Chương 511: Vũ kỹ giết người
Khiêu Vũ
30/03/2013
Ba ngày!
Sau khi Đỗ Duy tuyên bố được ba ngày, rốt cuộc cũng đến ngày mà mọi người chờ đợi!
Buổi tối trước ngày thi đấu một ngày, tất cả các sòng bạc tại đế đô đều đưa ra chiêu bài thật lớn: Trận đấu giữa công tước hoa Tulip và đại kỵ sĩ trưởng Thần Thánh kỵ sĩ!
Nghe nói các sòng bạc cơ hồ chật ních những người và người.
Nhìn lên bảng tỷ lệ cá cược mà nói thì rõ ràng là công tước hoa Tulip còn được đánh giá nhỉnh hơn kỵ sĩ Randall một chút. Mặc dù cho đến bây giờ vẫn chưa có ai chính thức thấy Đỗ Duy động thủ với người khác, nhưng ngày đó trên lôi đài hắn chỉ dùng một ngón tay nho nhỏ… mà Randall lại là kẻ mà mọi người đều biết là cường giả về vũ kỹ.
Nhưng, nhìn vào tỷ lệ cá cược mà nói, Đỗ Duy vẫn nổi trội hơn. Đương nhiên, phàm là dân cờ bạc máu mê thì đều có nhiệt huyết sôi trào của đàn ông. Mà ngày đó Đỗ Duy “tuyên ngôn” trên lôi đài cực kỳ khoa trương, rất phù hợp với khẩu vị của bọn họ.
Từ giữa trưa, trên phố lớn cũng như ngõ nhỏ đều không có người!
Gần như toàn bộ thị dân ở đế đô đều vội hướng về phía sân Hiệp Hội kỵ sĩ, nơi có trận đấu này.
Gần như tất cả các vị trí tại đấu trường toàn bộ đã được bán vé từ trước, mà ngay tại chợ đen thì giá vé cũng đắt gấp trăm lần.
Ghế tại lầu hai và lầu ba cũng đã sớm đầy người! Hôn nay ngoài Nhiếp Chính vương thì tất cả các đại nhân vật quyền quý tại đế đô đều có mặt.
Về phía thần điện, lãnh đạo tinh thần của đế quốc, Giáo hoàng Paulo XVI bệ hạ cũng đã sớm ngồi tại lô ghế giữa, bên cạnh hắn còn có mấy bạch y trưởng lão đi theo.
Trước khi trận đấu bắt đầu khoảng nửa canh giờ, tại sân đấu đã đầy ắp người, sở Trị An đế đô cũng phải phái ra rất nhiều nhân thủ mới miễn cưỡng duy trì được trật tự.
Trong làm sóng cổ vũ của đám đông, tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi trận đấu bắt đầu! Nhiều người không thể vào được sân đấu, khi nghe thấy những tiếng hoan hô bên trong thì hồi hộp vô cùng, bọn họ điên cuồng hò hét… nhưng đáng tiếc là trước mặt họ có hai ngàn binh lính trị an với võ trang hạng nặng… bọn họ chỉ có thể yên lặng chờ bên ngoài.
Rốt cuộc, sau một hồi chiêng đồng vang lên, không khí trên toàn trường sôi trào đến cực điểm!
Do hôm nay là trận bán kết (điêu, tuyển 50 người giỏi nhất chứ), sân của lôi đài cơ hồ muốn lớn hơn vài lần so với vòng đấu loại. Ở hai bên đã được thiết lập hai thông đạo.
Trong tiếng chiêng khai cuộc, tiếng huyên náo tràn ngập như nước thủy triều, Randall – đại kỵ sĩ trưởng – bát cấp kỵ sĩ – tử địch của Đỗ Duy đang đi lên lôi đài với vẻ mặt âm trầm.
Randall tại các trận đấu trước đều mặc bì giáp thoải mái, nhưng ở trận đấu này đã mặc áo giáo màu bạc của Thần Thánh kỵ sĩ! Mặc dù trong những trận chiến trên mặt đất, áo giáp kiểu này có phần nặng nề… nhưng điểm ấy đối với một bát cấp kỵ sĩ mà nói thì không ảnh hưởng chút nào.
Hơn nữa, sau khi thấy Đỗ Duy biểu lộ ra ngân sắc đấu khí, Randall sớm đã không còn khinh thị, mặc trọng giáp có thể tăng cường ít nhiều khả năng phòng ngự - huống hồ trận đấu này liên quan đến sinh tử của Randall và vinh quang của thần điện nên hắn không thể không coi trọng.
Khi Randall lên đài thì áo choàng của hắn tung bay, trường khiếm được rút ra, rung trong không trung hai cái khiến kiếm phong nhất thời xao động.
- Ông!!!
Sau tiếng kim khí rung động… là thanh âm mọi người trong toàn trường hét như muốn phá vỡ cổ họng, rất nhiều dân cờ bạc đánh cuộc vào hắn tại lôi đài đều hoan hô, giơ phiếu đặt cược, hướng về phía Randall mà điên cuồng hò hét.
Sau khi đám đông hò hét khoảng hai phút đồng hồ, Đỗ Duy mới xuất hiện.
Đỗ Duy đã buộc chặt mái tóc, nhưng điều đáng ngạc nhiên là tại trận đấu quan trọng như thế này mà hắn chỉ mặc võ trang hết sức nhẹ nhàng.
Đừng nói là áo giáp, hắn ngay cả bì giáp cũng không mặc.
Dưới chân là giày da bước đều trên ván gỗ của lôi đài, Đỗ Duy vẫn nâng cao cây cung dài bất thường lên.
So sánh với vẻ mặt âm trầm, nghiêm túc của Randall thì thần sắc của Đỗ Duy hết sức thong dong, trên khuôn mặt trắng trẻo anh tuấn vẫn mang một nụ cười theo thói quen. Lúc hắn đi lên lôi đài, âm thanh xung quanh nhất thời yên tĩnh – cũng bởi vì do Đỗ Duy đã đưa tay làm động tác ép từ trên xuống.
Từ động tác này mà nói, những người đặt hy vọng vào Đỗ Duy cao hơn ít nhiều so với Randall.
Sắc mặt Randall khó nhìn, trong lòng hắn vẫn còn nặng trịch một chuyện…
Tối qua, lúc hắn tự thân yết kiến Giáo hoàng, hắn hy vọng trong trận đấu long trọng này thì Giáo hoàng có thể hạ ý chỉ với hắn. Dù sao thì trên danh nghĩa, trận đấu này là trận quyết đấu cá nhân giữa hắn và Đỗ Duy… nhưng trên thực tế thì trận đấu này, công tước hoa Tulip đã nghiêm túc khiêu chiến Giáo hội.
Ý nghĩa trận đấu cao như vậy, Giáo hoàng khẳng định sẽ có ý chỉ gì đó với mình, ít ra cũng là vài câu an ủi hoặc chúc phúc…
Nhưng tối qua, Randall đứng cầu khẩn bên ngoài một hồi nhưng chỉ được một nhân viên thần chức chuyên hầu hạ Giáo hoàng ra nói một câu: “Giáo hoàng bệ hạ kêu ta nói với ngươi biết là cố gắng hết sức để bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta”.
Coi như xong!
Giáo hoàng thậm chí nhìn cũng không muốn nhìn mình.
Hành động bất ngờ này khiến trong lòng Randall trầm xuống, xuất hiện một bóng ma!
Nhưng hắn không biết là Giáo hoàng không muốn nhìn thấy hắn là… vì không đành lòng!
Người khác không biết thực lực của Đỗ Duy nhưng Giáo hoàng thì biết. Hắn ngay cả thiên sứ cũng có thể giết chết… huống hồ chỉ là một bát cấp võ sĩ?
Ra sức gầm nhẹ một tiếng, Randall đem những tạm niệm trong lòng đẩy ra khỏi đầu óc, sau đó gắt gao nhìn Đỗ Duy trước mặt.
- Hô!!!
Trường kiếm giơ lên, chỉ vào Đỗ Duy mà cao giọng quát:
- Công tước hoa Tulip! Đến đây đi! Hãy để ta xem thực lực của ngươi! Để ta xem tài nghệ vũ kỹ của ngươi rốt cục cao bao nhiêu!
- Oanh!
Khán giả dưới đài đều nghe thấy tiếng khiêu chiến của Randall, thanh âm hò hét càng cao hơn một tầng.
- Ta sẽ để thanh kiếm trong tay ta nói với ngươi rằng cuồng ngạo với thần điện vĩ đại thì quả là nực cười! Uy nghiêm của thần điện, không phải ngươi có thể rung chuyển!
Randall cất bước tiến lên.
Đỗ Duy nhìn mặt hắn, bồng nhiên khẽ nhạo báng một câu:
- Nhàm chán!
- Ngươi… ngươi nói cái gì?
- Nhàm chán!
Đỗ Duy thàn nhiên nói:
- Ta tới là để giết người, không phải nói chuyện.
***
Sau âm thanh báo bắt đầu thi đấu, Randall buộc phải trầm tĩnh lại, tự cảnh tỉnh mình rằng đối phương đang chọc giận bản thân!
Tay cầm trường kiếm, hét lớn một tiếng. Dưới chân giậm một cái giận dữ… sau vài âm thanh vang lên, tấm ván gỗ cứng rắn dưới lôi đài liền bị nghiền nát trong nháy mắt! Mượn lực lượng cường đại, Randall ra sức đánh về phía Đỗ Duy như diều hâu đang vật lộn, đọ sức với thỏ.
Hắn có chút không hài lòng, thân pháp dường như không được linh mẫn. Khi người hắn đang ở trên không trung thì đấu khí đã phát ra, kiếm phong với ngân quang chói mắt lập tức mang thân hình Đỗ Duy bao phủ vào bên trong.
- Trảm!!!
Oanh một tiếng! Liền thấy trên sàn lôi đài chỗ Đỗ Duy đứng, khoảng một thước vuông gỗ bản nhất thời nát bất, vô số mảnh vụn văng tung tóe. Dưới oai một kiếm của Randall, chợt thấy thanh âm “ca ca” liên tiếp, tấm ván gỗ phía dưới nhất thời tạo thành một cái khe dài bảy, tám thước.
Bát cấp kỵ sĩ, vung một kiếm cơ hồ đem cả lôi đài chém thành hai nửa!
Khi Randall trảm một kiếm lên lôi đài, nhất thời trong lòng hắn trầm xuống. Một kiếm này của hắn trảm vào khoảng không.
Lúc này! Trong tiếng hét của người xem, thân hình của Đỗ Duy bỗng xuất hiện ở khoảng không phía trên Randall! Không ai biết Đỗ Duy đang di chuyển lúc nào.
Mà lúc này, cả người Đỗ Duy đang ở trên không bỗng rơi nhanh xuống đất.
Do hắn không thể dùng ma pháp bay lượn, mới vừa rồi nhảy lên không trung là chỉ đơn thuần dùng sức mà lao lên.
Randall dù sao đã qua nửa đời kỵ sĩ nghiêm khắc rèn luyện. Một kiếm thất bại, hắn mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng hốt. Sau khi rung trường kiếm, hắn liền hướng về phía sau của Đỗ Duy mà chém tới.
Kiếm phong chưa tới thì đấu khí đã gào thét dưới mặt đất phía trước Đỗ Duy.
Lúc này rốt cục thì Đỗ Duy cũng xuất thủ lần đấu tiên.
Chỉ thấy hắn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng cười một cái, ngón tay đang điều khiển trường cung khẽ rung lên…
“Ông” một tiếng, kiếm khí màu bạc đang gào thét bắn tới phía Đỗ Duy nhất thời sụp đổ, hóa thành muốn vàn đốm sáng.
Mà lúc này kiếm phong của Randall đã quét tới, dưới chân Đỗ Duy lại lui về phía sau, bàn tay nhanh như chớp vươn lên, bỗng nhiên hai ngón tay búng lên thân kiếm bảy, tám lần liên tục.
Mặc dù tất cả mọi người có mặt tại đây đều huyên náo đến mức sôi trào nhưng vẫn như cũ nghe thấy thanh âm:
- Đương, đương… đương, đương!
Liên tục những thanh âm chấn động của kim khí vang lên.
Randall lập tức cảm thấy cổ tay tê rần, lòng bàn tay đau nhức, trường kiếm bị đối phương búng liên lục không dứt, lực lượng của kiếm phong khiến hắn suýt chút nữa không giữ nổi kiếm!
Trong lòng hắn rùng mình, mơ hồ cảm thấy một tia không ổn: Tên Đỗ Duy này chẳng lẽ vũ kỹ lại hơn ta…!
Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Coi như hắn là thiên tài kiểu gì cũng không thể ở cái tuổi nhỏ này mà luyện cả ma pháp lẫn vũ kỹ đều vượt trên bát cấp.
Mang theo một tia sợ hãi, Randall rống lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm bỗng huy vũ (khua) lên.
Dù sao thì hắn cũng là một kỵ sĩ trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, kiếm thuật mạnh mẽ trong tay hắn dũng cảm vung lên nhuần nhuyễn!
Sự thôi thúc khiến kiếm mang của Randall mang theo đấu khí vô cùng, tựa như một bó đuốc đang cháy rực, kiếm thuật như cuồng phong thi triển tận lực tạo thành trận trận gió lớn!
Dưới kiếm phong của hắn, từng đạo từng đạo gió lớn cuồn cuộn nổi lên bắn khắp xung quanh!
Mà trong trận gió lớn, dưới từng đợt đấu khí đó, thân hình Đỗ Duy lại như một phiến lá rụng, phiêu lãng trong trận kiếm phong cuồng bạo…
Hắn không ngờ…
Không ngờ lại…
Hắn không ngờ lại né tránh toàn bộ!
Trên khán đài, trong phòng riêng, võ sĩ thủ tịch hoàng cung Cheek sắc mặt nghiêm nghị, đột nhiên thấp giọng nói:
- Mười tám nhát chém ngang, chín phát bổ thẳng, ngoài ra còn chém xoay sáu phát, trong đó còn có chín loại biến hóa… Ừm, ta chỉ có thể nhìn ra chín loại.
Thanh âm của hắn đầy vẻ kích động:
- Điện hạ, Đỗ Duy quả nhiên lợi hạ! Công kích như vậy cho dù là ta cũng chỉ có thể ngăn cản, không cách nào tránh hết được!
Trong một phòng riêng khác, Deron cũng nắm chai rượu trong tay, khuôn mặt vốn thong dong giờ cũng đầy vẻ ngưng trọng!
- Mười tám loại biến hóa!
Hắn đột nhiên thở dài một hơi:
- Kiếm thuật của tên Randall kia đã luyện tới bát cấp đỉnh phong! Xem ra thực lực của Đỗ Duy vượt xa dự liệu của chúng ta!
***
Người xem phía dưới gần như đã quên chuyện hoan hô!
Tiếng rít của đấu khí vang vọng khắp trên võ đài!
Chỉ thấy trong từng đạo đấu khí ngân sắc chói mắt, như mưa to gió lớn giữa ngày hè, hai thân hình bay qua bay lại, tiếng hét lớn của kỵ sĩ Randall liên tục vang lên!
Trên mặt đất, lôi đài cứng rắn cũng phát lên từng tiếng rạn! Tấm ván gỗ đã không ngừng xuất hiện vết nứt!
- Ầm!
Rốt cục, khi toàn bộ đợt tấn công điên cuồng của Randall toàn bộ thất bại, hắn đột nhiên lui về phía sau, trong lòng vô cùng kinh hãi! Tên Thần Thánh kỵ sĩ này vẫn chưa quên bản năng chiến đấu!
Nếu toàn bộ công kích đều đã thất bại vậy phải nhanh chóng lui về phía sau đồng thời giữ cảnh giác đề phòng đối phương phản công!
Nhưng…
Đột nhiên, hắn thấy một bàn tay của đối thủ xuyên qua màn đấu khí giày đặc của mình, cứ như vậy cứng rắn xuyên qua màn đấu khí của mình, tạo thành một khe hở mà “lách” vào!
Sau đó bàn tay đó áp vào ngực Randall…
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, toàn bộ mọi người trong đấu trường đều nghe được!
Thân thể kỵ sĩ Randall bay lên trời, văng ra phía ngoài! Sau đó hắn khó chịu hự một tiếng, phần giáp kỵ sĩ trước ngực đã hoàn toàn vỡ vụn!
Hắn ráng sức vùng vẫy một lúc mới đứng dậy được rồi loại phụt một tiếng, lại phun ra máu!
Nhìn lại phía sau, hắn đã đứng ở sát mép lôi đài!
Trong lòng hắn trầm xuống… Đối phương nếu đã có thể đánh lui mình tới đây, như vậy chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa là có thể khiến mình trực tiếp rớt khỏi lôi đài!
Nhưng hắn lại cố ý khống chế lực lượng của mình khiến mình chỉ rơi sát mép lôi đài mà không rơi xuống…
Randall hung hăng cắn răng: hắn đã hạ quyết tâm muốn giết ta rồi!
Sau khi đứng đậy, Randall dứt khoát kéo tấm giáp ngực đã bị nghiền nát ra.
- Sao không nhảy xuống đi.
Đỗ Duy chậm rãi bước từng bước tới, thanh âm của hắn thậm chí rất “ôn nhu”! Nhưng những âm thanh này truyền tới tai Randall lại khiến lòng hắn phát lạnh!
- Ngươi hẳn đã hiểu, ngươi vốn không phải đối thủ của ta.
Thanh âm của Đỗ Duy rất thản nhiên như đang nói một chuyện rất đơn giản:
- Vừa rồi ta mới đánh ngươi tới mép lôi đài mà thôi. Nếu ngươi muốn giữ mạng có thể nhảy xuống.
- Phì!
Randall quát lên với Đỗ Duy:
- Ta là một Thần Thánh kỵ sĩ đáng tự hào! Ta sẽ bảo vệ tôn nghiên của Thần Thánh kỵ sĩ! Đỗ Duy! Tới đây đi!
Đỗ Duy lắc đầu:
- Nói cho dễ nghe thì thật dũng cảm, nói khó nghe một chút thì đúng là không biết sống chết.
Khuôn mặt Randall đầy vẻ giận giữ, hắn hét lớn một tiếng, đột nhiên thân thể như dán vào mặt đất lăn hơn mười vòng! Tư thế mạnh mẽ hoàn toàn không giống kẻ vừa bị thương thổ huyết!
Lập tức, uy thế đấu khí trên trường kiếm của hắn cũng không hề giảm sút, chém ngang hai chân Đỗ Duy!
Đúng lúc này, Đỗ Duy lại chuyển động!
Thân thể hắn đột nhiên ngửa về phía sau, nhảy ngược lại rồi dùng tay chống trên mặt đất tạo thành tư thế trồng chuối! Đòn tấn công của Randall cơ hồ dán sát vào cổ tay hắn!
Mà lúc này, thân thể Đỗ Duy lại quay ngang lại, chỉ dùng một tay chống trên mặt đất, thân thể xoay theo một góc không thể tưởng tượng nổi khiến cho thân hình hắn song song với mặt đất!
Tư thế này lại một lần nữa khiến đòn tấn công của Randall thất bại!
Randall hít một hơi thật sâu, hắn vận đấu khí tới cực hạn, dưới vũ điệu của đấu khí, không khí xung quanh cơ hồ tập trung lại! Hắn biết thân pháp của Đỗ Duy quỷ dị chỉ có thể liều mạng dùng đấu khí của mình để hạn chế không gian của đối phương!
Nếu theo lẽ thường mà nói, làm vậy quả thực rất chính xác… Nhưng cũng chỉ là “theo lẽ thường!”
Trong mắt người xem dưới khán đài, uy thế của Randall không gì sánh được, kiếm khí tung hoàn, cơ hồ đánh cho dỗ Duy liên tục trốn tránh rút lui, nhưng trong mắt những người hiểu biết chỉ thấy Đỗ Duy thoải mái ôm trường cung trong lòng, tựa như một vũ giả cực kỳ cao minh thoải mái nhảy múa giữa trận trận kiếm phong cuồng bạo của đối phương…
Đúng. Không sai! Thật sự như một điệu múa vậy!
Tư thế tiêu sái đẹp mắt, mặc cho kiếm thế đối phương có cuồng bạo ra sao, thân pháp của Đỗ Duy vẫn bình thản như vậy, phảng phất như không dính chút khói bụi nào… Biểu hiện của hắn giờ phút này quả thực không giống một nhân loại!
- Ngươi! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao!
Randall tức giận gầm lên:
- Đến đây! Đỗ Duy! Đấu với ta! Chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn thôi sao?
Đột nhiên hắn ngừng nói, trơ mắt nhìn thân thể Đỗ Duy quay một cách quỷ dị trong trận trận kiếm phong của mình rồi đột nhiên tiến tới ngay trước mặt mình!
- Ngươi muốn đấu sao? Được!
Giọng nói của Đỗ Duy vang lên mang theo vẻ trào phúng.
Randall trong lòng cả kinh, vội vàng vung kiếm đâm tới, một kiếm này Đỗ Duy cũng không tránh!
Trường cung trong tay hắn tạo thành một đường cong mỹ lệ, sau đó đường cong như hình trăng non, cánh cung lại như một cái móc, khóa thanh kiếm của Randall lại!
“Ông” một tiếng, vũ khí của hai người rốt cuộc cũng chạm nhau lần đầu tiên!
Nhưng không đợi Randall có cơ hội phát lực, Đỗ Duy lại nhảy lên xoay mình môt cái, trường cung nắm trong tay, thân thể mượn lực từ kiếm của Randall xảo diệu như một chú chim nhẹ nhàng nhảy sang bên phải Randall!
Sau đó với “điệu nhảy tao nhã” dưới chân, Đỗ Duy thong dong bước ba bốn bước, cạnh của trường cung xoay một cái, lại kéo lưỡi kiếm của đối phương lại…
- Xoẹt!!
Lan Dức Nhĩ đau đớn kêu lên một tiếng! Mắt thấy lưỡi kiếm của mình bị tốc độ như quỷ mỵ của đối phương kéo ngược trở lại, cắt vào cánh tay của mình qua khe hở chỗ giáp tay bảo vệ!
Tất cả như được tính toán chính xác tới mức khó tin!
Trên đài, trong phòng, Deron đã đứng bật dậy:
- Đây… Đây là vũ kỹ gì! Nó quả thực là một điệu nhảy! Một điệu nhảy giết người!
Khi Randall lại xuất kiếm lần nữa, thân thể Đỗ Duy xoay tròn tại chỗ, dễ dàng khiến kiếm của đối phương lưới qua thân thể mình, sau đó trường cung của hắn lại một lần nữa khóa kiếm của đối phương, chân không ngừng bước…
- Xoẹt!!!
Trường kiếm của Randall lại một lần nữa đâm vào cánh tay khác của mình!
- Được rồi, ta chơi cũng đủ rồi.
Đỗ Duy đột nhiên lạnh lùng nói một câu!
Hắn bắt đầu nhảy điệu nhảy cuối cùng!
Lúc này, không ai thấy rõ động tác của Đỗ Duy, mọi người chỉ thấy một thân ảnh như sương như khói theo gió nhẹ nhàng lay động. Không ai biết hắn chuyển động ra sao, đột nhiên vòng tới phía sau Randall!
“Xoẹt” một tiếng, dây cung đã nhẹ nhàng cắt đứt bả vai Randall, máu tươi bắn ra!
Đỗ Duy lại xảo diệu lách đi, thân thể hắn không dính một chút máu!
Hắn như đang nhảy vòng quanh một đống lửa, còn Randall đang làm “đống lửa” thì dường như đã mất sức chống cự.
Mắt thấy Đỗ Duy nắm chặt trường cung dùng vũ điệu nhẹ nhảng quỷ dị tới cực điểm tiêu sái đi quanh Randall.. Không, không nên dùng từ “đi” hắn gần như đang “lướt” theo vòng tròn!
Thân thể Randall đột nhiên cứng đờ, Đỗ Duy lui về phía sau vài bước, hắn nhìn đối thủ trước mặt, thản nhiên nói:
- Ta đã nói rồi, ngươi không nên dây vào ta.
Nói xong không ngờ hắn xoay người, bình tĩnh tiêu sái bước xuống lôi đài, xoay người rời khỏi…
Toàn trường lập tức yên tĩnh hoàn toàn!
Khoảng chừng mười giây, trong mười giây này, Randall như đã hoàn toàn ngây dại, cứ đứng yên ở đó…
Rốt cuộc “Đương” một tiếng, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống đất!
Sau đó, từ trên cổ vị kỵ sĩ này đột nhiên xuất hiện một vệt màu đỏ rất nhỏ! Vệt màu đỏ này càng sâu, cuối cùng… cuối cùng…
- Phụt!
Máu tươi đột nhiên phun ra! Đầu lâu y không một tiếng động rơi từ trên cổ xuống, “bịch” một tiếng chạm vào mặt đất!
Còn thi thể không đầu kia vẫn ngơ ngác đứng đó!
Giờ phút này mọi người trong đấu trường đều kinh ngạc tới ngây người, không một ai nói một câu!
Mà lúc này Đỗ Duy đã sớm rời khỏi theo thông đạo của lôi đài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.