Chương 225: Hàn dữ mã (3)
Canh Tân
22/08/2014
Mỗi lần gia cụ đưa tới số
lượng cũng không nhiều, nhưng bởi trước kia người sử dụng gia cụ của mục trường Sắc Lặc xuyên không giàu thì sang, đã trở thành một loại tượng
trưng cho thân phận. Một bộ gia cụ, không trăm vạn tiền đừng mơ sờ đến,
trong phố phường mặc dù cũng có phỏng chế, nhưng trên gia cụ Đổng Phi
dùng kiểu dáng lệnh bài Cự Ma Sĩ chế tạo bằng hoàng kim, còn có Thái Ung đề tự, há có thể cùng loại sao?
Còn đừng trả giá, ai cũng biết, đồ dùng của mục trường Sắc Lặc xuyên tuyệt đối sẽ không cò kè mặc cả với ngươi.
Muốn mua thì mua, không mua thì lượn, đây chính là cái gọi hiệu quả của thương hiệu...
Nói chung, Đổng Phi không thiếu chút tiền nào.
Mời Tào Tháo đứng ra hỗ trợ chế tạo câu tương, đồng thời vì thích ứng với thể chất của nữ tử còn đặc biệt làm một số cải biến.
Thế cho nên Tào Tháo mới nói:
- Hiện giờ Đổng Tây Bình lưu luyến Chúng Hương Quốc, phỏng chừng cho y làm giáo úy Vũ Lâm quân cũng sẽ không làm.
Không sai, hiện giờ Đổng Phi một lòng đều đặt lên Loan Vệ doanh, quả thật không có tâm tư nào khác.
Ở trong lòng Đổng Phi có suy nghĩ đặc biệt của y.
Giá trị chế tạo của câu tương rất cao, toàn làm bằng sắt, đồ dùng của nữ hài tử đúng là phiền phức.
Bí mật phái người thông tri Sa Ma Kha, mời Sa Ma Kha nghĩ cách liên hệ lão Man Vương của Võ Lăng sơn, đi tìm bí phương Đằng giáp trong truyền thuyết.
Nhớ trong Bình Thư có nói qua, khi Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch, đã từng gặp được Đằng giáp binh.
Đằng giáp đó lấy bí phương đặc biệt chế tác, có thể đao thương bất nhập, hơn nữa cực kỳ nhẹ nhàng. Nếu có thể tìm được, phối hợp với Tướng Tố doanh của Đổng Phi, nhất định có thể chế tạo ra một nhánh câu tương binh không giống người thường. Chí ít, có thể thích hợp cho những nữ nhân này sử dụng.
Hiện hôm nay tại Loan Vệ doanh, trận pháp Lưu Phong do Nhậm Hồng Xương quản lý, Vân Thùy trận do Lý Tín cùng Tư Mã Hương Nhi huấn luyện.
Trên cơ bản Đổng Phi đã không cần đi quan tâm, y cả ngày ở trong trung quân đại trướng, rất ít ra ngoài kiểm tra.
Nhưng đừng tưởng rằng Đổng Phi không có việc gì làm. Y có chuyện càng quan trọng hơn.
Thái Diễm đưa tới một bộ [Đạo Đức Kinh], bảo Đổng Phi điền dấu ngăn cách. Trên thực tế đây là một loại giải thích cho cách vận dụng dấu chấm câu, cũng cùng với để Đổng Phi tiến hành điểm bình. Vốn Thái Diễm là muốn đưa tới một bộ Luận Ngữ hoặc là Xuân Thu. Nhưng vừa đề xuất đã làm Đổng Phi hoảng sợ chùn chân. Hai bộ tác phẩm đó dày cả sấp, nếu điền dấu câu đủ khiến y hộc máu rồi.
Hán thất lúc đầu thờ phụng thuật của Hoàng lão, hơn nữa [Đạo Đức Kinh] chỉ có 5000 chữ.
Hình như so sánh thì dễ, nhưng sau khi cầm lấy, Đổng Phi mới biết nỗi khổ của nghiên cứu học vấn. Mỗi một một dấu ngắt câu đều phải dè dặt. Bởi vì dấu ngắt câu khác nhau đại biểu ý cũng khác nhau. Y quả thật không dám tuỳ tiện hạ thủ.
Đạo khả đạo, phi thường đạo. . .
Sau khi ngắt dấu cho hai câu đầu tiên, Đổng Phi hơi ngẩn ra.
Nhưng lại không thể không làm, bởi vì Thái Diễm nói, nếu như không làm tốt chuyện này, thì đừng đi tìm nàng nữa.
Nghiên cứu học vấn, quá khó khăn!
Đổng Phi ném binh thư trong tay đi, cũng thu gom lại thẻ tre trên bàn.
Đổng Phi vẻ mặt đau khổ, gãi đầu, đi ra khỏi trung quân đại trướng, thấy ánh nắng gay gắt. Song bởi một trận mưa cũng coi như tương đối mát mẻ.
- Chủ công, học vấn đã làm xong chưa?
Vương Song thủ hộ ở cửa đại trướng cười ha ha hỏi. Vương Song rất kính trọng Đổng Phi, nhưng thời gian dài, cũng biết chủ công này thật ra không lớn hơn hắn bao nhiêu, có đôi khi rất dễ nói chuyện. Mấy ngày nay, Đổng Phi cả ngày thở dài thở ngắn, khóc lóc kể lể nỗi khổ của nghiên cứu học vấn. Cho nên mỗi khi Vương Song thấy y đều sẽ trêu đùa.
- Làm xong cái rắm. . . Ta cuối cùng cũng biết, những người nghiên cứu học vấn thực sự không dễ dàng.
Bởi lo lắng an toàn cho người trong nhà, Đổng Phi bảo Sa Ma Kha dẫn một bộ phận người ở lại đại trạch môn, còn bảo Điển Vi dẫn theo một bộ phận người đến nhà Thái Ung thủ hộ. Thành Lễ, Đổng Thiết, Thành Liêm, mỗi người đều có chỗ dùng, chỉ còn lại có Vương Song không có việc gì làm.
Thẳng thắn mang hắn đến Loan Vệ doanh, coi như là làm bạn.
Đổng Phi duỗi duỗi người, nhìn sắc trời, sau đó đột nhiên nói:
- Vương Song, đã qua bao nhiêu ngày rồi?
- Hai mươi ngày!
- Còn có mười ngày...
Đổng Phi thầm chửi bới trong lòng:
- Chết sớm siêu sinh sớm. Mẹ nó mỗi ngày rúc ở đây, chắc ta cũng điên mất thôi. Mấy hôm rồi không hoạt động gân cốt. Vương Song, hai ta luyện mấy chiêu đi?
Vương Song cũng là một võ si, nghe vậy đương nhiên đại hỉ.
- Tiểu tướng tuân mệnh!
Lập tức chạy đi chuẩn bị ngựa binh khí, Đổng Phi tại đại trướng ưỡn người, đang chuẩn bị đến giáo trường thì đột nhiên ngoài Loan Vệ doanh có người lớn tiếng gọi:
- Chủ công, chủ công ở đâu? Ta là Đổng Thiết. Xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi!
Đổng Phi ngẩn ra, vội vàng đi ra ngoài cửa doanh.
Cửa đại doanh có một đội Vũ Lâm quân gác, chính là vì coi chừng Đổng Phi. Đổng Thiết không thể đi vào đại doanh, đành phải ở bên ngoài gọi.
Thấy Đổng Phi đi qua, Vũ Lâm quân như lâm đại địch.
Danh hiệu ác hán đã là phụ nữ và trẻ em Lạc Dương đều biết. Trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
- Tiểu Thiết, xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi...
Đổng Thiết mặc một bộ trang phục võ sinh, nhưng nhìn qua có vẻ khá rách nát. Trên người còn có vết máu, búi tóc cũng hơi tán loạn.
Thấy Đổng Phi Phi xuất hiện, hắn quỳ trên mặt đất lớn tiếng khóc:
- Lục phu nhân, lục phu nhân bị người đả thương rồi!
Đổng Phi đầu tiên vẫn chưa có phản ứng, kinh ngạc hỏi:
- Bị đả thương? Sao Lục Nhi lại bị đả thương... Ngươi nói cái gì? Lục Nhi bị người đả thương? Ai to gan như vậy, dám đả thương Lục Nhi. Nàng, nàng có nguy hiểm đến tính mệnh không?
Vũ Lâm quân đã cảm thấy không ổn, thấy Đổng Phi xông qua, vội vã tránh đường.
Đổng Phi chạy qua tóm lấy Đổng Thiết, phẫn nộ quát:
- Ai làm Lục Nhi bị thương. Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Hôm nay phu nhân cùng đại phu nhân có hẹn, chuẩn bị đến chợ chó giải sầu. Nhưng ai ngờ khi đi tới đường Kim Dung môn thì một đám vô lại ngăn cản. Lúc đó tam gia không có mặt, hai vị phu nhân chỉ dẫn theo ta và Thành Liêm, còn có hai ba tên sai vặt. Đám vô lại này tiến lên nhục mạ đại phu nhân không biết liêm sỉ, Lục Nhi phu nhân liền nổi giận, muốn xuất thủ giáo huấn bọn chúng... Không ngờ đột nhiên ùa ra một đám người, bao vây đánh chúng tôi. Lục Nhi phu nhân vì bảo vệ đại phu nhân nên bị chém một kiếm. May là lúc đó trên tửu lâu có hai vị tráng sĩ đứng ra, cuối cùng cũng cứu được các phu nhân.
- Người đâu? Người có việc gì không?
- Đại phu nhân không sao. Nhưng Lục Nhi phu nhân. . . Khi ta đi truyền tin đã có lang trung tới rồi.
Sắc mặt Đổng Phi dữ tợn mà đáng sợ, hai tay nắm chặt, người không ngừng run lên.
Lúc này Vương Song đã chuẩn bị ngựa và binh khí, thấy tình huống này vội vã chạy đi tìm Nhậm Hồng Xương báo tin.
Còn đừng trả giá, ai cũng biết, đồ dùng của mục trường Sắc Lặc xuyên tuyệt đối sẽ không cò kè mặc cả với ngươi.
Muốn mua thì mua, không mua thì lượn, đây chính là cái gọi hiệu quả của thương hiệu...
Nói chung, Đổng Phi không thiếu chút tiền nào.
Mời Tào Tháo đứng ra hỗ trợ chế tạo câu tương, đồng thời vì thích ứng với thể chất của nữ tử còn đặc biệt làm một số cải biến.
Thế cho nên Tào Tháo mới nói:
- Hiện giờ Đổng Tây Bình lưu luyến Chúng Hương Quốc, phỏng chừng cho y làm giáo úy Vũ Lâm quân cũng sẽ không làm.
Không sai, hiện giờ Đổng Phi một lòng đều đặt lên Loan Vệ doanh, quả thật không có tâm tư nào khác.
Ở trong lòng Đổng Phi có suy nghĩ đặc biệt của y.
Giá trị chế tạo của câu tương rất cao, toàn làm bằng sắt, đồ dùng của nữ hài tử đúng là phiền phức.
Bí mật phái người thông tri Sa Ma Kha, mời Sa Ma Kha nghĩ cách liên hệ lão Man Vương của Võ Lăng sơn, đi tìm bí phương Đằng giáp trong truyền thuyết.
Nhớ trong Bình Thư có nói qua, khi Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch, đã từng gặp được Đằng giáp binh.
Đằng giáp đó lấy bí phương đặc biệt chế tác, có thể đao thương bất nhập, hơn nữa cực kỳ nhẹ nhàng. Nếu có thể tìm được, phối hợp với Tướng Tố doanh của Đổng Phi, nhất định có thể chế tạo ra một nhánh câu tương binh không giống người thường. Chí ít, có thể thích hợp cho những nữ nhân này sử dụng.
Hiện hôm nay tại Loan Vệ doanh, trận pháp Lưu Phong do Nhậm Hồng Xương quản lý, Vân Thùy trận do Lý Tín cùng Tư Mã Hương Nhi huấn luyện.
Trên cơ bản Đổng Phi đã không cần đi quan tâm, y cả ngày ở trong trung quân đại trướng, rất ít ra ngoài kiểm tra.
Nhưng đừng tưởng rằng Đổng Phi không có việc gì làm. Y có chuyện càng quan trọng hơn.
Thái Diễm đưa tới một bộ [Đạo Đức Kinh], bảo Đổng Phi điền dấu ngăn cách. Trên thực tế đây là một loại giải thích cho cách vận dụng dấu chấm câu, cũng cùng với để Đổng Phi tiến hành điểm bình. Vốn Thái Diễm là muốn đưa tới một bộ Luận Ngữ hoặc là Xuân Thu. Nhưng vừa đề xuất đã làm Đổng Phi hoảng sợ chùn chân. Hai bộ tác phẩm đó dày cả sấp, nếu điền dấu câu đủ khiến y hộc máu rồi.
Hán thất lúc đầu thờ phụng thuật của Hoàng lão, hơn nữa [Đạo Đức Kinh] chỉ có 5000 chữ.
Hình như so sánh thì dễ, nhưng sau khi cầm lấy, Đổng Phi mới biết nỗi khổ của nghiên cứu học vấn. Mỗi một một dấu ngắt câu đều phải dè dặt. Bởi vì dấu ngắt câu khác nhau đại biểu ý cũng khác nhau. Y quả thật không dám tuỳ tiện hạ thủ.
Đạo khả đạo, phi thường đạo. . .
Sau khi ngắt dấu cho hai câu đầu tiên, Đổng Phi hơi ngẩn ra.
Nhưng lại không thể không làm, bởi vì Thái Diễm nói, nếu như không làm tốt chuyện này, thì đừng đi tìm nàng nữa.
Nghiên cứu học vấn, quá khó khăn!
Đổng Phi ném binh thư trong tay đi, cũng thu gom lại thẻ tre trên bàn.
Đổng Phi vẻ mặt đau khổ, gãi đầu, đi ra khỏi trung quân đại trướng, thấy ánh nắng gay gắt. Song bởi một trận mưa cũng coi như tương đối mát mẻ.
- Chủ công, học vấn đã làm xong chưa?
Vương Song thủ hộ ở cửa đại trướng cười ha ha hỏi. Vương Song rất kính trọng Đổng Phi, nhưng thời gian dài, cũng biết chủ công này thật ra không lớn hơn hắn bao nhiêu, có đôi khi rất dễ nói chuyện. Mấy ngày nay, Đổng Phi cả ngày thở dài thở ngắn, khóc lóc kể lể nỗi khổ của nghiên cứu học vấn. Cho nên mỗi khi Vương Song thấy y đều sẽ trêu đùa.
- Làm xong cái rắm. . . Ta cuối cùng cũng biết, những người nghiên cứu học vấn thực sự không dễ dàng.
Bởi lo lắng an toàn cho người trong nhà, Đổng Phi bảo Sa Ma Kha dẫn một bộ phận người ở lại đại trạch môn, còn bảo Điển Vi dẫn theo một bộ phận người đến nhà Thái Ung thủ hộ. Thành Lễ, Đổng Thiết, Thành Liêm, mỗi người đều có chỗ dùng, chỉ còn lại có Vương Song không có việc gì làm.
Thẳng thắn mang hắn đến Loan Vệ doanh, coi như là làm bạn.
Đổng Phi duỗi duỗi người, nhìn sắc trời, sau đó đột nhiên nói:
- Vương Song, đã qua bao nhiêu ngày rồi?
- Hai mươi ngày!
- Còn có mười ngày...
Đổng Phi thầm chửi bới trong lòng:
- Chết sớm siêu sinh sớm. Mẹ nó mỗi ngày rúc ở đây, chắc ta cũng điên mất thôi. Mấy hôm rồi không hoạt động gân cốt. Vương Song, hai ta luyện mấy chiêu đi?
Vương Song cũng là một võ si, nghe vậy đương nhiên đại hỉ.
- Tiểu tướng tuân mệnh!
Lập tức chạy đi chuẩn bị ngựa binh khí, Đổng Phi tại đại trướng ưỡn người, đang chuẩn bị đến giáo trường thì đột nhiên ngoài Loan Vệ doanh có người lớn tiếng gọi:
- Chủ công, chủ công ở đâu? Ta là Đổng Thiết. Xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi!
Đổng Phi ngẩn ra, vội vàng đi ra ngoài cửa doanh.
Cửa đại doanh có một đội Vũ Lâm quân gác, chính là vì coi chừng Đổng Phi. Đổng Thiết không thể đi vào đại doanh, đành phải ở bên ngoài gọi.
Thấy Đổng Phi đi qua, Vũ Lâm quân như lâm đại địch.
Danh hiệu ác hán đã là phụ nữ và trẻ em Lạc Dương đều biết. Trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
- Tiểu Thiết, xảy ra chuyện gì?
- Xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi...
Đổng Thiết mặc một bộ trang phục võ sinh, nhưng nhìn qua có vẻ khá rách nát. Trên người còn có vết máu, búi tóc cũng hơi tán loạn.
Thấy Đổng Phi Phi xuất hiện, hắn quỳ trên mặt đất lớn tiếng khóc:
- Lục phu nhân, lục phu nhân bị người đả thương rồi!
Đổng Phi đầu tiên vẫn chưa có phản ứng, kinh ngạc hỏi:
- Bị đả thương? Sao Lục Nhi lại bị đả thương... Ngươi nói cái gì? Lục Nhi bị người đả thương? Ai to gan như vậy, dám đả thương Lục Nhi. Nàng, nàng có nguy hiểm đến tính mệnh không?
Vũ Lâm quân đã cảm thấy không ổn, thấy Đổng Phi xông qua, vội vã tránh đường.
Đổng Phi chạy qua tóm lấy Đổng Thiết, phẫn nộ quát:
- Ai làm Lục Nhi bị thương. Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Hôm nay phu nhân cùng đại phu nhân có hẹn, chuẩn bị đến chợ chó giải sầu. Nhưng ai ngờ khi đi tới đường Kim Dung môn thì một đám vô lại ngăn cản. Lúc đó tam gia không có mặt, hai vị phu nhân chỉ dẫn theo ta và Thành Liêm, còn có hai ba tên sai vặt. Đám vô lại này tiến lên nhục mạ đại phu nhân không biết liêm sỉ, Lục Nhi phu nhân liền nổi giận, muốn xuất thủ giáo huấn bọn chúng... Không ngờ đột nhiên ùa ra một đám người, bao vây đánh chúng tôi. Lục Nhi phu nhân vì bảo vệ đại phu nhân nên bị chém một kiếm. May là lúc đó trên tửu lâu có hai vị tráng sĩ đứng ra, cuối cùng cũng cứu được các phu nhân.
- Người đâu? Người có việc gì không?
- Đại phu nhân không sao. Nhưng Lục Nhi phu nhân. . . Khi ta đi truyền tin đã có lang trung tới rồi.
Sắc mặt Đổng Phi dữ tợn mà đáng sợ, hai tay nắm chặt, người không ngừng run lên.
Lúc này Vương Song đã chuẩn bị ngựa và binh khí, thấy tình huống này vội vã chạy đi tìm Nhậm Hồng Xương báo tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.