Chương 318: Đại quyết chiến
Canh Tân
10/01/2015
Đêm đã khuya.
Đổng Phi vừa ngã lên giường đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Thái Diễm ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Đổng Phi đang ngủ say, trong mắt toát ra sự yêu thương.
A Sửu gầy...
Từ khi đến Trương Dịch Đổng Phi chưa có lúc nào thư thả. Cả ngày nếu không đi quậy cùng Đổng Ngọc thì cũng bận hành quân đánh trận. Nhoáng cái đã 3 năm, thế nhưng phu thê hai người chưa từng có một lần nói chuyện cho nghiêm chỉnh. Đây chẳng phải là A Sửu trong trí nhớ của ta... A Sửu trong trí nhớ của ta là một nam nhân luôn vui vẻ lo cho gia đình.
Thế nhưng hiện tại...
Thái Diễm không trách Đổng Phi, chỉ tự trách mình.
Nàng không thể như Nhậm Hồng Xương, Đổng Lục cưỡi ngựa đánh nhau, cũng không có năng lực xử lý việc hỗn loạn. Nàng chỉ biết đánh đàn, ngâm thơ làm phú, nàng có thể ca vũ nhưng không biết nên trợ giúp Đổng Phi thế nào, trong lòng nàng âm thầm tự trách.
Thái Diễm biết tất cả những gì Đổng Phi làm hiện nay, chính là để tương lai có thể về lại Trung Nguyên.
Thế nhưng nhìn Đổng Phi ngày càng gầy đi, Thái Diễm thực sự rất muốn nói: chúng ta đừng về nữa, ở đây cũng rất tốt.
Nhưng nàng cũng biết Đổng Phi nhất định sẽ không nghe nàng.
Bởi vì Đổng Phi còn muốn báo thù, y còn muốn trợ giúp Lưu Biện phục hưng Hán thất, y còn muốn...
A Sửu đã không còn là thiếu niên ngây thơ như trong trí nhớ của nàng, trên người của y hiện giờ mang theo kì vọng của bao nhiêu người.
Thái Diễm khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Đổng Phi.
Đổng Phi xấu như vậy, nhưng cũng không biết vì sao đêm nay lại hấp dẫn như thế.
Việc quân chính Thái Diễm rất ít hỏi tới, nàng chỉ cố gắng để gia đình này thêm dễ chịu. Mỗi khi A Sửu vội vàng trở về, có thể ăn được một bữa ngon, ngủ được một giấc đầy là Thái Diễm đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Thế nhưng hôm nay...
Nàng nghe Gia Cát Cẩn nói:
- Chúa công đã quyết định dụng binh với Đại Uyển, hơn nữa còn muốn kết thúc trước năm mới.
Lúc đó Thái Diễm còn cảm thấy rất kì quái, dụng binh thì dụng binh, A Sửu cũng không phải lần đầu đánh trận, nói cho ta biết điều này làm gì? Nàng biết Gia Cát Cẩn là người Đổng Phi rất tín nhiệm, hơn nữa trong các mưu thần bên người Đổng Phi, Gia Cát Cẩn có học vấn sâu xa, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, cũng là một trong những người có thể thoải mái nói chuyện được với Thái Diễm.
- Tử Du, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Thái Diễm tin chắc Gia Cát Cẩn sẽ không vô duyên vô cớ mà nói lời thừa với nàng.
Quả nhiên Gia Cát Cẩn khẽ nói:
- Dụng binh lần này không phải chuyện đùa... Các vấn đề có quan hệ trọng đại. Lần này dụng binh nhằm vào nhằm vào sẽ tập trung ba quân tinh nhuệ Khất Hoạt quân, Nguyên Nhung quân và Du Dịch quân. Chúa công còn muốn chúng ta trong vòng 30 ngày hạ Quý Sơn thành, trước xuân sẽ kết thúc việc dụng binh với Đại Uyển.
Thái Diễm nhíu mày:
- Thế thì sao?
- Chủ mẫu có điều không biết, lần này dụng binh với Đại Uyển thì nơi quan trọng nhất chính là chặn đánh đại quân Ô Tôn ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc...
Thái Diễm thấy cụt hứng, nàng không thích Gia Cát Cẩn ấp a ấp úng như vậy.
Sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc là ở đâu?
Thái Diễm không biết, cũng không muốn biết, hiện giờ nàng chỉ muốn biết Gia Cát Cẩn nói những điều này là vì điều gì?
- Tử Du, ngươi thẳng thắn một chút, chớ có ấp a ấp úng như vậy.
Gia Cát Cẩn hơi do dự:
- Chúa công muốn đích thân mang binh ngăn chặn đại quân Ô Tôn ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Thì ra là Đổng Phi muốn đích thân xuất chinh.
Thái Diễm thầm nghĩ: còn tưởng là chuyện gì chứ, thì ra là vậy... A Sửu cũng không phải lần đầu tiên làm thế, có gì ngạc nhiên?
Nàng quá hiểu Đổng Phi.
Bản lĩnh Đổng Phi rốt cuộc lớn thế nào? Thái Diễm cũng không rõ, nhưng có một điều nàng biết, đó chính là Đổng Phi không phải là người thích ngồi ở nhà bày mưu nghĩ kế. Cái y thích là tự mình tham dự vào bên trong, thích mạo hiểm, thích cảm giác rong ruổi trên chiến trường... Nếu như bắt Đổng Phi phải thành thật ngồi nhà, như vậy mới là có chuyện.
Thở nhẹ một hơi, Thái Diễm cười nói:
- Tử Du, cái này thì có gì ngạc nhiên? Tính tình của chúa công ngươi còn không biết? Y thích đấu tranh anh dũng, còn nói đấy là tấm gương cho người dưới, ta cũng không khuyên được.
Gia Cát Cẩn cũng thở dài.
Nói với vị chủ mẫu tài hoa này thật có chút vất vả.
Tính tình Đổng Phi thế nào Gia Cát Cẩn cũng hiểu không nhiều thì ít. Nhớ trước đây y chỉ mang theo hơn 10 người mà dám chơi đùa trong trăm vạn Thái Bình đạo chúng, đó không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Nhớ lại lúc gặp chúa công, chúa công hình như rất thích cuộc sống như vậy. Thế nhưng lần này không thể so với những lần trước.
Sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc ở thượng du sông Nạp Luân, là ranh giới giữa Ô Tôn và Đại Uyển, cũng là thông lộ duy nhất giữa hai nước.
(Đồ Nhĩ Ca Đặc : Torugart pass)
Ngoại trừ sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc này, thì cũng chỉ còn cách vòng qua Khang Cư, vượt qua vùng núi Tháp Thập Can mới có thể đến Đại Uyển.
(Tháp Thập Can: thủ đô Tashkent của U-dơ-bê-ki-xtan)
Tháp Thập Can hình dạng thế nào Gia Cát Cẩn cũng không rõ, chỉ biết là muốn đi qua đó phải trả giá rất đắt.
Cho nên bất luận là Ô Tôn hay Khang Cư, nếu muốn gấp rút tiếp viện Quý Sơn thành thì chỉ còn cách thông qua Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Vấn đề là trong lúc đó, Khất Hoạt quân xuất chinh, Du Dịch quân xuất chinh, Nguyên Nhung quân xuất chinh...
Toàn bộ binh lực của trung bộ Tây Vực hầu như bị điều đi hết, hơn nữa Đạp Bạch quân của Trần Đáo sẽ bắc xuất ải Kê Lạc công kích Kiên Côn... Mặc dù Vương đình của bắc Hung Nô tại Chất Chi thành, nhưng Kiên Côn chẳng khác nào Vương đình của Chất Chi thành. Như vậy có thể kiềm giữ được binh lực bắc Hung Nô, cắt đường quay về. Dù sao nếu như Kiên Côn thất thủ, thì bộ mặt bắc Hung Nô mất hết.
Tuyển Phong quân xuất kích ở cao nguyên Mạc Bắc, muốn một mình đối mặt với Tiên Ti quân của Hô Trù Tuyền.
Còn Giải Phiền quân của Từ Hoảng phải trấn thủ Sóc Phương, còn phải viện trợ Thụ Hàng thành, đồng thời hô ứng với Tuyển Phong quân, bảo hộ Cư Diên thành phía bắc An Định. Binh mã Từ Vinh phải tụ họp ở Thước Âm, phòng ngừa Mã Đằng đánh lén phía sau.
Toàn bộ binh lực của Tây Vực có thể nói đã bị điều đi hết.
Tuy còn Đồn Điền quân, nhưng ưu tiên của nó vẫn là duy trì an nguy của toàn bộ Hà Tây. Dù sao những người Khương, người Đe, người Tây Vực quy thuận dù bề ngoài tỏ vẻ thần phục, nhưng mới chỉ trong thời gian ngắn. Cho nên khó có thể đảm bảo bọn họ sẽ không nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Nói cách khác, để ngăn sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc ngoại trừ Cự Ma Sĩ cùng Bối Ngôi quân của Đổng Phi, thì binh có thể dùng không đến 5000 người.
Mà số lượng quân địch Đổng Phi phải đối mặt sẽ không ít hơn 10 vạn.
Gia Cát Cẩn tốn hết miệng lưỡi để giải thích sự nguy hiểm của sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Thái Diễm càng nghe càng kinh hãi thất sắc.
- Vốn chúng ta đều không đồng ý cho chúa công làm chuyện này... Nhưng chúa công cứ kiên trì cho rằng ngoài y ra thì không còn ai đảm đương được. Y còn nói cứ thêm một ngày y giữ được sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, thì sớm một ngày chúng ta có thể kết thúc chiến sự Đại Uyển... Chủ mẫu, ngài không biết lúc đó chúa công còn cười với mấy người Hoa tướng quân cùng Hoàng tướng quân: ta tin các vị tướng quân sẽ không để bản đô đốc ta phải táng thân ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc. Các ngươi kết thúc chiến sự Đại Uyển sớm bao nhiêu, thì ta có thể an toàn bấy nhiêu. Cho nên để không lỡ xuân vụ, tốt nhất vẫn là ta đi ngăn đại quân Ô Tôn.
Gia Cát Cẩn bắt chước giọng điệu lúc đó của Đổng Phi, nghe rất không tự nhiên, cũng rất buồn cười.
Thế nhưng Thái Diễm không cười nổi.
Lao vào chỗ chết tìm đường sống, A Sửu ơi A Sửu, ngươi lúc nào cũng thích đẩy bản thân vào chỗ chết. Nhưng vì sao ngươi không suy nghĩ một chút cho thê nhi già trẻ chứ? Nếu ngươi không còn, ta cùng bọn nhỏ phải sống tiếp thế nào đây?
Gia Cát Cẩn đi rồi, Thái Diễm ngơ ngác ngồi trong phòng, mãi đến khi Đổng Phi trở về...
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Thái Diễm cũng không khuyên bảo Đổng Phi...
Bởi vì nàng rất hiểu tính xấu kia của Đổng Phi, việc đã quyết định sẽ không thay đổi, mặc dù trời có sập xuống cũng vậy.
Tận hết bổn phận của một thê tử, Thái Diễm tự mình xuống bếp làm một mâm cơm thịnh soạn.
Mãi đến khi Đổng Phi mệt mỏi ngủ thiếp đi nàng mới yên lặng ngồi bên Đổng Phi, lệ đầy hai mắt, không nói được một câu nào.
- A Sửu, ta biết không khuyên được ngươi, ta cũng sẽ không khuyên ngươi, mặc ngươi làm chuyện ngươi muốn. Chỉ là ta hi vọng ngươi có thể giữ gìn bản thân cho tốt, không được xảy ra việc gì, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ... Nãi nãi, ta, còn các con... Cái nhà này không thể thiếu ngươi.
Thái Diễm nỉ non bên tai y, một lát sau mới đứng dậy ra ngoài.
Nàng vừa ra khỏi phòng thì Đổng Phi bỗng dưng mở mắt. Y ngồi dậy nhìn bóng lưng Thái Diễm, khẽ thở dài một hơi.
Tỷ tỷ, ta làm sao quên được mọi người?
Ta biết, hai năm nay tủi thân tỷ và bọn nhỏ, đợi tương lai thiên hạ thái bình rồi, ta nhất định sẽ nghĩ cách bồi thường cho mọi người.
Chỉ là hiện tại...
Đổng Phi nghĩ tới đây, không tự chủ khẽ nhắm mắt lại.
********
Cư Diên thành, nguy nga chót vót, hùng vĩ đồ sộ.
Mã diện cao năm trượng hiên ngang trong gió bấc phần phật, tỏa ra một cỗ hùng khí mãnh liệt khôn tả, khiến cho tòa thành này càng thêm khí phách.
(Mã diện tường: địch đài, đôn đài, tường đài)
Trong bốn quận Hà Tây có rất nhiều thành trấn, thì tòa thành này hùng tráng nhất, khiến cho bất kì ai mới đặt chân đến đây cũng phải than thở từ đáy lòng. Than thở vì sự hùng vĩ của nó, than thở vì sự phồn hoa của nó, đương nhiên còn than thở vì sự hiểm trở chỉ nó mới có.
Từ Thứ cùng Thạch Thao cũng là một trong những người từng than thở vì nó.
- Đây là Cư Diên thành sao?
Thạch Thao không nhịn được ca ngợi:
- So với Trường An cũng không kém bao nhiêu... Không phải Võ Công hầu, ai có thể xây được hùng quan này chứ?
Thạch Thao rất ngưỡng mộ Đổng Phi, sau khi tiến vào bốn quận Hà Tây thì có rất nhiều cảm khái.
Cảm khái nhiều đến nỗi người bên cạnh hắn muốn điếc cả lỗ tai.
Ha ha, Thạch Thao Từ Thứ cũng không phải một người một ngựa đến đây. Sau khi rời khỏi Tương Dương, bọn họ một đường chu du, kết bạn với không ít người. Trong đó có hai người Tương Dương sĩ tử Mã Kiều Mã Bá Lương, Cửu Giang sĩ tử Tưởng Can Tưởng Tử Dực.
Mã Kiều 26 tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng vẻ uy nghi.
Chỉ là trời sinh trẻ đầu bạc tóc, khiến hắn nhìn qua giống như người ba, bốn mươi, trông già trước tuổi.
Người này tinh về chính sự, rất có danh tiếng. Lưu Biểu từng muốn chinh tích hắn nhưng bị hắn lấy cớ tang cha cự tuyệt.
Thực ra Mã Kiều đã nhìn ra Lưu Biểu không phải là dạng chủ nhân có thể thành đại sự.
Hai người Từ Thứ, Thạch Thao đã biết hắn từ trước, hơn nữa quan điểm cũng có chút tương đồng. Cho nên khi hai người Từ, Thạch rời Lộc Môn sơn thì đầu tiên là đi bái phỏng Mã Kiều. Mã Kiều nghe Từ Thứ, Thạch Thao nói chuẩn bị du lịch Tây Vực thì cũng sinh lòng ham thích, hơn nữa hắn lúc nào cũng cảm thấy hiếu kì với Đổng Phi, cho nên ba người kết bạn rời khỏi Tương Dương.
Đương nhiên trước khi đi vẫn có qua Thủy Kính sơn trang báo cho Bàng Thống biết.
Không ngờ ở Thủy Kính sơn trang ba người lại gặp được Tưởng Can đang lánh nạn vì đạo phỉ hoành hành.
Tưởng Can trông có tướng tá, lại có tài hùng biện. Chỉ là vì xuất thân không tốt, hơn nữa gặp chiến họa nhiều lần nên vẫn không chỗ dung thân. Hắn nói năm xưa từng học cùng Chu Du ở Lư Giang, cho nên muốn tới Dự Chương thử thời vận.
Nhưng suy đi tính lại, thấy hiện nay Giang Đông chiến sự liên miên, thủy tặc đông đảo, còn hắn lại là người thật thà...
Cũng chính vì vậy, khi được mấy người Bàng Thống động viên, hắn liền kết bạn cùng ba người Từ Thứ đi Tây Vực xem tình hình.
Tốt thì lưu lại, không tốt thì rời đi.
Sau khi bốn người từ biệt Bàng Thống thì một đường du lịch. Quả thật đi một ngày đàng học một sàng khôn, mấy người mở mang không ít kiến thức, còn kết giao được với mấy người cùng chí hướng.
Trong đó có một người họ Việt tên Hề, tự Nghĩa Quyền, là con trai của Thanh Châu kích Vương Việt phu tử, sử một cây Phương Thiên họa kích, có cái dũng vạn phu nan địch.
Nghe nói đám người Từ Thứ muốn tới Hà Tây, Việt Hề liền muốn đi theo.
Có điều hắn đi không phải vì ngưỡng mộ Đổng Phi, mà bởi vì nghe nói Đổng Phi chính là võ tướng đệ nhất đương đại, cho nên muốn tới lĩnh giáo một phen, xem hổ lang chi tướng là danh xứng với thực hay là hữu danh vô thực? Đương nhiên Từ Thứ rất vui vẻ đồng ý.
Đừng quên Từ Thứ ngày trước cũng tập võ.
Mặc dù võ nghệ không thể so với dạng trâu bò như Đổng Phi, nhưng cũng không phải quá kém.
Hắn có thể nhìn ra võ nghệ của Việt Hề này cực kỳ cao cường, nói không chừng dẫn hắn tới Hà Tây cũng chính là dẫn một viên dũng tướng cho Đổng đại ca.
Về phần có thể thu phục hay không thì phải xem thủ đoạn của Đổng Phi.
Võ tướng không giống văn sĩ, văn sĩ có thể uốn ba tấc lưỡi, nhưng võ tướng kết giao phải xem bản lĩnh thế nào.
Cứ như vậy mấy người một đường tây du, khi đi qua Kinh Triệu còn đụng phải một thương đội.
Thương đội kia đến từ Mi gia Từ Châu, vừa lúc cũng đi tới Tây Vực. Song phương liền phối hợp với nhau, đám người Từ Thứ thì vì nhân số thương đội đông đảo, có thể che giấu tung tích. Còn người của thương đội thì coi trọng võ nghệ của Việt Hề cùng thân phận sĩ tử của đám người Từ Thứ.
Dọc đường đi vượt núi băng ngàn, trải qua rất nhiều gian khổ, cuối cùng cũng đến được Cư Diên thành.
Trong lòng Từ Thứ như ngàn sóng rì rào, cùng Thạch Thao hai mặt nhìn nhau mỉm cười, sau đó thúc ngựa hướng cửa thành mà đi...
**********
Lý Nho đang rất phiền muộn.
Giả Hủ dẫn theo các phụ tá đến Thú huyện, hắn liền chân chính trở thành chủ nhân Cư Diên thành, nhưng hắn cũng không cảm thấy hài lòng.
Trước đây bên người Đổng Trác, đa phần mọi chuyện đều là Đổng Trác quyết định, sau này theo Đổng Phi bày mưu tính kế, dù kế xấu hay tốt thì quyết định cuối cùng vẫn là Đổng Phi. Nhưng hiện giờ mọi chuyện lớn nhỏ hắn đều phải tự ra quyết định. Việc này đối với Lý Nho mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nói thẳng ra Lý Nho rất lắm mưu mô, làm một tham mưu thì rất tốt, nhưng hắn không phải là một mưu chủ.
Điều này có quan hệ với học vấn và tu dưỡng của từng người, từ mặt nào đó mà nói thì Lý Nho quả thật có chênh lệch rất lớn với Giả Hủ.
- Viện Dung, lần này ngươi áp giải quân nhu tới sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc trước, sau đó ở lại bên người chúa công, cần phải bảo đảm an toàn cho chúa công.
Đổng Phi vừa ngã lên giường đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Thái Diễm ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn Đổng Phi đang ngủ say, trong mắt toát ra sự yêu thương.
A Sửu gầy...
Từ khi đến Trương Dịch Đổng Phi chưa có lúc nào thư thả. Cả ngày nếu không đi quậy cùng Đổng Ngọc thì cũng bận hành quân đánh trận. Nhoáng cái đã 3 năm, thế nhưng phu thê hai người chưa từng có một lần nói chuyện cho nghiêm chỉnh. Đây chẳng phải là A Sửu trong trí nhớ của ta... A Sửu trong trí nhớ của ta là một nam nhân luôn vui vẻ lo cho gia đình.
Thế nhưng hiện tại...
Thái Diễm không trách Đổng Phi, chỉ tự trách mình.
Nàng không thể như Nhậm Hồng Xương, Đổng Lục cưỡi ngựa đánh nhau, cũng không có năng lực xử lý việc hỗn loạn. Nàng chỉ biết đánh đàn, ngâm thơ làm phú, nàng có thể ca vũ nhưng không biết nên trợ giúp Đổng Phi thế nào, trong lòng nàng âm thầm tự trách.
Thái Diễm biết tất cả những gì Đổng Phi làm hiện nay, chính là để tương lai có thể về lại Trung Nguyên.
Thế nhưng nhìn Đổng Phi ngày càng gầy đi, Thái Diễm thực sự rất muốn nói: chúng ta đừng về nữa, ở đây cũng rất tốt.
Nhưng nàng cũng biết Đổng Phi nhất định sẽ không nghe nàng.
Bởi vì Đổng Phi còn muốn báo thù, y còn muốn trợ giúp Lưu Biện phục hưng Hán thất, y còn muốn...
A Sửu đã không còn là thiếu niên ngây thơ như trong trí nhớ của nàng, trên người của y hiện giờ mang theo kì vọng của bao nhiêu người.
Thái Diễm khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Đổng Phi.
Đổng Phi xấu như vậy, nhưng cũng không biết vì sao đêm nay lại hấp dẫn như thế.
Việc quân chính Thái Diễm rất ít hỏi tới, nàng chỉ cố gắng để gia đình này thêm dễ chịu. Mỗi khi A Sửu vội vàng trở về, có thể ăn được một bữa ngon, ngủ được một giấc đầy là Thái Diễm đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Thế nhưng hôm nay...
Nàng nghe Gia Cát Cẩn nói:
- Chúa công đã quyết định dụng binh với Đại Uyển, hơn nữa còn muốn kết thúc trước năm mới.
Lúc đó Thái Diễm còn cảm thấy rất kì quái, dụng binh thì dụng binh, A Sửu cũng không phải lần đầu đánh trận, nói cho ta biết điều này làm gì? Nàng biết Gia Cát Cẩn là người Đổng Phi rất tín nhiệm, hơn nữa trong các mưu thần bên người Đổng Phi, Gia Cát Cẩn có học vấn sâu xa, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, cũng là một trong những người có thể thoải mái nói chuyện được với Thái Diễm.
- Tử Du, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi.
Thái Diễm tin chắc Gia Cát Cẩn sẽ không vô duyên vô cớ mà nói lời thừa với nàng.
Quả nhiên Gia Cát Cẩn khẽ nói:
- Dụng binh lần này không phải chuyện đùa... Các vấn đề có quan hệ trọng đại. Lần này dụng binh nhằm vào nhằm vào sẽ tập trung ba quân tinh nhuệ Khất Hoạt quân, Nguyên Nhung quân và Du Dịch quân. Chúa công còn muốn chúng ta trong vòng 30 ngày hạ Quý Sơn thành, trước xuân sẽ kết thúc việc dụng binh với Đại Uyển.
Thái Diễm nhíu mày:
- Thế thì sao?
- Chủ mẫu có điều không biết, lần này dụng binh với Đại Uyển thì nơi quan trọng nhất chính là chặn đánh đại quân Ô Tôn ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc...
Thái Diễm thấy cụt hứng, nàng không thích Gia Cát Cẩn ấp a ấp úng như vậy.
Sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc là ở đâu?
Thái Diễm không biết, cũng không muốn biết, hiện giờ nàng chỉ muốn biết Gia Cát Cẩn nói những điều này là vì điều gì?
- Tử Du, ngươi thẳng thắn một chút, chớ có ấp a ấp úng như vậy.
Gia Cát Cẩn hơi do dự:
- Chúa công muốn đích thân mang binh ngăn chặn đại quân Ô Tôn ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Thì ra là Đổng Phi muốn đích thân xuất chinh.
Thái Diễm thầm nghĩ: còn tưởng là chuyện gì chứ, thì ra là vậy... A Sửu cũng không phải lần đầu tiên làm thế, có gì ngạc nhiên?
Nàng quá hiểu Đổng Phi.
Bản lĩnh Đổng Phi rốt cuộc lớn thế nào? Thái Diễm cũng không rõ, nhưng có một điều nàng biết, đó chính là Đổng Phi không phải là người thích ngồi ở nhà bày mưu nghĩ kế. Cái y thích là tự mình tham dự vào bên trong, thích mạo hiểm, thích cảm giác rong ruổi trên chiến trường... Nếu như bắt Đổng Phi phải thành thật ngồi nhà, như vậy mới là có chuyện.
Thở nhẹ một hơi, Thái Diễm cười nói:
- Tử Du, cái này thì có gì ngạc nhiên? Tính tình của chúa công ngươi còn không biết? Y thích đấu tranh anh dũng, còn nói đấy là tấm gương cho người dưới, ta cũng không khuyên được.
Gia Cát Cẩn cũng thở dài.
Nói với vị chủ mẫu tài hoa này thật có chút vất vả.
Tính tình Đổng Phi thế nào Gia Cát Cẩn cũng hiểu không nhiều thì ít. Nhớ trước đây y chỉ mang theo hơn 10 người mà dám chơi đùa trong trăm vạn Thái Bình đạo chúng, đó không phải là việc mà người bình thường có thể làm được. Nhớ lại lúc gặp chúa công, chúa công hình như rất thích cuộc sống như vậy. Thế nhưng lần này không thể so với những lần trước.
Sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc ở thượng du sông Nạp Luân, là ranh giới giữa Ô Tôn và Đại Uyển, cũng là thông lộ duy nhất giữa hai nước.
(Đồ Nhĩ Ca Đặc : Torugart pass)
Ngoại trừ sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc này, thì cũng chỉ còn cách vòng qua Khang Cư, vượt qua vùng núi Tháp Thập Can mới có thể đến Đại Uyển.
(Tháp Thập Can: thủ đô Tashkent của U-dơ-bê-ki-xtan)
Tháp Thập Can hình dạng thế nào Gia Cát Cẩn cũng không rõ, chỉ biết là muốn đi qua đó phải trả giá rất đắt.
Cho nên bất luận là Ô Tôn hay Khang Cư, nếu muốn gấp rút tiếp viện Quý Sơn thành thì chỉ còn cách thông qua Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Vấn đề là trong lúc đó, Khất Hoạt quân xuất chinh, Du Dịch quân xuất chinh, Nguyên Nhung quân xuất chinh...
Toàn bộ binh lực của trung bộ Tây Vực hầu như bị điều đi hết, hơn nữa Đạp Bạch quân của Trần Đáo sẽ bắc xuất ải Kê Lạc công kích Kiên Côn... Mặc dù Vương đình của bắc Hung Nô tại Chất Chi thành, nhưng Kiên Côn chẳng khác nào Vương đình của Chất Chi thành. Như vậy có thể kiềm giữ được binh lực bắc Hung Nô, cắt đường quay về. Dù sao nếu như Kiên Côn thất thủ, thì bộ mặt bắc Hung Nô mất hết.
Tuyển Phong quân xuất kích ở cao nguyên Mạc Bắc, muốn một mình đối mặt với Tiên Ti quân của Hô Trù Tuyền.
Còn Giải Phiền quân của Từ Hoảng phải trấn thủ Sóc Phương, còn phải viện trợ Thụ Hàng thành, đồng thời hô ứng với Tuyển Phong quân, bảo hộ Cư Diên thành phía bắc An Định. Binh mã Từ Vinh phải tụ họp ở Thước Âm, phòng ngừa Mã Đằng đánh lén phía sau.
Toàn bộ binh lực của Tây Vực có thể nói đã bị điều đi hết.
Tuy còn Đồn Điền quân, nhưng ưu tiên của nó vẫn là duy trì an nguy của toàn bộ Hà Tây. Dù sao những người Khương, người Đe, người Tây Vực quy thuận dù bề ngoài tỏ vẻ thần phục, nhưng mới chỉ trong thời gian ngắn. Cho nên khó có thể đảm bảo bọn họ sẽ không nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
Nói cách khác, để ngăn sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc ngoại trừ Cự Ma Sĩ cùng Bối Ngôi quân của Đổng Phi, thì binh có thể dùng không đến 5000 người.
Mà số lượng quân địch Đổng Phi phải đối mặt sẽ không ít hơn 10 vạn.
Gia Cát Cẩn tốn hết miệng lưỡi để giải thích sự nguy hiểm của sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc.
Thái Diễm càng nghe càng kinh hãi thất sắc.
- Vốn chúng ta đều không đồng ý cho chúa công làm chuyện này... Nhưng chúa công cứ kiên trì cho rằng ngoài y ra thì không còn ai đảm đương được. Y còn nói cứ thêm một ngày y giữ được sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc, thì sớm một ngày chúng ta có thể kết thúc chiến sự Đại Uyển... Chủ mẫu, ngài không biết lúc đó chúa công còn cười với mấy người Hoa tướng quân cùng Hoàng tướng quân: ta tin các vị tướng quân sẽ không để bản đô đốc ta phải táng thân ở sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc. Các ngươi kết thúc chiến sự Đại Uyển sớm bao nhiêu, thì ta có thể an toàn bấy nhiêu. Cho nên để không lỡ xuân vụ, tốt nhất vẫn là ta đi ngăn đại quân Ô Tôn.
Gia Cát Cẩn bắt chước giọng điệu lúc đó của Đổng Phi, nghe rất không tự nhiên, cũng rất buồn cười.
Thế nhưng Thái Diễm không cười nổi.
Lao vào chỗ chết tìm đường sống, A Sửu ơi A Sửu, ngươi lúc nào cũng thích đẩy bản thân vào chỗ chết. Nhưng vì sao ngươi không suy nghĩ một chút cho thê nhi già trẻ chứ? Nếu ngươi không còn, ta cùng bọn nhỏ phải sống tiếp thế nào đây?
Gia Cát Cẩn đi rồi, Thái Diễm ngơ ngác ngồi trong phòng, mãi đến khi Đổng Phi trở về...
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Thái Diễm cũng không khuyên bảo Đổng Phi...
Bởi vì nàng rất hiểu tính xấu kia của Đổng Phi, việc đã quyết định sẽ không thay đổi, mặc dù trời có sập xuống cũng vậy.
Tận hết bổn phận của một thê tử, Thái Diễm tự mình xuống bếp làm một mâm cơm thịnh soạn.
Mãi đến khi Đổng Phi mệt mỏi ngủ thiếp đi nàng mới yên lặng ngồi bên Đổng Phi, lệ đầy hai mắt, không nói được một câu nào.
- A Sửu, ta biết không khuyên được ngươi, ta cũng sẽ không khuyên ngươi, mặc ngươi làm chuyện ngươi muốn. Chỉ là ta hi vọng ngươi có thể giữ gìn bản thân cho tốt, không được xảy ra việc gì, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ... Nãi nãi, ta, còn các con... Cái nhà này không thể thiếu ngươi.
Thái Diễm nỉ non bên tai y, một lát sau mới đứng dậy ra ngoài.
Nàng vừa ra khỏi phòng thì Đổng Phi bỗng dưng mở mắt. Y ngồi dậy nhìn bóng lưng Thái Diễm, khẽ thở dài một hơi.
Tỷ tỷ, ta làm sao quên được mọi người?
Ta biết, hai năm nay tủi thân tỷ và bọn nhỏ, đợi tương lai thiên hạ thái bình rồi, ta nhất định sẽ nghĩ cách bồi thường cho mọi người.
Chỉ là hiện tại...
Đổng Phi nghĩ tới đây, không tự chủ khẽ nhắm mắt lại.
********
Cư Diên thành, nguy nga chót vót, hùng vĩ đồ sộ.
Mã diện cao năm trượng hiên ngang trong gió bấc phần phật, tỏa ra một cỗ hùng khí mãnh liệt khôn tả, khiến cho tòa thành này càng thêm khí phách.
(Mã diện tường: địch đài, đôn đài, tường đài)
Trong bốn quận Hà Tây có rất nhiều thành trấn, thì tòa thành này hùng tráng nhất, khiến cho bất kì ai mới đặt chân đến đây cũng phải than thở từ đáy lòng. Than thở vì sự hùng vĩ của nó, than thở vì sự phồn hoa của nó, đương nhiên còn than thở vì sự hiểm trở chỉ nó mới có.
Từ Thứ cùng Thạch Thao cũng là một trong những người từng than thở vì nó.
- Đây là Cư Diên thành sao?
Thạch Thao không nhịn được ca ngợi:
- So với Trường An cũng không kém bao nhiêu... Không phải Võ Công hầu, ai có thể xây được hùng quan này chứ?
Thạch Thao rất ngưỡng mộ Đổng Phi, sau khi tiến vào bốn quận Hà Tây thì có rất nhiều cảm khái.
Cảm khái nhiều đến nỗi người bên cạnh hắn muốn điếc cả lỗ tai.
Ha ha, Thạch Thao Từ Thứ cũng không phải một người một ngựa đến đây. Sau khi rời khỏi Tương Dương, bọn họ một đường chu du, kết bạn với không ít người. Trong đó có hai người Tương Dương sĩ tử Mã Kiều Mã Bá Lương, Cửu Giang sĩ tử Tưởng Can Tưởng Tử Dực.
Mã Kiều 26 tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ, dáng vẻ uy nghi.
Chỉ là trời sinh trẻ đầu bạc tóc, khiến hắn nhìn qua giống như người ba, bốn mươi, trông già trước tuổi.
Người này tinh về chính sự, rất có danh tiếng. Lưu Biểu từng muốn chinh tích hắn nhưng bị hắn lấy cớ tang cha cự tuyệt.
Thực ra Mã Kiều đã nhìn ra Lưu Biểu không phải là dạng chủ nhân có thể thành đại sự.
Hai người Từ Thứ, Thạch Thao đã biết hắn từ trước, hơn nữa quan điểm cũng có chút tương đồng. Cho nên khi hai người Từ, Thạch rời Lộc Môn sơn thì đầu tiên là đi bái phỏng Mã Kiều. Mã Kiều nghe Từ Thứ, Thạch Thao nói chuẩn bị du lịch Tây Vực thì cũng sinh lòng ham thích, hơn nữa hắn lúc nào cũng cảm thấy hiếu kì với Đổng Phi, cho nên ba người kết bạn rời khỏi Tương Dương.
Đương nhiên trước khi đi vẫn có qua Thủy Kính sơn trang báo cho Bàng Thống biết.
Không ngờ ở Thủy Kính sơn trang ba người lại gặp được Tưởng Can đang lánh nạn vì đạo phỉ hoành hành.
Tưởng Can trông có tướng tá, lại có tài hùng biện. Chỉ là vì xuất thân không tốt, hơn nữa gặp chiến họa nhiều lần nên vẫn không chỗ dung thân. Hắn nói năm xưa từng học cùng Chu Du ở Lư Giang, cho nên muốn tới Dự Chương thử thời vận.
Nhưng suy đi tính lại, thấy hiện nay Giang Đông chiến sự liên miên, thủy tặc đông đảo, còn hắn lại là người thật thà...
Cũng chính vì vậy, khi được mấy người Bàng Thống động viên, hắn liền kết bạn cùng ba người Từ Thứ đi Tây Vực xem tình hình.
Tốt thì lưu lại, không tốt thì rời đi.
Sau khi bốn người từ biệt Bàng Thống thì một đường du lịch. Quả thật đi một ngày đàng học một sàng khôn, mấy người mở mang không ít kiến thức, còn kết giao được với mấy người cùng chí hướng.
Trong đó có một người họ Việt tên Hề, tự Nghĩa Quyền, là con trai của Thanh Châu kích Vương Việt phu tử, sử một cây Phương Thiên họa kích, có cái dũng vạn phu nan địch.
Nghe nói đám người Từ Thứ muốn tới Hà Tây, Việt Hề liền muốn đi theo.
Có điều hắn đi không phải vì ngưỡng mộ Đổng Phi, mà bởi vì nghe nói Đổng Phi chính là võ tướng đệ nhất đương đại, cho nên muốn tới lĩnh giáo một phen, xem hổ lang chi tướng là danh xứng với thực hay là hữu danh vô thực? Đương nhiên Từ Thứ rất vui vẻ đồng ý.
Đừng quên Từ Thứ ngày trước cũng tập võ.
Mặc dù võ nghệ không thể so với dạng trâu bò như Đổng Phi, nhưng cũng không phải quá kém.
Hắn có thể nhìn ra võ nghệ của Việt Hề này cực kỳ cao cường, nói không chừng dẫn hắn tới Hà Tây cũng chính là dẫn một viên dũng tướng cho Đổng đại ca.
Về phần có thể thu phục hay không thì phải xem thủ đoạn của Đổng Phi.
Võ tướng không giống văn sĩ, văn sĩ có thể uốn ba tấc lưỡi, nhưng võ tướng kết giao phải xem bản lĩnh thế nào.
Cứ như vậy mấy người một đường tây du, khi đi qua Kinh Triệu còn đụng phải một thương đội.
Thương đội kia đến từ Mi gia Từ Châu, vừa lúc cũng đi tới Tây Vực. Song phương liền phối hợp với nhau, đám người Từ Thứ thì vì nhân số thương đội đông đảo, có thể che giấu tung tích. Còn người của thương đội thì coi trọng võ nghệ của Việt Hề cùng thân phận sĩ tử của đám người Từ Thứ.
Dọc đường đi vượt núi băng ngàn, trải qua rất nhiều gian khổ, cuối cùng cũng đến được Cư Diên thành.
Trong lòng Từ Thứ như ngàn sóng rì rào, cùng Thạch Thao hai mặt nhìn nhau mỉm cười, sau đó thúc ngựa hướng cửa thành mà đi...
**********
Lý Nho đang rất phiền muộn.
Giả Hủ dẫn theo các phụ tá đến Thú huyện, hắn liền chân chính trở thành chủ nhân Cư Diên thành, nhưng hắn cũng không cảm thấy hài lòng.
Trước đây bên người Đổng Trác, đa phần mọi chuyện đều là Đổng Trác quyết định, sau này theo Đổng Phi bày mưu tính kế, dù kế xấu hay tốt thì quyết định cuối cùng vẫn là Đổng Phi. Nhưng hiện giờ mọi chuyện lớn nhỏ hắn đều phải tự ra quyết định. Việc này đối với Lý Nho mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nói thẳng ra Lý Nho rất lắm mưu mô, làm một tham mưu thì rất tốt, nhưng hắn không phải là một mưu chủ.
Điều này có quan hệ với học vấn và tu dưỡng của từng người, từ mặt nào đó mà nói thì Lý Nho quả thật có chênh lệch rất lớn với Giả Hủ.
- Viện Dung, lần này ngươi áp giải quân nhu tới sơn khẩu Đồ Nhĩ Ca Đặc trước, sau đó ở lại bên người chúa công, cần phải bảo đảm an toàn cho chúa công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.