Quyển 4 - Chương 30: "Cầu Xin Anh, Muốn Tôi!"
Tô Tử
26/09/2019
Dưới bóng đêm yên tĩnh điểm xuyến vài vì sao tịch liêu lấp lánh.
Từng cơn gió nhẹ vô tĩnh lay động màn cửa sổ màu trắng tinh, tạo nên một điệu múa quỷ dị, mang theo hương hoa tự nhiên nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, Tang Trà Thanh nằm nghiêng trên giường, nhìn Tiểu Du Nhi đang ngủ say, trong lòng không ngừng dấy lên nỗi bất an.
Đang thấp thỏm không yên thì cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên tiếng động.
"Thải Kỳ?" Tang Trà Thanh mừng rỡ nhẹ gọi tên cô, cả ngày nay cô không liên lạc gì được với Thải Kỳ nên có chút lo lắng.
"Trà Thanh, sao cậu còn chưa ngủ?" La Thải Kỳ khẽ cười, bò lên giường, ôm lấy cánh tay Tang Trà Thanh nằm xuống, hàng lông mi dài nhẹ nhàng quét lên cánh tay trần trụi của cô.
Cùng nhau nằm trên một chiếc giường lớn, nhưng Tang Trà Thanh nhận ra rằng tối nay Thải Kỳ có gì đó không giống bình thường, dáng vẻ hồn nhiên, vô tư không ưu phiền của cô lại đột nhiên thay thế bằng sự mệt mỏi và chán chường đến lạ.
Thở dài một hơi, Tang Trà Thanh khẽ lên tiếng nói : "Ừm, sao tớ có thể ngủ được, hôm nay tớ có xem tin tức."
"Trà Thanh, lần này, Bạch Thị phá sản thật rồi." Âm thanh thê lương của La Thải Kỳ vang lên, đọng lại thành một loại tiếng vọng u ám lan tỏa khắp phòng.
"Nghiêm trọng như thế sao?" Cổ họng Tang Trà Thanh cũng trở nên nghẹn đi.
"Ừm." La Thải Kỳ không dám đối diện với Tang Trà Thanh, bèn lật người lại, hướng mặt về phía kia tường, đưa lưng về phía cô.
Do dự một hồi, La Thải Kỳ nhẹ giọng nói : "Trà Thanh, cậu biết không, tớ chưa bao giờ quan trọng hóa chuyện tập đoàn có bị phá sản hay không, phá sản thì phá sản, cùng lắm thì tớ và Tử Kính kết hôn, tìm một căn nhà giản đơn sống một cuộc sống bình thản đến cuối đời, không hưởng thụ xa hoa, không phải bị áp lực công việc dồn nén, chỉ làm một đôi vợ chồng bình thường như bao người, nhưng..."
"Lần này, không chỉ Bạch Thị bị phá sản, mà còn phải gánh trên lưng một món tiền nợ khổng lồ, Tử Kinh sẽ ngồi tù mất..." Thanh âm trở nên nghẹn ngào, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống gò má.
"Thải Kỳ..." Tang Trà Thanh muốn đưa tay ôm chầm lấy bả vai cô, nhưng cuối cùng lại cứng ngắc trên không trung.
Căn phòng lâm vào một mảng yên tĩnh, bóng tối tựa như vết mực đen vẩy xuống thân thể của hai người phụ nữ.
"Vậy cậu muốn tớ làm gì đây?" Tang Trà Thanh mỉm cười khích lệ, nụ cười tựa như đóa hoa cúc vàng rực giữa xuân, vậy mà đôi môi lại trở nên tái nhợt đi.
"Thải Kỳ? " Cuối cùng Tang Trà Thanh mới nhẹ nhàng nắm lấy bả vai run rẩy của cô an ủi, quả nhiên trên hai gò má đều là nước mắt.
La Thải Kỳ bất ngờ ngồi dậy, sau đó nhảy xuống giường, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối xuống trước mặt Tang Trà Thanh, động tác nhanh gọn mà dứt khoát khiến Tang Trà Thanh không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc ngơ ngẩn.
"Thải Kỳ, cậu làm cái gì thế hả? " Tang Trà Thanh cũng bật dậy khỏi giường, muốn kéo cô đứng dậy nhưng vì người quỳ quá cố chấp không chịu phối hợp nên đành bất đắc dĩ cũng quỳ gối cùng cô.
"Trà Thanh, cậu biết mà..." Một đôi mắt đẫm lệ thẳng tắp nhìn về phía Tang Trà Thanh thê lương nói.
"Thải Kỳ, cậu không cần phải làm vậy đâu..." Tang Trà Thanh buông lỏng bả vai cô ra, chán nản ngồi bệch xuống nền nhà, đau lòng nhìn bạn tốt của mình.
"Trà Thanh, tớ làm vậy sẽ khiến cậu khó xử, tớ đúng là người rất ích kỷ, nhưng tớ đã dùng rất nhiều cách, đến cầu xin Cửu Thiếu, liều mạng cầu xin hắn, nhưng kết quả..." Ánh mắt La Thải Kỳ trở nên tối lại.
"Kết quả thế nào?" Tang Trà Thanh khẽ run lên, bình tĩnh hỏi.
Hai con ngươi đen láy khẽ rung động, hô hấp hai người bỗng nhiên dừng lại.
"Hắn nói, chỉ cần cậu đến cầu xin hắn, Bạch thị sẽ lập tức trở lại vị trí ban đầu của nó...." La Thải Kỳ khó khăn mở miệng nói, hai cánh tay rũ xuống bắt đầu ghì chặt lại.
"Là như thế sao..." Cả người Tang Trà Thanh giống như một quả bóng bay xì hơi giữa không trung rồi rơi đột ngột xuống vực thẳm, ánh mắt trở nên trống rỗng, vô vọng, đầu gối tiếp xúc với thảm chân lẩm bẩm nói.
"Trà Thanh, tớ xin lỗi, tớ biết làm vậy sẽ hại đời cậu, nhưng nếu như Tử Kính thật sự ngồi tù, tớ..." Nước mắt bỗng trở nên nặng hạt hơn, La Thải Kỳ bối rối lên tiếng, hai cánh tay từ từ đưa xuống, khẽ xoa bụng.
"Thải Kỳ , cậu...." Hô hấp của Tang Trà Thành trở nên gấp gáp, ánh mắt hốt hoảng nhìn về phía bụng cô, âm thanh run rẩy đến khác thường.
"Ừm, cho nên Trà Thanh à, tớ cầu xin cậu, đừng oán trách tớ." La Thải Kỳ cắn răng, gật đầu nói, ánh mắt nhìn về phía Tang Trà Thanh, ánh mắt tràn ngập đau đớn và khó xử, cô biết Trà Thanh sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, chỉ cần cô mở miệng cầu xin thì nhất định cô bạn thân nhất của mình sẽ đồng ý, nhưng cô chỉ hận mình quá hèn hạ.
"Thải Kỳ, cậu đứng lên trước đi." Tang Trà Thanh lập tức đứng dậy, muốn đỡ cô bạn tốt của mình đứng lên.
La Thải Kỳ tỏ ra vẻ quyết tâm ngoan cố quỳ ở chỗ đó, ánh mắt lóe lên một tia cầu xin sự tha thứ.
"Thải Kỳ, cậu biết không, nếu cậu không nói thì tớ cũng sẽ không để Bạch Thị phải phá sản, càng sẽ không để Vương Tử phải ngồi tù. Đằng này cậu đã xuống nước mở miệng cầu xin tớ, cho dù có khó khăn thế nào, tớ cũng sẽ đồng ý giúp cậu." Âm thanh lơ đãng như có như không vang vọng khắp phòng ngủ, tựa như tiếng khóc than của lòng người.
"Trà Thanh..." La Thải Kỳ nghẹn ngào mở miệng gọi tên cô.
" Hôm nay cậu cần gì phải đến cầu xin anh ta, chỉ khiến cho trái tim tớ thêm đau khổ hơn thôi. Mục tiêu ngay từ đầu anh ta nhắm vào là tớ, cho nên để tớ gỡ hết khúc mắc của vấn đề nan giải này đi." Tang Trà Thanh thở dài sâu kín nói, trong lòng trăm mối tơ vò.
"Tớ xin lỗi cậu, Trà Thanh à...." Rũ hàng mi đẫm lệ, cô hận bản thân mình vì sao phải dùng cách này để ép bạn thân nhất của mình, nhưng nếu không làm vậy, Tử Kính sẽ...
"Thải Kỳ, là tớ mới thật sự có lỗi với cậu, nếu như không phải do tớ thì Cửu Thiếu cũng không ra tay đối phó với Bạch thị, cho nên, là tớ phải nói xin lỗi với cậu. " Tang Trà Thanh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt lăn dài trên gò má, êm ái nói.
"Cậu không cần phải nói gì cả, Bạch thị sẽ không phá sản, người cậu yêu cũng sẽ không rời cậu mà đi." Tang Trà Thanh khẽ cười, đáy mắt ánh lên một tia tối tăm không nhìn thấy ánh sáng nơi cuối điểm đích.
***
Bóng đêm trở nên u ám hơn bình thường, cũng giống như lòng cô đang chìm giữa vực sâu thăm thẳm.
Nương theo ánh trăng, Tang Trà Thanh nhìn lên gương mặt đang ngủ say của Tiểu Du Nhi, môi hồng khẽ cong lên mỉm cười, hai gò má cũng nhẹ phiếm hồng.
Tang Trà Thanh nhẹ thở dài một hơi, ngón tay trắng nõn vuốt nhẹ gò má phúng phính của con bé, nội tâm dâng lên một loại cảm giác lo lắng.
Lẽ nào định mệnh đã an bài tất cả.
Cô và Cửu Thiếu, lẽ nào cứ nhất định phải dây dưa với nhau...
Tại sao bốn năm trôi qua, cô vẫn trở về lại điểm xuất phá...
***
Đứng trước tòa nhà chín mươi chín tầng, dưới ánh mặt trời tản ra một thứ ánh hào quang sáng chói xa hoa.
Tang Trà Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tòa kiến trúc sừng sững giữa trung tâm thành phố, cả người giống như bị hóa đá vì sự cao lớn và sang trọng của nó, cho dù không phải là lần thứ nhất tới nơi này nhưng vì là lần trước, vì quá nóng lòng muốn tìm Long Cửu chứng thực mọi chuyện cho nên không có thời gian đánh giá Long thị, tập đoàn mang đến cho cô một loại cảm giác xa hoa vô hình mà lại lớn mạnh cường thế, quan trọng nhất là loại cường thế này, cô không biết phải định nghĩa như thế nào.
Có lẽ là... đau...
Tang Trà Thanh vội vàng nhắm chặt hai mắt, thứ ánh sáng nóng rực của mặt trời trải thẳng lên mí mắt cô khiến cô không nhịn được mà nhíu mày.
Đứng trước tòa nhà chín mươi chín tầng, Tang Trà Thanh thê lương nhớ lại bản thân mình của năm đó, cô cũng đứng trước khách sạn Kate, với mục đích chính là tìm Long Cửu làm chỗ dựa, mà hôm nay, cho dù mục đích cũng không khác gì mấy, nhưng trái tim của cô khi đó với bây giờ phản ứng hoàn toàn trái ngược...
Cũng không biết chần chừ đứng đó bao lâu, chẳng qua khi định nhấc chân bước vào thì cô nhận ra hai chân mình trở nên tê cứng.
Tang Trà Thanh lấy dũng khí bước chân vào cổng chính thì chợt nhận ra Tôn Thiên Khoát đã đứng chờ mình tự khi nào.
"Tang tiểu thư, mời đi theo tôi." Tôn Thiên Khoát chậm rãi tiến lên, gật đầu một cái, nghiêm cẩn nói.
Tang Trà Thanh bối rối gật đầu đáp, trong lòng không ngừng cười lại, đúng là tác phong của Cửu Thiếu, tính toán như thần.
Hai người đi vào thang máy tư nhân, không coi ánh mắt của toàn bộ đám nhân viên xung quanh ra gì, chỉ đến khi cánh cửa từ từ khép lại, ngăn cách không gian bên ngoài ...
Đối với sự xuất hiện của Tang Trà Thanh, đương nhiên bọn họ rất tò mò, cô là người đầu tiên xuất hiện trên tạp chí cùng Cửu Thiếu, ngay cả vị hôn phu của hắn, còn chưa bao giờ cùng Cửu Thiếu xuất hiện lên trang bìa tờ báo nào.
Mà hôm nay cô lại có mặt ở tập đoàn Long thị, không thể không khiến cho dư luận dị nghị và tò mò thêm ẩn tình trong đó.
Tang Trà Thanh hồi hộp đưa mắt nhìn sự thay đổi của những con số màu đỏ trên đầu mình, mỗi một lần nhảy số là mỗi một lần trái tim cô càng trở nên chùn xuống, dần dần rơi vào khoảng không vô vọng.
"Đến nơi rồi, thưa Tang tiểu thư." Tôn Thiên Khoát khẽ cười lịch sự nhắc nhở.
"Vâng." Tang Trà Thanh nhẹ nhàng lên tiếng đáp, lúc này cô mới phát hiện hàm răng mình đã trở nên cứng ngắc.
"Cô vào trong đi." Tôn Thiên Khoát gõ nhẹ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó cười nói.
Tang Trà Thanh chậm rãi gật đầu, sau đó đi vào phòng làm việc, trong nháy mắt, lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo ập thẳng vào tim mình.
Long Cửu đứng đưa lưng về phía cô, hướng về phía cửa kính trong suốt nhìn ra toàn thành phố bên ngoài, đôi chân thon dài vững vàng đứng trên mặt sàn được lợ bằng đá hoa cương, khí thế cao ngạo và sự lịch lãm mang dáng dấp của người đàn ông thành đạt khiến cho cô cảm thấy bản thân mình thật quá nhỏ bé.
"Đến rồi? " Giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia lạnh lẽo bủa vây trong không khí truyền thẳng vào tai cô.
Tang Trà Thanh hơi chấn động, cả người run lên theo bản năng lui về sau vài bước, áp lưng lên cánh cửa ra vào.
"Lại đây." Long Cửu khẽ nghiêng người, đưa con ngươi màu hổ phách hướng về phía Tang Trà Thanh, đôi môi mỏng quen thuộc cong lên ý cười khinh miệt, hàng mi hẹp dài khẽ nheo lại, thoáng qua cái nhìn lãng băng, tiến thẳng vào lòng cô.
Tang Trà Thanh khẽ run lên bối rối nhìn Long Cửu, dùng hết dũng khí của mình để trấn an bản thân, nhưng có lẽ phần nhiều là cô quá sợ hãi khi đứng trước mặt hắn.
"Hôm nay không phải em đến đây để cầu xin tôi sao? Em bây giờ như vậy, tôi rất không hài lòng." Long Cửu xoay người lại đứng đối diện với cô, khẽ cười, trong giọng nói mang theo ý giễu cợt.
Một câu nói, đánh thẳng vào lòng tự trọng của Tang Trà Thanh...vỡ nát.
Không sai, cả tập đoàn Bạch Thị đang chờ cô. . . . .
Đứa bé trong bụng Thải Kỳ, không thể không có cha. . . . . .
Cắn chặt răng, miễn cưỡng nhấc chân đi thẳng về phía Long Cửu, thân hình cao lớn của hắn dường như che đi thứ ánh sáng vốn tượng trưng cho sự ấm áp.
Ngón tay run rẩy từng đợt, đứng sau lưng Long Cửu, cô cứng ngắc ôm lấy hắn, ngón tay như sợi dây thừng quấn lên hông hắn, đầu nhẹ nhàng tựa lên lưng hắn.
"Hôm nay tôi đến đây, cho dù anh có đồng ý lời thỉnh cầu của tôi hay không thì tôi chỉ hy vọng anh sẽ tha cho tập đoàn Bạch Thị." Tang Trà Thanh nghẹn ngào lên tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn của cô, một giọt lệ âm thầm lăn dài trên má.
"Tại sao tôi phải làm vậy, em nghĩ thân thể em có sức hút đến thế sao? Khiến tôi si mê đến mức phải từ bỏ một cơ hội tốt thế sao? " Long Cửu cười mỉa mai, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia cười cợt khó thấy.
"Anh có thể, nếu không thì anh cũng không ép tôi đến bước đường này." Tang Trà Thanh rủ mi, nhẹ nhàng nói, ngữ điệu vô cùng buồn bã mà đau thương.
"À? Nếu như tôi có thể thì sao?" Long Cửu hơi cong khóe môi, đặt câu hỏi cho cô.
Tang Trà Thanh cắn chặt môi, nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, cô biết, biết hắn đang ám chỉ cô điều gì...
"Tôi cầu xin anh..." Giọng nói trở nên khẩn cầu hơn, nước mắt, cứ như vậy mà rơi xuống, đẫm ướt một mảng trên lưng áo Long Cửu, thật nóng mà nồng đậm ý vị chua xót.
Cảm nhận được sự ướt át truyền đến từ phía sau, lòng hắn đột nhiên nổi lên một tầng cảm giác khó chịu, hắn xoay người lại, vươn tay ôm Tang Trà Thanh vào ngực mình, nhàn nhạt mở miệng.
"Cầu xin tôi sao? Em lấy tư cách gì để cầu xin tôi?" Ngón tay thích thú quấn quýt tóc cô, hắn phát hiện, cổ họng mình có hơi khô rát, không ngờ hắn ham muốn cô đến như vậy.
"Không phải anh muốn tôi quay lại làm tình nhân của anh sao? Được, tôi đồng ý với anh, anh nói gì, tôi cũng sẽ đồng ý, chỉ cần anh bỏ qua cho Bạch Thị."
"A? Trà Thanh, vì sao em không sớm chấp nhận điều đó? Bây giờ em nói vậy, còn ý nghĩa sao?" Nụ cười tà mị dần dần lây nhiễm bên khóe môi hắn, hứng thú nhìn dáng vẻ run sợ và khiếp đảm của Tang Trà Thanh.
Cổ họng đã sớm khô khốc, chỉ là nhẹ nhàng ôm cô, xúc cảm mềm mại trên người cô, mùi hương dễ chịu của cô khiến hắn khó có thể khống chế được cảm xúc.
". . ." Tang Trà Thanh bị những lời công kích của Long Cửu mà trái tim chợt nguội lạnh, có lẽ vì đã phải dùng quá sức lực để cố gắng giữ bình tĩnh trước người đàn ông này nên cô cảm thấy bản thân mình bây giờ quá mệt mỏi, cô biết ánh mắt của hắn, hơi thở đậm tính xâm chiếm của hắn đang nhắc nhở cô biết...
"Tôi đã cảnh cáo em, nếu như có một ngày chúng ta gặp nhau, thì thái độ của tôi sẽ không nhân nhượng như trước, có điều tôi rất hiếu kỳ muốn biết, em sẽ dùng cách gì để cầu xin tôi?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng giơ lên, nâng cằm Tang Trà Thanh vừa đủ để đối diện với hắn, trong con ngươi màu hổ phách kia nồng đậm ý vị của sự ham muốn chiếm giữ.
Hời hợt nói một câu, nhưng đủ khiến cho đáy lòng Tang Trà Tang rơi xuống vực thẳm.
Dùng cách nào để cầu xin hắn?
Cầu xin hắn thế nào . . . . .
Tang Trà Thanh lấy dũng khí nâng mắt nhìn Long Cửu, điểm nhẹ mũi chân hôm lên môi hắn.
Tay nhỏ bé cũng run rẩy theo từng nụ hôn trúc trắc của cô, cô lo lắng bấu chặt áo hắn.
Khóe mắt cô lưu lại vài giọt lệ, chỉ chờ chực lăn tràn xuống, giống như từng mũi tên nhỏ đâm thẳng vào tim hắn.
Chết tiệt...
Từng cơn gió nhẹ vô tĩnh lay động màn cửa sổ màu trắng tinh, tạo nên một điệu múa quỷ dị, mang theo hương hoa tự nhiên nhàn nhạt thoang thoảng trong không khí, Tang Trà Thanh nằm nghiêng trên giường, nhìn Tiểu Du Nhi đang ngủ say, trong lòng không ngừng dấy lên nỗi bất an.
Đang thấp thỏm không yên thì cửa phòng ngủ nhẹ nhàng vang lên tiếng động.
"Thải Kỳ?" Tang Trà Thanh mừng rỡ nhẹ gọi tên cô, cả ngày nay cô không liên lạc gì được với Thải Kỳ nên có chút lo lắng.
"Trà Thanh, sao cậu còn chưa ngủ?" La Thải Kỳ khẽ cười, bò lên giường, ôm lấy cánh tay Tang Trà Thanh nằm xuống, hàng lông mi dài nhẹ nhàng quét lên cánh tay trần trụi của cô.
Cùng nhau nằm trên một chiếc giường lớn, nhưng Tang Trà Thanh nhận ra rằng tối nay Thải Kỳ có gì đó không giống bình thường, dáng vẻ hồn nhiên, vô tư không ưu phiền của cô lại đột nhiên thay thế bằng sự mệt mỏi và chán chường đến lạ.
Thở dài một hơi, Tang Trà Thanh khẽ lên tiếng nói : "Ừm, sao tớ có thể ngủ được, hôm nay tớ có xem tin tức."
"Trà Thanh, lần này, Bạch Thị phá sản thật rồi." Âm thanh thê lương của La Thải Kỳ vang lên, đọng lại thành một loại tiếng vọng u ám lan tỏa khắp phòng.
"Nghiêm trọng như thế sao?" Cổ họng Tang Trà Thanh cũng trở nên nghẹn đi.
"Ừm." La Thải Kỳ không dám đối diện với Tang Trà Thanh, bèn lật người lại, hướng mặt về phía kia tường, đưa lưng về phía cô.
Do dự một hồi, La Thải Kỳ nhẹ giọng nói : "Trà Thanh, cậu biết không, tớ chưa bao giờ quan trọng hóa chuyện tập đoàn có bị phá sản hay không, phá sản thì phá sản, cùng lắm thì tớ và Tử Kính kết hôn, tìm một căn nhà giản đơn sống một cuộc sống bình thản đến cuối đời, không hưởng thụ xa hoa, không phải bị áp lực công việc dồn nén, chỉ làm một đôi vợ chồng bình thường như bao người, nhưng..."
"Lần này, không chỉ Bạch Thị bị phá sản, mà còn phải gánh trên lưng một món tiền nợ khổng lồ, Tử Kinh sẽ ngồi tù mất..." Thanh âm trở nên nghẹn ngào, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống gò má.
"Thải Kỳ..." Tang Trà Thanh muốn đưa tay ôm chầm lấy bả vai cô, nhưng cuối cùng lại cứng ngắc trên không trung.
Căn phòng lâm vào một mảng yên tĩnh, bóng tối tựa như vết mực đen vẩy xuống thân thể của hai người phụ nữ.
"Vậy cậu muốn tớ làm gì đây?" Tang Trà Thanh mỉm cười khích lệ, nụ cười tựa như đóa hoa cúc vàng rực giữa xuân, vậy mà đôi môi lại trở nên tái nhợt đi.
"Thải Kỳ? " Cuối cùng Tang Trà Thanh mới nhẹ nhàng nắm lấy bả vai run rẩy của cô an ủi, quả nhiên trên hai gò má đều là nước mắt.
La Thải Kỳ bất ngờ ngồi dậy, sau đó nhảy xuống giường, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối xuống trước mặt Tang Trà Thanh, động tác nhanh gọn mà dứt khoát khiến Tang Trà Thanh không kịp phản ứng, chỉ ngây ngốc ngơ ngẩn.
"Thải Kỳ, cậu làm cái gì thế hả? " Tang Trà Thanh cũng bật dậy khỏi giường, muốn kéo cô đứng dậy nhưng vì người quỳ quá cố chấp không chịu phối hợp nên đành bất đắc dĩ cũng quỳ gối cùng cô.
"Trà Thanh, cậu biết mà..." Một đôi mắt đẫm lệ thẳng tắp nhìn về phía Tang Trà Thanh thê lương nói.
"Thải Kỳ, cậu không cần phải làm vậy đâu..." Tang Trà Thanh buông lỏng bả vai cô ra, chán nản ngồi bệch xuống nền nhà, đau lòng nhìn bạn tốt của mình.
"Trà Thanh, tớ làm vậy sẽ khiến cậu khó xử, tớ đúng là người rất ích kỷ, nhưng tớ đã dùng rất nhiều cách, đến cầu xin Cửu Thiếu, liều mạng cầu xin hắn, nhưng kết quả..." Ánh mắt La Thải Kỳ trở nên tối lại.
"Kết quả thế nào?" Tang Trà Thanh khẽ run lên, bình tĩnh hỏi.
Hai con ngươi đen láy khẽ rung động, hô hấp hai người bỗng nhiên dừng lại.
"Hắn nói, chỉ cần cậu đến cầu xin hắn, Bạch thị sẽ lập tức trở lại vị trí ban đầu của nó...." La Thải Kỳ khó khăn mở miệng nói, hai cánh tay rũ xuống bắt đầu ghì chặt lại.
"Là như thế sao..." Cả người Tang Trà Thanh giống như một quả bóng bay xì hơi giữa không trung rồi rơi đột ngột xuống vực thẳm, ánh mắt trở nên trống rỗng, vô vọng, đầu gối tiếp xúc với thảm chân lẩm bẩm nói.
"Trà Thanh, tớ xin lỗi, tớ biết làm vậy sẽ hại đời cậu, nhưng nếu như Tử Kính thật sự ngồi tù, tớ..." Nước mắt bỗng trở nên nặng hạt hơn, La Thải Kỳ bối rối lên tiếng, hai cánh tay từ từ đưa xuống, khẽ xoa bụng.
"Thải Kỳ , cậu...." Hô hấp của Tang Trà Thành trở nên gấp gáp, ánh mắt hốt hoảng nhìn về phía bụng cô, âm thanh run rẩy đến khác thường.
"Ừm, cho nên Trà Thanh à, tớ cầu xin cậu, đừng oán trách tớ." La Thải Kỳ cắn răng, gật đầu nói, ánh mắt nhìn về phía Tang Trà Thanh, ánh mắt tràn ngập đau đớn và khó xử, cô biết Trà Thanh sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, chỉ cần cô mở miệng cầu xin thì nhất định cô bạn thân nhất của mình sẽ đồng ý, nhưng cô chỉ hận mình quá hèn hạ.
"Thải Kỳ, cậu đứng lên trước đi." Tang Trà Thanh lập tức đứng dậy, muốn đỡ cô bạn tốt của mình đứng lên.
La Thải Kỳ tỏ ra vẻ quyết tâm ngoan cố quỳ ở chỗ đó, ánh mắt lóe lên một tia cầu xin sự tha thứ.
"Thải Kỳ, cậu biết không, nếu cậu không nói thì tớ cũng sẽ không để Bạch Thị phải phá sản, càng sẽ không để Vương Tử phải ngồi tù. Đằng này cậu đã xuống nước mở miệng cầu xin tớ, cho dù có khó khăn thế nào, tớ cũng sẽ đồng ý giúp cậu." Âm thanh lơ đãng như có như không vang vọng khắp phòng ngủ, tựa như tiếng khóc than của lòng người.
"Trà Thanh..." La Thải Kỳ nghẹn ngào mở miệng gọi tên cô.
" Hôm nay cậu cần gì phải đến cầu xin anh ta, chỉ khiến cho trái tim tớ thêm đau khổ hơn thôi. Mục tiêu ngay từ đầu anh ta nhắm vào là tớ, cho nên để tớ gỡ hết khúc mắc của vấn đề nan giải này đi." Tang Trà Thanh thở dài sâu kín nói, trong lòng trăm mối tơ vò.
"Tớ xin lỗi cậu, Trà Thanh à...." Rũ hàng mi đẫm lệ, cô hận bản thân mình vì sao phải dùng cách này để ép bạn thân nhất của mình, nhưng nếu không làm vậy, Tử Kính sẽ...
"Thải Kỳ, là tớ mới thật sự có lỗi với cậu, nếu như không phải do tớ thì Cửu Thiếu cũng không ra tay đối phó với Bạch thị, cho nên, là tớ phải nói xin lỗi với cậu. " Tang Trà Thanh duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt lăn dài trên gò má, êm ái nói.
"Cậu không cần phải nói gì cả, Bạch thị sẽ không phá sản, người cậu yêu cũng sẽ không rời cậu mà đi." Tang Trà Thanh khẽ cười, đáy mắt ánh lên một tia tối tăm không nhìn thấy ánh sáng nơi cuối điểm đích.
***
Bóng đêm trở nên u ám hơn bình thường, cũng giống như lòng cô đang chìm giữa vực sâu thăm thẳm.
Nương theo ánh trăng, Tang Trà Thanh nhìn lên gương mặt đang ngủ say của Tiểu Du Nhi, môi hồng khẽ cong lên mỉm cười, hai gò má cũng nhẹ phiếm hồng.
Tang Trà Thanh nhẹ thở dài một hơi, ngón tay trắng nõn vuốt nhẹ gò má phúng phính của con bé, nội tâm dâng lên một loại cảm giác lo lắng.
Lẽ nào định mệnh đã an bài tất cả.
Cô và Cửu Thiếu, lẽ nào cứ nhất định phải dây dưa với nhau...
Tại sao bốn năm trôi qua, cô vẫn trở về lại điểm xuất phá...
***
Đứng trước tòa nhà chín mươi chín tầng, dưới ánh mặt trời tản ra một thứ ánh hào quang sáng chói xa hoa.
Tang Trà Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tòa kiến trúc sừng sững giữa trung tâm thành phố, cả người giống như bị hóa đá vì sự cao lớn và sang trọng của nó, cho dù không phải là lần thứ nhất tới nơi này nhưng vì là lần trước, vì quá nóng lòng muốn tìm Long Cửu chứng thực mọi chuyện cho nên không có thời gian đánh giá Long thị, tập đoàn mang đến cho cô một loại cảm giác xa hoa vô hình mà lại lớn mạnh cường thế, quan trọng nhất là loại cường thế này, cô không biết phải định nghĩa như thế nào.
Có lẽ là... đau...
Tang Trà Thanh vội vàng nhắm chặt hai mắt, thứ ánh sáng nóng rực của mặt trời trải thẳng lên mí mắt cô khiến cô không nhịn được mà nhíu mày.
Đứng trước tòa nhà chín mươi chín tầng, Tang Trà Thanh thê lương nhớ lại bản thân mình của năm đó, cô cũng đứng trước khách sạn Kate, với mục đích chính là tìm Long Cửu làm chỗ dựa, mà hôm nay, cho dù mục đích cũng không khác gì mấy, nhưng trái tim của cô khi đó với bây giờ phản ứng hoàn toàn trái ngược...
Cũng không biết chần chừ đứng đó bao lâu, chẳng qua khi định nhấc chân bước vào thì cô nhận ra hai chân mình trở nên tê cứng.
Tang Trà Thanh lấy dũng khí bước chân vào cổng chính thì chợt nhận ra Tôn Thiên Khoát đã đứng chờ mình tự khi nào.
"Tang tiểu thư, mời đi theo tôi." Tôn Thiên Khoát chậm rãi tiến lên, gật đầu một cái, nghiêm cẩn nói.
Tang Trà Thanh bối rối gật đầu đáp, trong lòng không ngừng cười lại, đúng là tác phong của Cửu Thiếu, tính toán như thần.
Hai người đi vào thang máy tư nhân, không coi ánh mắt của toàn bộ đám nhân viên xung quanh ra gì, chỉ đến khi cánh cửa từ từ khép lại, ngăn cách không gian bên ngoài ...
Đối với sự xuất hiện của Tang Trà Thanh, đương nhiên bọn họ rất tò mò, cô là người đầu tiên xuất hiện trên tạp chí cùng Cửu Thiếu, ngay cả vị hôn phu của hắn, còn chưa bao giờ cùng Cửu Thiếu xuất hiện lên trang bìa tờ báo nào.
Mà hôm nay cô lại có mặt ở tập đoàn Long thị, không thể không khiến cho dư luận dị nghị và tò mò thêm ẩn tình trong đó.
Tang Trà Thanh hồi hộp đưa mắt nhìn sự thay đổi của những con số màu đỏ trên đầu mình, mỗi một lần nhảy số là mỗi một lần trái tim cô càng trở nên chùn xuống, dần dần rơi vào khoảng không vô vọng.
"Đến nơi rồi, thưa Tang tiểu thư." Tôn Thiên Khoát khẽ cười lịch sự nhắc nhở.
"Vâng." Tang Trà Thanh nhẹ nhàng lên tiếng đáp, lúc này cô mới phát hiện hàm răng mình đã trở nên cứng ngắc.
"Cô vào trong đi." Tôn Thiên Khoát gõ nhẹ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó cười nói.
Tang Trà Thanh chậm rãi gật đầu, sau đó đi vào phòng làm việc, trong nháy mắt, lập tức cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo ập thẳng vào tim mình.
Long Cửu đứng đưa lưng về phía cô, hướng về phía cửa kính trong suốt nhìn ra toàn thành phố bên ngoài, đôi chân thon dài vững vàng đứng trên mặt sàn được lợ bằng đá hoa cương, khí thế cao ngạo và sự lịch lãm mang dáng dấp của người đàn ông thành đạt khiến cho cô cảm thấy bản thân mình thật quá nhỏ bé.
"Đến rồi? " Giọng nói trầm thấp xen lẫn một tia lạnh lẽo bủa vây trong không khí truyền thẳng vào tai cô.
Tang Trà Thanh hơi chấn động, cả người run lên theo bản năng lui về sau vài bước, áp lưng lên cánh cửa ra vào.
"Lại đây." Long Cửu khẽ nghiêng người, đưa con ngươi màu hổ phách hướng về phía Tang Trà Thanh, đôi môi mỏng quen thuộc cong lên ý cười khinh miệt, hàng mi hẹp dài khẽ nheo lại, thoáng qua cái nhìn lãng băng, tiến thẳng vào lòng cô.
Tang Trà Thanh khẽ run lên bối rối nhìn Long Cửu, dùng hết dũng khí của mình để trấn an bản thân, nhưng có lẽ phần nhiều là cô quá sợ hãi khi đứng trước mặt hắn.
"Hôm nay không phải em đến đây để cầu xin tôi sao? Em bây giờ như vậy, tôi rất không hài lòng." Long Cửu xoay người lại đứng đối diện với cô, khẽ cười, trong giọng nói mang theo ý giễu cợt.
Một câu nói, đánh thẳng vào lòng tự trọng của Tang Trà Thanh...vỡ nát.
Không sai, cả tập đoàn Bạch Thị đang chờ cô. . . . .
Đứa bé trong bụng Thải Kỳ, không thể không có cha. . . . . .
Cắn chặt răng, miễn cưỡng nhấc chân đi thẳng về phía Long Cửu, thân hình cao lớn của hắn dường như che đi thứ ánh sáng vốn tượng trưng cho sự ấm áp.
Ngón tay run rẩy từng đợt, đứng sau lưng Long Cửu, cô cứng ngắc ôm lấy hắn, ngón tay như sợi dây thừng quấn lên hông hắn, đầu nhẹ nhàng tựa lên lưng hắn.
"Hôm nay tôi đến đây, cho dù anh có đồng ý lời thỉnh cầu của tôi hay không thì tôi chỉ hy vọng anh sẽ tha cho tập đoàn Bạch Thị." Tang Trà Thanh nghẹn ngào lên tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn của cô, một giọt lệ âm thầm lăn dài trên má.
"Tại sao tôi phải làm vậy, em nghĩ thân thể em có sức hút đến thế sao? Khiến tôi si mê đến mức phải từ bỏ một cơ hội tốt thế sao? " Long Cửu cười mỉa mai, đôi mắt màu hổ phách lóe lên một tia cười cợt khó thấy.
"Anh có thể, nếu không thì anh cũng không ép tôi đến bước đường này." Tang Trà Thanh rủ mi, nhẹ nhàng nói, ngữ điệu vô cùng buồn bã mà đau thương.
"À? Nếu như tôi có thể thì sao?" Long Cửu hơi cong khóe môi, đặt câu hỏi cho cô.
Tang Trà Thanh cắn chặt môi, nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, cô biết, biết hắn đang ám chỉ cô điều gì...
"Tôi cầu xin anh..." Giọng nói trở nên khẩn cầu hơn, nước mắt, cứ như vậy mà rơi xuống, đẫm ướt một mảng trên lưng áo Long Cửu, thật nóng mà nồng đậm ý vị chua xót.
Cảm nhận được sự ướt át truyền đến từ phía sau, lòng hắn đột nhiên nổi lên một tầng cảm giác khó chịu, hắn xoay người lại, vươn tay ôm Tang Trà Thanh vào ngực mình, nhàn nhạt mở miệng.
"Cầu xin tôi sao? Em lấy tư cách gì để cầu xin tôi?" Ngón tay thích thú quấn quýt tóc cô, hắn phát hiện, cổ họng mình có hơi khô rát, không ngờ hắn ham muốn cô đến như vậy.
"Không phải anh muốn tôi quay lại làm tình nhân của anh sao? Được, tôi đồng ý với anh, anh nói gì, tôi cũng sẽ đồng ý, chỉ cần anh bỏ qua cho Bạch Thị."
"A? Trà Thanh, vì sao em không sớm chấp nhận điều đó? Bây giờ em nói vậy, còn ý nghĩa sao?" Nụ cười tà mị dần dần lây nhiễm bên khóe môi hắn, hứng thú nhìn dáng vẻ run sợ và khiếp đảm của Tang Trà Thanh.
Cổ họng đã sớm khô khốc, chỉ là nhẹ nhàng ôm cô, xúc cảm mềm mại trên người cô, mùi hương dễ chịu của cô khiến hắn khó có thể khống chế được cảm xúc.
". . ." Tang Trà Thanh bị những lời công kích của Long Cửu mà trái tim chợt nguội lạnh, có lẽ vì đã phải dùng quá sức lực để cố gắng giữ bình tĩnh trước người đàn ông này nên cô cảm thấy bản thân mình bây giờ quá mệt mỏi, cô biết ánh mắt của hắn, hơi thở đậm tính xâm chiếm của hắn đang nhắc nhở cô biết...
"Tôi đã cảnh cáo em, nếu như có một ngày chúng ta gặp nhau, thì thái độ của tôi sẽ không nhân nhượng như trước, có điều tôi rất hiếu kỳ muốn biết, em sẽ dùng cách gì để cầu xin tôi?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng giơ lên, nâng cằm Tang Trà Thanh vừa đủ để đối diện với hắn, trong con ngươi màu hổ phách kia nồng đậm ý vị của sự ham muốn chiếm giữ.
Hời hợt nói một câu, nhưng đủ khiến cho đáy lòng Tang Trà Tang rơi xuống vực thẳm.
Dùng cách nào để cầu xin hắn?
Cầu xin hắn thế nào . . . . .
Tang Trà Thanh lấy dũng khí nâng mắt nhìn Long Cửu, điểm nhẹ mũi chân hôm lên môi hắn.
Tay nhỏ bé cũng run rẩy theo từng nụ hôn trúc trắc của cô, cô lo lắng bấu chặt áo hắn.
Khóe mắt cô lưu lại vài giọt lệ, chỉ chờ chực lăn tràn xuống, giống như từng mũi tên nhỏ đâm thẳng vào tim hắn.
Chết tiệt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.