Chương 4
Bồng Vũ
26/06/2013
Thủ Kiếm ngồi ở một bên bàn ăn, áo bằng bạc không tay, trừng mắt nhìn
Phụng Thao Thiên đang ngồi bên kia, nhìn đồ ăn tinh xảo trước mắt mà
không có một chút hứng thú nào.
Hơn mười ngày trôi qua rồi sao? Nàng bị nhốt ở đây đã nhiều ngày, tuy rằng phạm vi hoạt động đã được mở rộng từ trong phong ra đến toàn bộ ngôi nhà, nhưng muốn chạy trốn thì chỉ là hi vọng xa với, chỉ có thể bị động chờ đợi thiên giới đến cứu viện.
Nhưng mà, làm nàng hoang mang khó hiểu là, thiên giới đến nay vẫn không có chút động tĩnh, tựa hồ, chuyện nàng bị Phụng Thao Thiên bắt cóc không có kinh động bất luận kẻ nào.
Sự tình không khỏi có điểm kỳ quái, chẳng lẽ thủ hạ của nàng đều đã mù hết rồi, không phát hiện thấy nàng biến mất?
Không có khả năng, bọn họ hẳn là sớm phát hiện mới đúng, ngày đó bọn họ rõ ràng phải biết điêu nhi xâm nhập Vô Hồn cư......
Nàng nhăn mày, toàn bộ sắc mặt đều là không vui.
"Làm sao vậy? Ăn không vô sao? Đây chính là mới được đưa từ Pháp sang sáng nay, ta lại mời đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới đến nấu, mùi vị ngon cực kỳ...", Phụng Thao Thiên mỉm cười, cắt một miếng thịt gà bỏ vào miệng, tao nhã nuốt.
Tóc tai chỉnh tề, sơ mi trắng, giơ tay nhấc chân đều có tư thái tiêu sái giống như quý công tử dạo chơi chốn nhân gian.
Nàng càng nhíu chặt mi, không thể không bội phục hắn nhìn phòng ăn nơi đây được trang hoàng còn lộng lẫy hơn cả Thừa Thiên cung, nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, còn đồ ăn thì không thua gì cao lương mỹ vị trên Thiên giới.
Nhà cửa xa hoa, phục sức cao cấp, cuộc sống của giới thượng lưu, phải nói hắn chưa từng bỏ qua cơ hội hưởng thụ.
Khó trách hắn cùng ba người khác bất đồng, có thể tạo ra lực lượng lớn đến vậy.
Dù bị Không thuộc mình nguyền rủa, Phụng Thao Thiên ở chốn phàm trần cũng không khác gì một vị đế vương.
"Ta không đói bụng." Nàng ngắn gọn nói.
"Như thế nào? Không thích mỹ thực nhân gian sao?", hắn cười châm chọc, buông dao nĩa, bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Nàng lười đáp lại, ở chung với hắn mười ngày, nàng phát hiện, phương pháp tốt nhất để chống đỡ hắn là lạnh lùng chống đỡ.
Im lặng nhận y phục do hắn chọn lựa, im lặng nghe hắn ra lệnh phải đi hướng đông hay hướng tây, thậm chí, tốt nhất ngay cả trên giường cũng không ra tiếng...
Đây là phản kích duy nhất mà nàng có thể làm.
"Không ăn cũng không nói, ngươi cho là như vậy có thể đối phó ta sao", hắn lập tức nhìn rõ ý định của nàng.
Nàng vẫn là lạnh lùng không mở miệng.
Hắn cười khẽ, không nghĩ đến nữa, lấy khăn lau khóe miệng, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, tự mình lấy một miếng thịt gà đưa tới bên miệng nàng.
"Ăn đi, nếu không ăn, thân thể của ngươi càng thêm suy yếu." Hắn khuyên nhủ.
Nàng vuốt tóc, lạnh lùng kháng cự
"Hay là ngươi muốn ta đút cho ngươi?", hắn nheo mắt lại.
Nàng vẫn như cũ không nói một lời, không để ý tới.
"Hảo, đây là ngươi tự tìm......" khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, đem gà bỏ vào miệng, tiếp theo một tay nắm chặt cằm của nàng, hung ác nhằm vào miệng nàng, dùng phương pháp miệng đối miệng bắt nàng ăn.
"Ngô......" Nàng giận dữ, ra sức giãy dụa nhưng gần đây khí lực của nàng hao tổn ngày càng nhiều, ngay cả đi còn không nổi nên không thể phản kháng.
Hắn hôn môi của nàng đồng thời cũng đem thức ăn đẩy vào miệng nàng, cho đến khi nàng nuốt xuống mới chịu buông ra.
"Như thế nào? thích tư vị ta tự mình đút cho ngươi ăn sao?", hắn ác liệt cười.
"Súc sinh dơ bẩn", nàng che miệng lại, tức giận đến mức hận không thể đem toàn bộ thức ăn trong miệng nhổ ra.
Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, thanh âm lạnh lẽo cảnh cáo " đừng để cho ta lần nữa nghe được hai chữ này từ miệng ngươi"
"Hai chữ nào, dơ bẩn hay là súc sinh?", nàng trừng mắt nhìn hắn, cố ý lặp lại.
Hai mắt hắn như sắp phun lửa, trực tiếp đem nàng áp lên mặt bàn
"Xam ra phải dạy dỗ thêm cho ngươi mới được", hắn lạnh lẽo nói.
Nàng trong lòng rùng mình, còn không có hiểu ý hắn muốn làm cái gì, hắn liền đột nhiên xé mở quần áo của nàng, cúi đầu mãnh liệt hôn gáy tuyết trắng cùng xương quai xanh xinh đẹp của nàng, bàn tay to thậm chí còn sờ đùi của nàng, hướng lên trên dao động.
"Ngươi làm cái gì? Dừng tay -" Nàng mở to miệng để thở, không hề nghĩ tới hắn ở trước mặt nhóm đầu bếp lại dám làm ra chuyện này.
"Làm sao vậy? Thẹn thùng sao? Yên tâm, những người này trúng mê hồn pháp, chỉ là con rối của ta mà thôi, bọn họ chỉ biết lẳng lặng nhìn, sẽ không nói cái gì, còn về phần Tước nhi...nàng đã sớm quen, đừng để ý nàng". Hắn châm chọc cười, tháo đi áo lót của nàng, lấy đầu lưỡi liếm đôi nhũ tiêm phấn nộn.
"Không cần! Không cần như vậy!" Nàng kinh sợ vặn vẹo tứ chi, giương giọng rống to.
"Thực ầm ỹ!" Hắn nhíu nhíu mày, trực tiếp che lại miệng của nàng, đầu ngón tay cũng không buông tha, tiến thẳng vào quần lót bằng ren của nàng.
Nàng thực sự không chịu đựng nổi, cảm giác như ở dưới địa ngục, còn phải nhẫn bao lâu nữa?
Ban đêm xâm phạm cũng là tra tấn, hiện tại hắn còn muốn ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng, cầm thú chết tiệt, cho dù đem hắn đi bầm thây vạn đoạn cũng không hả được mối hận trong lòng nàng.
Nàng thề, một khi nàng thoát ly được ma chưởng của hắn, nhất định sẽ làm hắn sống không bằng chết.
Phụng Thao Thiên sao lại không cảm giác được sự phẫn nộ của nàng? Nhưng so với nàng lạnh lùng như tòa núi băng thì vẫn tốt hơn, hắn không thích nàng coi thường hắn, không thích nàng như con cá chết ở trên bàn, hờ hững. Hắn thà rằng nàng giận, phát hỏa, làm đau hắn, phản kích hắn nhưng sau đó dưới sự khiêu khích của hắn lại cuồng dã phóng thích, hàng phục dục vọng lẫn nhau.
Nữ nhân này bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại như lửa, mỗi lần chinh phục đều là một cuộc khiêu chiến hoàn toàn mới, có lẽ vì vậy mới làm cho hắn hứng thú lâu đến thế. Chưa từng có nữ nhân nào làm hắn ăn hoài không ngán, nàng quả nhiên không giống người thường.
Đầu lưỡi cuồng quyện nước miếng của nàng, hắn hôn nàng, dục hỏa dần dần đốt người nhưng vào lúc này, tổng quản Hắc Mãng vốn đi theo hắn nhiều năm lại đang đánh tiếng ho nhẹ ở bên ngoài.
Hắn mất hứng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mãng xà tinh to lớn đã biến hình, hừ lạnh nói " ngươi thực làm mất hứng, có việc gì Hắc Mãng?"
"Thật có lỗi, đã quấy rầy ngài, nhưng máy bay đã chuẩn bị xong, ngài nên xuất phát nếu không sẽ không kịp giờ trình diễn ca kịch", Hắc Mãng cung kính nói.
"Phải không? Vậy đúng là cần phải đi", hắn liếc nhìn đồng hồ, không thể không buông Thủ Kiếm ra, tiếc hận nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của nàng cùng với nhiều dấu hôn ngân của hắn trên bộ ngực sữa.
Thủ Kiếm cắn răng, nhanh chóng nhảy xuống bàn, kéo quần áo đã bị cở ra, lấy hai tay che ngực, cả người vì tức giận mà run nhè nhẹ.
"Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi." Nàng lạnh lùng nói.
Hắn nhíu mày, biết nàng hận hắn tận xương.
Cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể ở trên giường chinh phục thân thể của nàng, nhưng vẫn không chiếm được lòng của nàng. Điều này làm cho hắn không được thoải mái, dù sao chưa từng có nữ nhân nào ngoan cố chống lại hắn như thế.
Xem ra, hắn nếu muốn nàng phục tùng thì cần phải thêm sức lực mới được.
"Hừ, thế nào là một ngày, ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ai sẽ giúp ngươi?" Hắn châm biếm.
"Đừng quên, Tứ Thần quan tuy rằng thiếu đi Bình Thường cùng Bàn Nhược nhưng còn có Tòng Dung", nàng lạnh lùng thốt.
"Tòng Dung? xác thực, ta là phải cẩn thận hắn, cái tên âm hiểm kia chắc là đang có âm mưu gì đó, biết rõ ngươi bị ta bắt đi lại chỉ thị mọi người án binh bất đồng, dường như là đang đợi thời cơ..." Hắn dừng một chút, lại đăm chiêu cười lạnh " ngươi đoán xem hắn đang đợi cái gì?"
Nàng trừng mắt hắn, trong lòng cũng nghi ngờ.
Thì ra...... Tòng Dung biết nàng bị nhốt? vì sao lại chậm chạp không đến cứu viện?
"Hắn không đến cứu ngươi, cũng không cho ngươi động tay, đây không phải quá hợp với lẽ thường sao, đúng không?", hắn nheo mắt lại, mơ hồ cảm thấy có sự kỳ quái.
Tòng Dung làm mỗi một việc đều nhất định có mục đích, hắn biết rõ Thủ Kiếm rơi vào tay mình nhưng lại tỏ như không nghe thấy cũng không hỏi tới, phủ định hoàn toàn suy đoán ban đầu của Phụng Thao Thiên.
"Hắn tin tưởng ta có thể chế phục được ngươi", nàng hừ lạnh.
"Phải không? Vậy hắn là đánh giá cao ngươi hay xem nhẹ ta", hắn cười mỉa.
"Ngươi đã quên, Tòng Dung xem tinh tượng có thể đoán được tương lai, hắn đã sớm nói qua ngươi trước sau gì cũn chết trong ta, cho nên, có lẽ hiện tại ta có yếu thế nhưng ngươi tuyệt đối không thể thắng đươc ta", nàng lạnh lùng đáp trả.
"Hừ! Các ngươi thật sự là buồn cười, lại tin vào cái gọi là vận mệnh, nếu hắn thật có thể biết trước vậy sao biết ngươi sẽ rơi vào tay ta lại không ngăn cản? hắn châm chọc hỏi lại.
Nàng bị hỏi đến ngẩn người ra.
Tòng Dung...ngay từ đầu đã dự đoán được nàng sẽ rơi vào khốn cảnh sao? Biết rõ như thế hắn vẫn để một mình nàng đến đối phó Phụng Thao Thiên sao?
"Theo ta thấy hắn cũng không có yêu ngươi, nếu có làm sao biết rõ hậu quả còn đem ngươi đẩy vào hố lửa chứ"
"Đừng hở chút là nói cái gì yêu hay không yêu, Tòng Dung với ta là trong sạch", nàng chán ghét khiển trách.
"Làm trò, ngươi sớm không phải xử nữ, còn theo ta nói chuyện gì 'Trong sạch'?" Hắn tới gần nàng, bén nhọn đùa cợt.
Mặt nàng sắc khẽ biến, ngây dại.
Nàng...... Đã không phải là thân trong sạch?
Phút chốc,hình ảnh nàng cùng một nam nhân cuồng dã hoan ái lại mơ hồ hiện lên trong tâm trí...
Kia không phải mộng sao? Nàng cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải mộng, vì sao trong trí nhớ của nàng chưa từng có cùng nam nhân tiếp xúc qua?
Này rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ, do trước kia bị thương nặng mà nàng đã quên đi chuyện quan trọng gì sao?
Nam nhân trong mộng kia là ai?
Thấy nàng tinh thần hoảng hốt, hắn tức giận chế trụ cổ tay nàng, lạnh giọng hỏi "Suy nghĩ cái gì? Nhớ tình nhân của ngươi sao?"
"Ta suy nghĩ cái gì, liên quan gì đến ngươi?", nàng tức giận bỏ tay hắn ra.
"Ta không cho phép ngươi nghĩ đến Tòng Dung, ở cùng một chỗ với ta thì chỉ có thể nghĩ đến ta", hắn quát
"Ngươi vây khốn cơ thể của ta, cũng không khống chế được suy nghĩ của ta, ta muốn ai, nghĩ đến ai là tự do của ta, cho dù là Tòng Dung hay người khác cũng được..."
"Ngươi đây là cái gì ý tứ? Chẳng lẽ...... Trừ bỏ Tòng Dung, ngươi còn có nam nhân khác?" Hắn giống như bị đánh vào dây thần kinh mẫn cảm nhất, giận tím mặt.
"Buông tay, việc này ta không cần giải thích với ngươi"
"Chỉ cần là chuyện của ngươi, ta đều phải biết, nhất là chuyện tình phong lưu của ngươi cùng nam nhân khác", hắn nghĩ tới cảnh nàng cùng nam nhân khác trải qua những đêm xuân là trong lòng như muốn phát hỏa.
"Ta không xấu xa giống như ngươi, cả ngày luôn muốn cùng nữ nhân làm bừa"
"Đừng cố ý chuyển đề tài, ta đang hỏi ngươi, ngươi đã lên giường cùng với bao nhiêu nam nhân rồi? bọn họ là ai"
"Đủ, ta không muốn nói đến chuyện này", nàng phiền giận la to.
"Nhưng ta muốn, ngươi tốt nhất lập tức nói rõ ràng cho ta", trong mắt hắn tràn ngập lửa giận, không hề phát hiện ra hành động, cử chỉ của mình y hệt một trượng phu đang ghen.
Nàng đối với đề nghị của hắn phi thường không kiên nhẫn, đơn giản nói " được, ngươi muốn biết phải không, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta đã cùng vô số nam nhân lên giường, nhiều đến mức không đếm được, cũng không nhớ rõ mặt bọn họ, dù sao cũng chỉ cần bọn họ làm cho ta khoái hoạt là được..."
Sắc mặt hắn trở nên cứng đờ, cảm giác nóng bỏng, đau đớn đánh mạnh vào lòng hắn, như nước tràn lan khắp thân thể hắn. Lòng đố kị nháy mắt bùng lên như lửa cháy.
"Như vậy ngươi vừa lòng sao?" Nàng khiêu khích.
"Ngươi, nữ nhân đáng giận này", hắn nổi giận, đột nhiên nắm lấy mái tóc dài của nàng, cúi đầu điên cuồng hôn lên môi nàng.
Nàng kinh hãi, căn bản không kịp chống cự, đã bị hắn tức giận bao phủ, đôi môi bị hắn cắn cắn hút cơ hồ xướt da đổ máu.
Hắn không cần biết nàng có đau đớn hay không, chỉ muốn hung hăng trừng phạt nàng,càng không ngừng cuốn lưỡi của nàng, uống nước miếng của nàng, muốn cho nàng ở trong miệng hắn hít hở không thông mà chết mới cam lòng.
Nụ hôn trừng phạt nóng bỏng như thiêu cháy môi nàng, cũng không cho nàng dưỡng khí làm nàng trong khoảnh khắc hít thở không thông, thân thể vốn suy yếu càng thêm mệt mỏi, ý thức cũng trở nên mông lung.
"Tiên sinh, nàng đã hôn mê", Hắc Mãng không thể không nhắc nhở hắn.
Hắn nhíu mày, vội vàng buông nàng ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của nàng.
Nếu có thể một phen bóp chết nàng thì tốt biết bao, hắn cũng sẽ không vì nàng là giận, vì nàng mà điên cuồng...
Vì sao sau khi gặp gỡ nàng, hắn không còn giống hắn trước kia?
Thở dài, hắn đau lòng ôm eo nhỏ của nàng, chuyển cho nàng chút khí, kìm lòng không đậu lại vuốt ve mái tóc mềm mượt như tơ của nàng, cũng đem một sợi tóc của nàng nhẹ nhàng bỏ đi.
Một màn này làm cho Hắc Mãng không khỏi nhíu mày. Hắn theo Phụng Thao Thiên nhiều năm, chưa từng thấy hắn tỏ ra ôn nhu, trong ấn tượng chủ tử là một nam nhân tà ác, chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương tiếc, hắn luôn cao cao tại thượng, vênh mặt, hắt hàm sai khiến, luôn đòi lấy, đoạt lấy, nữ nhân chỉ có thể khuất phục hắn, chưa có người nào dám can đảm khiêu khích hắn mà còn tồn tại.
Nhưng Thủ Kiếm là ngoại lệ.
Thủ Kiếm càng chống đối, càng phản kháng, Phụng Thao Thiên càng hưng phấn, giống như sủng nịch người yêu kiêu căng, rõ ràng là tra tấn nhưng thật ra lại thâm tình tận xương, hơn nữa động tác nho nhỏ lúc nãy đã tiết lộ manh mối.
Phụng Thao Thiên yêu Thủ Kiếm!
Mà cái loại cảm giác này, giống như đã yêu nàng yêu mấy ngàn mấy vạn năm...
Đây không phải là chuyện tốt, tình yêu dễ làm hỏng việc, hắn cũng không hi vọng chủ nhân vì trầm mê một nữ nhân mà quên nghiệp lớn.
Huống chi, Thủ Kiếm vẫn là nữ nhân nguy hiểm.
Thủ Kiếm tỉnh lại, thấy Phụng Thao Thiên đan kề sát mình, ghét cay ghét đắng đến cực điểm liền vươn tay chụp vào mặt hắn.
Phụng Thao Thiên không kịp phản ứng, má bên phải bị xước làm chảy máu, hắn sửng sốt một giây rồi lập tức phát ra một cỗ lửa giận không tên.
Nữ nhân này cũng quá kiêu ngạo, nàng dựa vào cái gì mà lần nữa tác động lên cảm xúc của hắn? Nàng nghĩ nàng là ai?
Nhận hắn sủng hạnh, không chủ động lấy lòng hắn cũng liền thôi, còn luôn làm hắn tức giận, luôn bày ra một bộ mặt thối cho hắn xem còn cố tình làm hắn như ngốc tử mê luyến thân thể nàng, vô luận như thế nào đều thấy không đủ.
Chết tiệt!
Vấn đề không phải do đầu óc của hắn mà là tâm của hắn. Hoặc là thân mình của nàng chính là nguyên nhân.
Hắn giận dữ hất tay Thủ Kiếm, kéo nàng lại gần, hừ lạnh nói " nhất định là ta đối với ngươi tốt quá cho nên ngươi mới không biết tốt xấu, không hiểu phải cúi đầu"
"Muốn ta cúi đầu...... Không bằng trước giết ta......" Thủ Kiếm cho dù khí hư vô lực, vẫn không giảm chút ngạo khí.
"Chậc, ta như thế nào có thể giết ngươi ? Ngươi chết thì không nhìn thấy cảnh do một tay ta đạo diễn"
"Ngươi thì có trò gì hay", nàng rùng mình
Hắn không trả lời nàng, bay thẳng đến Hắc Mãng hỏi: "Hắc Mãng, Ngọc hoàng gần đây như thế nào?"
"Báo cáo tiên sinh, Mật phi từ sau khi bị người mê hồn đã bắt đầu đối kháng cùng hoàng hậu, hậu cung Thừa Thiên cung hục hặc với nhau ngày càng nghiêm trọng. Ngọc Hoàng ứng phó mệt mỏi, lo âu ngày càng tăng, mấy ngày trước thân thể còn bất an, phải triệu nhóm ngự y trị liệu", Hắc Mãng nói.
"Phải không?" Phụng Thao Thiên nghe được mừng rỡ, cố ý nhìn Thủ Kiếm.
Thủ Kiếm tư lự biến sắc, như thế nào cũng không nghĩ tới Phụng Thao Thiên không ngờ bắt đầu hành động, nhưng lại lợi dụng phi tử đấu tranh đến nhiễu loạn Ngọc hoàng.
"Huynh trưởng của ta ngay chuyện của nữ nhân còn không quản được, nói gì đến quản lý triều chính? Xem ra ta phải thay thế hắn mới được", Phụng Thao Thiên châm biếm.
"Ngươi là đồ tiểu nhân âm hiểm, luôn lén lút hành sự, không dám cùng Ngọc Hoàng quang minh chính đại đối kháng"
"Quang minh chính đại? Ai nói ta không dám? Là hắn không dám đối mặt ta đi? Theo trước kia hắn chỉ biết lực lượng của ta so với hắn mạnh hơn cho nên hắn luôn tránh sau Tứ Thần quan, nhờ các ngươi để đối phó ta. Nhưng chuyện này sẽ không tái diễn, bởi vì đến thời điểm quyết chiến, ta sẽ cùng hắn tính toán nợ nần", hắn lạnh lùng thốt.
"Thời khắc quyết chiến", nàng rùng mình.
"Đúng vậy, thù hận giữa hai huynh đệ ta cũng phải đến lúc chấm dứt"
"Pháp lực của ngươi đã bị trí nhớ che lại, ngươi cho là mình có phần thắng sao?, nàng châm chọc.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên tà khí nở nụ cười.
"Pháp lực của ta có thể sánh với ngươi còn lớn hơn, Võ Khúc đại nhân, huống hồ trừ bỏ dùng pháp lực đối khác, ngươi cho rằng ta không còn biện pháp nào khác sao?"
"Cái gì?" Nàng bị nụ cười của hắn làm cho rung lên.
"Không cần bao lâu, ngươi sẽ tận mắt chứng kiến trò hay, bất quá hiện tại chúng ta hãy đi nghe ca kịch đi", hắn quyết định làm một chuyện gì đó có thể làm cho hắn vui vẻ một chút.
"Ca kịch? Đó là cái gì?" Nàng ninh mi khó hiểu.
"Xiếc khỉ của phàm nhân", hắn cười miệt thị, nhìn chằm chằm âu phục của nàng, lại nói " nhưng trước hết ngươi hãu chỉnh đốn lại trang phục của mình đi"
Nói xong, hắn hướng trên người nàng vung lên, một cỗ lực đạo nháy mắt bao phủ toàn thân nàng, làm cho quần áo trên người nàng vốn bị xé rách lại phục hồi nguyên trạng trong nháy mắt.
Nàng hoảng sợ trố mắt, này....Đây không phải là năng lực mà một chỉ điêu có thể có được.
"Đi thôi, ta mang ngươi đi thể nghiệm một chút cuộc sống của thường nhân, ta cam đoan ngươi sẽ bội phục những sáng tạo của bọn họ để tăng thêm lạc thú trong cuộc sống", hắn nắm cổ tay nàng, lôi nàng đi ra ngoài.
Ánh sáng chói chang ngoài phòng làm nàng nheo hai mắt lại, vốn luôn có mặt nạ bao phủ nên nàng không thích ứng được với độ sáng như vậy, cảm giác như không nhìn thấy rõ, thực không tự nhiên.
Nhưng Phụng Thao Thiên lại thích nhìn bộ dáng của nàng ở dưới ánh mặt trời, ngũ quan thanh tú càng thêm rõ ràng, xuất sắc, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, mái tóc đen sổ dài trên bộ đồ màu bạc càng tăng thêm vẻ diễm lệ.
Nữ nhân này dù là hiện tại hay về sau, chỉ có thể thuộc về hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không để cho nàng chạy thoát.
Vĩnh viễn cũng không.
Gắt gao nắm lấy tay nàng, hắn còn chưa phát hiện hắn đối với Thủ Kiếm ngày càng khát vọng độc chiếm mà phàm nhân chốn nhân gian gọi là tình yêu.
Hơn mười ngày trôi qua rồi sao? Nàng bị nhốt ở đây đã nhiều ngày, tuy rằng phạm vi hoạt động đã được mở rộng từ trong phong ra đến toàn bộ ngôi nhà, nhưng muốn chạy trốn thì chỉ là hi vọng xa với, chỉ có thể bị động chờ đợi thiên giới đến cứu viện.
Nhưng mà, làm nàng hoang mang khó hiểu là, thiên giới đến nay vẫn không có chút động tĩnh, tựa hồ, chuyện nàng bị Phụng Thao Thiên bắt cóc không có kinh động bất luận kẻ nào.
Sự tình không khỏi có điểm kỳ quái, chẳng lẽ thủ hạ của nàng đều đã mù hết rồi, không phát hiện thấy nàng biến mất?
Không có khả năng, bọn họ hẳn là sớm phát hiện mới đúng, ngày đó bọn họ rõ ràng phải biết điêu nhi xâm nhập Vô Hồn cư......
Nàng nhăn mày, toàn bộ sắc mặt đều là không vui.
"Làm sao vậy? Ăn không vô sao? Đây chính là mới được đưa từ Pháp sang sáng nay, ta lại mời đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới đến nấu, mùi vị ngon cực kỳ...", Phụng Thao Thiên mỉm cười, cắt một miếng thịt gà bỏ vào miệng, tao nhã nuốt.
Tóc tai chỉnh tề, sơ mi trắng, giơ tay nhấc chân đều có tư thái tiêu sái giống như quý công tử dạo chơi chốn nhân gian.
Nàng càng nhíu chặt mi, không thể không bội phục hắn nhìn phòng ăn nơi đây được trang hoàng còn lộng lẫy hơn cả Thừa Thiên cung, nhân viên phục vụ chuyên nghiệp, còn đồ ăn thì không thua gì cao lương mỹ vị trên Thiên giới.
Nhà cửa xa hoa, phục sức cao cấp, cuộc sống của giới thượng lưu, phải nói hắn chưa từng bỏ qua cơ hội hưởng thụ.
Khó trách hắn cùng ba người khác bất đồng, có thể tạo ra lực lượng lớn đến vậy.
Dù bị Không thuộc mình nguyền rủa, Phụng Thao Thiên ở chốn phàm trần cũng không khác gì một vị đế vương.
"Ta không đói bụng." Nàng ngắn gọn nói.
"Như thế nào? Không thích mỹ thực nhân gian sao?", hắn cười châm chọc, buông dao nĩa, bưng ly rượu lên uống một ngụm.
Nàng lười đáp lại, ở chung với hắn mười ngày, nàng phát hiện, phương pháp tốt nhất để chống đỡ hắn là lạnh lùng chống đỡ.
Im lặng nhận y phục do hắn chọn lựa, im lặng nghe hắn ra lệnh phải đi hướng đông hay hướng tây, thậm chí, tốt nhất ngay cả trên giường cũng không ra tiếng...
Đây là phản kích duy nhất mà nàng có thể làm.
"Không ăn cũng không nói, ngươi cho là như vậy có thể đối phó ta sao", hắn lập tức nhìn rõ ý định của nàng.
Nàng vẫn là lạnh lùng không mở miệng.
Hắn cười khẽ, không nghĩ đến nữa, lấy khăn lau khóe miệng, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, tự mình lấy một miếng thịt gà đưa tới bên miệng nàng.
"Ăn đi, nếu không ăn, thân thể của ngươi càng thêm suy yếu." Hắn khuyên nhủ.
Nàng vuốt tóc, lạnh lùng kháng cự
"Hay là ngươi muốn ta đút cho ngươi?", hắn nheo mắt lại.
Nàng vẫn như cũ không nói một lời, không để ý tới.
"Hảo, đây là ngươi tự tìm......" khuôn mặt tuấn tú của hắn trầm xuống, đem gà bỏ vào miệng, tiếp theo một tay nắm chặt cằm của nàng, hung ác nhằm vào miệng nàng, dùng phương pháp miệng đối miệng bắt nàng ăn.
"Ngô......" Nàng giận dữ, ra sức giãy dụa nhưng gần đây khí lực của nàng hao tổn ngày càng nhiều, ngay cả đi còn không nổi nên không thể phản kháng.
Hắn hôn môi của nàng đồng thời cũng đem thức ăn đẩy vào miệng nàng, cho đến khi nàng nuốt xuống mới chịu buông ra.
"Như thế nào? thích tư vị ta tự mình đút cho ngươi ăn sao?", hắn ác liệt cười.
"Súc sinh dơ bẩn", nàng che miệng lại, tức giận đến mức hận không thể đem toàn bộ thức ăn trong miệng nhổ ra.
Hắn ngẩng mặt nhìn nàng, thanh âm lạnh lẽo cảnh cáo " đừng để cho ta lần nữa nghe được hai chữ này từ miệng ngươi"
"Hai chữ nào, dơ bẩn hay là súc sinh?", nàng trừng mắt nhìn hắn, cố ý lặp lại.
Hai mắt hắn như sắp phun lửa, trực tiếp đem nàng áp lên mặt bàn
"Xam ra phải dạy dỗ thêm cho ngươi mới được", hắn lạnh lẽo nói.
Nàng trong lòng rùng mình, còn không có hiểu ý hắn muốn làm cái gì, hắn liền đột nhiên xé mở quần áo của nàng, cúi đầu mãnh liệt hôn gáy tuyết trắng cùng xương quai xanh xinh đẹp của nàng, bàn tay to thậm chí còn sờ đùi của nàng, hướng lên trên dao động.
"Ngươi làm cái gì? Dừng tay -" Nàng mở to miệng để thở, không hề nghĩ tới hắn ở trước mặt nhóm đầu bếp lại dám làm ra chuyện này.
"Làm sao vậy? Thẹn thùng sao? Yên tâm, những người này trúng mê hồn pháp, chỉ là con rối của ta mà thôi, bọn họ chỉ biết lẳng lặng nhìn, sẽ không nói cái gì, còn về phần Tước nhi...nàng đã sớm quen, đừng để ý nàng". Hắn châm chọc cười, tháo đi áo lót của nàng, lấy đầu lưỡi liếm đôi nhũ tiêm phấn nộn.
"Không cần! Không cần như vậy!" Nàng kinh sợ vặn vẹo tứ chi, giương giọng rống to.
"Thực ầm ỹ!" Hắn nhíu nhíu mày, trực tiếp che lại miệng của nàng, đầu ngón tay cũng không buông tha, tiến thẳng vào quần lót bằng ren của nàng.
Nàng thực sự không chịu đựng nổi, cảm giác như ở dưới địa ngục, còn phải nhẫn bao lâu nữa?
Ban đêm xâm phạm cũng là tra tấn, hiện tại hắn còn muốn ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng, cầm thú chết tiệt, cho dù đem hắn đi bầm thây vạn đoạn cũng không hả được mối hận trong lòng nàng.
Nàng thề, một khi nàng thoát ly được ma chưởng của hắn, nhất định sẽ làm hắn sống không bằng chết.
Phụng Thao Thiên sao lại không cảm giác được sự phẫn nộ của nàng? Nhưng so với nàng lạnh lùng như tòa núi băng thì vẫn tốt hơn, hắn không thích nàng coi thường hắn, không thích nàng như con cá chết ở trên bàn, hờ hững. Hắn thà rằng nàng giận, phát hỏa, làm đau hắn, phản kích hắn nhưng sau đó dưới sự khiêu khích của hắn lại cuồng dã phóng thích, hàng phục dục vọng lẫn nhau.
Nữ nhân này bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại như lửa, mỗi lần chinh phục đều là một cuộc khiêu chiến hoàn toàn mới, có lẽ vì vậy mới làm cho hắn hứng thú lâu đến thế. Chưa từng có nữ nhân nào làm hắn ăn hoài không ngán, nàng quả nhiên không giống người thường.
Đầu lưỡi cuồng quyện nước miếng của nàng, hắn hôn nàng, dục hỏa dần dần đốt người nhưng vào lúc này, tổng quản Hắc Mãng vốn đi theo hắn nhiều năm lại đang đánh tiếng ho nhẹ ở bên ngoài.
Hắn mất hứng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn mãng xà tinh to lớn đã biến hình, hừ lạnh nói " ngươi thực làm mất hứng, có việc gì Hắc Mãng?"
"Thật có lỗi, đã quấy rầy ngài, nhưng máy bay đã chuẩn bị xong, ngài nên xuất phát nếu không sẽ không kịp giờ trình diễn ca kịch", Hắc Mãng cung kính nói.
"Phải không? Vậy đúng là cần phải đi", hắn liếc nhìn đồng hồ, không thể không buông Thủ Kiếm ra, tiếc hận nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của nàng cùng với nhiều dấu hôn ngân của hắn trên bộ ngực sữa.
Thủ Kiếm cắn răng, nhanh chóng nhảy xuống bàn, kéo quần áo đã bị cở ra, lấy hai tay che ngực, cả người vì tức giận mà run nhè nhẹ.
"Một ngày nào đó, ta sẽ giết ngươi." Nàng lạnh lùng nói.
Hắn nhíu mày, biết nàng hận hắn tận xương.
Cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể ở trên giường chinh phục thân thể của nàng, nhưng vẫn không chiếm được lòng của nàng. Điều này làm cho hắn không được thoải mái, dù sao chưa từng có nữ nhân nào ngoan cố chống lại hắn như thế.
Xem ra, hắn nếu muốn nàng phục tùng thì cần phải thêm sức lực mới được.
"Hừ, thế nào là một ngày, ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ai sẽ giúp ngươi?" Hắn châm biếm.
"Đừng quên, Tứ Thần quan tuy rằng thiếu đi Bình Thường cùng Bàn Nhược nhưng còn có Tòng Dung", nàng lạnh lùng thốt.
"Tòng Dung? xác thực, ta là phải cẩn thận hắn, cái tên âm hiểm kia chắc là đang có âm mưu gì đó, biết rõ ngươi bị ta bắt đi lại chỉ thị mọi người án binh bất đồng, dường như là đang đợi thời cơ..." Hắn dừng một chút, lại đăm chiêu cười lạnh " ngươi đoán xem hắn đang đợi cái gì?"
Nàng trừng mắt hắn, trong lòng cũng nghi ngờ.
Thì ra...... Tòng Dung biết nàng bị nhốt? vì sao lại chậm chạp không đến cứu viện?
"Hắn không đến cứu ngươi, cũng không cho ngươi động tay, đây không phải quá hợp với lẽ thường sao, đúng không?", hắn nheo mắt lại, mơ hồ cảm thấy có sự kỳ quái.
Tòng Dung làm mỗi một việc đều nhất định có mục đích, hắn biết rõ Thủ Kiếm rơi vào tay mình nhưng lại tỏ như không nghe thấy cũng không hỏi tới, phủ định hoàn toàn suy đoán ban đầu của Phụng Thao Thiên.
"Hắn tin tưởng ta có thể chế phục được ngươi", nàng hừ lạnh.
"Phải không? Vậy hắn là đánh giá cao ngươi hay xem nhẹ ta", hắn cười mỉa.
"Ngươi đã quên, Tòng Dung xem tinh tượng có thể đoán được tương lai, hắn đã sớm nói qua ngươi trước sau gì cũn chết trong ta, cho nên, có lẽ hiện tại ta có yếu thế nhưng ngươi tuyệt đối không thể thắng đươc ta", nàng lạnh lùng đáp trả.
"Hừ! Các ngươi thật sự là buồn cười, lại tin vào cái gọi là vận mệnh, nếu hắn thật có thể biết trước vậy sao biết ngươi sẽ rơi vào tay ta lại không ngăn cản? hắn châm chọc hỏi lại.
Nàng bị hỏi đến ngẩn người ra.
Tòng Dung...ngay từ đầu đã dự đoán được nàng sẽ rơi vào khốn cảnh sao? Biết rõ như thế hắn vẫn để một mình nàng đến đối phó Phụng Thao Thiên sao?
"Theo ta thấy hắn cũng không có yêu ngươi, nếu có làm sao biết rõ hậu quả còn đem ngươi đẩy vào hố lửa chứ"
"Đừng hở chút là nói cái gì yêu hay không yêu, Tòng Dung với ta là trong sạch", nàng chán ghét khiển trách.
"Làm trò, ngươi sớm không phải xử nữ, còn theo ta nói chuyện gì 'Trong sạch'?" Hắn tới gần nàng, bén nhọn đùa cợt.
Mặt nàng sắc khẽ biến, ngây dại.
Nàng...... Đã không phải là thân trong sạch?
Phút chốc,hình ảnh nàng cùng một nam nhân cuồng dã hoan ái lại mơ hồ hiện lên trong tâm trí...
Kia không phải mộng sao? Nàng cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải mộng, vì sao trong trí nhớ của nàng chưa từng có cùng nam nhân tiếp xúc qua?
Này rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ, do trước kia bị thương nặng mà nàng đã quên đi chuyện quan trọng gì sao?
Nam nhân trong mộng kia là ai?
Thấy nàng tinh thần hoảng hốt, hắn tức giận chế trụ cổ tay nàng, lạnh giọng hỏi "Suy nghĩ cái gì? Nhớ tình nhân của ngươi sao?"
"Ta suy nghĩ cái gì, liên quan gì đến ngươi?", nàng tức giận bỏ tay hắn ra.
"Ta không cho phép ngươi nghĩ đến Tòng Dung, ở cùng một chỗ với ta thì chỉ có thể nghĩ đến ta", hắn quát
"Ngươi vây khốn cơ thể của ta, cũng không khống chế được suy nghĩ của ta, ta muốn ai, nghĩ đến ai là tự do của ta, cho dù là Tòng Dung hay người khác cũng được..."
"Ngươi đây là cái gì ý tứ? Chẳng lẽ...... Trừ bỏ Tòng Dung, ngươi còn có nam nhân khác?" Hắn giống như bị đánh vào dây thần kinh mẫn cảm nhất, giận tím mặt.
"Buông tay, việc này ta không cần giải thích với ngươi"
"Chỉ cần là chuyện của ngươi, ta đều phải biết, nhất là chuyện tình phong lưu của ngươi cùng nam nhân khác", hắn nghĩ tới cảnh nàng cùng nam nhân khác trải qua những đêm xuân là trong lòng như muốn phát hỏa.
"Ta không xấu xa giống như ngươi, cả ngày luôn muốn cùng nữ nhân làm bừa"
"Đừng cố ý chuyển đề tài, ta đang hỏi ngươi, ngươi đã lên giường cùng với bao nhiêu nam nhân rồi? bọn họ là ai"
"Đủ, ta không muốn nói đến chuyện này", nàng phiền giận la to.
"Nhưng ta muốn, ngươi tốt nhất lập tức nói rõ ràng cho ta", trong mắt hắn tràn ngập lửa giận, không hề phát hiện ra hành động, cử chỉ của mình y hệt một trượng phu đang ghen.
Nàng đối với đề nghị của hắn phi thường không kiên nhẫn, đơn giản nói " được, ngươi muốn biết phải không, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta đã cùng vô số nam nhân lên giường, nhiều đến mức không đếm được, cũng không nhớ rõ mặt bọn họ, dù sao cũng chỉ cần bọn họ làm cho ta khoái hoạt là được..."
Sắc mặt hắn trở nên cứng đờ, cảm giác nóng bỏng, đau đớn đánh mạnh vào lòng hắn, như nước tràn lan khắp thân thể hắn. Lòng đố kị nháy mắt bùng lên như lửa cháy.
"Như vậy ngươi vừa lòng sao?" Nàng khiêu khích.
"Ngươi, nữ nhân đáng giận này", hắn nổi giận, đột nhiên nắm lấy mái tóc dài của nàng, cúi đầu điên cuồng hôn lên môi nàng.
Nàng kinh hãi, căn bản không kịp chống cự, đã bị hắn tức giận bao phủ, đôi môi bị hắn cắn cắn hút cơ hồ xướt da đổ máu.
Hắn không cần biết nàng có đau đớn hay không, chỉ muốn hung hăng trừng phạt nàng,càng không ngừng cuốn lưỡi của nàng, uống nước miếng của nàng, muốn cho nàng ở trong miệng hắn hít hở không thông mà chết mới cam lòng.
Nụ hôn trừng phạt nóng bỏng như thiêu cháy môi nàng, cũng không cho nàng dưỡng khí làm nàng trong khoảnh khắc hít thở không thông, thân thể vốn suy yếu càng thêm mệt mỏi, ý thức cũng trở nên mông lung.
"Tiên sinh, nàng đã hôn mê", Hắc Mãng không thể không nhắc nhở hắn.
Hắn nhíu mày, vội vàng buông nàng ra, ngẩng đầu trừng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn, tái nhợt của nàng.
Nếu có thể một phen bóp chết nàng thì tốt biết bao, hắn cũng sẽ không vì nàng là giận, vì nàng mà điên cuồng...
Vì sao sau khi gặp gỡ nàng, hắn không còn giống hắn trước kia?
Thở dài, hắn đau lòng ôm eo nhỏ của nàng, chuyển cho nàng chút khí, kìm lòng không đậu lại vuốt ve mái tóc mềm mượt như tơ của nàng, cũng đem một sợi tóc của nàng nhẹ nhàng bỏ đi.
Một màn này làm cho Hắc Mãng không khỏi nhíu mày. Hắn theo Phụng Thao Thiên nhiều năm, chưa từng thấy hắn tỏ ra ôn nhu, trong ấn tượng chủ tử là một nam nhân tà ác, chưa bao giờ biết cái gì gọi là thương tiếc, hắn luôn cao cao tại thượng, vênh mặt, hắt hàm sai khiến, luôn đòi lấy, đoạt lấy, nữ nhân chỉ có thể khuất phục hắn, chưa có người nào dám can đảm khiêu khích hắn mà còn tồn tại.
Nhưng Thủ Kiếm là ngoại lệ.
Thủ Kiếm càng chống đối, càng phản kháng, Phụng Thao Thiên càng hưng phấn, giống như sủng nịch người yêu kiêu căng, rõ ràng là tra tấn nhưng thật ra lại thâm tình tận xương, hơn nữa động tác nho nhỏ lúc nãy đã tiết lộ manh mối.
Phụng Thao Thiên yêu Thủ Kiếm!
Mà cái loại cảm giác này, giống như đã yêu nàng yêu mấy ngàn mấy vạn năm...
Đây không phải là chuyện tốt, tình yêu dễ làm hỏng việc, hắn cũng không hi vọng chủ nhân vì trầm mê một nữ nhân mà quên nghiệp lớn.
Huống chi, Thủ Kiếm vẫn là nữ nhân nguy hiểm.
Thủ Kiếm tỉnh lại, thấy Phụng Thao Thiên đan kề sát mình, ghét cay ghét đắng đến cực điểm liền vươn tay chụp vào mặt hắn.
Phụng Thao Thiên không kịp phản ứng, má bên phải bị xước làm chảy máu, hắn sửng sốt một giây rồi lập tức phát ra một cỗ lửa giận không tên.
Nữ nhân này cũng quá kiêu ngạo, nàng dựa vào cái gì mà lần nữa tác động lên cảm xúc của hắn? Nàng nghĩ nàng là ai?
Nhận hắn sủng hạnh, không chủ động lấy lòng hắn cũng liền thôi, còn luôn làm hắn tức giận, luôn bày ra một bộ mặt thối cho hắn xem còn cố tình làm hắn như ngốc tử mê luyến thân thể nàng, vô luận như thế nào đều thấy không đủ.
Chết tiệt!
Vấn đề không phải do đầu óc của hắn mà là tâm của hắn. Hoặc là thân mình của nàng chính là nguyên nhân.
Hắn giận dữ hất tay Thủ Kiếm, kéo nàng lại gần, hừ lạnh nói " nhất định là ta đối với ngươi tốt quá cho nên ngươi mới không biết tốt xấu, không hiểu phải cúi đầu"
"Muốn ta cúi đầu...... Không bằng trước giết ta......" Thủ Kiếm cho dù khí hư vô lực, vẫn không giảm chút ngạo khí.
"Chậc, ta như thế nào có thể giết ngươi ? Ngươi chết thì không nhìn thấy cảnh do một tay ta đạo diễn"
"Ngươi thì có trò gì hay", nàng rùng mình
Hắn không trả lời nàng, bay thẳng đến Hắc Mãng hỏi: "Hắc Mãng, Ngọc hoàng gần đây như thế nào?"
"Báo cáo tiên sinh, Mật phi từ sau khi bị người mê hồn đã bắt đầu đối kháng cùng hoàng hậu, hậu cung Thừa Thiên cung hục hặc với nhau ngày càng nghiêm trọng. Ngọc Hoàng ứng phó mệt mỏi, lo âu ngày càng tăng, mấy ngày trước thân thể còn bất an, phải triệu nhóm ngự y trị liệu", Hắc Mãng nói.
"Phải không?" Phụng Thao Thiên nghe được mừng rỡ, cố ý nhìn Thủ Kiếm.
Thủ Kiếm tư lự biến sắc, như thế nào cũng không nghĩ tới Phụng Thao Thiên không ngờ bắt đầu hành động, nhưng lại lợi dụng phi tử đấu tranh đến nhiễu loạn Ngọc hoàng.
"Huynh trưởng của ta ngay chuyện của nữ nhân còn không quản được, nói gì đến quản lý triều chính? Xem ra ta phải thay thế hắn mới được", Phụng Thao Thiên châm biếm.
"Ngươi là đồ tiểu nhân âm hiểm, luôn lén lút hành sự, không dám cùng Ngọc Hoàng quang minh chính đại đối kháng"
"Quang minh chính đại? Ai nói ta không dám? Là hắn không dám đối mặt ta đi? Theo trước kia hắn chỉ biết lực lượng của ta so với hắn mạnh hơn cho nên hắn luôn tránh sau Tứ Thần quan, nhờ các ngươi để đối phó ta. Nhưng chuyện này sẽ không tái diễn, bởi vì đến thời điểm quyết chiến, ta sẽ cùng hắn tính toán nợ nần", hắn lạnh lùng thốt.
"Thời khắc quyết chiến", nàng rùng mình.
"Đúng vậy, thù hận giữa hai huynh đệ ta cũng phải đến lúc chấm dứt"
"Pháp lực của ngươi đã bị trí nhớ che lại, ngươi cho là mình có phần thắng sao?, nàng châm chọc.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên tà khí nở nụ cười.
"Pháp lực của ta có thể sánh với ngươi còn lớn hơn, Võ Khúc đại nhân, huống hồ trừ bỏ dùng pháp lực đối khác, ngươi cho rằng ta không còn biện pháp nào khác sao?"
"Cái gì?" Nàng bị nụ cười của hắn làm cho rung lên.
"Không cần bao lâu, ngươi sẽ tận mắt chứng kiến trò hay, bất quá hiện tại chúng ta hãy đi nghe ca kịch đi", hắn quyết định làm một chuyện gì đó có thể làm cho hắn vui vẻ một chút.
"Ca kịch? Đó là cái gì?" Nàng ninh mi khó hiểu.
"Xiếc khỉ của phàm nhân", hắn cười miệt thị, nhìn chằm chằm âu phục của nàng, lại nói " nhưng trước hết ngươi hãu chỉnh đốn lại trang phục của mình đi"
Nói xong, hắn hướng trên người nàng vung lên, một cỗ lực đạo nháy mắt bao phủ toàn thân nàng, làm cho quần áo trên người nàng vốn bị xé rách lại phục hồi nguyên trạng trong nháy mắt.
Nàng hoảng sợ trố mắt, này....Đây không phải là năng lực mà một chỉ điêu có thể có được.
"Đi thôi, ta mang ngươi đi thể nghiệm một chút cuộc sống của thường nhân, ta cam đoan ngươi sẽ bội phục những sáng tạo của bọn họ để tăng thêm lạc thú trong cuộc sống", hắn nắm cổ tay nàng, lôi nàng đi ra ngoài.
Ánh sáng chói chang ngoài phòng làm nàng nheo hai mắt lại, vốn luôn có mặt nạ bao phủ nên nàng không thích ứng được với độ sáng như vậy, cảm giác như không nhìn thấy rõ, thực không tự nhiên.
Nhưng Phụng Thao Thiên lại thích nhìn bộ dáng của nàng ở dưới ánh mặt trời, ngũ quan thanh tú càng thêm rõ ràng, xuất sắc, da thịt trắng nõn như bạch ngọc, mái tóc đen sổ dài trên bộ đồ màu bạc càng tăng thêm vẻ diễm lệ.
Nữ nhân này dù là hiện tại hay về sau, chỉ có thể thuộc về hắn, hắn vĩnh viễn sẽ không để cho nàng chạy thoát.
Vĩnh viễn cũng không.
Gắt gao nắm lấy tay nàng, hắn còn chưa phát hiện hắn đối với Thủ Kiếm ngày càng khát vọng độc chiếm mà phàm nhân chốn nhân gian gọi là tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.