Ác Hán

Chương 319: Đại quyết chiến (2)

Canh Tân

12/01/2015

Lý Nho nói rồi lấy ra một khối hắc mộc hổ phù:

- Ngươi có thể điều 500 Kỹ Kích sĩ từ Kỹ kích doanh để áp giải quân nhu.

Đối diện Lý Nho là một thanh niên áo đen ngồi ngay ngắn.

Thanh niên cao khoảng chừng 7 xích 8 thốn, tóc đen búi một cuộn, hai gò má sắc nhọn như bị đao gọt, góc cạnh rõ ràng, nhìn qua khiến người cảm giác một loại sát khí cương liệt.

Con ngươi thâm thúy, lòng đen to, lòng trắng ít, toát ra hàn ý.

Thanh niên đứng lên tiếp nhận hắc mộc hổ phù, trầm giọng nói:

- Thỉnh đại nhân yên tâm, Đổng Thiết cho dù chết cũng sẽ bảo hộ chúa công chu toàn. Xin hỏi khi nào sẽ xuất phát?

- Ha ha, chớ có sốt ruột... Tướng Tố doanh thiết kế ra vài món vũ khí còn chưa mang tới đây. Ngươi vừa từ Kỹ kích doanh trở về, trước cứ qua nhà đã. Nữ thần y nhà ngươi đã nhiều lần tới tận cửa nhà ta hỏi thăm hành tung ngươi đấy.

Thanh niên này chính là Đổng Thiết.

Sau khi từ Sóc Phương đến Trương Dịch, Lý Nho tiếp chưởng Ám bộ, Đổng Thiết liền trở thành một giáo quan thuần túy của Kỹ kích doanh.

Kỹ kích doanh không chỉ là một cơ quan tình báo mà còn nuôi dưỡng rất nhiều tử sĩ, thích khách, còn đủ các loại hình khác nhau. Kỹ Kích sĩ có thể thực hiện các nhiệm vụ đặc hữu, nói chung phạm vi hoạt động rất rộng.

Khái niệm Kỹ Kích sĩ bắt nguồn từ trí nhớ đời trước của Đổng Phi về bộ đội đặc chủng tác chiến.

Đổng Phi chưa nhập ngũ, có điều trong rừng Vũ Lăng sơn thường xuyên có bộ đội diễn tập, cho nên cũng có chút hiểu biết.

Đương nhiên hiểu biết của Đổng Phi cũng chỉ là bề nổi của tảng băng mà thôi.

Nhưng chỉ cần một góc này cũng đã khiến cho đám người Lư Thực coi trọng. Bắt đầu từ một người, sau đó vài người, rồi dần dần tạo thành một bộ đặc biệt, thích ứng với các phương thức tác chiến đặc chủng trong từng hoàn cảnh thực tế. Bộ phận này cứ như vậy, âm thầm phía trước trở thành như ngày nay.

Mà Đổng Thiết chính là chủ tướng của chi nhân mã được mệnh danh đội quân đặc chủng Kỹ Kích sĩ này.

Từ tháng giêng năm đầu Hưng Bình, Kỹ Kích sĩ được lựa chọn đều bị đưa đến Tứ Chi hà huấn luyện khốc liệt.

Tứ Chi hà này tương ứng với địa khu Thanh Hải hậu thế, ngoài hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt, thì bình thường cũng là nghìn dặm chẳng thấy người. Để phối hợp huấn luyện, Đằng Tử Câu của Bạch Mã Khương còn chuyên môn phụ trách thủ hộ bên ngoài. Lúc đầu số người được đưa đến Tứ Chi hà có đến mấy nghìn người, nhưng khi trở về còn không đến 900 người. Gian khổ và nguy hiểm của nó dựa vào đó có thể thấy được.

Viện Dung là tự của Đổng Thiết.

Nói đến tự này cũng có một câu chuyện cười.

Lúc trước sau khi Đổng Phi cho Đổng Thiết thân phận tự do, thì hắn cũng cầu Đổng Phi cho hắn một tự.

Đừng coi thường tự này, nhân vật có tự với không có tự hoàn toàn là hai khái niệm, hai đẳng cấp.

Đổng Viện khi biết được thì tức tốc chạy đến, ép Đổng Phi:

- Trong tự của tiểu Thiết nhất định phải có một chữ Viện.

Đổng Phi lúc đó dở khóc dở cười.

Tỉ tỉ khi vẫn chẳng khác thời còn thiếu niên, vẫn rất thích làm những việc kì quái.

Có điều đại tỉ đi rồi, nhị tỉ cũng đi rồi... Tam tỉ cũng không còn nữa, trong bốn tỉ tỉ thì chỉ còn tỉ tỉ Đổng Viện còn sống. Từ mặt nào đó, Đổng Phi đúng là đã dành hết ngưỡng mộ và quan ái đối với đại tỉ cho Đổng Viện.

Cho nên yêu cầu của Đổng Viện Đổng Phi không từ chối.

Vì vậy tự của Đổng Thiết liền gọi là Viện Dung, nghe ra có chút nữ tính, có điều bí mật bên trong thì chỉ có Đổng Phi và Đổng Viện biết.

Tiểu Thiết tuấn tú đã trở thành một nam nhân trưởng thành.

Tế Từ là tỉ muội kết bái của Đổng Viện, cho nên bình thường Lý Nho và Đổng Thiết cũng rất tùy ý.

Nghe Lý Nho nói vậy, hai gò má màu đồng cổ của Đổng Thiết hơi đỏ lên...

Đang định ra ngoài thì thấy một tiểu giáo cầm danh lạt (như danh thiếp) chạy vào:

- Đại nhân, bên ngoài có mấy người muốn cầu kiến chúa công.

Lý Nho nhận lấy danh lạt, sau khi nhìn lướt qua thì chau mày.

- Từ Thứ? Thạch Thao...

Đầu tiên là Đổng Thiết ngẩn ra:

- Cũng có chút quen tai.

Có điều hắn lập tức nhớ ra:

- Ta nhớ ra rồi, Từ Thứ này hình như là người quen của chúa công ở Trường Xã... Chúa công rất coi trọng hắn, còn đưa hắn đến Lộc Môn sơn cầu học. Lẽ nào đại nhân quên rồi sao? Từ phu nhân ở tây Cư Diên thành chẳng phải là mẫu thân của hắn? Lẽ nào hắn đã học thành, xuất sơn rồi sao?

A...

Lý Nho cũng nghĩ ra, quả thật là có việc như thế.

- Mau mau mời vào... Viện Dung, ngươi tạm thời lưu lại, xem tình huống rồi nói. Ta cũng không quá quen Từ Thứ, Thạch Thao này.

Ngươi không quá quen, chẳng lẽ ta quen?

Đổng Thiết trong lòng thầm nói một câu. Cũng phải, khi Đổng Phi gặp Từ Thứ thì Đổng Thiết phụng mệnh hộ tống Thái Ung đến Hà Đông. Sau đó khi Đổng Phi tới Dĩnh Xuyên nghĩ cách cứu viện Từ Thứ thì Đổng Thiết đang theo Vương Việt đi khắp nơi du lịch, thể ngộ kiếm đạo.

Cho nên Đổng Thiết cũng chỉ là nghe qua tên, chứ cũng chưa gặp qua người.



Chẳng mấy chốc đám người Từ Thứ đã vào tới.

Một đám 8, 9 người lô lốc theo vào...

Từ Thứ cùng Thạch Thao đi đầu, ba người Việt Hề, Tưởng Can, Mã Kiều theo sát phía sau, cuối cùng là thương nhân của Mi gia.

Lại nói Từ Thứ cũng không cảm thấy giật mình.

Mi gia xem như đại thương hộ Từ Châu, nếu có thể bán khắp thiên hạ thì không thể thiếu được phải giao tiếp các nơi.

Nhất là bốn quận Hà Tây này, ai chẳng biết đó là địa bàn của Đổng gia? Tuy nói Đổng Phi ở Hà Tây thực hành thông thương, đồng thời thiết lập tam giác Loan Điểu, Cô Tang, Thương Tùng chuyên để buôn bán giao dịch. Người không có năng lực không thể đặt chân ở Hà Tây. Cho nên đám người Từ Thứ suy đoán Mi gia đến Hà Tây chắc chắn để giao dịch.

Thật ra cũng không chỉ có Mi gia buôn bán ở Hà Tây.

Đổng Phi phong kín Thước Âm, cắt đứt nguồn ngựa của Trung Nguyên, khiến cho chư hầu Quan Đông, Quan Trung thiếu ngựa, ai mà không nóng nảy?

Cho nên khi Đổng Phi bắt đầu thông thương, chư hầu các nơi cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Còn cự thương các nơi như Mi gia Từ Châu, Chân thị Trung Sơn, Trương thị Xuyên Trung... đều có liên hệ với Hà Tây.

Có lẽ sẽ có người nói Đổng Phi nếu có năng lực chống cự trăm vạn binh Tây Vực, thì sao không giành Trung Nguyên?

Đổng Phi sao lại không muốn như vậy?

Thế nhưng lần này cũng hao hết toàn bộ lực lượng của Tây Vực.

Tây Vực hoang vắng, ít người, còn Trung Nguyên? Trung Nguyên so với Tây Vực lớn mạnh hơn gấp trăm lần.

Huống chi Tây Vực gốc rễ, về điểm này lúc trước Lư Thực cũng đã nói rất rõ.

Nếu như Đổng Phi muốn dụng binh với Trung Nguyên, thì chỉ cần liên quân ba nơi Hán Trung, Tam phụ, Lương Châu cũng đủ để khiến Đổng Phi đau vỡ đầu.

Nếu như ba nơi này lại liên kết với Tây Vực, thì chính là thế trước hổ sau sói. Cho nên, Đổng Phi tất phải bình định Tây Vực trước, đồng thời chờ đợi thời cơ.

Lúc nào mới là thời cơ?

Theo như Giả Hủ nói:

- Lương Châu còn chưa đủ loạn, Ti Lệ còn chưa đủ loạn, Quan Trung còn chưa đủ loạn, Quan Đông còn chưa đủ loạn...

Là môn hạ Đổng thị, Đổng Phi chỉ cần xuất binh Lương Châu là sẽ khiến nhiều phương quan tâm.

Đổng Phi không muốn thấy kết cục như vậy, chỉ có chờ đợi, chỉ có nhẫn nại, để xem cục diện kia phát triển thế nào.

Nói thẳng ra...

Sau khi đám người Từ Thứ đến, con ngươi của Đổng Thiết bất giác thu lại.

Trong bốn người Mi gia lại có một người quen của Đổng Thiết, là mật thám Kỹ kích doanh phái đi Từ Châu hai năm trước.

Ba người còn lại có lẽ là tôi tớ Mi gia.

Chân chính chủ sự là một thanh niên đi bên cạnh, có khí độ giống như nữ hài tử.

- Học sinh Từ Thứ...

- Học sinh Thạch Thao, đã hoàn thành học tập ở Lộc Môn sơn, đặc biệt tới bái kiến chúa công.

Từ Thứ cùng Thạch Thao tiến lên một bước, chắp tay hành lễ.

Hành động này khiến cho ba người Mã Kiều, Tưởng Can, Việt Hề không khỏi ngẩn ra.

Hai người Từ Thứ lúc trước nói với họ đến Tây Vực du lịch, nhưng nghe khẩu khí thế này có khác nào tới làm bộ khúc cho Đổng Phi?

- Nguyên Trực, ngươi...

Thạch Thao thẳng người đứng dậy, mỉm cười:

- Bá Lương, Tử Dực, Nghĩa Quyền... Mong các ngươi thứ lỗi chúng ta ở Trung Nguyên không dám nói thẳng. Các ngươi cũng rõ thái độ của sĩ nhân đối với chúa công chúng ta thế nào, hai người chúng ta cũng là bất đắc dĩ.

- Nhưng các ngươi không phải là môn hạ của Bàng công sao?

Từ Thứ nghiêm mặt nói:

- Không dối gạt ba vị, 11 năm trước ta tương phùng cùng chúa công ở Dĩnh Xuyên, 8 năm trước lại được chúa công cứu mạng, còn đưa hai người chúng ta đến học ở Lộc Môn sơn của Bàng công. 8 năm qua được chúa công chiếu cố, ta mới nguôi nỗi nhớ nhà. Mà trong 8 năm này, ta chưa bao giờ quên mình là người của chúa công.

Thật ra Việt Hề cũng không có gì, dù sao thì hắn đến cũng để khiêu chiến với Đổng Phi.

Nhưng hai người Mã Kiều, Tưởng Can hai mặt nhìn nhau, một lát sau khẽ nói:

- Nguyên Trực, nói như thế Bàng công cũng là...

- Không, Bàng công là Bàng công, chỉ là vì năm đó tại Uyển huyện từng có giao tình kề vai chiến đấu cùng chúa công, cho nên mới nhận hai người chúng ta. Có điều từ thời khắc rời khỏi Lộc Môn sơn, hai người chúng ta cũng đã bị Bàng công trục xuất khỏi sư môn.

Mã Kiều và Tưởng Can còn có thể nói cái gì nữa?

Lý Nho mời mấy người ngồi xuống, đồng thời phái người dâng lên rượu nho đặc sản của Tây Vực.

Việt Hề thì đang quan sát Đổng Thiết, hai người đều có một thân võ nghệ đạt tới hóa cảnh, tự nhiên có thể nhìn ra sâu cạn của đối phương.



Tay của Việt Hề đặt lên bội kiếm.

- Sử dụng kiếm ngươi không phải là đối thủ của ta.

Đột nhiên Đổng Thiết mở miệng:

- Ta biết binh khí của ngươi không phải là kiếm, nếu như ngươi muốn tỉ thí thì tốt nhất là dùng binh khí quen thuộc.

Hai người này vừa gặp mặt đã so kè.

Một mặt Việt Hề kính nể khí độ của Đổng Thiết, nhưng mặt khác cũng âm thầm giật mình.

Hắn đã nhìn ra Đổng Thiết là tướng bộ, cho dù hắn có dùng Phương Thiên họa kích thì cũng khó là đối thủ của Đổng Thiết.

Có điều nếu trên ngựa...

- Xin hỏi đại danh các hạ?

- Ta là vô danh tiểu tốt dưới trướng đại đô đốc, gọi là Đổng Thiết... Ngươi có lẽ chưa từng nghe qua.

Thật đúng là chưa từng nghe qua.

Việt Hề càng thêm kinh ngạc, dưới trướng Võ Công hầu này thật đúng là tàng long ngọa hổ.

Từ Thứ cùng Thạch Thao nhìn nhau, kinh ngạc nói:

- Ngươi chính là Đổng Thiết sao? Chúa công từng nhắc tới ngươi với chúng ta.

Đổng Thiết khẽ cười, bình tĩnh ngồi yên không nói.

Việt Hề không nhịn được hỏi:

- Giao đấu dưới đất ta tự nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng giao chiến trên ngựa ngươi không chống được ta ba hiệp.

Đổng Thiết lại cười, cũng không nói gì.

Lý Nho tuy là một văn sĩ nhưng cũng biết khác nhau giữa trên ngựa và dưới đất. Quả thật nếu đấu dưới đất, thì ngoài Đổng Phi, Đổng Thiết chắc chắn cũng thuộc hàng thứ 3 trong các võ tướng Tây Vực. Nhưng nếu lên ngựa thì cũng chỉ ngậm ngùi xếp ngoài hàng 20.

Việt Hề này cũng không đơn giản.

- Xin hỏi dưới trướng Võ Công hầu người có võ nghệ như ngươi có mấy người?

Đổng Thiết mỉm cười:

- Dưới trướng chúa công nhà ta dũng tướng như mây. Không nói đến ai khác, huynh trưởng Điển Vi của chúa công khi từng được tiên hoàng khi còn tại thế khen là Cổ Chi Ác Lai; tam tướng quân Sa Ma Kha được chúa công nhà ta xưng là hãn hổ, cũng là nhân vật vạn người khó địch. Còn có Cam Bôn tướng quân, Vương Nhung tướng quân là hộ vệ của chúa công, tất cả đều là mãnh tương đương thế. Ngoài ra còn có Trần Đáo tướng quân, Bàng Đức tướng quân, Trương Cáp tướng quân, Từ Hoảng tướng quân cũng đều là lương tướng đương đại... Về phần người có võ nghệ cao cường thì lại càng nhiều. Hàn Đức tướng quân, Lăng Thao, Phan Chương tướng quân... Lại còn thêm Hoa Hùng, Từ Vinh tướng quân.

Tất cả dù là người chưa từng hay đã từng nghe tên, đều khiến cho con ngươi Việt Hề lấp lánh quang mang.

- Vậy xin hỏi Võ Công hầu thì thế nào?

Mọi người đang ngồi ngoại trừ bốn người Mi gia cùng hai người Mã Kiều, Tưởng Kiền, thì tất cả khi nghe Việt Hề hỏi vậy đều không nhịn được nở nụ cười.

Đổng Thiết kiêu hãnh trả lời:

- Chúa công nhà ta 14 tuổi đã được thừa nhận là hổ lang chi tướng. Từ khi xuất đạo tới nay, ác chiến lớn nhỏ không dưới trăm trận, chưa từng cúi đầu. Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói đương đại song hổ sao? Ác hổ Lữ Bố, Bạo hổ chính là chúa công nhà ta. Trên ngựa dưới đất đều là vô địch. Nếu như bộ chiến với chúa công, ta cũng khó có thể là đối thủ.

Việt Hề nghe vậy thì hít sâu một hơi.

Hai người Mã Kiều, Tưởng Kiền còn đỡ, vì cũng từng nghe đại danh hổ lang chi tướng từ trước.

Nhưng thanh niên Mi gia kia không nhịn được châm biếm:

- Theo ta thấy ngươi cũng chỉ nói ngoa, chúa công nhà ngươi nếu lợi hại như vậy thì sao lại bị đánh cho phải trốn đến Tây Vực? Người nhà tâng bốc nhau thật không biết hổ thẹn.

Một câu này khiến mọi người đang ngồi giận tím mặt.

Đổng Thiết chợt quát một tiếng:

- Lớn mật.

Vừa nói vừa đột nhiên đứng thẳng dậy, không ai thấy rõ hắn xuất thủ thế nào, chỉ thấy một đạo hàn quang loé lên, một cỗ lãnh ý nồng đậm lập tức tràn ngập trong đại sảnh.

Trong nháy mắt Đổng Thiết xuất thủ, Việt Hề bên cạnh cũng rút ra bảo kiếm.

Chỉ nghe keng một tiếng, bảo kiếm của Việt Hề đã chặn lại kiếm của Đổng Thiết. Thế nhưng lực lượng truyền tới chẳng khác nào thủy triều, bảo kiếm trong tay Việt Hề không giữ nổi, thoáng cái đã bị đánh văng. Đợi đến lúc Đổng Thiết xuất thủ lần nữa, thì bỗng nhiên một võ sĩ Mi gia lao tới, ngăn ở trước mặt thanh niên kia:

- Giáo úy đại nhân, đây là Mi đại tiểu thư, xin ngài thủ hạ lưu tình.

Kiếm quang chợt tiêu thất, Đổng Thiết cũng lui về chỗ cũ.

Người khác không cảm thấy gì, thế nhưng võ sĩ Mi gia kia cảm nhận được sự lãnh khốc rõ ràng, bởi kiếm quang đã xẹt qua cổ hắn. Nếu hắn tới chậm một bước, chỉ sợ đã có đầu người rơi xuống đất rồi.

Nếu đã từng ở trong Kĩ Kích doanh, thì võ sĩ Mi gia này đương nhiên là biết tính Đổng Thiết.

Đó tuyệt đối là một nhân vật tâm vững như thiết. Nhớ trước đây khi chỉ dạy kiếm sĩ Kĩ Kích doanh, hắn ra tay không chút lưu tình.

Mi đại tiểu thư?

Vô số ánh mắt liền nhìn về hướng thanh niên còn chưa hết hoảng sợ kia.

Quả vậy... Lúc trước còn cảm thấy người này rất thanh tú, nhưng giờ càng nhìn càng thấy giống nữ nhân...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook