Chương 510: Con đường của Bạch Hà Sầu (Đoạn 1).
Khiêu Vũ
30/03/2013
Đỗ Duy đứng trên lôi đài, “tuyên bố sẽ giết” đại kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn thuộc Quang Minh thần điện, hành động này khiến gần như toàn bộ đế đô bùng nổ!
Lúc này, cả đế đô đều đàm luận liệu chuyện công tước hoa Tulip khiêu chiến sinh tử với đoàn trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn sẽ tạo thành kết cục ra sao - Đương nhiên cũng có không ít người khứu giác chính trị linh mẫn âm thầm lo lắng! Dù sao ai cũng biết công tước hoa Tulip là người ủng hộ đáng tin cậy của hoàng thất, liệu chuyện này cuối cùng có biến thành đối đầu kịch liệt giữa hoàng thất và giáo hội không?
Khoảng thời gian này, lời tuyên bố vô cùng kiêu ngạo và cuồng vọng của công tước hoa Tulip trở thành đề tài thảo luận của mọi người trong đế đô. Lòng nhiệt tình của không ít người cháy lên nhờ lời tuyên bố của vị công tước đại nhân trẻ tuổi này - Chỉ một câu nói đơn giản nhất: thực quá anh tuấn!
Nhưng vẫn có những tín đồ trung thành của giáo hội cho rằng đây là lời khiêu khích cuồng vọng của một tiểu quý tộc đối với giáo hội, là một loại bất kính đối với tổ chức đại diện cho Quang Minh nữ thần trên thế gian! Là hành động khinh nhờn tín ngưỡng duy nhất trên đại lục…
Dẫu vậy, cho dù mọi người bàn luận ra sao họ cũng đều phải thừa nhận: công tước hoa Tulip đại nhân này thực sự biết vũ kỹ, hơn nữa còn rất mạnh!
Trên lôi đài, Đỗ Duy cố ý lộ ra đấu khí màu bạc đủ để mọi người hiểu qua về thực lực của hắn. Theo tiêu chuẩn của Roland đại lục, chỉ có võ sĩ đạt tới bát cấp mới có thể phóng ra đấu khí màu bạc! Đây là dấu hiệu thực lực đã chân chính bước vào cao cấp võ sĩ.
Tài nghệ của Đỗ Duy trên phương diện ma pháp đã không cần phải nói, ai ai trong đế quốc cũng biết vị công tước hoa Tulip này là một thiên tài ma pháp! Nếu ngươi dám nói ma pháp Đỗ Duy không giỏi… vậy nhất định toàn bộ để tử trong ma pháp học viện của đế quốc sẽ tìm ngươi liều mạng!
Nhưng bây giờ, hắn… ngay cả vũ kỹ cũng luyện tới thực lực bát cấp?
Hắn… mới chỉ mười tám tuổi!
Cả đế đô đều vì lời khiêu chiến của Đỗ Duy mà rối loạn, các tin tức đủ loại lưu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Mà giờ phút này, thân là kẻ khởi nguồn của câu chuyện sau trận đấu, Đỗ Duy lập tức rời khỏi đấu trường của Hiệp Hội kỵ sĩ, thậm chí hắn không chào hỏi bất cứ ai, trực tiếp trở lại phủ công tước hoa Tulip của mình tại đế đô, hạ lệnh đóng cửa từ chối tiếp khác!
Thực ra, xế chiều hôm đó cũng xảy ra một số chuyện khác…
Tỷ như kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn Randall, người Đỗ Duy tuyên bố sẽ giết xuất tràng ngay trong trận đấu sau.
Hắn lộ diện cũng khiến cho mọi người trong đấu trường kích động! Tâm tình Randall hiển nhiên bị ảnh hưởng bởi lời tuyên bố của Đỗ Duy. Nhưng chỉ khiến cho Thần Thánh kỵ sĩ kiêu ngạo này càng thêm bạo phát!
Trên lôi đài, tên Thần Thánh kỵ sĩ này chỉ dùng thời gian không tới một chén trà đã đem hai đối thủ trực tiếp đánh rớt khỏi lôi đài, còn một Thần Thánh kỵ sĩ khác cùng tổ với hắn thậm chí từ đầu tới cuối không hề xuất thủ.
Randall thể hiện ra thực lực của mình khiến cho người xem khắp đấu trường xôn xao - có thể nói họ càng lúc càng mong đợi trận đại chiến giữa công tước và kỵ sĩ trong tương lai!
Randall cũng hiển lộ ra đấu khí cấp tám màu bạc, nhưng cũng thực không công bằng đối với hắn, dù sao Đỗ Duy vẫn luôn ẩn dấu thực lực còn Randall mọi người đã sớm biết hắn là bát cấp rồi. Vì vậy hắn sử dụng đấu khí có hoa lệ tới mức nào cũng chẳng có bao nhiêu người cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ một số kẻ có mắt nhìn người trên khán đài mới có cảm giác bất đồng.
“Xem ra vị Thần Thánh kỵ sĩ này đã bị Đỗ Duy chọ giận rồi. Hôm nay hắn phát huy tốt hơn trình độ của mình, có lẽ lửa giận thực sự có thể khiến người ta bùng nổ trong thời gian ngắn!”
Deron ngồi trong phòng riêng của Hiệp Hội kỵ sĩ, bắt chéo hai chân, lão bộc Dofe bên cạnh hắn vẻ mặt không hài lòng đứng ở góc cầm một bình rượu đổ vào trong miệng sau đó ợ một hơi toàn mùi rượu:
- Hừ, vậy đã sao. Randall đũng là một thằng ngốc, tên Đỗ Duy kia nếu không có tài sao dám tuyên bố như thế? Nếu tên Randall này thông minh một hơn một chút cũng sẽ không hạ lệnh cho bộ hạ cố ý bỏ cuộc, đáng lẽ hắn nên ra lệnh cho chúng đánh hết sức với Đỗ Duy một trận, hiểu được đôi chút về thực lực của y, vậy có phải an toàn hơn không?
Deron mỉm cười, nụ cười của hắn mang theo vẻ ác ý:
- Dofe, chẳng lẽ ngươi quên rồi à? Đám Thần Thánh kỵ sĩ này phân nửa đều là mấy tên đầu óc không được tốt, quá mức kiêu ngạo…
Dofe liếc mắt nhìn “chủ nhân của mình” rồi đột nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Deron, dùng mông đẩy Deron khỏi ghế:
- Ngươi không thấy lão nhân gia ta đứng đây cả buổi rồi sao! Ta đâu còn trẻ nữa mà ngươi cứ ngồi như vậy…
Deron thở dài bất đắc dĩ nhìn người hầu của mình, may là xung quanh không ai phát hiện. Hắn đoạt chai rượu trong tay đối phương:
- Nghe ta nói này, chúng ta còn bao nhiêu tiền?
- Ngươi muốn làm gì?
Lão đầu tử Dofe lập tức nắm chặt túi tiền, vẻ mặt cảnh giác nhìn Deron lên án:
- Ta cho ngươi hay, gần đây mặc dù chúng ta đã khá hơn nhiều nhưng cũng không chịu nổi tên tiêu xài hoang phí nhà ngươi!
Deron vẻ mặt ủy khuất kêu oan:
- Ai nói ta mua loạn chứ! Ta chỉ muốn đem đi đặt cược thôi! Giờ đang là cơ hội kiếm tiền tốt mà.
- Đặt cược sao? Ý ngươi là…
- Đương nhiên là đặt cược cho vị công tước hoa Tulip đại nhân của chúng ta thắng rồi! Hắn nhất định có thể chém rụng tên Randall kia!
Deron vẻ mặt khẳng định.
- Ngươi… thực sự nắm chắc như vậy?
Deron cười híp mắt, ánh mắt hắn hiện vẻ quỷ dị…
- Dofe, xem ra ngươi thực sự đã già rồi!
Deron thở dài:
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao. Khi Đỗ Duy đứng trên lôi đài dùng cung hiển lộ đấu khí…
Hắn đột nhiên tới gần Dofe, vẻ mặt thần bí nhỏ giọng nói:
- Khi hắn kéo cung bắn ra đấu khí màu bạc… chỉ dùng một ngón tay thôi.
Lão già Dofe sắc mặt đang phiền não nghe vậy cũng đột nhiên yên tĩnh trở lại, cẩn thận nghĩ lại một chút rồi gật đầu:
- Không… Ai… Hắn chỉ dùng một ngón tay! Ý ngươi là vị công tước đại nhân của chúng ta vẫn còn ẩn dấu thực lực sao?
Deron cười hì hì một tiếng rồi đột nhiên nhìn về lôi đài phí dưới, vui vẻ nói:
- Ồ! Nhìn kìa! Mỹ nữ! Mỹ nữ ra sân! Đứa nhóc kia cũng ra sân rồi!!!
***
Có lẽ lời tuyên bố của Đỗ Duy đã khiến cho khẩu vị của mọi người cao lên nên cho dù là Allu từng làm náo động đấu trường xuất chiến cũng khiến người xem không mấy hào hứng.
Mặc dù Allu dùng thể thuật Đại Tuyết Sơn quỷ mỵ của mình cũng thuận lợi đánh bại vài đối thủ tiến vào một trong số một trăm tuyển thủ vào bán kết nhưng người xem trong đấu trường ngoại trừ một số ít những ké háo sắc ra, tiếng hoan hô và vỗ tay của những người khác đều ít nhiều có vẻ uể oải.
Mà sau khi thấy Allu xuất chiến, hoàng tử Thần vốn ngồi ở phòng riêng tầng thứ ba đứng lên cười với tùy tùng bên cạnh:
- Hôm nay đã không còn gì hay nữa rồi, chúng ta về thôi.
- Vâng thưa điện hạ.
Tùy tùng bên người y cũng là một trong bốn trọng tài của đại hội luận võ lần này, võ sĩ thủ tịch hoàng cung Cheek lập tức khom người đáp.
Nhưng dường như do dự một chút, Cheek cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:
- Điện hạ, ngài đi gặp công tước đại nhân sao?
- Hả?
Hoàng tử Thần dừng bước liếc mắt nhìn Cheek, ánh mắt hắn hiện lên ý cười:
- Ngươi muốn nói gì?
- Điện hạ, ta cảm thấy hành vi của công tước hoa Tulip đại nhân lần này có chút lỗ mãng.
Cheek không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh trả lời:
- Ngài từng nói chúng ta phải khoan nhượng đối với một số hành động của thần điện, bây giờ không phải thời cơ tốt để trở mặt.
Hoàng tử Thần nhìn võ sĩ thủ tịch trung thành này, nở nụ cười vừa lòng, nhưng hắn đột nhiên xoa đầu hoàng tử Charles ở bên cạnh nói:
- Charles, nói cho ta hay, con nghĩ thế nào về chuyện này?
Hoàng tử Charles sửng sốt một lát, cậu bé mới mười tuổi này cúi đầu suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:
- Phụ thân, con cảm thấy Cheek nói sai rồi. Sư phụ… công tước hoa Tulip đại nhân làm rất đúng.
Hoàng tử Thần càng hứng thú nhìn vào đứa con mà mình rất hy vọng này:
- Charles, nói tiếp đi.
- Vâng thưa cha!
Hoàng tử Charles sắc mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười tuổi:
Khoan nhượng không có nghĩa là nhân nhượng! Chúng ta phải đánh một tín hiệu tới thần điện: chúng ta chỉ nhân nhượng tới một giới hạn mà thôi! Nếu cứ lùi bước sẽ khiến thần điện cảm thấy lập trường của hoàng thất quá mềm yếu! Như vậy sẽ làm giảm uy phong của chúng ta. Nếu hoàng thất lộ vẻ mềm yếu vậy những quý tộc luôn ở bên chúng ta cũng sẽ thay đổi thái độ, điều này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền. Hơn nữa, con cho rằng trước giờ chúng ta đã khoan nhượng rất nhiều lần rồi! Thưa cha, người đã tiếp nhận lễ rửa tội của giáo hoàng, còn khoan nhượng cho việc đùa bỡn trước thiên tai, đây cũng đã là giới hạn cho việc khoan nhượng của chúng ta rồi. Lần này bọn họ lại với tay tới đại hội luận võ… Con cảm thấy nên “nhắc nhở” bọn họ một chút, để bọn họ biết không nên với tay quá xa!
Nhìn hoàng tử nhỏ tuổi Charles lộ vẻ cứng rắn như vậy, đôi mắt hoàng tử Thần nheo lại, liếc mắt nhìn Cheek, thản nhiên nói:
- Thị vệ tổng quản của ta, ngươi đã hiểu chưa? Ta nghĩ nghi vấn của ngươi Charles đã giải thích đủ rồi. Hơn nữa…
Hoàng tử Thần cười lạnh nói:
- Mấy tháng trước thần điện đột nhiên khen ngợi Đỗ Duy, trên danh nghĩa là nói Đỗ Duy giết một đám bắt cóc giả mạo Thần Thánh kỵ sĩ. Hừ, ngươi thật sự tin rằng ở Tây Bắc có kẻ dám giả mạo Thần Thánh kỵ sĩ đi làm điều xằng bậy sao? Cheek, hôm nay ngươi đã bắt đầu động não rồi, ta rất vui nhưng mong rằng sau này gặp chuyện ngươi nghĩ nhiều hơn một chút.
Vừa nói, hoàng tử Thần vừa vỗ vỗ bả vai thị vệ tổng quản trung thành này, hòa nhã nói:
- Cố gắng lên, ngày thường đừng chỉ lo luyện võ, lúc rảnh rỗi đọc sách đôi chút, sau này có cơ hội ta sẽ cho ngươi làm tướng quân cầm binh.
Khuôn mặt Cheek lộ vẻ cảm kích, cúi đầu xuống.
- Ngoài ra…
Hoàng tử Thần cười nói:
- Thật ra Đỗ Duy cũng khiến ta rất kinh ngạc. Nhưng nếu hắn đã công khai tuyên bố như vậy ta càng không thể ngăn cản hắn! Dù sao lời cũng đã nói ra, mà ai cũng biết Đỗ Duy là trọng thần mà ta tín nhiệm nhất, nếu lúc này ta không ủng hộ mà ngược lại lại ngăn cản hắn… Nếu như Đỗ Duy thực sự vì áp lực của ta mà thu hồi lời nói của mình… vậy rất mất mặt! Thực sự mất mặt! Ta, Đỗ Duy, tất cả tập đoàn hoàng thất chúng ta đều mất mặt! Sau này đối mặt với thần điện đều không thể ngẩng đầu lên được! Hiểu chưa?
Hít một hơi thật sâu, hoàng tử Thần cũng cảm thấy mình có phần kích động thái quá. Hắn bình tĩnh lại tâm tình sau đó mặt không đổi sắc tuyên bố:
- Thị vệ tổng quản Cheek tận tâm với công việc, thưởng năm nghìn đồng, một thanh bảo kiếm. Hoàng tử Charles thông minh hơn người học hành chăm chỉ, thưởng cho một con ngựa cưỡi. Sau đó… Giúp ta chuẩn bị một phần đại lễ đưa tới phủ công tước hoa Tulip, tiện truyền lệnh của ta, không cho bất cứ ai quấy rầy hắn chuẩn bị ứng chiến! Ha ha, Đỗ Duy bây giờ chắc đã sớm về phủ đóng cửa không tiếp khách, ta giúp hắn đuổi người thôi.
Không ai quan tâm tới chuyện một trăm tuyển thủ rốt cuộc có những ai, tất cả mọi người đều mong đợi trận quyết chiến sinh tử của công tước hoa Tulip đại nhân và đại kỵ sĩ trưởng Randall!
Hơn nữa, Thần điện cũng không có bất cứ biểu tình hay phản ứng gì, sau khi Đỗ Duy tuyên bố tất sát (sẽ giết), thần điện thậm chí không phái người liên lạc gì với hoàng cung, dường như cũng chấp nhận trận chiến sinh tử này!
- Đỗ Duy quyết tâm muốn giáo huấn thần điện một lần.
Lam Hải Duyệt nghe tin tức do Allu đem về, lão già cơ trí này dựa lưng vào ghế thưởng thức trà.
- Nhưng thưa sư bá, con vẫn chưa hiểu.
Allu đeo một chiếc mặt nạ màu bạc đứng bên người Lam Hải Duyệt:
- Đại chiến trong tương lai sắp bộc phát rồi, thời điểm như vậy sao thần điện lại làm chuyện không để ý tới đại cục như vậy, lại khiêu khích hoàng thất với gia tộc hoa Tulip? Chẳng lẽ bọn họ không biết lúc như vậy phải thật đoàn kết sao?
Lam Hải Duyệt cười:
- Vậy mới nói là thần điện ngu ngốc… cũng có thể nói là thần điện thông minh!
Nhìn ánh mắt khó hiểu của nữ hài tử này, Lam Hải Duyệt thở dài:
- Xem ra sư phụ ngươi nói cho ngươi không ít chuyện, ngay cả trận chiến trong tương lai kia cũng kể. Ừ, đúng là vì thần điện biết, lúc này mọi người nên đoàn kết chứ không nên trở mặt, thần điện cũng nhận định, cho dù là Đỗ Duy hay hoàng thất cũng nhất định sẽ khoan nhượng. Những lúc như vậy bọn họ không thể không thừa dịp đối phương khoan nhượng bước tới vài bước!
- Mọi việc đều là thần điện cố ý, mặc dù sau đó đều bị Đỗ Duy hóa giải nhưng uy vọng của thần điện quả thực tăng lên khá nhiều! Đó là thừa dịp đối phương lấy đại cục làm trọng, bọn họ vớt lấy một ít chỗ tốt.
Sau đó, Lam Hải Duyệt thở dài:
- Nhưng, gần đây cách làm của thần điện có phần nôn nóng quá rồi. Thừa cơ làm tới vậy là đúng nhưng lần này lại chọc giận Đỗ Duy. Vậy nên tiểu tử mới trả đòn lại thần điện.
Dừng một lát, Lam Hải Duyệt liếc mắt nhìn Allu, trầm giọng nói:
- Mấy quyển sách ta bảo con đọc hôm trước, con đọc ra sao rồi?
- Đã xem xong rồi.
Allu thành thật nói.
- Có lĩnh hội được gì không?
Lam Hải Duyệt mỉm cười.
Allu do dự một lát sau đó thở dài:
- Cũng có một chút, nhưng mà con vẫn không thể hiểu hết được. Những chuyện người Roland nghĩ trong đầu phức tạp hơn người trên Đại Tuyết Sơn nhiều.
Lam Hải Duyệt cười nói:
- Rất tốt, ta cũng không nghĩ con chỉ nhìn một lần mà có thể hiểu hết. Chỉ cần con tiếp tục đọc sau này sẽ từ từ hiểu được. Tuổi càng lớn con cũng sẽ hiểu được càng nhiều.
Nói xong, hắn lấy một quyển sách từ bên cạnh ra:
- Lần trước ta đưa con là quyển đầu, đây là quyển sau. Con cầm lấy, tiếp tục đọc đi.
Trên quyển sách này, tiêu đề được in rõ ràng là:
“Thời kỳ Đại đế quốc – từ năm 936 trở đi. Những chuyện ta trải qua ở đế đô”
Tập bút ký ôn hòa mạnh mẽ, là do Lam Hải Duyệt tự viết!
- Đây là cuốn sách mà ta bỏ cả đời ra để viết. Thật ra nó được viết sau khi ta tới đế đô, ở đế đô hơn ba chục năm gồm những việc thấy được, nghe được hay tự mình trải qua. Chiến tranh Tây Bắc lần đầu tiên, quyền sở hữu ruộng đất tại đế đô thay đổi, quan hệ giữa đám quý tộc, còn cả cuộc đảo chính mấy năm trước nữa… Mọi chuyện ta đều ghi chép lại, còn có một số tâm đắc do ta tự phân tích… Con cứ từ từ lĩnh ngộ đi.
Lam Hải Duyệt sau khi giao quyển sách này cho Allu dường như rất mệt mỏi, lại như làm một quyết định lớn cực kỳ gian nan.
Sau đó, khuôn mặt lão đầy vẻ tiếc nuối, dùng ánh mắt thương tiếc không dễ phát hiện nhìn Allu, âm thanh càng lúc càng ấm áp và hiền từ:
- Được rồi, không cần hầu hạ ta nữa, hôm nay ngươi cũng khổ cực nhiều rồi. Nghỉ ngơi đi, ta muốn ở một mình một lát.
Đưa mắt nhìn Allu vào phòng, Lam Hải duyệt tựa người vào ghế do dự một lúc lâu rồi mới lấy lá thư của Bạch Hà Sầu từ trong người ra!
Lúc lấy lá thư này ra, thân là cường giả tuyệt đỉnh nhưng ngón tay Lam Hải Duyệt vẫn khẽ run lên!
“Kế thừa y bát Đại Tuyết Sơn. Cô gái này có thể không. Thay ta đánh giá!”
Trên bức thư, nét mực của Bạch Hà Sầu vẫn như mới!
Sau đó, lão nhân đột nhiên dùng sức cắn đầu ngón tay của mình sau đó dùng máu của mình viết hai chữ vào phía sau phong thư!
“Có thể!”
Viết xong hai chữ này, Lam Hải Duyệt vẫn không ngừng lại, tiện tay gấp lá thư này thành hình một con chim, quăng lên trời! Tiếp đó, con chim giấy này vẫy vẫy đôi cánh giữa bầu trời, như sống lại, bay thẳng về phía Tây Bắc… Sau đó đột nhiên ánh sáng lóe lên, nhanh chóng biến mất giữa bầu trời!
Lúc này Lam Hải Duyệt mới nặng nề dựa vào chiếc ghế, phảng phất như đã dùng hết khí lực…
“Lựa chọn một lần cũng thật khó. Sầu… Vì sao ngươi lại gấp như vậy chứ!”
***
Một canh giờ sau khi Lam Hải Duyệt “quyết định”.
Phía tây bắc địa lục, trên ngọn Tuyết Sơn quy nga…
Bạch Hà Sầu ngồi trong huyệt động lạnh thấu xương, khuôn mặt của hắn phảng phất như bị băng tuyết xung quanh nhuộm thành màu xanh trắng.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít quanh năm trên đỉnh núi tuyết.
Vu Vương khoanh chân ngồi ở cửa động, như đang nhắm mắt dưỡng thần…
Đột nhiên, hắn mở mắt ra, tựa hồ đang lắng nghe gì đó ở xa, sau đó Bạch Hà Sầu vươn tay ra, phảng phất như nhẹ nhàng bắt lấy một thứ từ trong không khí. Lúc hắn thu tay lại, trong lòng bàn tay là một bức thư được gấp thành một con chim bằng giấy!
Bạch Hà Sầu sắc mặt lạnh lùng nhìn con chim giấy trong tay. Khóe miệng hắn hiện một nụ cười phá vỡ lớp băng. Hắn thậm chí không đọc chữ Lam Hải Duyệt viết trên con chim giấy, tiện tay chà một cái, mảnh giấy lập tức biến thành bột phấn!
“Duyệt… Cám ơn ngươi đã thay ta quyết định một việc khó khăn như vậy!”
Hắn không đọc bức thư, bởi vì vốn không cần đọc!
Đã qua lại với Lam Hải Duyệt cả đời rồi, người thông minh như Bạch Hà Sầu đương nhiên hiểu nếu Lam Hải Duyệt đã hồi âm vậy nội dung trong thư đương nhiên là đáp án mà mình đang nghĩ!
“Nếu đã giải quyết vấn đề cuối cùng này, vậy… ta cũng có thể rời khỏi đây rồi.”
Bạch Hà Sầu đứng dậy, hắn dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn xung quanh, nhìn lại nơi mình đã ngồi mấy chục năm, ánh mắt không chút lưu luyến!
Xoẹt xoẹt vài tiếng, ngón tay hắn nhẹ nhàng lay động, để lại vài chữ trên vách tường bằng băng của huyệt động này!
“Allu kế thừa! Bạch Hà Sầu viết!”
Sau khi viết xong câu này, Bạch Hà Sầu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Hắn thong thả bước tới rìa vách đá, thả người xuống. Thân thể hắn rơi giữa không trung rồi đột nhiên quay người một cái, tạo thành một cái bóng trắng bay về phía bắc đại lục…
- Trên đại lục này ta đã không còn đối thủ rồi! Mục tiêu của ta ở phía Bắc!
Bạch Hà Sầu phá gió bay tới như một tia chớp! Cường giả lĩnh vực vô cùng mạnh mẽ, nháy mắt đã lướt qua thiên sơn vạn thủy!
“May là, phương bắc có thần! Muốn phá bình cảnh, chỉ có… Trảm! Thần!”
Dưới thân ảnh ấy, thiên sơn vạn thủy của Roland đại lục lướt qua, cơ hồ chỉ mất nửa ngày đã lướt qua Cirimaro sơn mạch, tiến vào rừng rậm băng phong.
Sau đó, đi thẳng một mạch về phía bắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.