Ác Hán

Chương 9: Dục Vọng - Một Người Địch Vạn (2)

Canh Tân

09/04/2013

Đổng Nhã chính là Phụ thân của Đổng Trác và Đổng Mân.

Lão phu nhân nói một phen làm cho người trong đại sảnh đều đỏ mặt, Trong lòng Đổng trác nghẹn khuất a. hận không thể tìm được lái lỗ nẻ mà chui vào, việc này căn bản không sợ mất mặt trước mặt mọi người, trọng yếu nhất là Lão Phu nhân nói không có sai.

“ A Sửu, nãi nãi mệt mỏi , đỡ nãi nãi trở về phòng thuận tiện đem cái chuyện hôm nay kể lại cho nãi nãi nghe .”

Lão phu nhân nói xong, lại thoáng nhìn mọi người trong đại sảnh nói : “ Các vị đại nhân , nếu không có việc gì ta mang A Sửu về trước.”

“ Cung tiễn lão phu nhân!”

Nhìn Lão Phu nhân được Đổng Phi dìu đi, đám người trong đại sảnh như trút được ghánh nặng thở dài ra một hơi.

Mọi người lại phân chủ khách ngồi xuống, Đổng Trác hung hăng vỗ xuống tay ghế đè thấp thanh âm rít gào :” Tên nghiệt tử này ,nghiệt tử…..Nếu không phải Mẫu thân cản trở ta nhất định sẽ chặt cái đầu chó của tên nghiệt tử kia.”

Lý Nho đứng bên cạnh đột nhiên cười lên một tiếng, nhưng đột nhiên ý thức được thất thố liền che lại miệng.

Người trong đại sảnh tuy còn chưa có tỉnh táo lại , nhưng không đại biểu ai cũng không nghe thấy Lý Nho cười.

Ngưu Phụ ngồi bên cạnh hắn nhịn không được liền hỏi: “ Văn chính, ngươi cười cái gì?”

Quan hệ của Lý Nho với Ngưu phụ cũng không tệ,cho nên hắn nghẹn cười nhẹ giọng nói: “ Tỷ phu, Nhạc phụ nói muốn chém A Sửu đầu chó , nếu A Sửu mà đầu chó thì chẳng phải nhạc phụ chính là…..”

Trong miệng Ngưu Phụ đang ngậm nước trà đột nhiên muốn phun ra làm cho hắn suýt nữa sặc nước …..

Đổng Trác lúc này cũng đã phát xong cơn tức, đưa tay phải hướng về nam nhân trước mặt nói : “ Văn Tài, chuyện vừa rồi làm cho ngươi chê cười ….. Văn Chính lại đây, ta giới thiệu cho ngươi một người, vị hảo hán này là người ta vừa kết bạn, tên là Hồ Chẩn, người Lương Châu võ công rất tốt, về sau mọi người là người một nhà các ngươi cần thân cận nhiều hơn.”

Hồ Chẩn cũng chính là người ôm Đổng phi lúc ở Diễn võ trường.

Hắn vội vàng đứng dậy nói: “Chủ công quá khen. Chẩn vẫn cho rằng chính rất có vũ dũng nhưng hôm nay mới biết là mình xem thường anh hùng trong thiên hạ, Công tử tuổi còn nhỏ mà lại vũ dũng hơn người, ngày sau tất thành tựu hơn người , đây là phúc khí của chủ công a.”

Đổng Trác nghe được rất đau đầu.

Phúc khí sao ? Nghiệt tử kia quả thật rất vũ dũng, tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy đích thực là rất giỏi. Bất quá tiểu tử này không quá thân cận với ta, cho dù vũ dũng thì sao……….. Mẫu thân còn sống thì còn có thể sử dụng hắn, nhưng khi mẫu thân khuất núi thì ai có thể dụng hắn?

Đổng Trác Nhớ tới chuyện này cũng có chút đau đầu.

Hắn không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, quay đầu nói với Lý Nho nói:” Nghe ngạc mẫu ngươi nói, ngươi tìm ta có việc?”

“ Nhạc Phụ, triều đình truyền đến tin tức, muốn Nhạc phụ làm chức Thái thú hà đông,Nho đặc biệt đến đây báo qua cho Nhạc Phụ biết, Thiên sứ cũng cũng đã đến nhiều ngày mong rằng nhạc phụ sớm tính toán.”



Đổng Trác nghe vậy rất mừng rỡ.

Hắn tự nhiên biết,Thái thú Hà Đông so với Tuất ty giáo uý như thế nào cho nên liên tục gật đầu nói: “ Tin tức này của Văn chính quả thật là tốt không thể tưởng tưởng.”

“ Chúc mừng chủ công!”

Đám người Hồ Chẩn cùng bước lên chúc mừng, nhưng Lý Nho vẫn như cũ ngồi yên.

“ Văn Chính, nhạc phụ thăng chức, ngươi vì sao không vui?” Ngưu Phụ nhịn không được hỏi.

Đổng Trác cũng phát hiện sự dị thường của Lý Nho , cho nên vội vàng dừng tiếng cười hỏi: “Văn Chính, có phải hay không có phương diện không ổn?”

“ Nhạc Phụ, Được thăng lên làm Thái thú Hà Đông là chuyện tốt . Bất quá hiện giờ triều cương hôm nay không nghiêm , phía sau là các có hoạn quan làm loạn, Trung Nguyên mặc dù rất tốt nhưng mà rất không an toàn, Đảng phái nhiều như mây, Hà Đông tuy đất đai màu mỡ nhưng các thế tộc lại cực kỳ có ảnh hưởng, Theo Nho suy nghĩ Lâm Thao cách xa triều đình còn có thể thoải mái mà làm , nhưng còn tới Hà Đông rồi…..”

Lời của Lý Nho chưa hết thì những người trong đại sảnh ngây người , tất cả người ở đây đều không phải là ngốc tử.

Đổng Mân chau mày nói:” Văn Chính , có gì ngươi cứ nói thẳng.”

Lý Nho gật gật đầu, “ Văn Chính nghĩ rằng, Nhạc phụ nếu tới Hà Đông tất nhiên không thể không giao hảo với cá thế gia, Nhưng Lâm Thao tuyệt đối không thể buông tha cho, nơi này có tấm dựa là Khương tộc ,vả lại nơi này chính là căn cơ của chúng ta, Hơn nữa Tây bắc là nơi nuôi dưỡng chiến mã cho nên phải lưu lại một người tin cậy cùng với Khương tộc giao tiếp…..Lâm Thao ổn thì Nhạc phụ ở Hà Đông sẽ yên.”

Đổng Trác gật gật đầu nói :” Không sai, trong tay ta chỉ cần nắm binh quyền thì thế gia ở Hà Đông tất sẽ không dám khinh ta? Bất quá, Văn chính ngươi cũng phải theo ta tới Hà Đông, đối phó với đám người đọc sách này cũng là ngươi ra mặt cho thoả đáng,vậy theo ngươi ai lưu lại thì tốt chứ?”

Có thể rời đi vùng Lũng Tây hoang vắng nghèo nàn này, đám người Đổng Mân còn cầu không được.

Ngưu Phụ chợt đứng lên nói:” Nhạc Phụ , nếu không con sẽ ở chỗ này, con là Đương nhiệm Bắc bộ đô uý phụ tránh chuyên vụ của Khương tộc, cùng với dầu lĩnh các tộc rất có giao tình, nếu suy nghĩ một chút nơi này con ở lại trấn thủ là hợp tình nhất!”

Đổng Trác gật gật đầu:’ Một khi đã như vậy căn cơ ở Lâm Thao sẽ giao cho ngươi.”

Nói xong, hắn đúng lên nói:” Tất cả mọi người chuẩn bị để nghênh đón Thiên sứ.

****************************

Trong khi đám người Đổng Trác đang thương nghị trong đại sảnh thì lão phu nhân mang theo Đổng Phi trở về chỗ ở , lão phu nhân liền ngồi xuống ghế .

Gió nhẹ nhàng lay động lá cây ở trước sân nhà .

Lão phu nhân ngẩng đầu, giống như đang nhìn trên bầu trời, sau một lúc lâu mới thở dài một tiếng .

“ A Sửu , Con có chí hướng gì?”



Lão phu nhân nói: “ ánh mắt ta tuy bị mù nhưng tâm lại không mù, Con bình thường ít nói chuyện trầm mặc ít lời, nhưng Nãi nãi biết , A Sửu không phải người thường, Những người đó nói A Sửu là yêu quái , kỳ thật họ sợ hãi A Sửu ghen tỵ với A Sửu, sau khi Viện nhi lấy chồng liền rời khỏi, bên người A Sửu một người nói chuyện cũng không có,nhưng Nãi nãi biết A Sửu không muốn là cho Nãi nãi lo lắng.”

Đổng Phi có thể không quỳ Đổng Trác, nhưng đối với lão phu nhân thì hắn thực sự phát ra nội tâm tôn trọng.

Hắn vội vàng đi tới trước mặt Lão phu nhân quỳ xuống không nói được một lời, quỳ xuống nghe Lão phu nhân dạy bảo, bất quá trong lòng lại âm thầm tán thưởng Lão phu nhân thật không đơn giản!Ai dám nói cổ nhân suy nghĩ đơn thuần? Ngay cả một Lão thái thái bị mù mà cũng có thể nói ra như vậy ,ai dám nói là cổ nhân là người dễ đối phó?

Lão phu nhân nói: “ Con bình thường là đi đến diễn vũ trường để xem bọn gia tướng luyện võ, mỗi ngày đều không đình chỉ luyện công, nãi nãi hiểu được, con có phải đang lo lắng và sợ hãi phải không?”

Đổng Phi khẽ run lên, nhẹ giọng trả lời:” Vâng!”

“ Con lo lắng cái gì , và sợ hãi cái gì?”

Lão phu nhân cũng cảm thấy tò mò hởi:” Có nãi nãi ở trong nhà này thì sẽ không có ai dám khi dễ con, Cha con tuy rằng không thích con nhưng dù sao vẫn là con trai ruột của hắn , hắn như thế nào lại hại con? Đừng nhìn hắn như thế …..Tương lai chắc chắn chức quan của cha con sẽ càng ngày càng cao , đến lúc đó người khi dễ con càng ngày càng ít, A Sửu , nói cho nãi nãi biết vì sao con cảm thấy sợ hãi?”

Đổng Phi tất nhiên sẽ không nói là Cha tương lai bị chết không được tử tế , Nãi nãi thì bị luyên luỵ theo.

Ở thời đại này càng lâu lại càng hiểu rõ lý tưởng của thời đại này, Nếu bây giờ nói thiên hạ sắp đại loạn thì ngươi ta sẽ cho ngươi là người thần kinh hoặc cũng sẽ bị quan phủ truy nã.Nhưng nãi nãi rất khôn khéo, bây giờ lấy lý do nào mà hướng nào giải thích đây?

Đổng Phi suy nghĩ một lát rồi nói:” Nãi nãi, con đúng là rất sợ chức quan của cha ngày càng lớn.”

Lão Phu nhân ngạc nhiên nói:” Hài tử này thật là , lời nói thật thú vị, người khác đều là ước quan cao con tại sao lại thấy sợ hãi?”

Đổng Phi nói: “ Nãi nãi , Quan càng lớn thì dã tâm càng lớn, Ngài có nói qua lý tưởng trước kia của cha chính là Tuất ty giáo uý, nhưng khi làm tuất ty giáo uý thì sao? Ông ấy lại càng muíon làm quan lớn hơn nữa, tương lai nếu có một ngày ông ấy lên chức Thái uý, Tư không, tiếp theo lại muốn làm cái gì? Chỉ đên lúc đó sợ Đổng gia chúng ta sẽ gặp hoạ .”

Lão phu nhân đột ngột hít sâu một hơi, cả nửa ngày không nói được lời nào.Những lời nói này của Đổng Phi nghe qua thì rất buồn cười, nhưng nếu nghĩ cẩn thận thì đích thực là có đạo lý.Dục vọng con người là vô cùng , không ngừng muốn đi lên, nhưng nếu có một ngày đi đến đỉnh rồi thì cũng sẽ nguy hiểm .

Đạo lý ấy nhìn thì rất đơn giản , nhưng thực ra rất ít người có thể nhìn thấu nó.

Lão phu nhân không thể không nhìn lại đứa cháu này , xem bộ dạng của hắn thì mình đã xem thương A Sửu a.

Nhưng những lời nói này nếu như hiện tại nói ra, Đổng Trác có thể nghe hay sao?

Lão phu nhân trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:: “ A Sửu, con nói rất đúng, vậy thì con hãy nói chí hướng của con là gì cho Nãi nãi nghe được không?”

“ Nãi nãi, con muốn làm một người địch vạn!”

“ Một địch vạn?”

Đổng Phi cũng không quản lão phu nhân có nhìn thấy hay không nhìn thấy, trịnh trọng gật đầu đáp : “ Đúng vậy , chỉ cẩn A Sửu có bổn sự một địch vạn thì có thể bảo hộ nãi nãi không bị thương tổn, bảo vệ tỷ tỷ suốt đời bình an .”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Hán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook