Chương 5
Bồng Vũ
26/06/2013
Thủ Kiếm quả thực không thể lý giải, Phụng Thao Thiên mang theo nàng đáp máy bay tư nhân của hắn hơn mười mấy tiếng đến Ý cũng chỉ để nghe cái
mà hắn nói là xiếc khỉ phàm nhân thôi sao?
Trên vũ đài giọng ca du dương trầm bổng, cảnh trí hoa lệ...dù nàng không hiểu bọn họ đang diễn cái gì nhưng cũng không thể tán thưởng kiểu giải trí của phàm nhân.
Đương nhiên, còn có bọn họ cố gắng truy đuổi hư vinh.
Hư vinh, là chỉ bọn họ cố ý học đòi văn vẻ để biểu hiện địa vị, điểm này thì tiên giới với phàm nhân là giống nhau, chỉ khác là ở tiên giới các thần tiên lấy pháp lực để phân chia cấp bậc mà phàm nhân dùng tiền tài để phân chia thứ tự cao thấp.
Ở thế gian, người có tiền chính là bá chủ.
Phụng Thao Thiên chính là ví dụ tốt nhất.
Chỉ điêu này ở Nhân Gian Giới hoành hành, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dùng tài phú khổng lồ của hắn để khuất phục mọi người. Bởi vậy không ai dám chậm trễ sơ suất, mỗi người đều kính cẩn cung cấp cho hắn những dịch vụ hoàn mỹ nhất, cao cấp nhất lại phục vụ tối đa.
Mà hắn, tựa hồ như cố ý phô bày tài phú và năng lực của hắn với nàng, nghe xong ca kịch, hắn lại đưa nàng đáp máy bay đến một nhà hàng danh tiếng thế giới nằm bên hồ để dùng bữa, sau đó nghỉ đêm trong một lâu đài xa hoa.
Hôm sau, khi nàng còn đang mệt mỏi, hắn lại lôi nàng đến các cửa hàng lớn, mua cho nàng một đống lớn các trang phục đắt tiền cùng kim cương, quà tặng...
Ngày thứ ba, bọn họ lại đáp máy bay tư nhân của hắn đi Hong Kong, sau đó thì sang Ma Cao đánh bài.
Nàng bị bắt mặc bộ lễ phục màu đen, đeo sợ dây chuyền kim cương do hắn tặng, trang phục cho rằng sẽ giúp hắn may mắn ở sòng bạc.
Trong sòng bạc rất huyên náo, ồn ào, đông đảo người lui tới nhưng Phụng Thao Thiên lại bất đồng với những người khác, dáng người cân đối, thần thái quý phái cho dù bị rủa hình vẫn không làm mất đi khí thế vương giả của hắn. Đưa mắt nhìn quanh, hắn vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người, tuy rằng không muốn nhưng nàng không thể không thừa nhận hắn thật có sức hấp dẫn đối với người khác.
Ngồi trong gian khách quý một lúc, hắn bắt đầu thấy buồn chán liền kéo tay nàng đến một bàn quay roulet
"Ngươi cũng chơi thử đi, xem ngươi muốn chọn số nào?"
"Ta không cần." Nàng đối với những trò chơi nhàm chán của phàm nhân luôn cảm thấy không hứng thú.
"Chơi một chút đi, rất vui, rất ý tứ"
"Có ý tứ gì? Đây chẳng qua là một trò lãng phí thời gian lại không có phần thắng của phàm nhân mà thôi", nàng không khách khí đem cần quay bỏ xuống, vừa vặn lại đúng ở vị trí chín giờ.
"Ai nói?" Hắn cười có chút kỳ lạ, tăng thêm mấy chục lần tiền đặt cược cho vị trí chín giờ
Nàng trong lòng cũng cười lạnh, chỉ có phàm nhân mới có thể lừa dối bản thân, tin rằng có thể dùng cờ bạc để kiếm tiền. Bọn họ vĩnh viễn không hiểu, một người giàu hay nghèo từ khi sinh ra đã bị định sẵn rồi.
Hơn nữa còn là do thần tiên trên tiên giới quyết định.
"Đối với bọn họ mà nói là không có cơ hội thắng, nhưng với ta thì...", hắn nói xong ôm lấy thắt lưng nàng, đầu ngón tay trước mặt nàng bắn ra một nguồn lực làm cho cái đĩa đang xoay tròn liền đứng lại ngay vị trí chín giờ.
"Oa!" Một bên mọi người đều ngưỡng mộ nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Phụng Thao Thiên, người này lại lấy pháp lực để khống chế sự thắng thua, thật đáng xấu hổ.
Hiển nhiên tài phú của hắn cũng dùng thủ đoạn lừa gạt mà có được, thật sự là đồ xấu xa, làm sao mà nàng có thể bình tĩnh cho được.
Phụng Thao Thiên nhìn nàng nở một nụ cười xảo trá.
Mười lần tiếp theo hắn đều thắng cả mười, tiền thắng cược đã như một tòa núi nhỏ trước mặt, làm cho nhà cái sợ tới mức mày mặt xanh lét, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nàng không thèm xem, nữa, nghiêm mặt tránh đi cái ôm của hắn, bỏ đi.
Phụng Thao Thiên lệnh cho Hắc Mãng giải quyết mọi việc rồi đuổi theo nàng, cười hỏi " thế nào, không vui sao?
"Xem ra ngươi ở Nhân Gian Giới quá thoải mái, đắc ý", nàng nhìn vẻ mặt hăng hái của hắn, nhịn không được hừ lạnh.
"Chính xác, mấy ngàn năm qua ta lẫn trong đám phàm nhân, đã sớm hiểu đuộc tập tính tò mò của họ, trên cơ bản bọn họ so với dã thú còn kém hơn, trong cuộc sống của bọn họ toàn bộ đều bị chi phối bởi một chữ tham: tham sống, tham tài, tham quyền, tham ô...Đối phó bọ họ rất đơn giản, bất quá chỉ cần tham hơn bọn họ là được rồi", nét khinh thường gợi lên trên khóe miệng của hắn.
"Ngươi đã ở đây chơi rất vui rồi, cần gì phải quay lại thiên đình?", nàng cố ý hỏi.
"Thực ra ta cũng không muốn quay về", hắn đứng lại, nhìn nàng, mang theo một chút tự giễu lại nói " ta từng nói với Cao Duệ và Lý Tùy Tâm, làm thú có gì không tốt? sinh mệnh lâu dài, bất tử tiêu diêu tự tại, không lo không nghĩ, cần gì phải thành người?Lúc ấy ta còn cười nhạo bọn họ......"
"Đúng vậy? An phận làm chỉ điêu, đối với ngươi mà nói mới là lựa chọn sáng suốt nhất." Nàng lạnh nhạt nói.
"Nhưng sau khi ta biết được thân phận của mình, thấy không cam tâm ở lại Nhân Gian Giới làm một chỉ điêu nữa", hắn cúi đầu nhìn tay mình rồi đột nhiên cười " nếu tay ngươi có thể nắm giữ nhiều hơn, lớn hơn thì ngươi cam tâm chỉ cầm một hòn đá nhỏ sao?"
"Ngươi đây là tham......"
"Sai, đây là tích cực, là tự tin, là tự mình hiểu lấy, chỉ cần của ta, ta sẽ không buông tha, chỉ cần nghĩ ta có thể có được, ta liền cố hết sức để không vuột khỏi tay", hắn khí phách đem năm ngón tay nắm lại thành quyền.
Thủ Kiếm bị khí phách của hắn chấn kinh, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc nói không nên lời kích động trong cơ thể nàng.
Lệ vương cường hãn cùng cuồng ngạo, kỳ thật cũng là mị lực lớn nhất của hắn, nhiều cô nương vì điểm này mà thưởng thức hắn, quỳ dưới chân hắn, say mê hắn.
Mà hắn cũng chưa bao giờ cự tuyệt sắc đẹp, thậm chí còn coi trọng con mồi mà hắn săn được, ngay cả phi tử của Ngọc Hoàng cũng dám đùa bỡn. Phi tử kia vốn là thân muội của thủ hạ Triệu Đồng, vì thế nàng cũng là thay Triệu Đồng tìm Lệ vương để lấy lại công đạo.
Nhớ lại chuyện cũ, trong tâm trí nàng cũng hiện lên một mảng ký ức mà nàng không cách gì nhớ rõ, không biết nàng cùng Lệ vương đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ không ra,làm nàng toàn thân cũng không thoải mái.
"Ngươi suy nghĩ cái gì? Sắc mặt khó coi như vậy." Phụng Thao Thiên thấy nàng sợ run, cúi đầu tiến đến nàng trước mặt hỏi.
Nàng đột nhiên cả kinh, lui về phía sau."Không có gì."
"Suy nghĩ chuyện của ta?" Hắn không có xem nhẹn sắc mặt thay đổi của nàng.
"Không có." Nàng phủ nhận.
"Ngươi cùng ta, trước kia tựa hồ như có quan hệ với nhau?", hắn phỏng đoán
"Không có." Nàng vẫn là phủ nhận.
"Thật không có hay là ngươi cũng đã quên?", hắn tới gần nàng.
Mặt nàng đổi sắc, có chút chột da.
Đã quên? xác thực, nàng là đã quên một việc, nhưng trong chớp mắt nàng bỗng nhiên có điểm sợ hãi như đã biết là chuyện gì
"Ta và ngươi tuyệt đối không thể có liên quan gì với nhau", nàng bỏ lại những lời này rồi xoay người bỏ đi, nhưng tâm tình có chút hoảng hốt nên bước đi cũng không vững, giày cao gót uốn éo làm nàng ngã sấp xuống.
"A!" Nàng hô nhỏ một tiếng.
Hắn cũng không có đỡ nàng, ngược lại hai tay còn ung dung đút vào túi quần, ngạo nghễ nhìn nàng " đi đường phải cẩn thận, Võ Khúc đại nhân"
Nàng xoa xoay mắt cá chân, ngẩng đầu giận trừng hắn liếc mắt một cái, cố gắng đứng lên nhưng mắt cá chân đau đến không đứng nổi, lại ngã xuống.
"Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Một nam tử xa lạ tiến tới, hảo tâm giúp nàng nhưng tay hắn còn chưa đụng tới nàng đã bị Phụng Thao Thiên chế trụ.
"Cút ngay, đừng chạm vào nàng." Hắn lấy ngữ khí lạnh đến mức làm người ta phát run cùng ánh mắt giết người cảnh cáo. Nam tử kia hoảng sợ tránh xa.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Nàng nhíu mi hỏi.
"Không có gì, chỉ không thích ruồi bọ bu chung quanh ngươi thôi", hắn lạnh lùng nói xong, một tay ôm nàng đứng lên
"Hừ, trong mắt ta ngươi chính là ruồi bọ đáng ghét, bỏ ta xuống", nàng vừa mắng, vừa ra sức giãy dụa.
Lời của nàng làm hắn nổi giận, người bên ngoài nhìn vào càng làm hắc tức hơn, hắn chẳng những không buông ra mà còn ôm nàng chặt hơn, lại ở bên tai nàng uy hiếp " ngươi tốt nhất ngoan một chút, bằng không, ta sẽ ngay tại đây cởi bỏ quần áo của ngươi, cùng ngươi diễn một màm đông cung đồ sống"
Nàng rùng mình, giương mắt trừng mắt hắn, tuyệt không hoài nghi những lời hắn nói chỉ là nói suông, người này nói được là làm được.
Thấy nàng an phận, hắn mới vừa lòng ôm nàng đi ra khỏi sòng bạc, bước lên xe hơi đã sớm chờ trước cửa.
Vừa lên xe, Hắc Mãng đã báo cáo tình hình giải quyết ở sòng bạc, Phụng Thao Thiên nắm chân Thủ Kiếm, nâng lên đặt trên chân hắn.
Nàng vội vàng kéo làn váy, giật mình hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Hắn không đáp, chỉ cường ngạnh tháo giày cao gót dưới chân nàng, nhìn chằm chằm mắt cá chân bị sưng.
"Buông...... Ngô!" chân bị nhìn chằm chằm trước mặt người khác như vậy thật đáng xấu hổ, nàng lui về nhưng không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến mức kêu lên.
"Đừng lộn xộn." Hắn nắm chặt của nàng mắt cá chân, vì nàng sử dụng pháp lực.
Nàng không thể không yên tĩnh, nhíu mi nhìn động tác của hắn, đồng thời một cảm giác lạnh lẽo rót vào mắt cá chân, rất nhanh chỗ sưng đã biến mất, lập tức phục hồi như cũ.
Nàng lại lần nữa kinh ngạc vì pháp lực sâu không lường được của hắn, ngoài ra còn có một cảm giác khó hiểu khác len vào lòng nàng, hình ảnh hắn chữa thương cho nàng rất quen thuộc, quen đến mức làm nàng bất an, làm nàng toàn thân đau đớn.
Nàng không thể không bắt đầu khả nghi, trước kia, chẳng lẽ nàng cùng Lệ vương thật sự từng có quan hệ với nhau?
"Tốt lắm, hẳn là không có việc gì." Hắn vỗ về bàn chân trắng nõn của nàng, đầu ngón tay chậm rãi vuốt vé, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo.
Không nghĩ tới chân của nữ nhân cũng có thể câu hồn như thế...
"Nếu đã tốt thì buông ta ra", nàng cố nén cảm giác rung động kỳ lạ, vội vãi rút chân lại.
"Ngươi không nói cảm ơn ta sao?", hắn đè chân nàng lại, giương mắt nhìn, có vẻ không đượ cao hứng.
"Ta cũng không cầu ngươi giúp ta trị liệu." Nàng hừ lạnh, một chút cũng không cảm kích.
"Nga? Đó là ta nhiều chuyện?" mặt hắn trầm xuống.
"Hừ, ngươi không mang ta đi theo, ta sẽ không bị thương, đây đều là ngươi sao", nàng lùi chân về.
Mang nàng đi ra du ngoạn, nàng lại vẫn ghét bỏ? Đáng giận......
Hắn nổi giận, thân thủ nắm cằm của nàng, ép nàng phải đối mặt hắn.
"Ngươi không thể nói câu gì dễ nghe sao? Nếu nữ nhân khác dám vô lễ với ta như vậy, ta đã sớm đem nàng giẫm nát, há có thể dung túng nàng kiêu ngạo, làm càn như vậy", hắn tức giận nói.
"Vậy ngươi vì sao mặc kệ thúy cũng đem ta tê toái?" Nàng lãnh ngạo trừng mắt hắn.
Hắn nhướng mày, lửa giận nổi lên.
Đúng vậy! sự quật cường của nàng, tính kiêu ngạo của nàng, sự lạnh lùng của nàng...đều làm cho hắn hận đến mức muốn giết chết nàng nhưng hắn lại không hạ thủ được, vì sao?
Vì sao.....lại chấp nhất như vậy, không thể không có được lòng của nàng?
"Giữ lại ngươi đương nhiên là vì lợi dụng ngươi để khống chế đám thiên binh thần tướng kia, còn biến ngươi trở thành nô lệ tình dục của ta, là nơi để ta tiết dục, coi như là trả thù của ta đối với ngươi, đối với Tòng Dung", hắn cố ý vũ nhục nàng.
"Ngươi...Ngươi chỉ là cầm thú", nàng tức giận
"Ta nói rồi, ta không cho phép ngươi nói hai tiếng kia", gương mặt tuấn tú của hắn như kết băng, đồng thời trong mắt lóe lên lửa giận.
"A, thật có lỗi, là ta nói sai rồi, ngươi đương nhiên không phải cầm thú bởi vì ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng", nàng giễu cợt, tựa hồ như chỉ có công kích hắn mới có thể giảm bớt sự đau đớn không nói nên lời trong lòng.
Phụng Thao Thiên ba ngày qua thật vất vả mới hòa hoãn được tâm tình lại bị những lời này của nàng phá tan, hắn rốt cuộc hiểu được, Thủ Kiếm là một tảng đá không tình cảm, muốn nàng ngoan ngoãn thuần phục chỉ có một phương pháp...
"Ngươi đã nói như vậy, ta đối với ngươi cũng không cần khách khí...", khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười ác ma, ấn hạ cái nút, làm cho một tấm màn xuất hiện chia thành một không gian riêng với phía trước.
"Ngươi...... Ngươi lại muốn làm gì...... A?" Nàng cảnh giác trốn vào trong góc nhưng vừa mới nhúc nhích, hai tay đã bị một lực đạo kéo lấy, giãy cách nào cũng không thoát.
"Ngươi nói đi?Ngươi chọc giận một dã thú, ngươi nghĩ hắn sẽ muốn làm gì với ngươi?", khóe miệng hắn gợi lên nụ cười tà ác, tiến sát nàng, lấy đầu ngón tay vuốt ve hai má nàng.
Nàng trừng lớn hai mắt, có cảm giác rùng mình
"Trong mắt dã thú, ngươi là đồ ăn của hắn, là mỹ vị, là tú sắc khả cơm...hắn thật sự là phân vân, chắc là nên bắt đầu ăn từ chỗ này", hắn nói xong liên kéo cao đôi chân mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Nàng cả giận nói.
"Bẩn thỉu? thì ra ngươi không thích tay của ta, hay là dùng miệng thì tốt hơn..." trong mắt hắn lóe một tia lửa giận, ác ý cười, nâng chân của nàng lên, cúi đầu liếm, hơn nữa cũng đem váy của nàng kéo lên đến thắt lưng, hôn dọc từ mắt ca nhân lên đến đùi.
"Dừng lại! Đây là ở trên xe! Ngươi không thể......" Nàng xấu hổ và giận dữ giãy dụa vặn vẹo.
"Dã thú làm gì biết phân trường hợp, luôn thích thì làm liền, không phải sao?", hắn ngắm nàng một cái, tiếp theo kéo quần lót của nàng xuống.
Nàng cắn môi dưới, nhắm hai mắt, toàn thân vì tức giận mà run rẩy.
Nơi tư mất nhất liền bày ra trước mắt hắn, nàng hận không thể chết đi, hắn muốn nhục nhã nàng nên mới có thể dùng cách hạ lưu như vậy để đối xử với nàng.
Trên vũ đài giọng ca du dương trầm bổng, cảnh trí hoa lệ...dù nàng không hiểu bọn họ đang diễn cái gì nhưng cũng không thể tán thưởng kiểu giải trí của phàm nhân.
Đương nhiên, còn có bọn họ cố gắng truy đuổi hư vinh.
Hư vinh, là chỉ bọn họ cố ý học đòi văn vẻ để biểu hiện địa vị, điểm này thì tiên giới với phàm nhân là giống nhau, chỉ khác là ở tiên giới các thần tiên lấy pháp lực để phân chia cấp bậc mà phàm nhân dùng tiền tài để phân chia thứ tự cao thấp.
Ở thế gian, người có tiền chính là bá chủ.
Phụng Thao Thiên chính là ví dụ tốt nhất.
Chỉ điêu này ở Nhân Gian Giới hoành hành, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dùng tài phú khổng lồ của hắn để khuất phục mọi người. Bởi vậy không ai dám chậm trễ sơ suất, mỗi người đều kính cẩn cung cấp cho hắn những dịch vụ hoàn mỹ nhất, cao cấp nhất lại phục vụ tối đa.
Mà hắn, tựa hồ như cố ý phô bày tài phú và năng lực của hắn với nàng, nghe xong ca kịch, hắn lại đưa nàng đáp máy bay đến một nhà hàng danh tiếng thế giới nằm bên hồ để dùng bữa, sau đó nghỉ đêm trong một lâu đài xa hoa.
Hôm sau, khi nàng còn đang mệt mỏi, hắn lại lôi nàng đến các cửa hàng lớn, mua cho nàng một đống lớn các trang phục đắt tiền cùng kim cương, quà tặng...
Ngày thứ ba, bọn họ lại đáp máy bay tư nhân của hắn đi Hong Kong, sau đó thì sang Ma Cao đánh bài.
Nàng bị bắt mặc bộ lễ phục màu đen, đeo sợ dây chuyền kim cương do hắn tặng, trang phục cho rằng sẽ giúp hắn may mắn ở sòng bạc.
Trong sòng bạc rất huyên náo, ồn ào, đông đảo người lui tới nhưng Phụng Thao Thiên lại bất đồng với những người khác, dáng người cân đối, thần thái quý phái cho dù bị rủa hình vẫn không làm mất đi khí thế vương giả của hắn. Đưa mắt nhìn quanh, hắn vẫn là tiêu điểm chú ý của mọi người, tuy rằng không muốn nhưng nàng không thể không thừa nhận hắn thật có sức hấp dẫn đối với người khác.
Ngồi trong gian khách quý một lúc, hắn bắt đầu thấy buồn chán liền kéo tay nàng đến một bàn quay roulet
"Ngươi cũng chơi thử đi, xem ngươi muốn chọn số nào?"
"Ta không cần." Nàng đối với những trò chơi nhàm chán của phàm nhân luôn cảm thấy không hứng thú.
"Chơi một chút đi, rất vui, rất ý tứ"
"Có ý tứ gì? Đây chẳng qua là một trò lãng phí thời gian lại không có phần thắng của phàm nhân mà thôi", nàng không khách khí đem cần quay bỏ xuống, vừa vặn lại đúng ở vị trí chín giờ.
"Ai nói?" Hắn cười có chút kỳ lạ, tăng thêm mấy chục lần tiền đặt cược cho vị trí chín giờ
Nàng trong lòng cũng cười lạnh, chỉ có phàm nhân mới có thể lừa dối bản thân, tin rằng có thể dùng cờ bạc để kiếm tiền. Bọn họ vĩnh viễn không hiểu, một người giàu hay nghèo từ khi sinh ra đã bị định sẵn rồi.
Hơn nữa còn là do thần tiên trên tiên giới quyết định.
"Đối với bọn họ mà nói là không có cơ hội thắng, nhưng với ta thì...", hắn nói xong ôm lấy thắt lưng nàng, đầu ngón tay trước mặt nàng bắn ra một nguồn lực làm cho cái đĩa đang xoay tròn liền đứng lại ngay vị trí chín giờ.
"Oa!" Một bên mọi người đều ngưỡng mộ nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ này.
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Phụng Thao Thiên, người này lại lấy pháp lực để khống chế sự thắng thua, thật đáng xấu hổ.
Hiển nhiên tài phú của hắn cũng dùng thủ đoạn lừa gạt mà có được, thật sự là đồ xấu xa, làm sao mà nàng có thể bình tĩnh cho được.
Phụng Thao Thiên nhìn nàng nở một nụ cười xảo trá.
Mười lần tiếp theo hắn đều thắng cả mười, tiền thắng cược đã như một tòa núi nhỏ trước mặt, làm cho nhà cái sợ tới mức mày mặt xanh lét, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nàng không thèm xem, nữa, nghiêm mặt tránh đi cái ôm của hắn, bỏ đi.
Phụng Thao Thiên lệnh cho Hắc Mãng giải quyết mọi việc rồi đuổi theo nàng, cười hỏi " thế nào, không vui sao?
"Xem ra ngươi ở Nhân Gian Giới quá thoải mái, đắc ý", nàng nhìn vẻ mặt hăng hái của hắn, nhịn không được hừ lạnh.
"Chính xác, mấy ngàn năm qua ta lẫn trong đám phàm nhân, đã sớm hiểu đuộc tập tính tò mò của họ, trên cơ bản bọn họ so với dã thú còn kém hơn, trong cuộc sống của bọn họ toàn bộ đều bị chi phối bởi một chữ tham: tham sống, tham tài, tham quyền, tham ô...Đối phó bọ họ rất đơn giản, bất quá chỉ cần tham hơn bọn họ là được rồi", nét khinh thường gợi lên trên khóe miệng của hắn.
"Ngươi đã ở đây chơi rất vui rồi, cần gì phải quay lại thiên đình?", nàng cố ý hỏi.
"Thực ra ta cũng không muốn quay về", hắn đứng lại, nhìn nàng, mang theo một chút tự giễu lại nói " ta từng nói với Cao Duệ và Lý Tùy Tâm, làm thú có gì không tốt? sinh mệnh lâu dài, bất tử tiêu diêu tự tại, không lo không nghĩ, cần gì phải thành người?Lúc ấy ta còn cười nhạo bọn họ......"
"Đúng vậy? An phận làm chỉ điêu, đối với ngươi mà nói mới là lựa chọn sáng suốt nhất." Nàng lạnh nhạt nói.
"Nhưng sau khi ta biết được thân phận của mình, thấy không cam tâm ở lại Nhân Gian Giới làm một chỉ điêu nữa", hắn cúi đầu nhìn tay mình rồi đột nhiên cười " nếu tay ngươi có thể nắm giữ nhiều hơn, lớn hơn thì ngươi cam tâm chỉ cầm một hòn đá nhỏ sao?"
"Ngươi đây là tham......"
"Sai, đây là tích cực, là tự tin, là tự mình hiểu lấy, chỉ cần của ta, ta sẽ không buông tha, chỉ cần nghĩ ta có thể có được, ta liền cố hết sức để không vuột khỏi tay", hắn khí phách đem năm ngón tay nắm lại thành quyền.
Thủ Kiếm bị khí phách của hắn chấn kinh, thậm chí còn có cảm giác quen thuộc nói không nên lời kích động trong cơ thể nàng.
Lệ vương cường hãn cùng cuồng ngạo, kỳ thật cũng là mị lực lớn nhất của hắn, nhiều cô nương vì điểm này mà thưởng thức hắn, quỳ dưới chân hắn, say mê hắn.
Mà hắn cũng chưa bao giờ cự tuyệt sắc đẹp, thậm chí còn coi trọng con mồi mà hắn săn được, ngay cả phi tử của Ngọc Hoàng cũng dám đùa bỡn. Phi tử kia vốn là thân muội của thủ hạ Triệu Đồng, vì thế nàng cũng là thay Triệu Đồng tìm Lệ vương để lấy lại công đạo.
Nhớ lại chuyện cũ, trong tâm trí nàng cũng hiện lên một mảng ký ức mà nàng không cách gì nhớ rõ, không biết nàng cùng Lệ vương đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ không ra,làm nàng toàn thân cũng không thoải mái.
"Ngươi suy nghĩ cái gì? Sắc mặt khó coi như vậy." Phụng Thao Thiên thấy nàng sợ run, cúi đầu tiến đến nàng trước mặt hỏi.
Nàng đột nhiên cả kinh, lui về phía sau."Không có gì."
"Suy nghĩ chuyện của ta?" Hắn không có xem nhẹn sắc mặt thay đổi của nàng.
"Không có." Nàng phủ nhận.
"Ngươi cùng ta, trước kia tựa hồ như có quan hệ với nhau?", hắn phỏng đoán
"Không có." Nàng vẫn là phủ nhận.
"Thật không có hay là ngươi cũng đã quên?", hắn tới gần nàng.
Mặt nàng đổi sắc, có chút chột da.
Đã quên? xác thực, nàng là đã quên một việc, nhưng trong chớp mắt nàng bỗng nhiên có điểm sợ hãi như đã biết là chuyện gì
"Ta và ngươi tuyệt đối không thể có liên quan gì với nhau", nàng bỏ lại những lời này rồi xoay người bỏ đi, nhưng tâm tình có chút hoảng hốt nên bước đi cũng không vững, giày cao gót uốn éo làm nàng ngã sấp xuống.
"A!" Nàng hô nhỏ một tiếng.
Hắn cũng không có đỡ nàng, ngược lại hai tay còn ung dung đút vào túi quần, ngạo nghễ nhìn nàng " đi đường phải cẩn thận, Võ Khúc đại nhân"
Nàng xoa xoay mắt cá chân, ngẩng đầu giận trừng hắn liếc mắt một cái, cố gắng đứng lên nhưng mắt cá chân đau đến không đứng nổi, lại ngã xuống.
"Tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Một nam tử xa lạ tiến tới, hảo tâm giúp nàng nhưng tay hắn còn chưa đụng tới nàng đã bị Phụng Thao Thiên chế trụ.
"Cút ngay, đừng chạm vào nàng." Hắn lấy ngữ khí lạnh đến mức làm người ta phát run cùng ánh mắt giết người cảnh cáo. Nam tử kia hoảng sợ tránh xa.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Nàng nhíu mi hỏi.
"Không có gì, chỉ không thích ruồi bọ bu chung quanh ngươi thôi", hắn lạnh lùng nói xong, một tay ôm nàng đứng lên
"Hừ, trong mắt ta ngươi chính là ruồi bọ đáng ghét, bỏ ta xuống", nàng vừa mắng, vừa ra sức giãy dụa.
Lời của nàng làm hắn nổi giận, người bên ngoài nhìn vào càng làm hắc tức hơn, hắn chẳng những không buông ra mà còn ôm nàng chặt hơn, lại ở bên tai nàng uy hiếp " ngươi tốt nhất ngoan một chút, bằng không, ta sẽ ngay tại đây cởi bỏ quần áo của ngươi, cùng ngươi diễn một màm đông cung đồ sống"
Nàng rùng mình, giương mắt trừng mắt hắn, tuyệt không hoài nghi những lời hắn nói chỉ là nói suông, người này nói được là làm được.
Thấy nàng an phận, hắn mới vừa lòng ôm nàng đi ra khỏi sòng bạc, bước lên xe hơi đã sớm chờ trước cửa.
Vừa lên xe, Hắc Mãng đã báo cáo tình hình giải quyết ở sòng bạc, Phụng Thao Thiên nắm chân Thủ Kiếm, nâng lên đặt trên chân hắn.
Nàng vội vàng kéo làn váy, giật mình hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Hắn không đáp, chỉ cường ngạnh tháo giày cao gót dưới chân nàng, nhìn chằm chằm mắt cá chân bị sưng.
"Buông...... Ngô!" chân bị nhìn chằm chằm trước mặt người khác như vậy thật đáng xấu hổ, nàng lui về nhưng không cẩn thận đụng phải vết thương, đau đến mức kêu lên.
"Đừng lộn xộn." Hắn nắm chặt của nàng mắt cá chân, vì nàng sử dụng pháp lực.
Nàng không thể không yên tĩnh, nhíu mi nhìn động tác của hắn, đồng thời một cảm giác lạnh lẽo rót vào mắt cá chân, rất nhanh chỗ sưng đã biến mất, lập tức phục hồi như cũ.
Nàng lại lần nữa kinh ngạc vì pháp lực sâu không lường được của hắn, ngoài ra còn có một cảm giác khó hiểu khác len vào lòng nàng, hình ảnh hắn chữa thương cho nàng rất quen thuộc, quen đến mức làm nàng bất an, làm nàng toàn thân đau đớn.
Nàng không thể không bắt đầu khả nghi, trước kia, chẳng lẽ nàng cùng Lệ vương thật sự từng có quan hệ với nhau?
"Tốt lắm, hẳn là không có việc gì." Hắn vỗ về bàn chân trắng nõn của nàng, đầu ngón tay chậm rãi vuốt vé, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo.
Không nghĩ tới chân của nữ nhân cũng có thể câu hồn như thế...
"Nếu đã tốt thì buông ta ra", nàng cố nén cảm giác rung động kỳ lạ, vội vãi rút chân lại.
"Ngươi không nói cảm ơn ta sao?", hắn đè chân nàng lại, giương mắt nhìn, có vẻ không đượ cao hứng.
"Ta cũng không cầu ngươi giúp ta trị liệu." Nàng hừ lạnh, một chút cũng không cảm kích.
"Nga? Đó là ta nhiều chuyện?" mặt hắn trầm xuống.
"Hừ, ngươi không mang ta đi theo, ta sẽ không bị thương, đây đều là ngươi sao", nàng lùi chân về.
Mang nàng đi ra du ngoạn, nàng lại vẫn ghét bỏ? Đáng giận......
Hắn nổi giận, thân thủ nắm cằm của nàng, ép nàng phải đối mặt hắn.
"Ngươi không thể nói câu gì dễ nghe sao? Nếu nữ nhân khác dám vô lễ với ta như vậy, ta đã sớm đem nàng giẫm nát, há có thể dung túng nàng kiêu ngạo, làm càn như vậy", hắn tức giận nói.
"Vậy ngươi vì sao mặc kệ thúy cũng đem ta tê toái?" Nàng lãnh ngạo trừng mắt hắn.
Hắn nhướng mày, lửa giận nổi lên.
Đúng vậy! sự quật cường của nàng, tính kiêu ngạo của nàng, sự lạnh lùng của nàng...đều làm cho hắn hận đến mức muốn giết chết nàng nhưng hắn lại không hạ thủ được, vì sao?
Vì sao.....lại chấp nhất như vậy, không thể không có được lòng của nàng?
"Giữ lại ngươi đương nhiên là vì lợi dụng ngươi để khống chế đám thiên binh thần tướng kia, còn biến ngươi trở thành nô lệ tình dục của ta, là nơi để ta tiết dục, coi như là trả thù của ta đối với ngươi, đối với Tòng Dung", hắn cố ý vũ nhục nàng.
"Ngươi...Ngươi chỉ là cầm thú", nàng tức giận
"Ta nói rồi, ta không cho phép ngươi nói hai tiếng kia", gương mặt tuấn tú của hắn như kết băng, đồng thời trong mắt lóe lên lửa giận.
"A, thật có lỗi, là ta nói sai rồi, ngươi đương nhiên không phải cầm thú bởi vì ngươi ngay cả cầm thú cũng không bằng", nàng giễu cợt, tựa hồ như chỉ có công kích hắn mới có thể giảm bớt sự đau đớn không nói nên lời trong lòng.
Phụng Thao Thiên ba ngày qua thật vất vả mới hòa hoãn được tâm tình lại bị những lời này của nàng phá tan, hắn rốt cuộc hiểu được, Thủ Kiếm là một tảng đá không tình cảm, muốn nàng ngoan ngoãn thuần phục chỉ có một phương pháp...
"Ngươi đã nói như vậy, ta đối với ngươi cũng không cần khách khí...", khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nụ cười ác ma, ấn hạ cái nút, làm cho một tấm màn xuất hiện chia thành một không gian riêng với phía trước.
"Ngươi...... Ngươi lại muốn làm gì...... A?" Nàng cảnh giác trốn vào trong góc nhưng vừa mới nhúc nhích, hai tay đã bị một lực đạo kéo lấy, giãy cách nào cũng không thoát.
"Ngươi nói đi?Ngươi chọc giận một dã thú, ngươi nghĩ hắn sẽ muốn làm gì với ngươi?", khóe miệng hắn gợi lên nụ cười tà ác, tiến sát nàng, lấy đầu ngón tay vuốt ve hai má nàng.
Nàng trừng lớn hai mắt, có cảm giác rùng mình
"Trong mắt dã thú, ngươi là đồ ăn của hắn, là mỹ vị, là tú sắc khả cơm...hắn thật sự là phân vân, chắc là nên bắt đầu ăn từ chỗ này", hắn nói xong liên kéo cao đôi chân mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!" Nàng cả giận nói.
"Bẩn thỉu? thì ra ngươi không thích tay của ta, hay là dùng miệng thì tốt hơn..." trong mắt hắn lóe một tia lửa giận, ác ý cười, nâng chân của nàng lên, cúi đầu liếm, hơn nữa cũng đem váy của nàng kéo lên đến thắt lưng, hôn dọc từ mắt ca nhân lên đến đùi.
"Dừng lại! Đây là ở trên xe! Ngươi không thể......" Nàng xấu hổ và giận dữ giãy dụa vặn vẹo.
"Dã thú làm gì biết phân trường hợp, luôn thích thì làm liền, không phải sao?", hắn ngắm nàng một cái, tiếp theo kéo quần lót của nàng xuống.
Nàng cắn môi dưới, nhắm hai mắt, toàn thân vì tức giận mà run rẩy.
Nơi tư mất nhất liền bày ra trước mắt hắn, nàng hận không thể chết đi, hắn muốn nhục nhã nàng nên mới có thể dùng cách hạ lưu như vậy để đối xử với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.