- Ca, Vưu Nỗ Tư người này vui giận thất thường, ông ta lần này đến Nội Mông chỉ sợ không có ý tốt gì.
Trác Thanh Chiến vẫn chợp mắt như cũ, hắn nhẹ giọng nói:
- Lần trước ông ta chủ động đề ra hợp tác kết quả Tôn Diệu Dương cho rằng thời cơ chín muồi tự mình nhảy ra. Lần này đến thăm thời gian còn gấp hơn lần trước.
Hắn mở to mắt nhìn Trác Thanh Đế nói:
- Việc lần đó, anh còn thiếu nợ em một lời giải thích.
Trác Thanh Đế cười nói:
- Ca, anh thấy em cần lời giải thích của anh không?
Trác Thanh Đế nói:
- Anh biết rõ trong lòng em không trách anh, anh làm việc có đôi lúc ngay cả mình cũng cảm thấy đáng sợ. Nếu như cha ta biết được anh lấy em trai ruột của mình làm mổi câu cá, không biết liệu sẽ giận dữ bay đến Nội Mông lột da anh hay không nữa.
Trác Thanh Đế cười ha hả nói:
- Ca, anh cảm thấy cha ta cam lòng không?
- Cam lòng.
Trác Thanh Chiến nói:
- Nếu như làm việc gì có lỗi với trời đất lương tâm. Người đầu tiên đứng ra rút gân lột da anh chính là cha chúng ta.
Trác Thanh Đế gật đầu nói:
- Tôn Diệu Dương, hắn nhảy ra quá sớm.
Trác Thanh Đếc trầm ngâm nói:
- Ừ, vốn nghĩ bắn một con lộc, nào ngờ bắn được một con chương.
Hai người sau lúc đó rơi vào trầm tư, Trác Thanh Chiến nhắm mắt dưỡng thần, Trác Thanh Đế thì mở cửa sổ xe ra nhìn một chút thảo nguyên phía ngoài dường như mãi mãi không có biến hoá hút một điếu tiếp theo một điếu. Trác Thanh Đế thổi ra thật dài một hơi, dường như nghĩ thông cái gì.
- Ca.
- Hả?
Trác Thanh Chiến mở to hai mắt nhìn em trai của hắn, trên mặt có vẻ hỏi han.
Trác Thanh Đế cười ha hả nói:
- Không có việc gì, em chỉ gọi thử.
Ở ngoài một cái thôn nhỏ lớn không ra khỏi tầm mắt ba chiếc xe Wrangler dừng lại, mục dân trên đại thảo nguyên Nội Mông Cổ đã quen với sống cố định, nhiều năm trước dần dần cũng đã không sống những ngày du canh du cư nữa. Nhà ngói tuy rằng vẫn chưa có toàn bộ thay thế nhà lều, nhưng ngược lại cũng không phải thứ đồ hiếm có khó tìm gì.
Một tên mập dáng người không cao trông có vẻ ôn hoà thân thiện đứng ở trước cửa thôn, gã dường như rất sợ nóng đứng ở dưới bóng một gốc đại thụ còn cầm một cây dù. Nét mặt của gã dường như có chút lo lắng cho đến khi ba chiếc Wrangler xuất hiện ở trong tầm mắt gã mới thở phào một cái thật nhẹ, đi ra đón chiếc xe đi tới.
Mãi Mãi Đề con người như thế đấy, mặc kệ ai trông thấy gã đều sẽ tự động sinh ra mấy phần cảm giác thân cận. Không chỉ là bởi vì bề ngoài hiền lành buồn bã của gã, phần nhiều bởi vì gã có một đôi mắt phảng phất mãi mãi rất trong sáng. Khi gã híp mắt mỉm cười ngay cả kẻ địch của gã cũng không sinh ra lòng đề phòng, gã thật giống như một người tốt trời sinh.
Ngay lập tức lựa chọn nghênh đón chiếc xe thứ hai, tên mập Mãi Mãi Đề nét cười cả mặt thật thà phúc hậu kéo mở cửa xe.
- Hùng ưng trên thảo nguyên bay tới, khách tôi quý của tôi ngài để cho chúng tôi đợi cả tim cũng nóng rồi.
Gã cười ha hả nói.
Rõ ràng là một đống lời khách sáo, nhưng từ trong miệng gã nói ra ngược lại nghe thế nào cũng mang theo mười phần chân thành.
Trác Thanh Đế dẫn đầu xuống xe cười với Mãi Mãi Đề:
- Gà mập trên thảo nguyên bay đến đây rồi, khách tôn quý của tôi có vẻ anh đứng sai vị trí rồi. Hẳn là chúng tôi hoan nghênh anh đến đây mới đúng thế nào biến thành anh tới nghênh đón chúng tôi rồi?
Mãi Mãi Đề đứng thẳng người cười ha hả, không có một chút mất tự nhiên.
- Thói quen thói quen, ở trên mảnh thảo nguyên này mãi mãi chỉ có Trác Thanh Chiến vĩ đại một con hùng ưng này bay lượn, nhị gia ngài nói như vậy thật sự trách cứ tôi phải không?
Trác Thanh Chiến bước xuống xe nói:
- Hùng ưng giương cánh bay trên thảo nguyên không dưới hàng ngàn hàng vạn, tôi chỉ chẳng qua là một người bình thường nhất trong số đó. Mãi Mãi Đề, còn mãi nói lời hư tình giả ý chúa trời của anh sẽ không phù hộ anh.
- Chiến gia, ngài cũng đừng so đo với tiểu lâu la như tôi vậy, tôi còn muốn trông thấy mặt trời rực rỡ sáng sớm ngày mai dâng lên.
Mãi Mãi Đề cong người khẽ cười nói.
Gã nói:
- Vưu Nỗ Tư đại nhân đang ở bên trong đợi ngài, nhưng ông ta lòng nóng như lửa đốt a.
Trác Thanh Chiến khẽ cười nói:
- Lòng nóng như lửa đốt là vì đói bụng a?
Nói xong cười ha hả lập tức đi vào trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.